Có "Chàng" Ngự Sử Thời Trần

Chương 18: Trông Ngu Ngốc Đần Độn Thế Này...




Chương 15: Trông ngu ngốc đần độn thế này...
Tác giả: Thiên Địa Linh Linh
***

Chuyện cải trang đã bị lộ, tâm tình Thuấn Thần vô cùng tệ hại. Đợi cả một ngày, rốt cuộc vẫn chẳng thấy thánh chỉ ban chết, nhưng nàng cũng không biết phải đối mặt với Trần Thuyên thế nào.
Tối hôm ấy, Thuấn Thần và Mạc Đĩnh Chi hẹn nhau uống rượu.
Uống rượu rồi ngủ vùi là liều thuốc tốt nhất giúp người ta quên đi toàn bộ phiền não.
Vì thế trong một quán rượu vắng người gần Phượng Thành, Mạc Đĩnh Chi mắt tròn mắt dẹt nhìn bạn mình nốc từng vò rượu không ngừng nghỉ.
Vẫn biết tính cách người này vốn bốc đồng tùy hứng, khi buồn bực cần giải tỏa sẽ làm những điều chẳng ai ngờ tới, nhưng trước giờ luôn có mức độ. Còn hôm nay hình như hơi quá...
Tất nhiên, tửu lượng của Thuấn Thần tốt hơn Mạc Đĩnh Chi gấp nhiều lần nên hắn cũng chẳng lo lắng mấy.
Mạc Đĩnh Chi dễ say, thường chỉ uống trong khả năng, khi nào thấy đầu đau nhức sẽ lập tức dừng lại để giữ tỉnh táo.
Sau đó, đầu hắn thật sự đau nhức. Nhìn người trước mặt bắt đầu chuyển sang gắp đồ ăn, nhưng không gắp thịt gà đầu tiên, mà gắp mướp đắng xào ăn nhồm nhoàm, hắn biết, Thuấn Thần say rồi.
"Này, ta đưa ngươi về kiểu gì chứ? Đừng có đến mức không đi được đấy."
Thuấn Thần vẫn bình tĩnh khoát tay, cười khẩy một cái: "Ta đã bao giờ không đi được, phải dựa vào người khác chưa?"
Mạc Đĩnh Chi ngẫm nghĩ một lát: Cũng đúng, mỗi khi say rượu Thuấn Thần cứ như bị tăng động, chứ chẳng giống người thường chút nào. Hơn nữa nhìn biểu hiện khó mà biết cậu ta đang say, phải quan sát thật kĩ mới phát hiện được kịp thời. Nếu để muộn cậu ta nhất định sẽ gây rắc rối. Lần đầu tiên say rượu, chẳng hiểu cậu ta làm cách nào mà trèo được lên tận ngọn cây đa, nói ngồi hóng gió, lát sau vẫn thoăn thoắt leo xuống, chân không run tim không loạn về nhà ngủ. Bội phục!!!
Hắn bây giờ mới yên tâm. Không phải vác theo cái gánh nặng này là tốt rồi.
"Ta đi giải quyết nỗi buồn, ngươi đừng chạy linh tinh đấy." Mạc Đĩnh Chi đứng dậy khỏi ghế, không quên dặn dò.
"Khi ngươi quay lại đồ ăn ở đây sẽ hết. Gọi thêm đi là vừa." Thuấn Thần mặt không đổi sắc đáp.
Mạc Đĩnh Chi đau đớn mặc niệm cho tiền của mình một giây, sau đó xua tay: Thôi, cậu ta đang có chuyện buồn, coi như an ủi vậy. Dù sao sau này mình cũng có bổng lộc hậu hĩnh, lo gì chết đói.
Thuấn Thần thì nghĩ: Biết đâu đây là bữa cuối của mình. Ăn nhiều chút, làm ma no tốt hơn ma đói.
Nàng vứt béng nhiệm vụ hằng ngày của một Tham tri chính sự ra sau đầu, để mặc vị Hoàng đế nào đó chẳng còn tâm trạng phê duyệt tấu chương, đi đi lại lại như trên chảo dầu vì không tìm thấy người.
***
Thế nên, vài phút sau khi Mạc Đĩnh Chi rời đi, quán rượu xuất hiện một người đàn ông cao lớn, khuôn mặt vô cùng tuấn tú bừng bừng giận dữ.
