Có Chết Cũng Không Tưởng Tượng Được Nam Chính Yêu Tôi

Chương 29: - Nhận người thân




Giọng nói này cực kì thanh thoát không hề ứ đọng, lại còn rất uy nghiêm của những bậc tiền nhân, đã trải qua không biết bao nhiêu sóng gió ập đến, có thể là hàng vạn lần. Nhưng bù lại lại rất dịu dàng, không mang quá nhiều vẻ bề trên, nếu để Lệ Quân nghe thì cả đời cô cũng chịu.
Không đúng... giờ không phải lúc để ngưỡng mộ!
Lệ Quân nhanh chóng vòng qua chắn trước mặt Mặc Băng, tay thì vớ đại một hòn đá, mặt vô cùng nghiêm túc. Chỉ cần người kia xuất hiện, nếu có ý xấu thì nhất định phải tránh xa, cô đứng thủ sẵn để bảo vệ. Tiếng bước chân ngày càng gần, vì đây là một không gian khép kín nên gần như mọi tiếng động đều dội qua ít nhất ba lần, thật sự rất rõ.
Tiếng càng gần Lệ Quân càng cảnh giác, đến khi người kia xuất hiện thì mới thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn chưa nhẹ lòng đi. Người này là nữ nhân, khí chất bất phàm, xinh đẹp vô cùng, nếu so sánh với cái gì mà Hồ yêu thế nhân hay đồn thì đúng là kém xa. Từ đầu đến cuối đều lộ rõ vẻ hơn người, nếu bình thường thì chắc là kiểu cành cao trên mây, không ai với tới. Cô đúng là mê mẩn cái nhan sắc này rồi.


A! Không được!
Lệ Quân âm thầm lắc lắc đầu mấy cái rồi trở lại nghiêm túc, đôi mày nhíu lại đầy kiên định, hỏi: "Ngươi là ai?"
Người kia chẳng hiểu sao liền cười nhẹ một cái, bình tĩnh trả lời: "Ta, là mẹ nó.". Vừa nói nàng ta vừa chỉ về phía Lệ Quân, tất nhiên không phải cô mà là người đằng sau.
Chẳng lẽ đây chính là quân chủ mà Tiểu Ngũ nhắc đến? Không, trước tiên đừng vội tin, nhất định phải giữ tâm bình tĩnh, nếu không chuyện gì cũng chẳng ra hồn.
Lệ Quân hỏi lại: "Bằng chứng đâu? Không có bằng chứng thì mời đi cho."
Người kia đáp: "Bằng chứng? Rất lâu rồi nên không còn nhớ nữa."
"Vậy---!"
"Nhưng ta sẽ không rời đi."
Lệ Quân liền cứng họng, không biết nên nói gì tiếp theo. Đột nhiên Tiểu Ngũ không biết từ đâu chui ra, nhanh chóng chạy đến phía người kia, giơ tay chắn, nói: "Đây thật sự là quân chủ! Yên tâm đi, người nhất định sẽ không hại thiếu chủ đâu!"


Lệ Quân nói: "Lấy cái gì ra đảm bảo chứ, nếu là mẹ thì ít nhất phải nhớ gì đó về con, đây chẳng phải là không biết gì rồi sao?"
Người kia nhẹ nhàng gạt Tiểu Ngũ ra, tiến lên trước một bước, nói: "Đúng là ta đáng trách nhưng những việc về đứa con này ta không còn nhớ nổi nữa. Cùng lắm chỉ nhớ nó được sinh vào một ngày mưa thôi."
Lệ Quân thấy người kia tiến lên liền cảnh giác hơn, nói: "Ta mới không tin, ít nhất phải có một thông tin cụ thể."
Người kia thở dài, nói: "Thôi được, để ta cố ngẫm lại chút. À, đúng rồi, ta tên Mặc Vị Giao, rất hân hân hạnh được gặp."
Lệ Quân theo tự nhiên nói lại: "Lệ... Lệ Quân... rất hân hạnh..."
"Lệ Quân à, tên hay đó chứ."
"Cảm... ơn?"
Không đúng nha, lạc đề quá rồi.
Lệ Quân nói: "Đừng đánh trống lảnh, trả lời mau đi!"


