Có Câu Chuyện Gương Vỡ Lại Lành Nào Đẹp Đẽ Không?

Chương 2:




5
Ô tô không tiếng động mà xuyên qua phố phường.
Thẩm Thư Cẩn cũng không chịu thả tôi xuống xe.
Bởi vì mười phút trước tôi thuận miệng bịa một câu.
“Tôi sắp kết hôn rồi.”
Sắc mặt Thẩm Thư Cẩn vô cùng khó coi, luôn nhìn ra ngoài cửa không nói một câu nào.
Mãi sau một lúc lâu anh mới hỏi:“Với ai?”
Tôi nghe không rõ, ngẩng đầu nhìn chằm chằm môi anh hỏi lại, “Sao? Cái gì cơ?”
Thẩm Thư Cẩn nhấc mắt lên, “Tôi hỏi em sẽ cưới ai?”
Tôi há miệng th ở dốc nửa ngày trời không nói nổi cái tên nào.
Thẩm Thư Cẩn lăn lộn thương trường đã lâu, mắt nhìn vô cùng chuẩn. Anh thong dong lãnh đạm hỏi:“Lúc nào? Ở đâu? Bạn học có tới không?”
Những câu này tôi đều không đáp được.
Thẩm Thư Cẩn nheo mắt, “Lâm Nhược Sơ, cô nói dối tôi mà không chuẩn bị trước sao?”
“Không liên quan đến anh.”
“Ký cái này đi.”
Anh đột ngột ném hợp đồng hôn nhân qua chỗ tôi.
Mấy chữ “Hợp đồng kết hôn” in trên giấy A4.
Thấy những điều khoản bên dưới tôi bỗng thấy căng thẳng.
Anh…… Không để ý chút nào sao?
Toàn là những điều khoản có lợi với tôi.
“Thực xin lỗi, tôi không thể đồng ý.”
“Lý do.”
Tôi trả hợp đồng cho anh, “Anh với Hứa Nghiên Triều...”
Lời còn chưa dứt, tôi đã thấy trên mặt của Thẩm Thư Cẩn đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu.
“Không phải cô không để bụng sao?”
“Biến mất nhiều năm như thế, không có tin tức, không hỏi thăm tôi lấy một câu. Không phải sao?”
“Như vậy tôi muốn đính hôn với ai, tôi nghĩ như thế nào, có gì quan trọng đâu?”
Tôi rất muốn nói rằng tôi có hỏi qua……
Nhưng bây giờ giải thích cũng như không.
Thẩm Thư Cẩn nói: “Kết hôn với Hứa Nghiên Triều là ý trong nhà. Tôi với cô ta không có bất kỳ quan hệ cá nhân nào.”
“Lâm Nhược Sơ, cô nghĩ cho kỹ đi.”
Ánh mắt anh vô cùng sắc bén, “Kết hôn với tôi, cô sẽ có được những thứ cô muốn.”
“Bao gồm danh tiếng, tiểu thuyết chuyển thành phim, và cả...”
“Tiền.”
Giờ phút này, tôi mới rõ vì sao thẩm Thư Cẩn muốn phong sát tôi.
Cùng đường bí lối, thì càng dễ dàng bị người bắt lấy.
Anh vẫn luôn là một thợ săn tài ba.
Anh là muốn ép tôi.
“Chỉ là anh muốn có cái gì?”
“Cô.”
Giọng điệu của Thẩm Thư Cẩn hời hợt.
“Đừng mơ rằng ngày sau cô sẽ được sống thoải mái.”
“Mọi đau khổ mà tôi đã nếm, sẽ trả cho cô đầy đủ hết.”
Quả thật tôi không có lý do gì để từ chối.
Tôi vô cùng cần tiền.
Nên tôi đồng ý.
6
Tôi với Thẩm Thư Cẩn đi đăng ký kết hôn.
Ngày ấy làm xong thủ tục, anh đi tới công ty.
Lúc sắp đi, anh gửi cho tôi một địa chỉ.
“Đêm nay tôi muốn thấy cô ở nhà.”
Giọng nói lạnh như băng không có chút cảm tình.
Tôi suy nghĩ, vẫn hẹn với người bán máy trợ thính. Ít nhất khi nói chuyện với Thẩm Thư Cẩn phải nghe rõ một chút.
“Thực xin lỗi Lâm tiểu thư, cái máy này không sửa được nữa, cô nên mua cái mới đi.”
