Cố Chấp Trong Lòng Anh

Chương 1: Cố gia thế đại hào môn




Ô cửa sổ phía trên bên góc trái mái nhà kết đầy mạng nhện, mưa bụi bay lất phất vào mạng nhện, đan xen những sợi tơ mỏng là bọt nước li ti.
Bọt nước trượt theo mạng nhện tụ xuống, tới điểm giới hạn, rơi xuống khung cửa sổ bắn lên những tia nước nhỏ như những ngôi sao kèm theo âm thanh “Tách tách”.
Biên Biên quỳ gối trên ghế bàn học, duỗi cánh tay nhỏ ra khép cửa sổ lại, tránh cho mưa tạt vào trong nhà, làm ướt vở của cô.
Biên Biên cẩn thận từng nét bút, nghiêm túc viết xuống một chữ “Chính.”
Cô biết mình viết không được đẹp lắm, chữ này có vẻ hơi gầy lại còn phiêu lãng, giống như cơ thể gầy yếu của cô, dường như chỉ cần một trận gió là có thể bị thổi đi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe nói yêu cầu về học sinh của giáo viên trong nội thành rất nghiêm khắc, chữ cô lại không được đẹp cho lắm, trước khi đến ngày khai giảng học kỳ mới, cô phải tranh thủ thời gian luyện thêm một ít.
Ngoài cửa truyền đến tiếng cãi nhau của dì và dượng ―― “Biên Biên còn nhỏ như vậy thế mà bà nhẫn tâm đẩy nó vào chỗ chết!”
“Chỗ chết cái gì chứ, nhìn vậy chứ Cố gia làm người trong sạch, toàn bộ nhà cửa ở Giang Thành có hơn phân nửa là của Cố thị, đưa Biên Biên qua đó, là để nó hưởng phúc còn gì.”
“Hưởng phúc? Có ai mà không biết, nhị thiếu gia nhà bọn họ là...”
Tuy biết cách vách không thể nào nghe thấy, nhưng quanh năm quanh quẩn ở Giang Thành khiến cho lòng người sợ hãi, nên ông vẫn cố đè thấp giọng nói ――
“Có ai không biết cậu ta là quái vật.”
Dì nghe dượng nói xong, nói tiếp: “Ông cũng biết nhị thiếu của Cố gia là quái vật, nhưng người mà bọn họ muốn chính là con gái ông, ông đành lòng đưa Dung Dung qua đó à?”
“Nhưng... nhưng vậy bà cũng không thể đưa Biên Biên đưa qua đó được!”
“Một bên là cháu gái, một bên là con gái, ông muốn tôi chọn thế nào?”
Chuyện này cuối cùng cũng dừng lại ở tiếng thở dài nặng nề của dượng rồi kết thúc.
Biên Biên biết, vận mệnh của cô nằm trong tiếng thở dài này, hoàn toàn bị sửa đổi.
……
Chuyện nhị thiếu Cố gia là cái quái vật cũng không phải bí mật gì ở Giang Thành.
Cái gọi là quái vật trong miệng mọi người, không thêm dấu ngoặc kép, cũng không phải từ ngữ so sánh ví von chau chuốt gì.
Trận rò rỉ hạt nhân năm đó ở Giang Thành đã chết rất nhiều người, duy chỉ có một người sống sót, tên của cậu là Cố Hoài Bích.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hơn mười ngày, cuối cùng một nhóm nhân viên cứu hộ mặc quần áo phòng phóng xạ cũng chạy tới khu vực bị rò rỉ. Sau khi tiến hành kiểm tra, bọn họ vô tình nhìn thấy một đứa trẻ sáu tuổi đang ngồi trên tảng đá, lạnh lùng nhìn bọn họ.
Nhân viên cứu hộ sợ ngây người, toàn bộ khu vực bị rò rỉ đã không còn vật sống, thậm chí đến cả côn trùng, thú vật cũng không thấy con nào. Đứa trẻ này làm sao có thể sống sót được ở đây dưới tình trạng không có đồ phòng hộ suốt mười ngày qua!
Chuyện này được truyền đi vô cùng kì diệu, có người nói Cố thiếu gia đột biến gen, nên mới có thể chịu được tai nạn bức xạ hạt nhân;
Cũng có người nói Cố thiếu gia bị lệ quỷ nhập vào người, đã không còn người;
Thậm chí còn có người nói, lúc cậu bò ra cả người mọc đầy lông tóc màu nâu, y như dã thú hung ác...
