Có Chết Cũng Không Tưởng Tượng Được Nam Chính Yêu Tôi

Chương 32: - Kết thúc nhanh như vậy sao...?




Cứ thử nghĩ mà xem, nếu theo ý đầu tiên thì bên kia nhất định sẽ nhận được chút tin tức gì đó, sau đó ít nhất sẽ có một thông báo dù nhỏ, tình tiết không thông báo khẳng định sẽ không xuất hiện trong trường hợp này. Theo ý thứ hai thì Lệ Quân tin chắc hơn, cứ thử nghĩ mà xem, vấn đề lúc trước gặp phải làm cho đám bọn họ không đánh được Bất Âm chính là bọn chúng ăn thịt nhau để mạnh lên.
Mà ý "ăn thịt" cũng rất trừu tượng, cho dù là đồng loại hay loài khác thì chung quy đều tính là ăn, hơn nữa thời gian lâu như vậy, bọn họ cũng không cách xa, tiếng ồn cũng không ít, vậy mà đến mặt Bất Âm cũng không nhìn thấy. Ban đầu Lệ Quân còn cho rằng, trí thông minh của chúng không ổn định nên không biết cách, nhưng hiện tại chuyện này chắc chắn phải xem lại.
Địa Quái vừa chui nên, hàng tấn đất đá theo đó mà văng khắp tứ phía, nhiều người đang chạy mà bị đè chết ngay tức khắc. Quái thú bước một bước là mọi thứ xung quanh rung chuyển dữ dội, dưới chân mỗi con to xác đều là vệt máu tươi đỏ lòm. Tuy cảnh tượng này thì đúng tình tiết đấy, cơ mà sao nó cứ tiến thẳng về phía Lệ Quân vậy...?


Lệ Quân đột nhiên nhớ ra, tình tiết được thiết lập để dành cho nhân vật chính, mà nhân vật chính hiện tại chẳng phải ở bên cạnh cô sao, như vậy thì việc bị dí này là đương nhiên. Nhưng mà quả nhiên vẫn rất đáng sợ!
Những người phía dưới không chạy kịp chỉ còn cách đương đầu, thà đánh không trúng còn hơn không làm gì, số người thiệt mạng ít nhất hơn một trăm. Tất cả những người còn sống đều, một là chạy bạt mạng, hai là phòng thủ trước rồi tấn công, cơ mà chọn cách nào cũng đều khó. Mọi người đều chọn, chỉ riêng Lệ Quân là không nổi, xương sống có vấn đề thành ra chẳng được việc gì, e rằng bay nhảy chút xíu nữa người sẽ bẻ thành đôi. Cô chỉ còn cách gắng mượn lực từ hòn đá đằng sau để đứng vững, sắc mặt cũng nghiêm trọng dần.


Sự việc diễn biến quá nhanh, không biết có phải do vậy mà đám người giám khảo kia chưa đến hay không, nhưng, ít nhất, hiện tại mà nói, chắc cũng không trụ được bao lâu!
Mấy nhân vật chính hoặc nổi nổi chút nhất định sẽ không có vấn đề, nhưng Lệ Quân nào thuộc tốp đấy, nên là cô phải tự tìm cách bảo vệ bản thân trước. Dù chỉ là võ học linh tinh, xem qua vài mặt giấy, còn không bằng mèo cào, cơ mà so với không học vẫn tốt hơn hẳn.
Địa Quái ngày càng gần bọn họ, mặt chúng đen nên không biết biểu cảm ra sao, nhìn chung cũng không phải muốn vui vẻ bỏ qua mọi chuyện. Ba con, ba phía, chắc chắn là không có đường thoát, muốn bước ra thôi cũng phải mạo hiểm. Đột nhiên chúng như lên cơn rồ, dùng chân nhẵm mạnh tới bợi xuống mặt đất, những người ở trên cao như cô không khỏi trượt xuống dưới. Tiếng hét của vô số người vang lên, có cái còn như mạng cả tính mạng ra để kêu, quả thực náo loạn hết chỗ. Thấy được cảnh này bọn quái thú thở phì một hơi, có cảm giác như một luồng gió nóng tạt qua, đầy vẻ kiêu hãnh, giống như muốn khoe chiến tích.


Chẳng biết khoe kiểu này có ai dám mở lời khen không nữa...