Máy trợ thính giá vô cùng đắt.
Không phải là đồ vật nói mua là mua được.
Mấy năm nay vì chữa bệnh cho mẹ, tài khoản của tôi không còn chút tiền dư nào.
Tôi nhìn chằm chằm bảng giá, thở dài từ đáy lòng.
Móc ra thẻ của Thẩm Thư Cẩn.
Nhân viên cửa hàng mắt sáng lên, “Thưa cô, cô có thể chọn một cái tốt nhất...”
“Không cần đâu. Lấy cái này đi.”
Tôi cắt ngang lời cô ấy nói, rồi nhìn chằm chằm cô ấy quét thẻ xong lại cười tủm tỉm trả cho tôi mà lòng vô cùng khó chịu.
Thẩm Thư Cẩn chắc sẽ nhận được tin nhắn thông báo nhỉ……
Trong ngày kết hôn đã chi ra khoản tiền lớn như thế, không biết anh ấy nghĩ tôi như thế nào.
Sự thật là, cả ngày anh ấy cũng không nói với tôi câu nào.
Hóa đơn mua máy còn phải đợi thêm một thời gian nữa.
Tôi về nhà thu dọn đồ dùng đơn giản, lại gọi taxi đi đến địa chỉ anh gửi cho tôi.
Là một khu biệt thự của người giàu.
Chung quanh không có nhiều người lắm.
Trong sân có nuôi một con chó nhỏ.
Nhìn thấy tôi thì vui vẻ vẫy đuôi.
Tôi ngồi xổm trên mặt đất, sờ đầu của nó, “Chào nhóc, nhóc tên là tiểu Bạch hả?”
Nó vui vẻ gâu gâu với tôi hai tiếng, còn bắt tay nữa.
Tên đúng là tiểu Bạch rồi.
Thẩm Thư Cẩn đúng là không thay đổi tẹo nào, đặt một cái tên có cũng như không cho nó.
Biệt thự rất sạch sẽ, lại không hề có hơi người.
Tôi ôm tiểu Bạch, lóng ngóng ngồi trên ghế sô pha.
Lấy điện thoại, lướt trang cá nhân thì thấy Hứa Nghiên Triều đăng bài.
Cô ta chặn tôi đã lâu, không hiểu sao hôm nay không chặn nữa.
Vài phút trước cô ta mới đăng lên.
Là hội nghị thương vụ nào đó.
Trong ảnh của cô ta, Thẩm Thư Cẩn đeo mắt kính, ngồi ở chính giữa, vô cùng nghiêm túc nghe người ta báo cáo.
Trên bàn mọi người đều có chai nước khoáng.
Chỉ có cô ta ngồi gần Thẩm Thư Cẩn, trước mặt đổi thành ly trà sữa.
Status là:“Hôm nay mời.”
Tôi im lặng tắt di động, ngẩng đầu lên kéo hành lý vào phòng cho khách
Bận túi bụi tới gần tối.
Tôi định gửi tin nhắn cho Thẩm Thư Cẩn, hỏi anh hôm nay có về ăn cơm không.
Gõ chữ được một nửa lại thôi.
Muốn đi tắm lại phát hiện mấy phòng vệ sinh đều không có nước.
Cứ như vậy chờ đến nửa đêm, tôi nằm trên sô pha mệt gần chết.
Tiểu Bạch nằm trên bụng bỗng nhiên ngồi dậy.
Tôi ý thức được có người về.
Mờ mịt ngồi dậy, lại đối mắt với Thẩm Thư Cẩn đẩy cửa bước vào.
Anh nhìn thấy tôi ánh mắt trầm xuống trong phút chốc.
Bầu không khí trở nên xấu hổ.
Chỉ có tiểu Bạch vui vẻ chạy tới, ôm lấy chân Thẩm Thư Cẩn mà quẫy đuôi.
Tôi mở miệng, âm thanh có chút khàn, “Anh về rồi?”
Thẩm Thư Cẩn không dấu vết đánh giá đầu tóc lộn xộn của tôi, nới lỏng cà vạt, nhàn nhạt mà ừ một tiếng.
Sau đó ngồi xổm trên mặt đất sờ đầu chó nhỏ.
Tôi siết chặt nhẫn cưới trên ngón áp út, bỗng cảm thấy có chút hoang đường.
Trước kia tôi đã từng vô cùng khát khao cuộc sống của chúng tôi sau khi kết hôn.