Trần Thuyên xông đến bên bàn Thuấn Thần, kéo tay nàng mắng phủ đầu: "Biết trẫm tìm ngươi bao lâu rồi không? Chạy lung tung chẳng báo chẳng rằng, ngươi muốn vứt cái chức Tham tri rồi chứ gì?"
Thuấn Thần giống như kẻ ngốc, hỏi một câu: "Bệ hạ, người giận ư?"
Trần Thuyên bấy giờ mới ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Chàng tự nhiên thấy lòng mềm nhũn, ngồi xuống phía đối diện, hạ giọng dạy dỗ:
"Đại quan Nhị phẩm, ngồi uống rượu bét nhè thế này, bị người khác bắt gặp thì biết nói sao? Đừng quên trẫm trước đây từng có một bài học, sau đó mới gặp được ngươi." Tuy nói vậy nhưng tay vẫn theo thói quen rót cho mình một chén.
Thuấn Thần nghe câu được câu mất, ngẩng đầu nhìn chàng: "Bệ hạ lo cho thần sao?"
Trần Thuyên ngẩn người, tay nới lỏng, qua một lúc mới chịu thừa nhận:
"Phải."
Nghe xong câu này, lòng nàng lại rung lên lần nữa.
Vốn tự tin rằng đã điều khiển trái tim rất tốt, hóa ra chỉ là lừa mình dối người mà thôi.
Nàng cười khổ: Quan gia, cứ thế này, thần phải làm sao mới có thể dứt khoát quên đi?
Khi say rượu, nàng chẳng kiêng kị điều gì, bản tính càn rỡ kiềm chế bấy lâu nay được dịp nổi loạn. Mượn rượu tỏ tình, không phải là một cách tốt ư? Cơ hội trước mắt, sao có thể hoang phí? Thà tỏ tình một lần rồi bị từ chối, dập tắt hi vọng, còn hơn là day dứt cả đời.
Đầu nàng hiện giờ không tỉnh táo cho lắm, nên cứ thích gì thì làm nấy theo bản năng.

Thuấn Thần mặt đỏ bừng bừng, chẳng biết do rượu hay ngượng ngùng, nhìn qua rất có phong thái của một hảo hán. Nàng mở miệng cười hềnh hệch, nhưng đáy mắt ẩn chứa bi thương, lời thốt ra lại vô cùng nghiêm túc:
"Bệ hạ, thần thích người!"
Chén rượu trên tay rung lên, "cạch" một tiếng rơi xuống bàn, Trần Thuyên không ngờ tới điều này, kinh hãi lắp bắp: "Ngươi..."
Đột nhiên được ý trung nhân thổ lộ, tựa kẻ nghèo bị một cục vàng rơi trúng đầu, chàng choáng váng, sau đó khuôn mặt xoẹt cái hồng lên.
Nhìn phản ứng này của chàng, tảng đá đè nặng trong lòng Thuấn Thần rơi xuống, nhẹ nhõm và khoan khoái. Không phải nàng đơn phương. Trần Thuyên cũng có chút cảm xúc với nàng, chỉ là...chắc chàng chưa nhận ra thôi?
Giống như một tù nhân sắp bị tử hình thì nhận được lệnh tha bổng, gan nàng biến lớn, đột nhiên nổi ý muốn đùa giỡn, bất thình lình chồm lên bàn. Trần Thuyên theo bản năng vội vàng ngửa ra sau, kéo giãn khoảng cách với nàng.
Thuấn Thần cau mày không hài lòng, một tay chống má, một tay nhanh như chớp tóm lấy cằm Trần Thuyên, y như mấy tên sở khanh trêu chọc:
"Bệ hạ sợ thần ư? Nếu sợ thì kêu lên đi."
"To gan! Ngươi chớ làm càn." Trần Thuyên nghiêng đầu tránh đi, lườm nàng cảnh cáo.
Nếu là bình thường, nhìn thấy ánh mắt này của chàng, Thuấn Thần đã biết thân biết phận lập tức quỳ mọp xuống. Nhưng giờ đây, nàng còn không thèm để tâm, tiếp tục ngắm nhìn đôi má đào kia, nỗ lực nhịn cười, cứ như con ngựa bất kham mà dí sát tới, nhếch mép cực kỳ đê tiện:
"Hửm? Nếu thần làm càn, người sẽ làm gì thần?"
