Có "Chàng" Ngự Sử Thời Trần

Chương 38: Phải Chăng Không Có Khổ, Thì Không Gọi Là Tình Yêu?




Chương 31: Phải chăng không có khổ, thì không gọi là tình yêu?
Tác giả: Thiên Địa Linh Linh
***
Đêm tối như đầm nước lạnh, mảnh trăng lẻ loi treo trên cao không đủ sáng, thi thoảng còn bị rèm mây lơ đãng trôi qua che mất. Khung cảnh như vậy, thích hợp để làm chuyện mờ ám, ví dụ như... đột nhập.
Một bóng đen khẽ khàng ẩn sau gốc cây gạo cao lớn trong phủ Thượng thư, lính canh đi qua không hề phát hiện, kẻ này cứ thế mà thuận lợi một đường tiến thẳng tới phòng ngủ của Lý La Ma.
Lý La Ma lúc này áo xống xốc xếch, sắc mặt nhợt nhạt, tóc tai tán loạn, nào còn vẻ nghiêm chỉnh của một vị quan lớn. Tay chân hắn đều có dây xích lớn khóa chặt. Lại nhớ Trần Thuyên khi đó chắp tay sau lưng nói:
"Để diễn màn kịch này, đành phải để ngươi chịu ấm ức một thời gian vậy. Đừng trách trẫm, việc trẫm làm chỉ là để nắm chắc phần thắng trong tay mà thôi."
Lý La Ma thở dài. Chẳng cầu gì hơn, chỉ mong Quan gia sẽ tha tội chết cho người đó.
Ánh đèn dầu leo lét đột nhiên run rẩy. Từ trên cao thòng xuống một sợi dây thừng, ngước lên mới thấy mái nhà từ khi nào đã có một cái lỗ lớn, nhìn ra được bầu trời đêm đen thẳm, tựa như chiếc hố sâu hun hút. Đầu trên của sợi dây thừng rất nhanh được buộc chắc vào rầm nhà, ngay sau đó một kẻ mặc đồ đen nương theo đó mà đu xuống.
Kẻ này tuy không quá cao nhưng có chút mập mạp, khuôn mặt bịt kín chỉ lộ ra đôi mắt cùng hàng lông mày sâu róm. Vừa chạm đất, ánh mắt đã chiếu thẳng về hướng Lý La Ma, cất giọng ồm ồm:
"Lý Thượng thư."
Kiếm trong tay ra khỏi vỏ, lóe lên tia sáng chói mắt nhờ phản chiếu ánh đèn, người nọ tiến tới gần.
Lý La Ma không hoảng hốt, lặng lẽ nhìn đôi mắt trước mặt. Người nọ vẫn chẳng lên tiếng, đợi một hồi, hắn mới bình tĩnh hỏi, phá vỡ sự trầm mặc:
"Nàng tới giết ta?"
Kẻ áo đen rõ ràng giật mình, giống như bị xuyên thấu lớp mặt nạ, con ngươi đảo đi, tránh né cái nhìn của Lý La Ma. Thanh kiếm trên tay hết bị siết chặt lại buông lỏng, lát sau dường như hạ quyết tâm, mới trả lời, giọng nói khàn khàn khó nghe vang lên trong căn phòng kín:
"Sao ngươi nhận ra ta?"
Lý La Ma kéo khóe môi:
"Ta hận nàng như vậy, sao có thể không nhận ra nàng chứ?" Ta yêu nàng như vậy, sao có thể không nhận ra nàng chứ?
Người áo đen rõ ràng hơi cứng người, rốt cuộc vẫn kiên trì:
"Ta tới đưa ngươi ra."
Lý La Ma bật cười, dường như nghe được chuyện gì rất hài hước: "Sau đó đem ta giao vào tay người nàng tâm niệm?"
"Ở đây ngươi sẽ chết."
"Theo nàng rời đi, e rằng ta chết càng thảm."

Người nọ bấy giờ mới nhíu mày, nương theo ánh sáng leo lét đánh giá trên dưới Lý La Ma một lượt, kinh ngạc: "Ngươi không bị thương? Chẳng phải ngươi bị tra khảo sao?"
Lý La Ma ngẩn ra, nghi hoặc vài giây, rốt cuộc hiểu ra, cười khổ:
"Quan gia lừa các người." Nói rồi hắn nghiêm túc nhìn người trước mặt, nhẹ nhàng nói "Dương Vĩnh, rời đi ngay lúc này còn kịp. Đừng trở lại tìm Trần Lệ, đừng vì hắn mà không màng chính mình nữa, trốn đi thật xa, sống cuộc đời của chính mình."