Địa Quái tiến đến ngày một gần, khi khoảng cách đã rút ngắn đáng kể thì lần lượt những người phòng bị kia ào ạt xông lên. Không biết phải nói là nhiệt tình, không sợ chết hay thực lực mạnh nốt, bọn họ quả thật đánh quá tuyệt. Chẳng biết bằng cách nào nhưng chưa đầy mười phút quái thú liền bị gϊếŧ, cả ba đều bị chém kinh dị. Thương vong gì đó từ khi đám người kia lên đánh gần như không có, tuy bọn họ không nhiều nhưng sức quả thật tốt. Quả là tài năng, ai nấy đằng sau đều phải trố mắt nhìn đầy ngưỡng mộ, rồi xong thì thở phào một hơi, trút bỏ gánh nặng.
Lệ Quân cũng tương tự rồi dần dần trượt xuống khỏi hòn đá, tư thế biến từ tựa lưng sang ngồi cạnh. Vẫn may cô chưa phải nghênh chiến chứ nếu không thì đành mặc kệ thân xác cùng linh hồn cho số phận thôi. Đám người đánh nhau vừa rồi cũng đập tay hoan hô, ăn mừng quá trời, từ xa nhìn cũng đủ thấy kinh hỉ chừng nào.
Nhưng chưa được bao lâu thì một tiếng động lớn lần nữa vang lên, không rung chấn cũng không có đá lở, chỉ là có tiếng hét thất thanh: "Aaa! Cứu ta với!! Cứu với!!! Cứu mạng!!!"
Tiếng hét vừa vang lên, tất cả ánh nhìn đều hướng về hướng phát ra âm thanh, Lệ Quân từ trên cao cũng ngó xuống, sắc mặt ngay lập tức biến đen. Bất Âm đã bị chặt tứ chi kia không biết làm sao lại đột nhiên liền lại đôi tay, sau đó nắm những sinh vật xung quanh cho vào miệng. Nó còn tự ăn những phần chơ thể còn lại để bình phục, khi ăn hết còn thêm rất nhiều xác. Những thi thể đều đã bị ăn sạch, không biết từ bao giờ nhưng xác của Địa Quái cũng đã biến mất sạch, khả năng cao là đã vào miệng thứ kia rồi.
Sau khi nhai nuốt ngấu nghiến thì cơ thể của Bất Âm đã hoàn toàn hồi phục, nhưng nó chưa có vẻ gì là muốn động thủ, vẫn vô cùng tĩnh lặng. Tất cả thời gian gộp lại cũng chưa đầy một phút, sau đó nó vơ lấy một số người gần đó, bỏ vào miệng nhai qua một lượt rồi nuốt thẳng. Máu tươi phọt ra ngoài như vô tình nhẵm phải chai tương ớt đầy, làm nó vô tình bắn hết ra xung quanh. Hàm răng nó nhai qua nhai lại, trắng sáng sắc nhọn vô cùng. Lệ Quân trong vô thức không khỏi rùng mình, lạnh sống lưng một trận. Khi cô định hình lại thì đã nghe vô số âm thanh gào thét:
"Aaa! Ta không muốn chết...!"
"Làm ơn buông ra!"
"Cầu xin ngươi! Ta cho ta một mạng!!"
Và vô số những âm thanh thảm thiết cầu xin khác, có những người còn chưa kịp kêu la thì đã bị nhai nát bét rồi chui xuống cổ họng địa ngục của quái thú. Nhưng bọn họ hình như không biết rằng, Bất Âm vô cùng ghét tiếng ồn, cành hét thì càng chết sớm. Thí dụ mà không phát ra tiếng thì có lẽ sẽ sống, nhưng đấy là vào trường hợp nó bị mù, ngu, tịt mũi, cơ mà bây giờ khéo nó còn thông mình hơn nhiều người nữa ấy chứ.
Thôi thì số phận đã gắn bó với kiếp nạn này rồi, cũng không thể buông tay giữa chừng, đã vậy thì cố gắng sống qua đại nạn vậy.
Sao tự nhiên một bài nhạc dạo hiện lên trong đầu Lệ Quân vậy ta?
Không nghĩ nhiều nữa, giờ lo tìm cách đấu nếu lỡ Bất Âm đánh bọn họ. Vừa nghĩ xong chưa được mấy giây thì con quái thú to chà bá kia đứng dậy, ừm, vẫn xinh đẹp, vẫn hoàn mỹ, được cái là nó từ mười lăm thước trở thành hai mươi thước (*) rồi!