Lời đồn thì không thể hoàn toàn tin là thật, nhưng thứ duy nhất có thể tin chính là, vị nhị thiếu của Cố gia này quả thật không phải người bình thường.
Cậu vừa lạnh lùng lại quái gở, còn hung ác tàn nhẫn, hơn nữa không biết khi nào thì phát bệnh, lúc phát bệnh dáng vẻ vô cùng đáng sợ, giống như ác quỷ.
Hầu như không có ai dám tới gần cậu.
Những nhà giàu có dòng dõi quý tộc, ít nhiều đều có chút mê tín, mua nhà thì mời thầy phong thủy đến xem, khi đặt tên con cái cũng chi số tiền lớn để xin tên...
Cố gia không tìm được bác sĩ trị bệnh, chỉ có thể thỉnh đại sư đến, xem có cách nào khác không, mong có thể giúp Cố Hoài Bích sớm khỏe lại.
Kim đại sư bấm ngón tay, nói từ nhà lớn Cố gia đi về hướng bắc có một khu chung cư, ‘Quý nữ’ trong mệnh của Cố thiếu gia đang ở đó, chỉ cần cô ấy ở bên cạnh thiếu gia, đảm bảo thiếu gia cả đời yên ổn.
Cố lão gia và Cố phu nhân lại hỏi tên họ của cô gái này, năm nay bao nhiêu tuổi, thuộc chòm sao gì...
Đại sư nói: “Cô gái này đang độ dậy thì, còn những thông tin khác không thể tiết lộ được, nhưng tôi sẽ cho hai người lời khuyên, lời khuyên có mười sáu chữ thôi, nhất định phải nhớ kỹ.”
“Mời đại sư nói.”
Đại sư làm ra vẻ huyền diệu, giơ giơ phất trần lên nói: “Thanh mai trúc mã, sớm chiều làm bạn, không rời không bỏ, cả đời vô lo.”
Đại sư để lại lo lắng sau đó cầm chi phiếu kếch xù, phất phất trần đi mất.
Vì thế cha mẹ Cố tìm đến khu dân cư, hết điều tra đến loại trừ, cuối cùng tìm được Trịnh Tưởng Dung mười ba tuổi và Biên Biên mười hai tuổi.
Trịnh Tưởng Dung là con gái duy nhất của dượng và dì của Biên Biên, còn Biên Biên là cháu gái.
Khi Biên Biên còn rất nhỏ mẹ của cô mắc bệnh đã qua đời.
Sau khi mẹ mất, cha cô lại quanh năm đi công tác, thế là Biên Biên lớn lên cùng ông bà ngoại trong một trấn nhỏ ở vùng sông nước.
Trấn nhỏ ở vùng sông nước này không có trường trung học, cho nên Biên Biên học xong năm năm tiểu học thì rời quê nhà, đến Giang Thành học tiếp, ăn nhờ ở đậu nhà dì.
Dì Biên Biên ở nhà nội chợ, lo liệu việc nhà nặng nhọc, cho nên đối với cô cháu gái ăn nhờ ở đậu này có phần trách cứ.
Biên Biên cũng không phải vô duyên vô cớ đến ở nhờ, cha cô hằng tháng đều gửi tiền sinh hoạt phí xa xỉ đến.
Số tiền này đều được gửi vào tài khoản của dì, hầu như sinh hoạt của Trịnh gia đều dựa vào số tiền này, cho nên bọn họ mới đồng ý cho Biên Biên nhỏ tuổi đến ở.
Nhà dì ở một khu chung cư có tám mươi hộ trong trung tâm thành phố, có điều năm rộng tháng dài, Trịnh gia một nhà bốn miệng chen chúc ở với nhau.
Đúng lúc dì Biên Biên ngày càng bực dọc khó chịu thì Cố gia gõ cửa Trịnh gia, nói rõ lý do đến, hy vọng bọn họ có thể đưa con gái đến Cố gia ở để làm bạn với nhị thiếu gia, qua một thời gian sẽ đưa con gái họ trở về lại Trịnh gia như chưa từng quan hệ.
Chẳng qua là để hai đứa làm bạn với nhau, sau đó cùng nhau học tập bồi dưỡng tình cả, làm bạn lớn lên cũng coi như kết một đoạn thiện duyên, đồng thời còn có thể bảo vệ Cố thiếu gia chu toàn...
Trong lòng dì Biên Biên đã có tính toán.
Mặc dù Cố gia không nói rõ nhưng trong lời nói có ẩn ý, chỉ cần có thể cứu mạng nhị thiếu gia, bọn họ sẽ gửi một khoản phí lớn làm phí cảm tạ.