Dương Vĩnh còn đang ngây người, lại thấy hắn tiếp tục: "Họ Nguyễn cũng nợ Trần Lệ một mạng. Nhưng chỉ có họ Nguyễn nợ hắn, con dân bách tính, hoàng thất Trần triều không nợ hắn. Ta không thể để hắn tiếp tục làm điều ác, lần này trả xong ân tình cho Quan gia, ta sẽ tự tận bồi tội."
Tim Dương Vĩnh đột ngột chùng xuống, theo bản năng bật thốt: "Ta không cho phép." Dừng hồi lâu, nàng quay đi không nhìn hắn, cắn răng lấp liếm "Mạng ngươi không xứng, ai cần chứ?"
Uổng công nàng quyết định cứu hắn ra, làm ngược lại lệnh của Trần Lệ. Vốn là Trần Lệ cũng đang lo lắng. Hưng Long Đế làm người vô cùng cẩn thận, nếu việc chưa chắc chắn, hắn còn lâu mới hành động. Lần này Lý La Ma bị công khai giam lỏng hẳn là vì Hưng Long Đế đã tìm ra được nhược điểm gì. Sau đó tin tức Lý La Ma khai nhận kẻ cầm đầu mưu phản là người trong Hoàng tộc càng khiến Trần Lệ đứng ngồi không yên, liền phái Dương Vĩnh - người võ nghệ không tệ, vừa đào tẩu khỏi lớp lớp quan binh, trước giờ vô cùng trung thành với hắn, lại từng sống một thời gian dài trong phủ Thượng thư nên biết rõ mọi ngóc ngách - tới giết Lý La Ma diệt khẩu, phòng trừ hậu họa.
Dương Vĩnh vốn nghĩ nàng sẽ hoàn thành xuất sắc mệnh lệnh lần này, nào ngờ trên đường về lại phủ Thượng thư, nghe những lời đồn đại, trong đầu liền trống rỗng, chỉ còn một câu duy nhất lặp đi lặp lại: Lý La Ma sắp chết rồi.
Không hiểu sao đột nhiên rất sợ hãi. Chẳng phải nàng tới để giết hắn đấy ư? Hắn chết rồi nàng đâu cần mạo hiểm nữa, là chuyện tốt mà. Thế nhưng bất tri bất giác vẫn tìm tới, khi thoáng thấy Lý La Ma dáng vẻ nhếch nhác, bị xích lại, tim liền chợt căng thẳng. Khi xác định hắn không sao, lại khó hiểu mà nhẹ nhõm.
Nàng vào được đến đây biết bao khó khăn nguy hiểm, đám vải nhét đầy trong áo để thay đổi dáng người vẫn chưa lấy ra, nóng bức khó chịu, dầm mưa để bị cảm, ngày ngày đứng trên sườn núi điên cuồng hét khiến giọng nói trở nên khàn đục, đấu tranh tâm lí hồi lâu, quyết định vì hắn mà trái lời Trần Lệ, hắn lại đòi đi chết, thật khiến nàng suýt chút nữa phun ba đấu máu vì tức.
Nhưng Dương Vĩnh nào biết vết thương lòng của Lý La Ma vì câu nói lúc giận dữ của nàng mà lần nữa xé toạc. Lý La Ma nhắm mắt, tay khẽ ấn lồng ngực, hơi hơi run rẩy. Hắn cười tự giễu, thầm nghĩ: Xin lỗi, hiện tại ngoài cái mạng này, ta cũng không còn gì đáng giá hơn.
Tuy nhiên, chẳng để hai người bọn họ hành hạ nhau lâu, cửa lớn căn phòng bật mở, giọng nói dịu dàng của Trần Thuyên bay tới, nghe ra ngữ điệu như cười như không: "Thượng thư phu nhân đã đến rồi, vậy thì ở lại cùng trẫm uống chén trà đi."
Dương Vĩnh giật mình nhìn thiên la địa võng bên ngoài, vội vàng lao tới dây thừng. Thế nhưng, lỗ hổng trên mái nhà đã bị bít kín từ khi nào.