Trần Thuyên biết người trước mắt đã say mèm, gắng sức nghiêng đầu, yếu ớt đe dọa: "Ngươi không sợ bị trẫm chém đầu nữa hả?"
Ai ngờ sau câu nói chẳng có chút sức lực nào ấy, Thuấn Thần lại ngừng động tác, gục xuống bàn.
Vị Hoàng đế nào đó cứ nghĩ mình sắp bị cưỡng hôn: "..."
Trần Thuyên tưởng nàng ngủ, còn đang đau đầu tìm cách đưa người về, nào ngờ sau vài phút im ắng, Thuấn Thần hốt hoảng đứng bật dậy.
"Ngươi tỉnh rượu rồi?" Trần Thuyên vẫn chưa kịp chuẩn bị tinh thần đối mặt với nàng, thẹn thùng dò hỏi.
Rất tiếc.
Chàng đánh giá quá cao khả năng điều khiển tâm trí của nàng rồi.
Sau đó, Trần Thuyên tròn mắt nhìn Thuấn Thần thụp xuống ôm chân bàn gào khóc, kêu cha gọi mẹ ỏm tỏi.
"Này, Thuấn Thần, ngươi..."
"Mẹ ơi, cha ơi, không có ai thương con cả. Hai người đi mất rồi, không còn ai thương con cả..."
Trần Thuyên dở khóc dở cười, nhưng lồng ngực thì thấy chua xót: Sao lại chẳng còn ai chứ? Không phải có trẫm đây sao?
Chàng vòng ra sau lưng nàng, kéo nàng tách ra khỏi cái bàn. Thuấn Thần vẫn cố sống cố chết bám lấy không rời, miệng gào lên to hơn:
"Cứu người, mau cứu người! Tên khốn này, ngươi là ai hả?"
"..." Không phải chứ, ngủ một lúc tỉnh dậy đã quên người nàng vừa thổ lộ rồi? Đúng là đáng chém!
"Thuấn Thần, ngươi nhìn kỹ cho trẫm." Trần Thuyên buông lỏng tay, day day huyệt thái dương nói.
Thuấn Thần ngơ ngác quay đầu, thật sự nghiêm túc nhìn nhìn:
"Ngươi là ai?"
"..."
Thôi thì, không so đo với người say, chàng từ tốn trả lời: "Trẫm là Trần Thuyên."
"Ta tên Thuấn Thần." Nàng cười toe toét giới thiệu.
"..."
Không khí dường như lùi đi mười mấy năm, về thời điểm hai người tương phùng. Nàng đứng ngược sáng, kiêu ngạo giới thiệu: "Ta tên Thuấn Thần."
Rồi quay lại vài năm trước, khi trùng phùng, chàng ngồi trước mặt nàng, dáng vẻ nhếch nhác nói: "Kẻ hèn này là Trần Thuyên."

Trần Thuyên thoát ra khỏi hồi ức, bất đắc dĩ thở dài, tay véo véo má nàng:
"Trông ngu ngốc đần độn thế này..." Sao trẫm lại rung động được nhỉ?
Thuấn Thần còn đang ngơ ngẩn nhìn bầu trời đêm đầy sao lấp lánh, chợt thấy một chiếc bóng phủ xuống.
Mùi rượu nhàn nhạt lẫn với mùi đàn hương thơm ngát ập tới khiến nàng váng vất. Khóe môi có cảm giác ướt át mềm mại.
Trước khi nàng kịp định thần, Trần Thuyên đã rời ra, mặt đỏ bừng quay đi, ho khan vài tiếng.
"Bệ hạ...?"
"...Ừ."
Thuấn Thần tay ôm bình sứ, tay cầm chén rượu lắc lư, còn chẳng biết mình đang lảm nhảm cái gì: "Bệ hạ, rượu ngon quá! Mau thử một ngụm đi nào! Thần thích rượu nhất đấy!"
Trần Thuyên khóe môi cong cong, cầm chén của nàng khẽ nhấp một ngụm, khuôn mặt cùng giọng nói đều nhu hòa như nước: "Còn trẫm thích nàng nhất."
Uống xong chàng mới nhận ra bi kịch: Còn chưa làm phi mà đã học quyến rũ đế vương rồi. Muốn trẫm trở thành hôn quân người người mắng mỏ hả?
***
Đây chính là cảnh tượng Mạc Đĩnh Chi sau khi dạo một vòng nhà xí quay lại nhìn thấy.
