Cô Cảnh Sát Đáng Yêu

Chương 57:




Có lẽ là bởi vì Lý Thanh Lưu trở về bên cạnh mình, nên Lộ Phi Nhi cũng có chỗ dựa vào, cô bồi mẹ, chỉ hi vọng bà đừng quá lo lắng, ngược lại khiến bản thân mình ngã bệnh. Chỉ có điều Vu Diễm Hoa vẫn rất kiên cường, từ lúc bắt đầu không biết làm sao, đến bây giờ bề ngoài đã bình tĩnh, cũng xem như đã tốt lắm rồi.
Cũng may tình trạng của Lộ Tuấn Sinh đã có chuyển biến tốt, đã ngừng xuất huyết rồi. Nhưng mà, mới tốt được vài ngày, thế nhưng lại xuất hiện triệu chứng suy tim, trong lúc này lại còn kèm theo sốt cao. Suốt cả nửa tháng, Lộ Phi Nhi đều vì bố bị bệnh mà chạy bôn ba khắp nơi, tâm lực(tâm tư và lao lực) rất tiều tụy! Bản thân cô đã rất mệt, nhưng Lý Thanh Lưu vẫn đang kiên trì, mỗi khi trực đêm, Lộ Phi Nhi và Vu Diễm Hoa muốn đổi cho anh, anh cũng không đồng ý. Nhìn thấy như vậy, Lộ Phi Nhi rất đau lòng, nhưng lại không có cách nào.
Con người cũng không phải bằng sắt. Lộ Phi Nhi cũng vội chân không chạm đất, mỗi lần đưa cơm đều nấu cho bố một ít canh gà, chăm sóc thân thể càng ngày càng yếu ớt của mẹ. Cô chỉ có thể ghi nhớ phần biết ơn này vào trong lòng.
Vốn dĩ Lộ Phi Nhi cũng không nói chuyện bố mình bị bệnh cho bố mẹ chồng biết, nhưng Lý Thanh Lưu đã nói rồi, Lý Vệ Dân dẫn vợ chạy tới, còn mang theo một ít thuốc đặc trị của nước ngoài. Đây là lần đầu tiên, Lộ Phi Nhi có cảm giác người một nhà.
Bệnh tình của Lộ Tuấn Sinh đã ổn định như Lộ Phi Nhi và Lý Thanh Lưu vẫn rất lo lắng, thế nào cũng phải để ông ở lại quan sát một thời gian. Cũng tương đối may mắn, Lộ Tuấn Sinh đang bình phục từng chút từng chút một, có khả năng bình phục tốt. Vốn dĩ Vu Diễm Hoa muốn về nhà, nhưng mà Lộ Phi Nhi không đồng ý, bởi vì lo lắng bệnh tình của bố sẽ bị tái diễn, hơn nữa, lqd bởi vì ông ấy bị tắt nghẽn mạch máu não nên cơ thể bên trái không được linh hoạt, điều này cần phải tiếp tục trị liệu. Lộ Phi Nhi tìm được một viện điều dưỡng, mặc dù giá cả kinh người, gần như sẽ tiêu hết tiền lương của cô và Lý Thanh Lưu, nhưng mà Lộ Phi Nhi vẫn quyết định đưa bố mẹ đi, bảo mẹ xin phép nghỉ dài hạn với trường học, sau đó dọn dẹp hành lí đưa bọn họ qua.
“Đã biết chúng ta không có tiền chưa?” Lộ Phi Nhi nghiêm túc nói.
“Ừ, anh biết.” Lý Thanh Lưu gật gật đầu, chờ đợi mệnh lệnh của bà xã.
“Cho nên chúng ta phải tiết kiệm tiền, có biết không?” Bởi vì bố bị bệnh mà hao tốn không ít tiền, ngay cả tiền Lý Thanh Lưu cho lúc trước cũng đã tiêu hết rồi. Nhưng mà Lý Thanh Lưu cũng không nói gì. Khiến cho Lộ Phi Nhi cảm thấy, chuyện này vốn nên cần phải vậy. chỉ cần một việc này, cũng khiến Lộ Phi Nhi cảm động biết bao nhiêu rồi. Nhưng mà, Lộ Phi Nhi tự nhận mình là người có nguyên tắc, không thể bời vì anh biểu hiện tốt mà ra vẻ.
“Vậy... tiết kiệm như thế nào?” Lý Thanh Lưu cảm thấy có dự cảm không tốt.
“Cái nào nên mở thì mở, cái nào không nên thì đóng lại, trước tiên hãy thí nghiệm trên người anh một chút đi!” Lộ Phi Nhi nói giống như đang giao cho Lý Thanh Lưu một nhiệm vụ gian khổ mà vinh quang vậy.