***
"Thượng thư phu nhân, phiền ngươi đưa ngư đại của Lý Long Tường và Lý Long Hiền ra đây." Trần Thuyên ngồi trên phản nhàn nhạt nói, đồng thời tao nhã nâng chén nhấp một ngụm trà ngũ hương.
Ừm, thật ngon. Thuấn Thần nhất định sẽ thích. Phải để nàng thử một chút.
Dương Vĩnh bị ép quỳ bên dưới, hoảng hốt nhìn mặt đất, mồ hôi lấm tấm che kín trán: Từ khi nào Hưng Long Đế lại biết chuyện này? Là Lý La Ma kể cho hắn? Hay hắn tự mình điều tra ra?
Như đọc được suy nghĩ của nàng, Trần Thuyên mỉm cười: "Trẫm đã tìm thấy nơi cha mẹ Lý La Ma bị giam giữ."
Sau đó chàng đứng dậy, liếc một vòng xung quanh, thấy toàn bộ mọi người đều đang cúi đầu, vừa lòng nhếch môi nhét chén trà còn đang nhè nhẹ tỏa hương vào tay Thuấn Thần, nghiêng người thì thầm bên tai nàng: "Thử chút đi."
Một cậu lính trùng hợp quỳ dưới lỗ hổng trên mái nhà bị vài giọt nước ở đâu rơi trúng, có lẽ là mưa rồi, thầm than mà lia mắt lên nhìn mái nhà, nào ngờ lại chứng kiến cảnh này. Cậu ta vội vàng cúi đầu, trong lòng đầy kinh ngạc: Quan gia ... hóa ra cũng có thể đứng gần người khác tới vậy? Chắc là có chuyện gì bí mật cần giao cho Đoàn Viện sứ?
Làn gió ấm đột ngột thổi qua bên tai khiến Thuấn Thần theo bản năng co rúm lại một chút. Giống như quên đi phản ứng, ngơ ngẩn nhìn Trần Thuyên chắp tay sau lưng nghênh ngang bước xuống bậc thềm, bên má thoáng cái đỏ bừng.
Nàng lén nhìn xung quanh, nghe lời nhấp một ngụm, rồi nhanh chóng cúi đầu xuống theo quy củ, chỉ còn lại khóe môi không nghe lời mà lén cong cong.
Chén trà trong tay tỏa ra hơi ấm, ấm tới tận trong lòng. Nước trà ngọt thanh thanh, ngọt tới tận trong tim.

"Lý La Ma là cháu ngoại của Thần tiễn đã giết cha Trần Lệ, Trần Lệ biết chuyện này nên mới sai ngươi tiếp cận Lý La Ma, tìm điểm yếu của hắn để trả thù. Thật may mắn cho Trần Lệ làm sao, ngươi lại tình cờ đào ra được bí mật động trời: Cha Lý La Ma chính là cháu đích tôn của Hoàng tử tiền triều. Ông ta tôn tôn kính kính cất giữ hai chiếc ngư đại cẩn mật để làm tròn đạo hiếu, nào ngờ bị ngươi trộm đi. Nếu Lý La Ma không đứng về phía các người, các người sẽ tố cáo thân thế của hắn với trẫm. Dòng giống Lý triều còn sót lại, nếu lộ ra, chắc chắn sẽ bị diệt trừ. Lý La Ma để bảo vệ cha mẹ và bản thân, không còn cách nào khác, đành phải trái lương tâm mà giúp các người. Trớ trêu hơn, hắn lại có tình cảm với kẻ đã dồn mình đến bước đường cùng. Trần Lệ biết điều đó, nên để ngươi bên cạnh giám sát hắn. Cách trả thù này của Trần Lệ, đủ nhẫn tâm."
Trần Thuyên vừa bước tới gần Dương Vĩnh, vừa thản nhiên trần thuật. Khi mũi hài của chàng xuất hiện trong tầm mắt Dương Vĩnh, cũng là lúc hắn dừng lại.
Nhìn cái siết tay của Dương Vĩnh đang run khẽ, Trần Thuyên thở dài: "Phải, đủ nhẫn tâm. Đến cả người hết lòng với hắn như ngươi, hắn cũng chẳng tiếc hy sinh. Hắn biết rõ Lý La Ma được trẫm cho người canh giữ rất nghiêm ngặt, bất cứ ai tới diệt khẩu hắn, cũng là cửu tử nhất sinh (*). Hắn biết, nhưng vẫn phái ngươi đi. Hắn đối với ngươi như vậy, có xứng để ngươi vì hắn mà bán mạng hay không?"