Mặc Vị Giao đang định mở miệng nói gì đó thì liền bị một tiếng động như ngã xuống chen lời. Tiếng này với chỗ Lệ Quân rất gần, có thể nói là ở ngay đằng sau, cô hốt hoảng quay lại, cảnh trước mắt làm cô vô cùng ngạc nhiên, Mặc Băng đang nằm xuống đất, khuôn mặt nhăn nhó, tím tái đầy khổ sở. Cô loay hoay không biết xử lí như thế nào, chỉ đành nhấc hắn lên trước, đặt tựa vào như cũ. Mặc Vị Giao cùng lúc tiến lại gần xem xét, tuy không biết biểu hiện trên mặt nàng ta ra sao nhưng cũng có phần quan tâm.
Nhìn thấy sắc mặt không tốt của Mặc Băng, Mặc Vị Giao ngay lập tức đi đến bên cạnh rồi ngồi xuống. Nàng ta nhẹ nhàng nâng tay hắn lên, đặt vào chỗ mạch đập để xem xét, khuôn mặt tỏ rõ vẻ không đúng, tiếp đến là đưa tay lên cổ, đặt ngay tại chỗ gân xanh đang nổi, tĩnh lặng nhắm mắt. Sau đó nàng ta mở mắt, hỏi: "Tình trạng này diễn ra bao lâu rồi?"
Lệ Quân thật sự không muốn đáp nhưng mà với tình trạng hiện giờ nếu không nói ngộ nhỡ Mặc Băng xảy ra vấn đề thì tiêu, biết đâu người này thật sự biết cách chữa thì đúng là quá tốt, thế là cô đành trả lời : "Tính từ khi bắt đầu đã hơn hai tuần rồi..."
Mặc Vị Giao nhăn mày, nói: "Mới hai tuần thì sao tình trạng lại như vậy? Không phải th---". Nói đến đây nàng ta sửa lời: "À không đúng, hiện tại đã là phàm nhân rồi."
Mặc Vị Giao đưa mắt sang Lệ Quân rồi đến Tiểu Ngũ, xong dừng lại ở đó, nói: "Tiểu Ngũ, đưa người này ra ngoài trước."
Tiểu Ngũ gật đầu rồi nhanh chóng đẩy Lệ Quân ra ngoài, cô thật sự không muốn rời đi nhưng lực của đứa bé này quá lớn, những cái như phản kháng đều không làm được. Nó ủn cô một mạch ra đến tận cửa sau hang, đang lúc định la một trận thì con mắt cô lỡ va phải hình ảnh phía bên kia.
Cơn tức giận liền hạ xuống, thay vào đó là sự ngạc nhiên cực độ, chuyện có một lối đi khác đã làm Lệ Quân bất ngờ lắm rồi, nhưng, sự việc này còn bất ngờ hơn. Phía trước hai người là một vùng lạnh lẽo, rỗng tuếch, nếu nhìn chỉ có thể thấy tít xa là một mặt núi đầy đá xếp chồng lên nhau. Và, ở giữa thì hoàn toàn không có gì, chỉ là một vùng hư không.
Nếu nhìn kĩ chút sẽ thấy một sợi dây xích thanh mảnh được cột cố định ở hai bên đầu, có lẽ là để đi qua chăng?
Lệ Quân vừa tiến lên một bước, một mảng đất lớn ở phía trướt bỗng lở ra, rơi xuống cái nơi được coi là hư không - Vực thẳm kia. Cô có phần hốt hoảng nhưng vẫn từ từ lui lại, nếu không sợ rằng sẽ sụt thêm vài phần nữa. Vì muốn biết chỗ này sâu như thế nào nên cô ngó ngó đầu ra nhìn, xong liền hoa mắt chóng mặt ngay lập tức.
Ở dưới đó thật sự rất sâu, từ đây nhìn xuống có một cảm giác choáng ngợp tột độ, càng nhìn thì càng không thấy đích, chỉ có một màn sương mỏng và một màu đen nghịt. Lệ Quân quay cuồng rút về vài bước, đứng khép nép, chỉ sợ ngã xuống sẽ liền toi mạng. Cô quay sang hỏi: "Chuyện này rốt cuộc là sao đây?"
Tiểu Ngũ từ nãy đều nhìn vào nơi xa xăm trong hang động, nghe cô gọi thì mới rời mắt, đáp: "Yên tâm đi, quân chủ vốn không hề có ác ý, với lại người cũng là thật tâm muốn chữa."
Tự... tự nhiên lại đổi giọng điệu như ông cụ vậy là sao...!
Nghe xong Lệ Quân liền cứng họng, vố số điều muốn hỏi, muốn nói đều như một cục máu đông, không thể nào di chuyển ra khỏi miệng. Cô vốn chẳng biết mấy thông tin cụ thể của nam chính, cùng lắm chỉ rõ những chi tiết xuất hiện trong truyện, lấy đó làm đà để tìm hiểu thêm. Mà giờ cũng chỉ biết chút ét, ba năm sống cùng nhau cũng chẳng được tác dụng là mấy.