(*) hai mươi thước tức 8 mét.
Chao ôi! Nhìn nó phải to hơn tòa cung điện luôn ấy chứ!
Lệ Quân hít sâu, thở mạnh, bỏ qua mấy cái suy nghĩ lung tung loạn xạ kia, tinh thần trở nên cực kì ngiêm túc. Vừa chuẩn bị xong Bất Âm liền khua chân múa tay, tóm được vài người lơ lửng trên không đang bày tỏ gương mặt một cách ngỡ ngàng kia. Vì chưa kịp phản ứng nên họ liền bị nắm thành một nắm, chen chúc lên nhau, ngang dọc đủ đầy. Nếu mà lỡ cựa quậy lung tung nhất định sẽ bị bóp nát bét, âm thanh la hét gì đó cũng không hề phát ra được, sau đó bọn họ trực tiếp bị nhai ngấu nghiến.
Quá đáng sợ rồi!
Tình hình ngày càng không ổn, nếu lúc trước hàng nghìn người tụ tập thì bây giờ không còn quá nửa. Những người sống sót còn lại chẳng còn cách nào ngoài đấu tranh, giờ chỉ có hai lựa chọn, một là chết tất, hai là gắng gϊếŧ quái thú, như vậy ít nhất sẽ có một người sống sót. Đương nhiên những người còn lại thực lực tốt hơn, ý chí cũng kiên cường hơn nên sẽ chọn cách thứ hai, sống được còn hơn không có mống nào.
Đám Mặc Băng cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần chiến đấu, mấy người gật đầu biểu lộ ý muốn rồi bay đi, Lệ Quân cũng muốn đi theo nhưng khi vừa đặt chân lên kiếm liền bị kéo mạnh lại. Ầy, cái đà này thực sự có thể gϊếŧ người luôn ấy!
Lệ Quân loạng choạng quay lại nhìn xem người kia là ai rồi mắng cho một trận, thực muốn vậy...
Người cô nhìn thấy đằng sau là vị tiểu cô nương kia, nàng ta có vẻ khá sợ sệt, cứ cúi đầu xuống, tay nắm chặt áo, tay còn lại kéo Lệ Quân. Chẳng biết nên nói cô nhân từ hay tin người nhưng nhìn cảnh tượng như này lại không nỡ bỏ đi. Cô gạt tay nàng ta ra, nói: "Ta còn phải đi giúp bọn họ."
Vị tiểu cô nương này gắng giữ lại, như sắp khóc nói: "Bọn họ nhiều người như vậy, thiếu ngươi cũng đâu vấn đề, vả lại ta cũng không biết đánh nhau. Ngươi ở lại với ta, dù gì ngươi cũng bị thương mà, chẳng phải thuận tiện hơn sao?"
Nàng ta nhắc đến bị thương thì đột nhiên Lệ Quân mới nhớ đến, cô thở dài một hơi, có chút miễn cưỡng, nói: "Thôi được rồi, coi như là ta giúp mình luôn."
Vị tiểu cô nương kia vui ra mặt, hai người vừa phòng vừa chống, rất chi là không kiên cố. Nhưng vẫn may hai người chưa bị quái thú nhắm đến lần nào. Phía những người đang đánh nhau thì rất cố gắng, sát thương của Bất Âm đúng là tăng không ít, quả nhiên là người tài giỏi có khác.
Lệ Quân đứng bảo vệ vị tiểu cô nương một cách bất đắc dĩ lúc lâu, đám người đang đánh nhau kia cũng vẫn còn rất nhiệt tình, đấu qua đấu lại không ngừng. Sau một hồi thì vẫn là sức người có hạn, hầu hết đều đã bị đánh văng ra xa, còn mất mạng thì bị ăn thịt. Cô đứng nhìn thôi mà mồ hôi hột chảy thành hàng, tay chân còn có chút run rẩy. Đột nhiên có tiếng la lớn: "A! Đồ biếи ŧɦái!"
Lệ Quân theo trực giác mà quay đầu lại, cảnh tượng trước mắt là thứ vạn lần tưởng tượng cũng không mong gặp ngoài đời. Vị cô nương kia bị một tên ất ơ nào đó nhân lúc loạn mà đi làm chuyện biếи ŧɦái với con nhà người ta. Gã dùng hai tay xoa xoa vào nhau, tạo thành tiếng ma sát làm cô nổi cả da gà, ánh mắt thì rất chi là sáng, so với mặt trăng còn tuyệt hảo hơn. Vị cô nương kia thì ôm tay, có lẽ đây là phản xạ tự nhiên chăng? Mà kệ, ai thèm quan tâm mấy tình tiết này.