(*) Chỉ hoàn cảnh nguy hiểm có thể chết bất cứ khi nào.
Dương Vĩnh rối loạn hồi lâu, mới khe khẽ lẩm bẩm, giống như tự thôi miên chính mình: "Là vì người tin tưởng ta, vì ta võ nghệ không tệ, vì ta quen thuộc nơi này."
Trần Thuyên hết cách, lắc đầu: "Người võ nghệ không tệ dưới trướng hắn không ít, với võ nghệ của ngươi, đấu với mình trẫm còn chẳng chịu được một phần ba khắc, đừng nói tới lớp lớp quan binh. Ngươi cẩn thận nhớ lại, khi nãy ngươi chống đỡ được bao lâu? Quen thuộc nơi này thì có sao? So với các phủ đệ khác, phủ Thượng thư cấu trúc chẳng khác biệt, cũng chẳng xây cái phòng bí mật nào. Người khác tới, có thể mất mấy thời gian để tìm ra phòng canh giữ Lý La Ma chứ? Cho nên, Trần Lệ là tin tưởng ngươi, hay nghi ngờ ngươi nảy sinh tình cảm với Lý La Ma, cho nên nhân cơ hội này thử ngươi, sau đó mượn tay trẫm trừ khử luôn ngươi cho yên tâm? Nếu ngươi giết Lý La Ma thì là chuyện tốt, nếu ngươi không giết, cũng chẳng sao, dù gì ngươi cũng bị trẫm xử tử, hơn nữa Trần Lệ tự tin ngươi sẽ chẳng khai gì về hắn, trẫm có bắt được ngươi cũng là công cốc mà thôi. Dương Vĩnh, ngươi cẩn thận suy nghĩ xem."
Nói rồi Trần Thuyên phất phất tay áo rời đi. Dương Vĩnh giống như cái xác không hồn, bị kéo đi, bí mật nhốt vào thiên lao.
***
Thiên lao tối tăm ẩm ướt, gần như không thể thấy ánh sáng mặt trời. Đây là lần thứ hai Thuấn Thần xuống nơi này. Lần đầu là bị giam, còn lần này là tới làm thuyết khách.
Dương Vĩnh ngồi co trong góc tối. Nghe tiếng động, đôi mắt lạnh lẽo bắn tới. Rốt cuộc cũng bắt đầu rồi đấy nhỉ?
Nàng mỉa mai: "Không ngờ người tới giám sát nghiêm hình lại là Đoàn Mật viện sứ. Thật là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Cứ nghĩ ngài sẽ là một người hiền lành ôn hòa chứ." Sau đó lại cười khẩy "Mà cũng phải thôi, người bên cạnh Hưng Long Đế, tất nhiên là phải có phần nhẫn tâm."
Thuấn Thần bình thản không nói, phẩy tay lệnh cho mấy tên lính cai ngục lui ra ngoài.
Dương Vĩnh lại tiếp tục: "Ồ, hóa ra là Đoàn Mật viện sứ muốn tự mình ra tay. Ngài đủ sức vung roi đấy chứ?"
Thuấn Thần coi lời nàng như gió thoảng qua tai, mặt không biến sắc kéo chiếc ghế gỗ cai ngục thường ngồi tới, tay nắm chân ghế, rắc một tiếng bẻ gãy, sau đó lại nhẹ nhàng đặt chiếc ghế chỉ còn ba chân xuống, chỉnh chỉnh cho nó đứng vững, mỉm cười hỏi Dương Vĩnh: "Sức thế này có đủ không?"
Đâu chỉ đủ, còn thừa là đằng khác!
Khóe môi Dương Vĩnh hạ xuống, bĩu môi quay đầu, bày ra bộ dạng muốn chém muốn giết tùy bay.
"Không nói nữa sao?" Thuấn Thần vung vẩy cái chân ghế trên tay, gõ gõ lên song sắt, tạo ra tiếng ong ong phá tan sự yên tĩnh của thiên lao.
"Muốn làm gì thì làm đi. Đừng phí lời. Ta sẽ không khai bất kì điều gì. Dù sao Hưng Long Đế cũng sẽ xử tử ta. Bảo hắn ngày mai đưa ta lên pháp trường luôn đi, đừng phí phạm thời gian."
Thuấn Thần nghiêm túc lắc đầu: "Quan gia sẽ không xử tử ngươi."
