Có Chết Cũng Không Tưởng Tượng Được Nam Chính Yêu Tôi

Chương 35: - Bốn năm qua như lá trôi trên nước




Giữa một khu phố tấp nập người qua, ồn ào náo nhiệt vô cùng, hàng quán thì không kể hết được. Đứng trước một ngôi nhà trong khu đó, một cô gái mái tóc đen dài đến giữa lưng, trên tóc buộc một sợi dây màu trắng tạo thành hình nơ. Trang phục có phần giản dị nhưng hơi kì cục, màu sắc không quá nổi bật, chỉ vào tầm dịu mắt, một áo trắng ở trong cùng, hai lớp áo mỏng rộng ở ngoài, nhìn đơn giản nhưng hết sức kín đáo. Bên hông đeo một thanh kiếm màu đỏ nhẹ cực kì đẹp mắt.
Đang lúc hào hứng thì đột nhiên một bàn tay cốc mạnh lên đầu cô, từ đó một giọng nói cũng vang lên: "Muội định hô hào cho cả khu biết chúng ta làm việc 'phạm pháp' hay gì?"
"Đau!". Cô ôm đầu, cái cốc này thật sự rất đau, đau đến nỗi nước mắt muốn ứa ra luôn, quay sang phía người gây ra nói: "Cứ làm như 'phạm pháp' thật không bằng, mà nếu có thật thì chỉ có một người là huynh thôi!"


Người kia nở một nụ cười chẳng có ý nghĩa.
"A Quân."
Một giọng nói trong trẻo của trẻ nhỏ vang lên. Lệ Quân bất giác hướng mắt xuống, phán đoán của cô quả không sai, thật sự là trẻ nhỏ. Cô ngồi xổm xuống, véo véo má ngọt của đứa bé, nói: "Ui, Tiểu Quyên cũng đến nữa hả? Ầy... thiệt là... sao con ngày càng đáng yêu như vậy chứ!"
Tiểu Quyên bị Lệ Quân véo nhưng cũng không đau cho lắm, giọng ngon ngọt lần nữa cất lên: "Tửu ca bảo mẹ bận nên đưa con đến đây, gặp được A Quân con vui lắm."
Lệ Quân không thể nuốt hết sự đáng yêu này, buông tay trên má Tiểu Quyên rồi ôm lấy nó, dụi dụi vài cái: "Miệng lưỡi Tiểu Quyên càng ngày càng ngọt đấy nha~"
Vì Tiểu Quyên còn là một đứa trẻ nên cơ bản vẫn chưa hiểu hết mấy lời nói này, nó chỉ đoán là đang khen nên cười rạng rỡ cực kì. Đúng rồi, cái người tên "Tửu ca" kia chính là cha đứa bé, cũng là người vừa rồi cốc cho Lệ Quân một cái.


"Muội được lòng mấy đứa trẻ quá nhỉ."
Lệ Quân hướng mắt lên nhìn người phía trên, hãnh diện nói: "Đương nhiên."
Tửu ca thở dài, nói: "Cũng chẳng biết là được lòng hay trẻ con nốt."
Lệ Quân nhíu mày nói: "Đang mắng xấu ta đúng không?"
Tửu ca nhún vai rồi lảng qua chuyện khác, nắm lấy tay nhỏ của Tiểu Quyên, nói: "Tiểu Quyên mau vào thôi, đứng ngoài lâu cha thấy có chút lạnh rồi."
Tiểu Quyên nhẹ nhàng gật đầu ngoan ngoãn, vừa đi vừa quay lại nhìn Lệ Quân vài lần. Lệ Quân cũng không thể đứng mãi trước cửa chắn vận may nên cũng đi vào.
Bên trong có tầm vài chục người ngồi rải rác khắp nơi, có chỗ tụ thành đám nói năng loạn xạ cũng có chỗ chỉ có duy nhất một người ngồi uống rượu ăn cơm. Ngay khi nhìn thấy Lệ Quân bước vào thì bắt đầu quay sang nói rần rần về cô:


"Ây ây tiểu cô nương, lần này về sớm vậy?"
"Ngụp nước có vui không?"
"Haha, lấy được thẻ quả chưa?"
"Con quái thú đấy có đẹp không?"
Cùng vô vàn kiểu hỏi ngớ ngẩn khác. Lệ Quân không lơ đi, vẫn trả lời nhưng theo kiểu không quan tâm cho lắm, giống như chuyện thường ngày rồi: "Ở dưới nước gần hai ngày, bắt được con quái thú đó rồi, cũng đẹp lắm, giống 'mỹ nhân ngư' ấy, có gì mấy vị tự đến rồi ngắm đi. Bắt được thì mang đến chỗ chủ nó, ai ngờ người ta có thú vui mới, không cần đồ bỏ đi đó nữa. Xong tự dưng con quái thú đó dỗi, dùng đuôi đạp vào mặt ta một cái, khóc nức nở rồi bỏ đi. Cuối cùng cái khỉ gì cũng không nhận được!"
Nói đến đây có nhóm người cười phá lên, tay vỗ đùi đôm đốp, nước mắt không giữ được mà trào ra:
"Haha, thôi thôi, haha, không dám, haha, không dám."
"Haha, ta thấy, haha, ngươi hợp đi mấy chỗ kể chuyện hơn đấy!"
"Ây, ý của lão huynh ổn đấy, haha, tốt nhất như vậy đi!"
"Làm đi làm đi, ta ủng hộ nè!"
"Ta nữa ta nữa!"
"..."
Lệ Quân thở dài một hơi, nhanh chóng làm ngơ đi, thật sự bó tay với đám người này, có lẽ cũng vì họ mà tính cách của cô so với trước cũng thay đổi chút ít. Cô đi đến bên một quầy nhỏ, đầy dủ dụng cụ tính toán của ngày xưa, sổ sách cũng chất đống gọn gàng. Đứng bên trong là một nữ nhân tên Thục Mỵ, gương mặt nàng xinh đẹp, dáng vẻ rất hiền dịu, đấy là người khác sẽ thấy vậy thôi, chứ nàng ta mà quạu lên thì đầu người gây họa xác định lìa khỏi cổ. Thế mới nói, trên thế giới này làm gì người nào có tất cả dáng vẻ tốt chứ.
Lệ Quân tiến đến bên đưa cho Thục Mỵ một tờ giấy nhăn nheo, chữ bên trên đều đã bị mờ gần hết, nói: "Mỵ tỷ, cái nhiệm vụ khỉ gió này ta thật sự không muốn nhìn thấy nó nữa, cho vào danh sách đen đi."
Thục Mỵ vô cùng hòa nhã: "Được được, khổ cho muội rồi. Hay là ta tìm một cái khác cho nha?"
Lệ Quân dứt khoát từ chối: "Không cần đâu, ta muốn nghỉ ngơi vài ngày đã. Lặn bơi rồi chạy về mấy ngày liền ta thấy chóng mặt lắm rồi..."
Thục Mỵ nghe vẻ hỏi cho có, lôi ra một tờ giấy in đầy chữ mới tinh khác, mặt gian xảo, nói: "Ta thấy muội muốn thẻ quả, rất may là ở đây có nhiệm vụ có, hơn nữa không chỉ một mà những ba."
Lệ Quân nghe đến hai chữ "thẻ quả" liền vô cùng hào hứng, tì tay lên mặt bàn vui vẻ nói: "Ta muốn ta muốn ---". Nhưng rồi cô nhớ đến một vấn đề thì liền buồn bã từ bỏ ý nghĩ kia, giọng nhỏ hơn: "Nhưng mà đánh quái thú dạo này tốn công lắm, thể lực hiện giờ ta không đủ... đến đó khéo bị một chiêu đánh chết thì xong đời.... vẫn là bỏ đi..."
Thục Mỵ cần tay Lệ Quân, đặt tờ giấy kia vào, khuyên nhủ: "Yên tâm, quái thú này đạt mức trung bình thôi, tiền thưởng cũng hậu hĩnh nữa."
Lệ Quân cũng có phần mềm lòng, đưa tờ giấy lên trước mặt, hàng nghìn chữ ập vào mắt nhưng thứ cô quan tâm chỉ vỏn vẹn chưa đầy nửa dòng, kinh ngạc nói: "Mức trung bình mà tiền công lớn như vậy? Người giao có phải giàu quá hóa khùng không thế?!"
Thục Mỵ nói: "Không rõ lắm, thông tin cũng chỉ ở mức bình ổn, địa chỉ cũng có trên đó. Vậy, muội nhận không?"
Lệ Quân xem xét một hồi, thấy chuyện này gần như toàn thứ tốt nên gật đầu một cái, đáp: "Được, ta nhận, vậy ta đi đây, nhớ ghi vào sổ thành tích đấy nhé!"
Sau đó Thục Mỵ "Được!" một tiếng rồi Lệ Quân liền chạy đi luôn, món hời này thì phải lợi dụng chút mới được!
Lệ Quân chạy ra bên ngoài, con đường tấp nập vẫn vậy, cô đi đến gần một quán đồ ăn ngay sát gọi: "Ngũ Canh! Chúng ta mau đi thôi!"
Ngũ Canh ở bên kia nghe thấy nhưng cũng không quá khẩn trương, ăn hết bánh cùng trà còn dở rồi tính tiền xong mới đi đến bên đây. Lệ Quân đứng chờ cũng không mấy sốt ruột, dù gì giờ vẫn còn sớm, nếu đúng thời gian thì chắc tầm gần tối là đến nơi kia. Một lúc sau thì Ngũ Canh tới nơi, bây giờ hắn đã cao hơn cô một cái đầu nên nhiều khi ngước mắt lên nhìn mà cổ như muốn gãy ra. Hắn hỏi: "Không phải nói sẽ nghỉ ngơi vài ngày sao? Sao còn bước chưa được nửa đã quay đâu rồi?"