Hắn xoa đôi mắt bị chói lòa, quay ngoắt đi, lẩm bẩm: "Biết ngay mà! May sao chưa kịp bước vào, nếu để cái người sức chiếm hữu mạnh kia nhìn thấy mình ở cùng Thuấn Thần, mạng mình nhất định khó giữ."
Hắn sung sướng vì quẳng được một gánh nặng, xoa túi tiền vẫn còn rủng rỉnh: Chưa mất đồng nào. Đủ để sung sướng thỏa thuê mà ăn một bữa.
Sau đó, Mạc Đĩnh Chi chẳng cần biết vị thiên tử nào đó có mang tiền theo hay không, cứ thế vui vẻ rời đi.
Hai người đang chìm trong màu hồng ngọt ngào rất nhanh đều bị hiện thực đánh cho tới tấp.
Trần Thuyên vội vàng rời cung tìm người, đâu nghĩ đến việc mang tiền?
Tiền Thuấn Thần chỉ đủ trả một nửa, vì bữa này Mạc Đĩnh Chi nói muốn mời, nàng đem nhiều làm gì?
Mà Mạc Đĩnh Chi thì đã mất hút không thấy bóng từ lâu.
Cuối cùng, đường đường là Hoàng đế Đại Việt, Trần Thuyên vẫn phải nghiến răng nghiến lợi viết một tờ giấy nợ, đóng ấn triện (*).
(*) Ấn triện: Là con dấu khắc hình thù riêng, kết hợp với mực đỏ để đóng lên tác phẩm, thư pháp, thư tín hoặc thư họa.
Ông chủ dán tờ giấy nợ lên làm kim bài kiếm khách. Cuối cùng quán rượu nhỏ heo hút chẳng ai ghé thăm qua một thời gian đã phát triển thành quán rượu lớn nhất kinh thành.
Tất nhiên, đó là chuyện của sau này.
***
Thuấn Thần nằm mơ thấy ác mộng.
Nàng rơi vào khoảng không tối tăm, phía trước là nhà khoa học điên đeo mặt nạ đã lâu không gặp.
Anh ta kéo Thuấn Thần đến trước một cỗ máy, biểu cảm lạnh lẽo giống như phần tử của tổ chức Hồi giáo cực đoan, lạnh lùng ra lệnh: "Tôi sẽ chém đầu cô."
Vừa dứt lời, trước yết hầu anh ta xuất hiện một mũi kiếm sắc lạnh. Mà người nắm đằng chuôi, là Trần Thuyên. Hai người mặc hai loại trang phục đến từ khoảng thời gian cách nhau quá xa, nhìn tổng thể quang cảnh có chút buồn cười.
Trần Thuyên đột nhiên nói: "Người hiện đại thật cầu kì. Muốn chém người, chẳng phải chỉ cần một thanh kiếm thôi sao?"
Nhà khoa học điên cười lạnh, bình tĩnh xoay người lôi ra một cái bánh giò.
"..." Đệt?!
Sao tình tiết đột nhiên phát triển lệch hẳn ra khỏi quỹ đạo vậy?! Không phải lúc này anh ta nên rút súng hay gì đấy tương tự, để đấu với Trần Thuyên à?!
Thuấn Thần vẫn đang bị trói trợn mắt lên nhìn nhà khoa học kia, bánh giò trên tay anh ta còn tỏa ra mùi hương rất chân thật.

Chân thật giống như không phải mơ vậy.
"Choang!!!"
Thuấn Thần bị tiếng động lớn làm cho tỉnh cả ngủ, giật mình nhổm dậy. Nàng nheo mắt vì ánh nắng hơi gắt, dụi dụi một lúc mới bắt đầu nhìn rõ được xung quanh.
Trần Thuyên vừa va vào cái chiêng để trang trí trong phòng. Đương nhiên, chàng sẽ không bao giờ nói ra lí do là vì mải ngắm ai đó đang ngủ. Thấy Thuấn Thần đã tỉnh, chàng vẫy tay gọi nàng:
"Lại đây, cùng ăn đi. Tối qua chỉ uống rượu suông, chắc đói lắm rồi."
Thuấn Thần biểu cảm mờ mịt. Nếu soi gương, nàng chắc chắn sẽ thấy quen thuộc, vì đây chính là vẻ mặt của nàng mỗi giờ học Triết. Liếc nhìn hai đĩa đồ ăn Trần Thuyên cầm trên tay, Thuấn Thần mới nhận ra, mùi hương của bánh giò chính xác tỏa ra từ phía đó.