Dương Vĩnh ngạc nhiên một chút, sau đó lại cười nhạt: "Ai cần hắn giả nhân giả nghĩa? Định lừa ta tin tưởng rồi khai ra chứ gì?"
Thuấn Thần vẫn bình tĩnh: "Đó là sự thật. Nhân chứng đã có Lý La Ma. Hiện tại ngươi đồng ý quy thuận hay không cũng chẳng ảnh hưởng đến đại cục. Nhưng nên nhớ, mạng ngươi lần này là Lý La Ma dùng toàn bộ những thứ hắn còn đổi về, Quan gia bất đắc dĩ đành phải đồng ý tha cho ngươi tội chết. Nhưng cũng chỉ duy nhất lần này thôi, sau đó ngươi muốn tự tử hay tạo phản lần nữa, thứ đợi ngươi nhất định là lưỡi đao của đao phủ."

Dương Vĩnh giống như bị sét đánh, ngây ra như phỗng.
Thuấn Thần thở dài: "Ta chỉ đến để nói cho ngươi biết vậy thôi, dù sao cũng cảm thấy uất ức thay cho Lý La Ma, vì một người đã từng đẩy mình tới bước đường cùng mà mất đi tất cả, còn cam nguyện dâng tính mạng của mình cho người đó. Quả nhiên, anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Suy nghĩ cho kĩ, giữa người sẵn sàng hy sinh tính mạng của ngươi với người đánh đổi mọi giá để giúp ngươi giữ lại mạng sống, nên ở bên người nào. Thời gian không còn nhiều."
Sau đó nàng lạnh nhạt quay lưng, chậm rãi bước, tuy nhiên trong đầu đang lẩm nhẩm thầm đếm một hai ba.
"Đợi đã!"
Tiếng gọi giật phía sau vang lên như dự liệu, Thuấn Thần lén mỉm cười đắc thắng, đến khi quay lại, trên khuôn mặt nàng chỉ còn biểu cảm giống như đang khó hiểu, lông mày khẽ nhướng đầy vẻ tự hỏi.
Dương Vĩnh lom lom nhìn nàng, giọng điệu dè dặt hơn hẳn, nào còn vẻ khó gần ban nãy: "Không phải Lý La Ma phối hợp với các người lừa bắt ta?"
Cảm giác ấm ức vì bị lừa dâng nghẹn trong ngực từ tối hôm qua tới giờ dường như tan biến. Có lẽ, khi Lý La Ma phát hiện hắn bị nàng đưa vào tròng, hẳn cũng có tâm trạng như vậy.
Tâm trạng ấy đã kéo dài trong bao nhiêu năm...?
Thuấn Thần trưng ra vẻ mặt giận quá hóa cười: "Là Quan gia nghĩ cách túm ngươi về đây, nếu để ngươi cạnh Trần Lệ, đến khi Quan gia sai người bắt Trần Lệ, đao gươm không có mắt, ngươi làm sao thoát? Chưa kể Trần Lệ đó còn có ý muốn trừ khử ngươi, ngươi nghĩ ở bên hắn ngươi có thể trụ được mấy ngày? Hiện tại cho ngươi cơ hội đường đường chính chính thoát thân, ngươi lại nghi trước nghi sau. Dương Vĩnh, ngươi trước kia từng lừa được Lý La Ma, hẳn phải là người thông minh. Sự tỉnh táo của ngươi khi đó đâu? Tại sao hiện tại lại ngốc nghếch như vậy?"
Dương Vĩnh bị mắng tới ngơ ngác, hồi lâu sau mới cúi đầu, tự mình lẩm bẩm: "Tại sao lại ngốc nghếch? Có lẽ... là vì liên quan đến tình cảm chăng?"
Đến khi ngẩng lên, trên mặt nàng đã vương nước mắt, nhưng khóe môi vẫn mỉm cười: "Đoàn Mật viện sứ, ngài có sẵn lòng nghe một câu chuyện xưa không?"
Dấu hiệu tốt! Sẵn lòng, sẵn lòng quá đi chứ! Thuấn Thần lòng thầm nhảy múa.
Bên trong đốt pháo ăn mừng, ngoài mặt Thuấn Thần vẫn rất bình tĩnh:
"Được, ngươi cứ kể, bản quan sẵn sàng nghe." Đồng thời đặt mông xuống ghế.