Trong Giang Thành ai ai cũng nói, Cố thiếu gia không phải người mà là quái vật thích ăn tươi nuốt sống, ở bên cạnh cậu chỉ sợ đến mạng cũng không giữ được.
Dù sao... Tai nạn năm đó đã chết bao nhiêu người như thế, vậy mà đứa nhỏ này lại có thể nguyên vẹn bò ra từ đống thi thể, liệu có phải là người bình thường không đây?
Dì Biên Biên không nỡ đưa con gái bảo bối của mình qua đó chịu khổ, vì thế dự định đưa Biên Biên đi.
Thứ nhất giải quyết vấn đề chật chội trong nhà, thứ hai...
Trịnh Tưởng Dung năm nay lên sơ trung, học phí trường quý tộc và tiền sinh hoạt phí lại tăng.
Đầu xuân mưa dầm kéo dài, Biên Biên kéo cái vali to đùng, to gần bằng người cô rời khỏi Trịnh gia.
Dượng Biên Biên đã lái chiếc xe Santana màu đen chờ ở đầu đường. Trước khi lên xe, Biên Biên quay đầu lại, nhìn thấy chị họ Trịnh Tưởng Dung ghé vào bên cửa sổ ở lầu hai, đắc ý cười với cô.
Lý do Trịnh Tưởng Dung vui như thế, bởi vì mẹ cô ta nói Biên Biên đến Cố gia làm người giúp việc, hơn nữa Cố gia còn cho không ít tiền cảm ơn, đủ để chi trả học phí cho cô ta vào học trung học.
Trước nay Trịnh Tưởng Dung không hề thích Biên Biên.
Lúc trước biết có em họ ở quê muốn đến Giang Thành học, Trịnh Tưởng Dung còn nổi giận đùng đùng, nói không muốn học với đồ nhà quê, sẽ bị bạn học chê cười mất.
Sau khi em họ đến, Trịnh Tưởng Dung ngạc nhiên phát hiện ra, “Đồ nhà quê” thế mà không quê mùa chút nào, hoàn toàn khác với suy nghĩ của cô ta, Biên Biên có gương mặt xinh xắn, làn da trắng như tuyết đầu mùa, tóc đen nhánh như tơ lụa, mắt hạnh dịu dàng, xinh đẹp như tinh linh trong rừng.
Bao nhiêu suy nghĩ của cô gái thành thị bị sự ưu việt của Biên Biên dập nát.
Vì vậy con rắn độc ghen ghét bắt đầu cắm rễ trong lòng Trịnh Tưởng Dung.
Lần này Biên Biên đi làm người giúp việc, Trịnh Tưởng Dung bỗng nhiên có một khoái cảm “Đã báo được thù” ――
Hừ, mày lớn lên xinh đẹp thì sao, vẫn là đồ nhà quê thôi, chỉ có thể làm người giúp việc!
Trịnh Tưởng Dung tự cho mình thắng cuộc, trước khi lên xe ra vẻ chị cả sâu xa nói: “Học hành chăm chỉ mới có thể thay đổi tương lai, bây giờ làm người giúp việc, em cũng đừng bỏ học, ít nhất phải lấy được bằng tốt nghiệp cấp hai, tương lai ra ngoài làm công cũng đừng trở thành người thất học.”
Biên Biên nói cảm ơn với Trịnh Tưởng Dung, chúc cô ở trường quý tộc mọi chuyện đều thuận lợi, học tập tiến bộ.
Dọc đường đi, dì không yên tâm dặn dò Biên Biên: Tới Cố gia không được làm ra dáng vẻ quê mùa, đừng để người ta biết con là người ở quê, không khéo lại khiến cho người ta ghét.
Thấy Biên Biên không đồng ý, bà còn uy hiếp Biên Biên: “Nếu Cố gia trả con về, dì cũng không nhận lại con đâu.”
Vì thế Biên Biên ngoan ngoãn gật đầu.
Nhà lớn Cố gia ở ngõ hẻm nhỏ sâu trong nội thành, là tứ hợp vương phủ hoa viên cách cục *, không quá hoang vắng, cũng không ồn ào, là một nơi yên tĩnh.
*Tứ hợp vương phủ hoa viên cách cục: là vương phủ cũ được dựng theo mô hình tứ hợp viện.
Vương Phủ Hoa Viên này được xây từ rất lâu, hẳn là đã được xây hơn chín mươi mấy năm rồi.