Nhiều năm lúc sau, bọn tôi lại lấy cách này để sống chung với nhau.
Tôi li3m li3m đôi môi khô khốc,“Vậy tôi đi.....Ngủ.”
“Chờ đã.”
Thẩm Thư Cẩn mở miệng gọi tôi lại.
“Cô muốn ở phòng cho khách sao?”
Tôi hiểu được ý anh, “Không đâu, tôi sẽ dọn vào phòng ngủ chính.”
7
Lúc Thẩm Thư Cẩn lướt qua người tôi, tôi ngửi được mùi rượu thoang thoảng.
Trên vai áo sơ mi của anh, còn có một vệt son màu đỏ tươi.
Chẳng qua tôi không có tư cách để hỏi tới.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước tí tách.
Thì ra phòng ngủ của anh có thể tắm.
Tôi ngần ngừ một lúc, cho đến khi tiếng nước ngừng lại mới ôm khăn lông qua.
Cửa mở ra,Thẩm Thư Cẩn bước ra trong làn hơi nước.
Chỉ có một cái khăn vây quanh eo.
Bọt nước theo cơ bắp đường cong chui vào áo tắm dài.
Anh mở cửa, “Có chuyện gì sao?”
Tôi nói: “Những chỗ khác trong nhà không có nước.”
“Uhm, tôi biết.”
Lời anh nói làm tôi nghẹn lại.
Thẩm Thư Cẩn nói tiếp, “Ống nước hỏng rồi, thứ hai mới có người tới sửa.”
Nhất thời, tôi với anh cứ giằng co tại chỗ.
Anh chờ tôi chịu thua.
Tôi gật gật đầu,“Vậy…… Có thể mượn...”
“Tùy tiện.”
Thẩm Thư Cẩn lạnh lùng bỏ xuống hai chữ, lướt qua tôi đi vào thư phòng.
Chỉ còn lại lại mùi bạc hà chẫm rãi bay khắp phòng.
Lúc này bạn thân nhắn tin tới: “Cậu mua máy trợ thính chưa?”
“Rồi, dùng tiền của Thẩm Thư Cẩn.”
Tuy là tôi sẽ trả lại, nhưng số tiền này của anh quả thật đã giải quyết tình trạng khó khăn của tôi.
Tắm rửa xong tôi nghĩ tới nghĩ lui, bèn cắt đ ĩa trái cây mang tới thư phòng muốn cảm ơn với anh.
Thẩm Thư Cẩn đang gọi điện thoại, thấy tôi cũng chỉ bâng qua nhìn qua.
Làm những chuyện tôi nghĩ sẵn trong bụng quên sạch không còn manh giáp.
“Nói đi, có chuyện gì.”
Anh cúp máy rất nhanh, nhìn chằm chằm khuôn mặt tôi.
“Sợ anh khát nước, nên mang trái cây qua cho anh.”
Thẩm Thư Cẩn hỏi lại,“Cô không cảm thấy uống nước càng tiện hay sao?”
Tôi cứng họng,“Vậy tôi đi rót cho anh...”
Anh đọt nhiên kéo làm tôi chới với, ngồi trên đùi anh.
Mùi sữa tắm bạc hà bao trùm lấy tôi.
“Tôi đối với cô mà nói thì có gì đâu? Có cần thiết phải đối tốt với tôi như vậy không?”
Ánh mắt anh rất sâu,“Trốn tôi nhiều năm như vậy, cầm tiền rồi vẫn không thỏa mãn hay sao mà còn muốn tới trêu tôi?”
Tôi bỗng nhận ra áo ngủ của bản thân vì hơi nước nên trở nên trong suốt.
Giống như có ý đồ khác……
“Tôi không có ——”
Tôi muốn giải thích.
Thẩm Thư Cẩn đứng dậy, ôm tôi lên bàn làm việc, siết vào lòng anh, “Không có sao?”
Tôi nghẹn lời, hai tay nắm chặt, khi anh mắt tôi đang trốn tránh thì bị Thẩm Thư Cẩn hôn lên.
Hơi thở đầy tính xâm lược quét sách lý trí tôi trong nháy mắt.
Tôi mềm nhũn cả người, nắm chặt áo anh thở hổn hển.
Có lẽ là ký ức cơ thể quá khắc sâu tôi vậy mà đáp lại anh một lúc.