Nhưng nàng quên mất, chiếc ghế đó khi nãy, bị nàng tự tay bẻ mất một chân...
Cho nên trước mặt Dương Vĩnh diễn ra một trò cười.
Thuấn Thần lồm cồm bò dậy, cố gắng tỏ ra tiêu sái phủi áo: "Không sao, bản quan đứng nghe vậy."
Nhưng nhìn đôi mắt vẫn trợn lớn của Dương Vĩnh, nàng biết hình tượng của mình không cứu được rồi.
Không khí thê lương buồn bã ban đầu bị cái ngã đánh bay, đổi sang một loại thê lương khác...
Đến khi ánh mắt Thuấn Thần từ Ông trời không thương ta trở thành Nhìn nữa móc mắt ngươi, Dương Vĩnh mới ngại ngùng phá tan sự trầm mặc: "À, chuyện xưa..."
"Trước kia ta từng là một đứa trẻ ăn mày, có lẽ vì trạc tuổi Mạc hầu, may mắn động tới lòng trắc ẩn của Quỳnh Huy Công chúa, nên được người đưa về nuôi dưỡng, dạy dỗ. Tới khi mười tuổi, ta đã được làm nữ tỳ thân cận của Mặc hầu. Ta nợ họ Trần ơn cứu mạng, ơn dưỡng dục."
Thuấn Thần thuận thế nói theo: "Công chúa quả là người nhân hậu."
Nào ngờ nghe lời này, Dương Vĩnh chỉ buồn bã cúi đầu: "Đó chỉ là trước khi Chương Hiến hầu Trần Kiện tử trận. Từ sau khi mất đi lang quân, tính cách Công chúa biến đổi hoàn toàn, thường xuyên đánh người trút giận. Thậm chí..."
Thấy nàng ngưng lời nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu, Thuấn Thần tò mò:
"Thậm chí... ?" Ừm, nhìn biểu hiện của Dương Vĩnh như vậy, hẳn là đã nếm không ít đòn roi từ Quỳnh Huy Công chúa. Có lẽ nên làm như không hiểu, tránh chạm vào nỗi đau của nàng ta.

Dương Vĩnh lắc lắc: "Không có gì. Chỉ là ngài nghĩ tại sao Mặc hầu tuổi còn trẻ, chức quyền không có, lại móc nối được nhiều mối quan hệ, lôi kéo được nhiều phản tặc như vậy?"
Thuấn Thần xoa cằm nhíu mày: "Nói vậy, là do Quỳnh Huy Công chúa giúp hắn kéo bè kết phái, gây dựng thế lực riêng?"
Dương Vĩnh gật đầu: "Có thể nói Quỳnh Huy Công chúa là người tạo nền móng, lần tái hôn sau đó cũng là vì mục đích này. Thậm chí là có lần ám sát Hưng Long đế suýt thành công."
Thuấn Thần nghe vậy, ngẩn người. Trần Thuyên ngày bé chỉ có một lần duy nhất bị ám sát tới mức chật vật. Cho nên, kẻ ngày đó muốn giết cả nhà nàng trút giận rất có thể chính là Quỳnh Huy Công chúa?
"Ta ôm tình cảm vô vọng với Mặc hầu, có lẽ là từ ngày đó. Tuy nhiên, ngài có tin, thời gian đầu quen biết Lý La Ma, là do duyên số, chứ không phải là ta sắp xếp hay không?"
Dương Vĩnh âu sầu vùi mặt trong lòng bàn tay. Ngày đó nàng vốn nghĩ, có lẽ đến lúc mình buông bỏ Mặc hầu được rồi. Ngờ đâu, trước ngày thành thân một tháng, Dương Vĩnh mới biết Lý La Ma là cháu trai duy nhất của Thần tiễn - người gián tiếp đẩy nàng, Mặc hầu và Quỳnh Huy Công chúa vào cuộc sống địa ngục. Cho nên nàng mới nguội lòng, quyết định quay về tiếp tục trung thành với Mặc hầu, sau đó bị thù hận làm mờ mắt.
Thuấn Thần thở dài.
Người yêu nhau tại sao lại thích làm khổ nhau như vậy chứ?
Phải chăng không có khổ, thì không gọi là tình yêu?
"Việc này nói với ta không bằng trực tiếp nói với Lý La Ma. Hắn mới là người nên nghe."
Dương Vĩnh liếc nàng, như có điều e dè nói: "Chỉ sợ không thể gặp lại."