Lệ Quân biết hắn đã chú ý tới nên giao nộp tờ giấy nhiệm vụ ra, lấy tay gãi gãi má, cười nhẹ nói: "Định là vậy nhưng mà cái này thật sự quá tốt, không kìm được nên là..."
Ngũ Canh vừa đọc vừa nghe cô nói xong liền chen lời đôi chút: "'Nên là ta lỡ nhận...' đúng không? Mà thôi, bỏ cái vế 'đúng không' đi."
Lệ Quân không có gì bào chữa, gật đầu nhận tội. Ngũ Canh nhìn sang, thở dài một hơi, đưa trả tờ giấy nhiệm vụ, nói: "Được được được, cái gì cũng đã lỡ rồi, không trách ngươi. Nhưng, khi về nhất định phải cho ta nghỉ ngơi ít nhất ba ngày, còn tiền nhà nữa, ngươi xem, một tháng ở được ---"
Ngũ Canh chưa kịp nói xong liền bị Lệ Quân lấy tay chặn miệng, nói: "Vâng vâng, nhất định sẽ theo ý ngươi mà nên làm ơn nhỏ giọng chút đi."
Ngũ Canh gạt tay Lệ Quân ra, mở miệng nhưng không tạo ra âm thanh, theo khẩu hình thì đại loại là: "Tin ngươi lần này nữa thôi đấy! Tiền cả chứ có phải nước biển đâu mà để vậy!"
Lệ Quân gật gật đầu, coi như đàm phán xong, cô gập gọn tờ giấy nhiệm vụ rồi nhét vào người. Cái này chỉ là một mẩu giấy cỏn con thôi cơ mà giá trị cực lớn, muốn làm nhiệm vụ trước tiên người ta sẽ kiểm tra xem đúng loại không, muốn nhận thưởng cũng cần giấy này để xác minh. Mấy lần đầu cô không biết nên toàn làm rơi, bay mất hoặc nhòe chữ, cuối cùng đánh nhau muốn rớt xương toàn thân ra cũng chẳng nhận được gì...
Hai người đi qua khu vực đông dân này đến một đoạn đường không có mấy ai, đường hôm nay so với lần gần đây nhất nhìn thấy cũng không thay đổi gì cả. Lệ Quân cầm cái bánh vừa mới mua hồi nãy lên, nó mềm mềm, nhân đậu ngọt ngọt, thật sự quá quyến rũ người ăn rồi!
Ngũ Canh đi bên cạnh thi thoảng lại nhìn sang phía cô, không phải muốn ăn mà là có chuyện muốn nói. Chần chừ một lúc hắn cuối cùng cũng mở miệng: "Ừm... chuyện đó... ngươi thật sự bỏ mặc tên tiểu tử kia sao...?"
Lệ Quân nghe xong đột nhiên dừng động tác lại, nhưng không lâu sau liền tiếp tục, nói: "Ai? Băng Băng ấy hả? Cái gì mà bỏ mặc với không bỏ mặc, nghe cũng quá độc ác rồi đó."
Ngũ Canh thở dài: "Vậy ngươi không tính đi tìm hắn sao? Cũng bốn năm rồi chứ ít uổng gì nữa đâu."
Lệ Quân ăn xong một cái bánh lại đưa một cái bánh tiếp theo vào miệng: "Hừm... bốn năm luôn rồi...". Cô thở dài một hơi, tiếp tục ăn: "Cứ để đấy đi đã, xong cái này thì tính tiếp."
Ngũ Canh không biết làm gì hơn, chỉ đành thở dài một hơi đầy bất lực.
Bốn năm nói một cái là trôi qua, nhưng hình như cảm nhận cũng không còn quá lớn nữa, cứ nhè nhẹ như một chiếc lá trôi trên mặt nước vậy.
Hai người đi đến chỗ vắng vẻ thì lôi ra một thanh kiếm cực kì tinh xảo, nhìn thôi cũng biết thuộc loại chế biến cầu kì rồi. Cơ mà nếu để ý một chút thì kiếm này rất quen thuộc, chính là mấy cái phi kiếm ở vòng khảo nghiệm thứ hai kia. Sau lúc ấy Lệ Quân còn muốn vứt bỏ hết chúng nhưng rồi lại thành đi nâng cấp, cái đám phi kiếm thực sự rất nhiều, bỏ thì uổng, thế rồi sau đủ kiểu thì biến thành cái loại đẹp đẽ như này...
Có điều hôm nay chỉ có mình Ngũ Canh lôi phi kiếm ra, hắn quay lại thấy Lệ Quân không có động tĩnh gì thì hỏi: "Còn không mau nhanh lên!"
Lệ Quân vẫn ăn bánh, dùng vẻ mặt kiệt sức, giọng điệu cũng đổi chút xíu, nói: "Đại ca, nay anh chở em đi, linh lực em sắp bay biến hết rồi..."
Đột nhiên Ngũ Canh có dự cảm không mấy tốt đẹp về chuyện này, vừa bất lực vừa có chút miễn cưỡng nói: "Lên đi."
Lệ Quân như đã được mục đích, hí hửng ngồi lên đằng sau, phi kiếm cũng tự biến hóa độ lớn cho phù hợp với bọn họ.
"Lên đường thôi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.