Văn kiện trên bàn sách rớt đầy đất, heo đất rơi vỡ nát
Anh cúi đầu th ở dốc hai tiếng, kéo ngăn kéo ra lấy cái gì đó.
“Thẩm Thư Cẩn…… Anh chờ chút.”
Động tác của anh dừng lại, đôi mắt khiến người khác không chốn cự nổi ấy nhìn tôi, có chút hiền lành dung túng trong đó.
“Làm sao thế?”
“Em có lời muốn nói.”
“Nói đi.”
“Hôm nay em có tiêu ít tiền.”
“Cho nên? Chỉ có 5000 tệ em cũng muốn phân chia rõ ràng với tôi?”
Tôi nuốt nước miếng, “Hôm nay em chỉ nghĩ muốn…… Cảm ơn anh.”
Thẩm Thư Cẩn nhìn chằm chằm tôi nhìn một lát, bỗng thu lại chút dịu dàng đó, đuôi lông mày mang ý cười trong phút chốc bình đạm như ban đầu.
“Vì cảm ơn nên mới ngủ với tôi?”
“Không phải.”
“Vậy là vì cái gì?” Ánh mắt Thẩm Thư Cẩn không cho phép tôi trốn tránh, “Lâm Nhược Sơ, cô nói cho tôi biết, cô như bây giờ muốn cùng tôi làm là bởi vì sao?”
Tôi không nói gì.
Nếu nói “Thích” thì sẽ trở nên dối trá vì mối quan hệ tiền bạc lúc trước.
Thẩm Thư Cẩn cũng không cho tôi cơ hội trả lời.
Anh ôm tôi một đường thẳng từ thư phòng về phòng ngủ.
Ngay cả lúc tôi khóc cũng không buông tôi ra.
Cuối cùng Thẩm Thư Cẩn nói: “Không sao, Lâm Nhược Sơ, anh cũng không ngại sống thế này……”
Ngày hôm sau, Thẩm Thư Cẩn đi công tác.
Không để lại lời nào.
8
Thẩm Thư Cẩn đúng là nói được thì làm được.
Giải trừ phong sát với tôi.
Những bình luận ác ý đó, gần như biến mất sau một đêm.
Đường biên tập cảm khái: “Không hổ là nhà họ Thẩm, động ngón tay thôi mà có thể làm công ty chúng ta dẹp tiệm, chỉ trong một khoảnh khắc lại có thể làm hồi sinh lại.”
“Cô và Thẩm tổng cuối cùng là chuyện gì thế?”
Tôi thở dài,“Thì là chuyện như vậy đó.”
Đường biên tập bị nghẹn, “Không phải cô……”
Tôi gật đầu.
Năm đó lúc tôi chuyển nhà, vào ngay lúc trời mưa dầm.
Tôi ngồi ở phía sau một đống đồ vật trên xe chuyển hàng nhỏ.
Thẩm Thư Cẩn đuổi theo sau, hét khàn cả giọng.
“Nhược Sơ, em chờ anh một chút thôi có được không?”
“Anh sẽ không đi đại học lớn nữa, đại học bên cạnh cho nhiều tiền hơn, em chờ đến khi nhận được tiền.”
“Anh sẽ chuyển cho em liền, chúng ta đừng chia tay có được không?”
Thẩm Thư Cẩn của khi ấy, một là nghèo hai là trắng tay.
Tôi nói: “Thẩm Thư Cẩn, em cần rất nhiều tiền, bây giờ phải có liền.Có người có thể cho em nên anh không cần phải nói nữa.”
Thẩm Thư Cẩn cả người sach sẽ, lại lần một lần rồi hai vấp ngã xuống hố bùn, vô cùng chật vật.
Đường biên tập thở dài, “Ai mà ngờ anh ta sẽ thành ông chủ của doanh nghiệp lớn đâu……”
“Bất quá nhà họ Thẩm đấu đá cũng rất nghiêm trọng. Nghe nói bố anh ta có vài tình nhân, con trai con gái cũng có tám, chín người.”
“Có thể từ chỗ đó cầm quyền cũng không dễ dàng chút nào.”
Đúng vậy, ai cũng không ngờ được.
Ước mơ của Thẩm Thư Cẩn rõ ràng là trở thành nhà khoa học.
Sau đó tôi nhận được máy trợ thính mới.
Cùng lúc đó, công ty điện ảnh tổ chức một bữa tiệc tối.