Tên kia dùng khuôn mặt rất ư là khó ưa, nói: "Cô nương xinh đẹp như vậy, dù gì cũng phải chết, hay chúng ta làm chuyện vui vẻ trước đi."
Thành phần này ở đâu cũng có được vậy?!
Vi cô nương kia càng cố lùi vài bước, nước mắt đã rơi xuống nhưng vẫn hét rất to: "Cút! Biến ngay đi!!!"
Lệ Quân đúng là nhìn không nổi nữa, âm thầm kêu Hồng Y tiến gần rồi kề trên cổ gã, lúc gã nhận ra thì đâu đã vào đấy, cô nhíu mày nói: "Bớt bớt đi xem, muốn chết lắm hả? Nếu như vậy để ta tiễn ngươi một đoạn ra đằng kia ha? Đảm bảo không thu phí!"
Tên kia bị kiếm kề sát cổ, một mảng da nhỏ đã bị cứa, có phần hốt hoảng, la to: "Ta mới cóc thèm, ngươi dựa vào cái gì mà quản ta!"
Lệ Quân nhún vai: "Dựa vào ta không phải loại thừa nước đục thả câu, ta muốn quản đấy được không!". Xong cô quay sang phía vị cô nương kia, thở dài nói: "Ngươi cũng thật là, gặp trường hợp này ít nhất cũng phải phản kháng chứ, cứ vậy ai dám chắc bảo vệ ngươi được suốt đời?"
Vị cô nương kia gật gật đầu mấy cái rồi tiếp tục rơi lệ, Lệ Quân cũng chẳng biết làm gì hơn, vốn dĩ bọn họ cũng đâu thân quen, là người nhà người ta cả. Gã vừa rồi bỗng hét lên, tiếng cực to: "Lũ chó má!!!". Rồi đột nhiên luồn qua kiếm, đâm đầu thẳng vào hòn đá nhọn ngay gần.
Tự sát...?
"Quân Quân! Mau chạy đi!"
Nghe thấy tiếng hét này đột nhiên Lệ Quân quay người lại, ngay lập tức bị thứ gì đó chọc xuyên bụng. Thứ này rất nhanh, cô còn chưa kịp nhìn ra là vật gì thì liền bị ghim lên một hòn đá. Khi đưa mắt nhìn xuống thì thấy một thứ đen kịt đang cố định ở giữa người cô, máu loang từ đó ra khắp nơi, có giọt còn rất nhanh đã rơi xuống đất.
Sau một hồi cảm giác đau mới hiện rõ, cả người Lệ Quân đều buốt một cách khó hiểu, nhìn lại thứ kia thì mới rõ, đây chính là móng tay của Bất Âm. Nó hiện tại đang cắm xuyên qua tảng đá phía sau, hình như còn đang chuyển động, muốn rút ra khỏi. Khi móng tay đang dần thoát ra thì đột nhiên một thứ gì đó vô cùng sắc nhọn, cắt đứt móng tay kia nhưng lại trượt mất.
Bất Âm nhanh chóng rút ngón tay ra nhưng có vẻ đã bị gì đó cản nên không đánh về phía này nữa. Lệ Quân biết đã qua nạn nhưng lại chẳng thể cười được, máu loang lổ khắp tấm áo trắng muốt, đến nỗi không còn nhận ra màu nguyên bản. Cô từ từ theo độ trơn của máu và đá nhẵn mà trượt xuống, thân thể bây giờ căn bản là không còn lực, đau đớn tột độ.
Chuyện thật sự phải kết thúc ở đây sao...?
Lệ Quân đột nhiên nhớ tới một thứ, giơ bàn tay đẫm máu lên, tìm chỗ sạch sẽ chút quẹt bớt đi sau đó mò tay vào nhẫn không gian, lấy ra một lọ thuốc nhỏ. Nhấc từng tấc tay trong sự mệt mỏi, lấy thuốc ra, bỏ vào miệng, sự việc thật không quá mười giây.
Đáng lẽ nên là khỏi ngay lập tức, nhưng mà, Lệ Quân bây giờ còn cảm thấy mệt mỏi gấp bội. Hai mắt không tài nào mở ra nổi, cứ thế mà lịm đi ngay sau đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.