Nàng sờ sờ đầu, phát hiện búi tóc đã bị tuột, còn bù xù như tổ quạ, vô cùng mất mặt, bèn vội vàng quơ quào buộc lên. Trần Thuyên đã đem hai cái bánh đến chiếc bàn cạnh cửa sổ, thấy thế liền nhíu mày nói:
"Đừng xõa tóc trước mặt bất kì ai trừ trẫm, sẽ để lộ nét nữ tính của nàng."
Thuấn Thần muốn thanh minh, thực ra có xõa hay không cũng chẳng ai thấy nàng nữ tính, chỉ bị người ta tưởng nhầm là cái bang thôi.
Trần Thuyên cẩn thận bóc lá bánh, không ngẩng lên mà tiếp tục càu nhàu: "Còn nữa, trẫm thấy ngực của nàng nhỏ chết đi được, mặc hai ba lớp áo lên là không thấy đâu nữa rồi, bày đặt quấn băng vải làm gì?... À, tuy nhỏ nhưng lúc chạy nhảy vẫn đau nhỉ?"
Thuấn Thần chết lặng: Gì? Công khai sỉ nhục nhau à? Có nên tiếp tục yêu thương hay không đây? Bây giờ chọn cáo quan về ở ẩn còn kịp chứ?
Trần Thuyên chỉ chậu nước chàng đã lấy sẵn cho Thuấn Thần để rửa mặt, nàng cũng chẳng có tâm tư chải chuốt, chỉ vệ sinh cá nhân qua loa rồi ra ngồi ăn sáng.
"Đây là bánh giò đặc sản của quán trọ này, hương vị rất tuyệt vời. Nàng có ăn được cay không?" Trần Thuyên ân cần hỏi han, thấy Thuấn Thần ngại ngùng gật đầu mới chan một thìa nước tương cay vào bánh cho nàng.
Ngồi ăn sáng với Hoàng đế là loại đãi ngộ vinh dự cỡ nào, thế nhưng Thuấn Thần chỉ thấy khắp người đều không thoải mái.
Lát sau nàng mới giật mình nhớ ra, thắc mắc:
"Bệ hạ, hình như hôm nay vẫn phải thiết triều mà?" Hèn chi cứ thấy thiêu thiếu.
Trần Thuyên nhếch môi: "Bây giờ là buổi trưa, vừa mới bãi triều rồi. Còn nàng đã xin nghỉ phép về quê thăm họ hàng."
"..." Người đàn ông thủ đoạn trước mặt này là ai? Mau trả lại cho nàng vị Hoàng đế công tư phân minh đi!
Trần Thuyên làm như không thấy vẻ mặt phức tạp của Thuấn Thần, còn nhiệt tình giới thiệu: "Bởi vì nguyên liệu không nhiều nên những cái bánh mà trong nhân có trứng chim cút rất hiếm đấy."
Nói rồi, vị Hoàng đế nào đó vừa mới ăn được một miếng đã thấy ngay quả trứng chim cút trắng bóng còn tỏa khói nghi ngút. Chàng khẽ cười: "A, trẫm thật may mắn."
Thuấn Thần thấy vậy cũng vội vàng cầm thìa múc bánh của mình lên xem. Múc được hai ba thìa, cái bánh sắp nát ra rồi, nàng mới hoàn toàn mang vẻ mặt đầu hàng số phận.
Thuấn Thần lúc này bắt đầu cẩn thận nhìn lại. Bánh giò của nàng rất ít thịt, toàn là mộc nhĩ với nấm hương, lá dùng gói bánh Trần Thuyên vừa bóc đặt bên cạnh màu sắc cũng không đẹp, lại còn hơi rách.
Chuyện này xảy ra trong cuộc đời xui xẻo của Thuấn Thần là vô cùng bình thường, thậm chí nàng còn thấy như vậy may chán rồi.
Tuy nhiên có người rất không vừa lòng.
Trần Thuyên đột nhiên kéo đĩa của Thuấn Thần về phía mình, lại đưa cho nàng phần của chàng, còn gắp thêm mấy miếng dưa góp lên trên: Khi nãy chẳng để ý, khiến nàng phải chịu ấm ức ăn cái bánh nhân đã nghèo nàn, lại còn khó coi tới vậy nữa chứ...