Chỉ mời một mình Đường biên tập.
Tôi ngồi ở quán rượu nhỏ đối diện.
Di động bỗng nhận được một tấm ảnh.
Là một bóng người.
Anh mặc tây trang giày da, mặt nghiêng tuấn tú, hiển nhiên Thẩm Thư Cẩn vừa đi công tác trở về.
“Nghe nói các ngươi kết hôn rồi?”
Hứa Nghiên Triều gửi một cái biểu tình le lưỡi,“Sao anh ấy về lại tới chỗ tôi thế này?”
Dưới ánh đèn mờ ảo, hiện ra bóng dáng của Thẩm Thư Cẩn.
Tôi hít sâu một hơi, thẳng tay chặn cô ta không chút do dự.
Kết quả giây tiếp theo, cô ta lấy số khác gọi tới.
Câu đầu tiên chính là:“Nghe nói cô bị điếc?”
Tôi cứng người.
Cô ta cười ra tiếng, “Thật là như vậy sao, trách không được có người nói cho tôi biết cô đeo máy trợ thính.”
“Lâm Nhược Sơ, lừa hôn là phạm pháp, Thẩm Thư Cẩn biết cô tàn tật không?”
Long bàn tay tôi đổ mồ hôi, “Cô vì sao lại như vậy? Chúng ta lúc trước là bạn...”
“Thấy cô thì không ưa nổi, không được sao?”
Cô ta có chút không kiên nhẫn.
“Nếu đã cầm tiền, thì nên ngoan ngoãn trốn vào xó xỉnh đi chứ, sao cứ phải quay về soát độ tồn tại hả?”
Người tôi như bị người ta hất một xô nước lạnh, không còn cảm giác được bản thân mình.
“Sao cô biết tôi cầm tiền?”
Mùa hè có ký ức không mấy tốt đẹp kia bỗng tràn về.
Tôi với Hứa Nghiên Triều bị một đám tên côn đồ vây trong ngõ nhỏ.
Cô ta chạy trốn, chỉ còn lại tôi bị đánh một trận.
Một gậy cuối cùng đập vào tai tôi.
Màng nhĩ bị thủng.
Sau đó sạp hàng của mẹ tôi bị bị người phá, keo nóng bỏng tưới lên người mẹ khiến bà bị bỏng nghiêm trọng.
Có người đưa tôi mười vạn ép tôi rời đi.
Chuyện này, chỉ có tôi với người đó biết.
Kia đầu im lặng một lát, Hứa Nghiên Triều “Xì” một tiếng.
“Thật là phiền, bị cô đoán ra rồi.”
Tôi vẫn luôn nghĩ là chuyện ngoài ý muốn.
Hứa Nghiên Triều với tôi đều là người bị hại, nên tôi chưa từng trách cô ta bỏ tôi lại chạy trốn một mình.
Chỉ là nhiều năm sau đó, cô ta nói cho tôi biết mọi đau khổ mà tôi gặp phải là do cô ta làm.
Cô ta cười ra tiếng,“Một chút tiền còm đã làm cô như chó trốn chui trốn lủi khắp nơi, cô có muốn thử lại không?”
Tay tôi tê dại.
Mười vạn ấy, cuối cùng cũng không thể trị hết phỏng của mẹ và thính lực của tôi.
Mà sau khi báo cảnh sát, vì thiếu chứng cứ nên không bắt được ai.
Cô ta cười thành tiếng, “Nhược Sơ, tôi dạy cô này, mở ghi âm ra, tôi thừa nhận những chuyện đó là do tôi làm.”.”
“Có bản lĩnh, cô báo cảnh sát bắt tôi đi.”
Tôi tức giận đến cả người run rẩy.
Thời gian ghi âm đã nhảy tới phút thứ ba.
Những lời ba phải của cô ta không đủ để tạo thành chứng cớ.
Hứa Nghiên Triều cười nghiêng ngả, “Cô phải làm gì tôi đây Lâm Nhược Sơ.”
“Cô thật đáng thương.”
“Ngay cả người mà cô thích cũng bị tôi giành lấy……”
Những lời trào phúng ấy thành những âm thanh ong ong bay vào lỗ tai tôi.
Như là lẫn chung với máu.
……
Hai mươi phút sau, tôi đẩy cửa bữa tiệc ra.
Tôi thấy Thẩm thư Cẩn trong một góc.
Bên cạnh anh toàn là đàn ông.