Thuấn Thần nắm lấy song sắt, ánh mắt tha thiết giống như nếu không có đám song sắt này ngăn cách, thứ nàng nắm sẽ là tay của Dương Vĩnh vậy: "Không, nhất định sẽ còn gặp lại. Chỉ cần ngươi chịu cùng hắn đứng ra làm nhân chứng, mọi chuyện sẽ kết thúc."
Nhìn Thuấn Thần hùng hổ sấn tới, Dương Vĩnh không hiểu sao có chút bối rối. Dù sao trước mặt cũng là một người đàn ông tuấn tú, là người trong mộng của rất nhiều thiếu nữ Kinh thành, chuyện này Dương Vĩnh không phải không biết. Tuy nàng đương nhiên sẽ không thích người này, nhưng nam nữ thụ thụ bất thân (*), vẫn nên có khoảng cách thì hơn. Nghĩ vậy, Dương Vĩnh kín đáo lùi lùi lại một chút.
Thuấn Thần vẫn chưa biết mình đang bị ghét bỏ: "...?"
"Ta còn chưa trả hết ơn cứu mạng, ơn dưỡng dục của họ. Hơn nữa, ta làm nhân chứng, chỉ sợ là mất công, vì mấy năm gần đây, Mặc hầu dần không tin tưởng ta nữa..."
Đang đóng vai là một người khuyên nhủ, Thuấn Thần lập tức trấn an: "Người cứu mạng ngươi là Quỳnh Huy Công chúa, nuôi dưỡng ngươi cũng là Quỳnh Huy Công chúa, Công chúa qua đời đã lâu, bao năm qua ngươi không lời oán thán, không màng đúng sai giúp đỡ Mặc hầu, đó cũng coi như tận tình tận nghĩa rồi. Ngươi nợ họ Trần một mạng, lẽ nào quên mất nguồn gốc họ Trần là ở đâu? Bây giờ ngươi lấy lý do báo thù cho một người mà tiếp tay diệt toàn họ của người đó, vậy được coi là trả ơn sao? Há không phải đẩy ân nhân của ngươi vào con đường bất hiếu bất nghĩa?"
Lời lẽ vô cùng hợp lý, khiến Dương Vĩnh chẳng cách nào phản bác. Thuấn Thần tiếp tục:
"Còn về phần Mặc hầu, chuyện đó ngươi không cần lo. Quan gia đều đã điều tra rõ ràng. Ngươi yên tâm làm nhân chứng là được."
Câu này của Thuấn Thần khiến Dương Vĩnh sửng sốt, nàng lắp bắp:
"Ngài nói đùa rồi, Quan gia chỉ có Lý La Ma trong tay, mà Lý La Ma làm sao biết sâu tới vậy. Mặc hầu có biết bao nhiêu thủ hạ, trong triều có bao nhiêu phản thần, tới ta trước đây còn không thể tường tận, đừng nói là hiện tại."
Thuấn Thần mỉm cười: "Ngươi ở cạnh Mặc hầu lâu như vậy, hẳn là biết hắn có một quyển sổ ghi chép?"
Dương Vĩnh kinh hãi che miệng: "Không phải thứ kí hiệu trong đó chỉ có Mặc hầu mới hiểu hay sao? Sao ngài có thể biết được?"
Thuấn Thần trợn mắt nói dối: "Đó là ngôn ngữ riêng của Hoàng tộc, người thường chúng ta xem tất nhiên không hiểu. Nhưng Quan gia xem thì lại khác. Quan gia tìm thấy quyển sổ đó đã lâu, cũng đã âm thầm thu thập đủ chứng cứ về việc có qua lại với Trần Lệ của toàn bộ đám người đó. Lần này tung lưới, là một mẻ bắt gọn."
Nàng nhìn Dương Vĩnh vẫn chưa hết hoảng hốt, biết chắc đòn tâm lý lần này hẳn là cú chốt hạ rồi, bèn ngạo nghễ đứng dậy, xoa tay, trong nụ cười xen lẫn chút đắc ý nho nhỏ khó nhìn ra: "Thế nào? Ngươi đồng ý trợ giúp Quan gia chứ?"
Âm thanh trong trẻo bay vào tai Dương Vĩnh, nàng bừng tỉnh quỳ lạy dập đầu: "Ta... tội dân xin dùng hết sức mình."
-Hết chương 31-



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.