Thuấn Thần vô cùng cảm động.
Lòng nàng nở hoa: Tạ ơn trời Phật đã ban cho con một người đàn ông tuyệt vời như thế này!!! Được yêu đương với Trần Thuyên, có đen đủi hơn nữa con cũng sẽ cố mà chịu tất!
Sau đó, Trần Thuyên chăm chú ăn vài miếng, đột ngột bật cười: "Ô, nửa dưới nhiều thịt hơn này! A, còn có hai quả trứng ở trong góc!"
Thuấn Thần: "..."
Kết cục vẫn là, Trần Thuyên nhường hết cho nàng ba quả trứng.
Ăn xong bữa trưa, Trần Thuyên dẫn Thuấn Thần xuống lầu. Chủ quán là một ông lão, tuổi tác đã cao nhưng dáng vẻ trông vẫn rất khỏe mạnh. Thuấn Thần để ý kĩ mới phát hiện, hóa ra ông ấy bị mù. Nàng đứng một bên nghe Trần Thuyên nói chuyện:
"Cụ Lương, con tới trả phòng."
Ông lão vui vẻ bảo: "Khi về nhớ dặn hai đứa Sĩ Cố với Chu Bộ đến thăm lão. Lâu rồi không cùng nhau ngồi uống rượu."
Trần Thuyên cười cười: "Sĩ Cố và Chu Bộ gần đây khá bận rộn, cụ đừng trách bọn họ."
Ông lão không vui, hướng đôi mắt mờ đục về phía hắn: "Còn con nữa đấy, mãi bây giờ mới chịu đem vợ về ra mắt lão. Cô bé, hôm nào lại ghé chơi, lão kể cho cô nghe mấy tật xấu của tên nhóc này."
Trần Thuyên vỗ trán thở dài, kéo Thuấn Thần lại gần mình: "Cụ Lương, xấu xa quá. Thôi, chẳng còn sớm nữa, hôm khác bọn con lại đến."
Ra khỏi quán trọ, Trần Thuyên mới quay sang hỏi Thuấn Thần: "Bây giờ có muốn đi đâu chơi không?"
Chưa đợi nàng trả lời, chàng đã bồi thêm một câu: "Nhân tiện, chúng ta bàn tiếp chuyện hãy còn dở dang tối qua."
Thuấn Thần mồ hôi lạnh đầy đầu, cười khan hai tiếng: "Ha ha, bệ hạ cứ tùy ý chọn, thần nghe theo người là được rồi."

Trần Thuyên không vui nhìn nàng: "Lúc chỉ có hai người đừng xưng thần với trẫm, bây giờ quan hệ của chúng ta đã khác rồi."
Chẳng lẽ xưng là "thiếp"?
Thuấn Thần suy đi tính lại, vẫn không thoát khỏi cảm giác ê răng.
Bởi vậy mới nói, vốn từ vựng dùng để xưng hô của nhân dân ta sao lại phong phú thế làm gì.
Trần Thuyên thấy Thuấn Thần bày ra bộ dạng sống dở chết dở, đoán nàng lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, liền hờn dỗi nói: "Cứ xưng hô bình thường, thân mật như nàng và Mạc Đĩnh Chi là được."
Người nào đó vẫn luôn bị ám ảnh với cái bóng của Mạc Đĩnh Chi.
Trần Thuyên vốn tưởng rằng một trong những lợi thế tốt nhất của chàng chính là sự quen biết từ nhỏ đối với Thuấn Thần. Nhưng từ khi Mạc Đĩnh Chi xuất hiện, lợi thế đó cũng chẳng còn nữa.
Tuy nhiên, ưu điểm của Mạc Đĩnh Chi chỉ đến thế là cùng. Trần Thuyên luôn âm thầm so sánh, đối với họ Mạc kia, chàng rõ ràng là giàu hơn, quyền lực hơn, cao hơn, quan trọng nhất là đẹp trai hơn hẳn.
Mỗi khi tổng kết xong xuôi, Trần Thuyên đều cảm thấy bản thân được an ủi mấy phần. Chàng lần đầu tiên vui vẻ vì mang dòng máu Hoàng thất chính thống.
Có thể thấy rằng, tình yêu đôi khi làm người ta trở nên ngây ngô như một đứa trẻ.