Vô cùng nghiêm chỉnh bàn chuyện làm ăn.
Hiện trường còn có rất nhiều người trong nghành.
Hứa Nghiên Triều ngồi ở cách đó không xa, đùa giỡn với một đám chị em.
Thẩm Thư Cẩn thấy tôi ngay lập tức, anh nhìn tôi một cái rồi dời đi ngay.
“Thẩm tổng, làm sao thế?”
Thẩm Thư Cẩn thu hồi tầm mắt, giọng điệu nhẹ nhàng: “Vợ tôi.”
Mọi người ngạc nhiên, “Ngài kết hôn rồi sao?”
“Phải, cô ấy là người nhút nhát không thích xã giao...”
Giây tiếp theo, tôi trực tiếp đi về phía Hứa Nghiên Triều đang nói chuyện với bạn cô ta.
Tôi nhấc bình chứa đầy rượu vang đỏ lên, hắt hết lên người Hứa Nghiên Triều.
Tiếng thét chói tai vang vọng bầu trời đêm.
Mấy ông chủ:“…… Thẩm tổng, Ngài muốn xem phía sau không?”
Lúc Thẩm Thư Cẩn xông tới tôi đang nắm tóc Hứa Nghiên Triều, ấn cô ta vào ghế sô pha tới mức khớp xương tay cũng trắng bệch.
“Tôi sẽ đưa cô vào tù.”
“Chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.”
Tôi nén nước mắt, âm thanh nói chuyện cũng run rẩy.
“Sợ cô ở trong điện thoại nghe không rõ, nên tôi tự mình tới đây nói cho cô biết.”
“Hứa Nghiên Triều, cô nhiều hơn tôi một đôi tai, hy vọng cô sẽ nghe cho rõ.”
Thể diện nửa đời của Hứa Nghiên Triều, trước mắt bao nhiêu người bay mất, chật vật như chó rơi xuống nước.
Cô ta gào thê lương.
Cô ta căn bản không nghĩ tới mọi chuyện đã vượt ra khỏi sự khống chế của cô ta.
“Thẩm Thư Cẩn…… Cứu em……”
Thẩm Thư Cẩn ôm tôi vào ngực anh.
“Nhược Sơ, bình tĩnh nào em.”
Tôi bị anh ôm, lạnh lùng quay đầu trừng mắt với Hứa Nghiên Triều.
Hứa Nghiên Triều sợ tới mức co rúm lại ở trong góc, vẫn mạnh miệng nói:
“Ha ha, cô nói to như thế bản thân có thể nghe thấy không? Đồ điếc, đồ tàn tật…… Thẩm Thư Cẩn anh bị cô ta lừa rồi!”
Một khắc đó, xung quanh đều yên tĩnh lại.
Chung quanh vang lên tiếng nói nhỏ khẽ.
“Không thể nào, cô ta có tật sao?”
“Thẩm Thư Cẩn cưới cô ta? Không sợ mất mặt sao?”
“Chắc là lừa gạt đó, nếu là tôi tôi sẽ ly hôn. Thật ghê tởm mà.”
Tay Thẩm Thư Cẩn vốn che chở đầu tôi, bỗng chạm đến máy trợ thính.
Tôi ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt ngơ ngác của anh.
Trong long vô cùng khó chịu.
“Cô ta nói đúng sao?”
Giọng nói anh rất nhẹ, “Lâm Nhược Sơ, em còn gạt tôi bao nhiêu chuyện nữa?”
Không chịu được im lặng, tôi nén nước mắt trả lời anh:
“Cô ta nói không sai, tôi bị điếc, không nghe lọt lấy một câu.”
Từ mùa hè năm 18 tuổi ấy, cuộc đời của tôi liền biến thành cái dạng này.
Cách vài bữa lại chịu một trận bàn tán, bao gồm cả khinh thường lẫn đồng tình.
Tôi cho rằng bản thân đã quen rồi, chỉ là đêm nay, nước mắt lại như đê vỡ không cách nào cản được.
Bỗng nhiên một đôi tay phủ lên vai tôi.
Ngăn cách mọi ồn ào với bên ngoài
Tay của Thẩm Thư Cẩn đang run rẩy nhưng lòng bàn tay vô cùng nóng bỏng.
Tôi nghe thấy rõ giọng nói lạnh lùng như băng của anh.
Anh nói với những người đàm tiếu tôi: “Cút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.