Vậy nên đành tạm ngồi chờ, nếu thật sự giúp được thì quá tốt rồi.
Trong lúc chờ, thi thoảng chán quá Lệ Quân lại lượm một hòn đá nhỏ, ngồi vẽ vẽ vời vời loạn xạ một đống, tiếp nữa thì đi đi lại lại. Nói chung là đang kiên nhẫn chờ đợi, tiện thể tìm thứ gì vui vui để ngắm.
Chờ một phút, lại thêm một phút... rồi đến gần tiếng đồng hồ cũng không thấy thứ gì bất thường. Lúc Lệ Quân không kiên nhẫn được nữa, định đi vào thì có một vài tiếng bước chân vọng ra, cô ngay lập tức ngừng lại. Mặc Vị Giao từ trong bóng tối dần dần xuất hiện, tuy không rõ lắm nhưng vẻ mặt còn mang theo chút vui mừng. Nàng ta đi đến gần rồi nhìn trên người Lệ Quân một lượt, cười nói: "Sau này hãy chăm sóc nó nhé."
Nhận nhau rồi hả? Nhanh vậy sao? Không thể tin được, ừm, mặc dù đúng là trong khi Lệ Quân chán thì thời gian trôi rất chậm, nhưng để tính đến chuyện nhận nhau thì là rất nhanh!
Lệ Quân vẫn còn đang trong thời gian suy nghĩ đủ thứ, nhưng vẫn thốt ra được: "À... được... không vấn đề..."
Mặc Vị Giao nghe xong liền cười thỏa mãn một cái, nói tiếp: "Đúng rồi, nếu gặp người đó nhớ nhắn giùm ta 'Đừng để bà đây nhìn thấy ngươi, một lần chém một lần.' nhé."
Sau đó Lệ Quân còn nghe loáng thoáng Mặc Vị Giao nói: "Tên chết tiệt, đừng để ta gặp lại ngươi!"
Là ai cơ?
Dù không biết người bị nhắm đến kia là ai nhưng mà với giọng điệu này khẳng định gặp mặt sẽ bị một đao chém tới cho mà xem.
Lệ Quân vẫn chưa hiểu gì, đầu đang quay cuồng suy xét đủ thứ thì bỗng thấy môi Mặc Vị Giao mấp máy mấy lần, nói mà như không, tóm lại là thì thầm, tổng cộng bốn từ nhưng lại không biết nó hình dáng ra sao. Nói xong nàng ta liền cười chân thành một cái, biểu hiện kết hợp kiểu này cũng quá mức làm người khác kinh hãi rồi đi.
Sau đó Mặc Vị Giao bước đi cùng Tiểu Ngũ, đến cái chỗ có dây xích thanh mảnh kia rồi đặt chân lên. Tiếp đến là thong thả băng qua, giọng nàng ta từ xa vọng lại: "Độc đã được giải rồi. Hẹn lần sau gặp lại!"
Sau đó một màn sương từ dưới bay lên nghi ngút, hai bóng dáng kia như chưa từng xuất hiện mà hoàn toàn biến mất. Quá ảo diệu rồi đi!
Lệ Quân đứng đờ đó một lúc rồi chợt nhớ đến người còn lại, thế là vội chạy vào bên trong. Vào đến nơi cô thấy Mặc Băng vẫn bình an vô sự liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, xong tiến lại gần. Hắn đang nằm ngủ ở một góc, không biết là đang nghỉ ngơi hẳn hay chỉ là nhắm mắt thư giãn chốc lát, nhưng như vậy đã là rất mừng rồi. Cô nhanh chóng chạy lại, tâm trạng cực kì phấn khởi, ngồi cạnh hắn một lúc, không thấy ngó ngoáy gì thì chắc là ngủ rồi.
Sau đó Lệ Quân cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cảnh tượng bây giờ mà nói thì chính là vừa nhẹ nhàng lại vừa bình yên một cách kì lạ.
***
Trong thời gian giải độc.
Sau khi Mặc Vị Giao dùng một vài phương pháp như truyền nội lực, rồi cho uống một loại thuốc nào đó thì sắc mặt Mặc Băng cuối cùng cũng tốt hơn. Hắn he hé mắt được đôi chút xong lại nhắm chặt lại rồi ngã ngửa ra sau. Nhưng so với trước kiểu ngất này không giống nữa mà giống như trạng thái đã tốt lên hẳn, chỉ cần nghỉ ngơi chút chắc chắn sẽ đỡ hơn.