Lúc ấy, mọi người đều ở nhà ngang*, có thể ở trong trung tâm Giang Thành còn có một hồ nước nhỏ trong vườn, chắc chắn là hạng người giàu sang.
*Nhà ngang (đồng tử lâu): một kiểu nhà xưa ở Trung Quốc.
Những ngôi nhà xung quanh nhà lớn Cố gia đều lần lượt bị phá bỏ và di dời, tu sửa thành nhà cao tầng cho người dân nơi ở và văn phòng, bởi vì nơi này là tấc đất tấc vàng nằm ở con đường thương mại trong trung tâm thành phố.
Duy chỉ có Vương Phủ Hoa Viên được giữ lại, khá là bắt mắt.
Dưới bầu trời âm u, Biên Biên nhìn ngôi nhà lớn cũ kỹ ảm đạm trước mặt, cô biết rằng thiếu niên định mệnh của mình... Đang đứng trong căn phòng tối nhất của nơi này chờ cô.
Hai vợ chồng chủ tịch tập đoàn Cố thị chờ ở cửa nghênh đón, đủ thấy bọn họ coi trọng Biên Biên cỡ nào.
Biên Biên biết, cô tới Cố gia không phải đến làm người giúp việc như lời chị họ Trịnh Tưởng Dung nói... Cô sống ở Cố gia, xem chừng còn muốn tốt hơn sống ở Trịnh gia.
Phu nhân Cố gia Đỗ Uyển Nhu người giống như tên, là một người phụ nữ ôn hòa, bà tay nắm Biên Biên vào nhà, rồi đưa cô đi tham quan Hoa Viên.
Dượng, dì và Trịnh Tưởng Dung một hai đòi đi theo may mắn được tham quan Cố gia.
Dù sao, ở Giang Thành này, có ai mà không muốn vào Vương Phủ Hoa Viên để nhìn xem nhà giàu nhiều thế hệ này sống an nhàn thoải mái như thế nào.
Nếu không nhờ Biên Biên, đời này của bọn họ nào có cơ hội bước vào Vương Phủ Hoa Viên.
Vương Phủ Hoa Viên rất lớn, bóng râm bao trùm khắp nơi, hoa cỏ bên đường được cắt tỉa ngay ngắn, không có cành cây chiếc lá nào mọc lung tung. Biên Biên nhìn cây cỏ xung quanh là có thể nhìn ra, nơi này rất có quy củ.
Dọc theo hàng cây xanh đi vào, là nhìn ra hồ nước nhỏ, quanh hồ có một số ngôi nhà nằm rải rác, căn đầu là của cha mẹ Cố, tiếp đó là một vài căn nhà có sân của con cái.
Đỗ Uyển Nhu đưa Biên Biên đến một căn nhà xa nhất trong Hoa Viên, nói đây chính là phòng của cô.
Biên Biên nhìn căn nhà hai tầng xinh đẹp được xây theo phong cách Châu Âu cảm giác không thể tin được, toàn bộ ngôi nhà này là “Phòng” của cô?
Không chỉ có Biên Biên mà ngay cả dượng và dì của cô cũng ngây người ra, đặc biệt là Trịnh Tưởng Dung, cô ta nhìn ngôi nhà xinh đẹp kiểu tây này và những hoa cỏ tươi đẹp trong Hoa Viên, tay siết chặt góc áo, ngón tay siết chặt đến trắng bệch.
Những thứ này, vốn là của cô ta.
Phu nhân Cố gia Đỗ Uyển Nhu đứng đối diện Biên Biên nói: “Về sau con và Hoài Bích sống ở đây, nếu cần thứ gì thì con nói cho cô biết, không cần câu nệ, cứ xem đây là nhà của con đi, nếu con đồng ý, có thể xem cô là mẹ con.”
Hoài Bích là tên của nhị thiếu Cố gia.
Biên Biên nghiêm túc gật đầu.
Dượng và dì của Biên Biên nghe thấy thế, sắc mặt phức tạp, bọn họ cho rằng đưa Biên Biên đến đây, là để làm người giúp việc cho Cố gia.
Ai ngờ tới đây rồi, nhìn thấy người giúp việc Cố gia nhiều không kể xiết, đâu cần đến Biên Biên làm việc thô thiển này.
Biên Biên ở đây chính là hưởng phúc!
Bọn họ hối hận không kịp, nếu sớm biết thế, đã đưa con gái mình là Trịnh Tưởng Dung đến, nếu thế thì con gái bọn họ cũng trở thành tiểu thư nhà giàu rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.