Thuấn Thần giật giật mí mắt, rốt cuộc sửa lời: "Bệ hạ cứ tùy ý chọn, ta nghe theo chàng là được rồi."
Trần Thuyên phấn khởi ra mặt, đảo mắt nhìn quanh, nói nhỏ với nàng: "Nhân lúc không có ai chú ý, hôn một cái được không?"
Thuấn Thần há hốc mồm, bộ dạng giống như vừa bị sét đánh. Trần Thuyên thấy thế càng vui vẻ hơn, đầu mày cuối mắt đều không giấu nổi nét cười.
Thuấn Thần bất thình lình quay đầu đi thẳng, Trần Thuyên sợ nàng thẹn quá hóa giận, vội vàng đuổi theo. Vừa đuổi đến nơi thì Thuấn Thần đột ngột quay phắt lại, hôn chàng một cái.
Trần Thuyên sửng sốt đưa tay sờ lên môi. Thuấn Thần bắt chước động tác vừa nãy của chàng, cũng đảo mắt nhìn quanh, sau đó mỉm cười gian xảo:
"Tốt, không có ai chú ý."
Hùng hùng hổ hổ thế này mới đúng là tác phong của nàng chứ!
Ngược lại, Trần Thuyên đỏ bừng mặt, một lúc lâu mới làm bộ làm tịch đưa tay dí trán nàng mắng: "Lưu manh."
Bất chợt, trong lùm cây phía xa ở sau lưng Thuấn Thần trồi lên ba cái đầu. Mà ba cái đầu này, đều mang những biểu cảm vô cùng phong phú.
Trần Thuyên đứng đối diện nên nhìn thấy rất rõ ràng, ngạc nhiên gọi: "Sĩ Cố? Chu Bộ? Huyền Trân?"
Thuấn Thần nghe thế, cũng sửng sốt quay đầu lại nhìn. Ba người bị điểm danh ở phía xa kia vẫn chưa thoát khỏi cơn chấn động, không ai phát ra tiếng nào.
Vốn chỉ định đi rình xem Quan gia với Đoàn Tham tri cãi nhau cái gì, sao kết quả lại biến thành hôn môi rồi?
Năm nay thời thế quả nhiên thay đổi đến chóng mặt, những chuyện kì quái ngày một nhiều.
Cuối cùng Sĩ Cố tỉnh lại đầu tiên, ngay tức khắc lật mặt: "Phía trước có cái gì mà hai người nhìn chằm chằm thế?"
Huyền Trân thình lình đưa tay dụi mắt, kêu lên: "A, bụi bay vào mắt, khó chịu quá, chẳng nhìn thấy gì cả!"
Chu Bộ câm lặng: Đệt, hai người đổi tiết tấu nhanh thế? Từ từ cho ông đây theo với chứ!
Hắn nghĩ hồi lâu, rốt cuộc chỉ tay sang bên phải: "Ơ, đằng kia có bò kìa!"
Sĩ Cố: "Ồ, lạ ghê."
Huyền Trân: "Đúng, thật khó hiểu."
Chu Bộ: "Hai người muốn ra xem không?"
Sĩ Cố: "Đương nhiên."
Huyền Trân: "Hai người còn lề mề cái gì? Không mau đi đi!"
Sau đó, ba người bỏ chạy trối chết.
Thuấn Thần dùng một giây mặc niệm cho con bò vô tội bị lấy ra làm bia đỡ đạn đang gặm cỏ ở tít đằng kia.
Nàng thì sợ chết đi được, thế mà Trần Thuyên vẫn còn tâm trạng để trêu đùa: "Dù sao cũng đã bị phát hiện, hay là hôn thêm mấy cái nữa rồi về?"
Mợ nó! Thuấn Thần muốn chửi người! Chẳng biết ai mới là lưu manh chính hiệu đây hả?!!!
Cũng may giờ này làng xóm đều đang nghỉ trưa, nếu không Thuấn Thần thật sự không biết chui vào đâu cho đỡ xấu hổ nữa.
- Hết chương 15 -
LỊCH ĐĂNG TRUYỆN LÀ THỨ TƯ HÀNG TUẦN. MỌI NGƯỜI BÌNH CHỌN (VOTE) VÀ THEO DÕI (FOLLOW) BỌN MÌNH ĐỂ NHẬN ĐƯỢC THÔNG BÁO NHA. CHÚC CÁC BẠN ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ ^^
TianDiLingLing



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.