“Ừ.... Gợi ý một chút đi vợ!” Lý Thanh Lưu biết Lộ Phi Nhi không đồng ý lấy tiền của bố mẹ anh, anh cũng ủng hộ, không muốn làm kẻ ăn bám. Chỉ có điều phải tiết kiệm như thế nào đây?
“Phải tiết kiệm thuốc lá, cái này không tốt cho cơ thể, có thể bỏ liền bỏ. Còn nữa, không nên lúc nào cũng ăn kẹo, còn có chocolate, cái đó rất quý. Còn nữa, không được dùng nếu em không đồng ý, không được tiêu xài bậy bạ...” Thật ra Lộ Phi Nhi không phải thật sự muốn anh làm gì, chỉ muốn trong lòng anh phải có ý thức nguy cơ.
“Vợ, vấn đề này rất nghiêm trọng. Chúng ta bàn bạc một chút đi! Thật đấy...” Lý Thanh Lưu đáng thương tội nghiệp đi theo phía sau bà xã, hi vọng bà xã mềm lòng, có thể cho anh thêm chút tiền tiêu vặt. Một người muốn đánh, một người nguyện chịu đựng. Thật ra thì đã sớm không phải đang tranh luận vấn đề tiền bạc, mà đã trở thành tình thú giữa vợ chồng.
Nhìn mẹ nâng đỡ bố lên xe, Lộ Phi Nhi lại rớt nước mắt. Lần này bố bị bệnh, là một đả kích rất đối với Lộ Phi Nhi. Bố mấy lần bị nguy kịch, ánh mắt hoảng hốt lo sợ của mẹ, còn có những dòng nước mắt rơi không ngừng, đều khắc sâu vào trong lòng cô. Bố bị bệnh nghiêm trọng, thần trí mơ hồ, đầu tiên là tìm con gái thế nhưng người mà ông yêu nhất vẫn không phải là con gái ông, mà là vợ ông. Nếu mẹ về nhà cô nghỉ ngơi. Bố nằm trên giường, liền mở to hai mắt, thế nào cũng không chịu ngủ. Khi vừa mở mắt ra, điều đầu tiên là nhìn chung quanh để tìm bóng dáng của vợ mình.
Vợ chồng là gì? Lộ Phi Nhi chưa từng thấy lúc đó bố mẹ mình có tình cảm mãnh liệt gì, nhưng mà cảm động như vậy lại từng phát từng phát gõ vào trái tim cô. Nếu tương lai bọn họ đều già đi. Người nằm trong này là cô hoặc là Lý Thanh Lưu, bọn họ cũng sẽ giống như bố mẹ cô vậy! Nhớ thương nhất, ngược lại là vợ chồng giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn. Vì bố mẹ của mình, nhìn anh hết lòng khổ cực, nhìn anh gầy đi từng chút từng một, Lộ Phi Nhi cảm thấy cái này so với lời nói ‘anh yêu em’ đều có ý nghĩa hơn.
Được Phương Mẫn giới thiệu, Lộ Phi Nhi đã tìm đến viện điều dưỡng, nếu không phải nhờ Phương Mẫn nói, Lộ Phi Nhi còn không biết chỗ của bọn họ còn có nơi như thế này, cô cho rằng nó chỉ xuất hiện ở Hồng Kông hay trên phim nước ngoài mà thôi. Chủ nhật, Lộ Phi Nhi và Lý Thanh Lưu cùng nhau đến lqd chỗ này, nhìn từ bên ngoài, nơi này giống như là một cái khách sạn, chỉ có điều càng giống như khách sạn cho người già, bởi vì nơi này có rất nhiều người già. Tiếp đón bọn họ là viện trưởng ở đây, là một người đan ông đeo kính, vô cùng nho nhã. Hẳn là chưa tới bốn mươi tuổi, nghe nói là bác sĩ du học nước ngoài về. Thật sự là tuổi trẻ đầy hứa hẹn nha! Anh ta tên là Diệp Chiêu Viễn. Anh ta dẫn hai người đi dạo tham quan xung quanh. Ở đây thiết bị đầy đủ cả, trang thiết bị chẳng những không hề thua kém bệnh viện cấp cứu, còn có điều dưỡng, bác sĩ chuyên khoa. Nhà ăn còn có dịch vụ gọi cơm. Tóm lại, nơi này chính là một nơi chỉ cần có tiền, là có thể vô cùng thoải mái yên tâm điều dưỡng, chỉ có điều Lộ Phi Nhi và Lý Thanh Lưu lại càng để ý đến trang thiết bị hỗ trợ trị liệu hơn. Lộ Phi Nhi biết bệnh của bố mình rất dễ tái phát, cho nên điều kiện chữa bệnh ở đây, cũng hấp dẫn cô. Chỉ có điều chi phí này rất.... ....