Mặc Băng ngủ không biết bao lâu nhưng chắc không lâu lắm, khi hắn tỉnh dậy thì điều đầu tiên nhìn thấy chính là gương mặt rạng rỡ của Mặc Vị Giao đang nhìn xuống mình.
Vậy mà hắn đang gối đầu lên chân, à không, đùi nàng ta mà ngủ!
Mặc Băng nhanh chóng nhảy ra xa, vội vã rút kiếm trên người, chĩa thẳng vào Mặc Vị Giao, đôi mày nhíu chặt lại tỏ rõ vẻ ghét bỏ, gằn giọng: "Nói! Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?!"
Mặc Vị Giao cũng không phải mới lần đầu gặp chuyện này nên vô cùng bình tĩnh, đứng lên phủi phủi đồ, nói: "Ta chỉ là muốn đến nhận con, không hơn không kém."
Mặc Băng vẫn chưa bỏ sự nghi ngờ, tư thế vẫn tiếp diễn, nói: "Con? Đang nói ta?"
Mặc Vị Giao vui vẻ gật đầu một cái, thấy vậy nhưng chuyện nào đơn giản như chỉ cần gật đầu là xong, Mặc Băng nói: "Đừng hòng lừa ta bằng trò như vậy! Ta từ đầu vốn không hề có mẹ!"
Mặc Vị Giao lí giải: "Có thể bây giờ con đúng là không có nhưng trước kia không thể nào không!"
Mặc Băng càng dè chừng, nói: "Ta nói rồi, ta vốn không có những thứ như cha mẹ! Gia đình ta chỉ có Lệ Quân và Ngũ Canh thôi!"
Mặc Vị Giao thở dài, những ý thức này đã ăn sâu vào não của Mặc Băng từ rất lâu, giờ chẳng còn cách để thêm bớt bất kì thứ gì vào trong nữa rồi. Nàng ta thở dài: "Được rồi, cứ coi là vậy đi, nhưng ít nhất ta vẫn là mẹ con."
Mặc Băng nhanh chóng đáp: "Ta mới không cần!"
Mặc Vị Giao tiến lên vài bước, đứng ngay trước mặt Mặc Băng dịu dàng xoa nhẹ đầu hắn, tuy hắn rất muốn phản kháng nhưng lại bị một thứ gì đó kìm hãm lại. Hắn đưa mắt lên nhìn, vậy mà nàng ta lại tỏ ra vô cùng yêu thương, ân cần, nói: "Không sao, đợi lâu như vậy rồi, đợi thêm chút nữa cũng không thay đổi gì. Ta sẽ đợi con gọi."
Mặc Băng vì sự dịu dàng này mà cũng dần dần buông phòng bị, tay cầm kiếm cũng nới lỏng, lầm bầm: "Cái này cũng không thể dám chắc..."
Mặc Vị Giao nghe xong liền bật cười thành tiếng, khoảng cách gần như vậy lại còn chú ý như vậy, không nghe ra cũng thật lạ, nàng ta nói: "Ta nhất định sẽ chờ. À, đúng rồi, ta họ Mặc, tên Vị Giao. Nếu con muốn thì có thể lấy họ ta làm họ của bản thân."
Mặc Băng lí nhí: "Băng."
Mặc Vị Giao: "Sao?"
Đột nhiên mặt Mặc Băng có chút ửng hồng, xem xét qua Mặc Vị Giao liền biết, cười nói: "Tên con? Hừm... nói sao nhỉ... dù không muốn công nhận nhưng thật sự rất hợp."
Mặc Băng có chút vui vẻ nhưng ngay sau đó chân tay đều không vững, mắt cũng không mở nổi, rồi cuối cùng cùng loạng choạng ngã xuống, vẫn may Mặc Vị Giao nhanh tay đỡ được. Nàng ta nhẹ nhàng nâng hắn lên rồi đặt lại một góc bên bếp lửa đã sớm tắt, chỉ còn lại vài phần đỏ có sức sống. Nàng ta lấy tay sờ nhẹ lên má hắn, cười nhẹ một cái, thì thầm: "Thật mong ngày con gọi ta đến sớm chút, như vậy không biết ta sẽ vui đến chừng nào đâu."
Nói xong Mặc Vị Giao đứng dây, nụ cười mãn nguyện vẫn còn vương trên môi. Một mỹ nhân như hoa, nở một nụ cười chân thành nhất, cảnh sắc này thật sự rất đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.