“Lòng dạ hẹp hòi!” Lý Thanh Lưu liếc mắt nhìn vợ mình một cái, anh thật sự là rất hiểu rõ cô rồi. Nói thẳng suy nghĩ trong lòng cô ra.
“Hứ!” Lộ Phi Nhi ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại thấy rất ấm áp, bởi vì anh không phản đối cô chăm sóc bố mẹ.
Bên cạnh có hai cô y tá đi ngang qua, khiến cho Lộ Phi Nhi chú ý, bởi vì cô phát hiện một vấn đề, trực tiếp kéo chồng mình qua.
“Anh nói xem, một chỗ có trình độ chữa bệnh, có phải dáng người của các cô y tá này rất tốt không hả?” Lộ Phi Nhi lại quay đầu nhìn hai cô y tá này, không thể trách Lộ Phi Nhi suy nghĩ như vậy, nhìn các cô mặc đồng phục y tá màu hồng rất vừa vặn, đầu mang nón ý tá, còn cài trang sức.
“Ừ, lần sau anh cũng đến.”
“Im miệng! Đi nhanh lên!” Lộ Phi Nhi trừng to hai mắt, gắt gao bắt lấy cánh tay Lý Thanh Lưu, Lý Thanh Lưu cũng hiểu ra, ôm bà xã đang lo lắng vào trong lòng.
Chờ Viện trưởng Diệp xác định được phòng, sau đó ghi tên. Lộ Phi Nhi và Lý Thanh Lưu đi ra theo, trên sân cỏ viện điều dưỡng, có thể thấy mấy ông lão, bà lão, Lộ Phi Nhi nghĩ tới bố mẹ mình. Quay đầu lại, nhìn Lý Thanh Lưu.
“Nhìn bố mẹ, em nhớ đến một chuyện rất nhiều năm trước kia, có một bà lão bị mắc chứng bệnh lãng trí của người già, ngoại trừ người bạn già của bà, thì ai cũng không nhận ra. Một lần, cả nhà tụ tập chúc thọ bà, nhưng bà cũng không biết ai. Chỉ tránh sau lưng người bạn già của mình, sợ hãi nhìn từng người đi tới đi lui, những người con cháu được dạy dỗ mấy chục năm, bỗng nhiên trong lúc đó lại biến thành người xa lạ. Lúc ăn cơm, bọn họ chỉ làm sủi cảo hoa hòe, người một nhà cùng ngồi bên nhau vừa ăn cơm vừa cười nói, trong bữa ăn, lqd người bạn già của bà có việc phải rời khỏi một lát, một mình bà lão vừa ăn vừa lén lút nhìn mọi người, thỉnh thoảng còn cặp một cái bánh sủi cảo giấu vào trong túi. Tất cả mọi người đều bất ngờ, nhưng lại giống như muốn nhìn xem bà muốn làm gì. Mãi đến khi một mâm sủi cảo đã thấy đáy, bà mới thở phào một cái, tiếp tục cúi đầu ăn cơm. Một lát sau, khi người bạn già của bà quay lại, bà lão vội vàng chạy tới kéo ông qua một bên, lấy sủi cảo từ trong túi ra nói: ‘Ông đã chạy đi đâu, nếu không trở lại thì bọn họ ăn hết sủi cảo rồi, cũng may tôi đã giấu cho ông mấy cái, biết ông thích ăn sủi cảo hoa hòe nhất mà.’ Cầm mấy cái bánh sủi cảo bị tróc da, ông bạn già rơi nước mắt...” Lộ Phi Nhi nói xong câu chuyện này cũng nghẹn ngào.
“Nếu như anh già đi, trở thành người mơ hồ, anh cũng sẽ giấu sủi cảo cho em.” Lý Thanh Lưu không cười, anh vốn là một người có tâm tư tinh tế, nhìn bố mẹ vợ trải qua trận đại nạn này, anh cũng xúc động rất nhiều.
“Được, em sẽ là cây gậy của anh, người ta nói vóc dáng của phụ nữ thấp hơn đàn ông là bởi vì tương lai già đi, người phụ nữ sẽ làm cây gậy cho người bạn già của mình.”
“Được! Em là cậy gậy của anh.” Lý Thanh Lưu ôm lấy vợ mình vào trong ngực.
Dẫn bố mẹ đến viện điều dưỡng, tên đầy đủ của nơi này là viện điều dưỡng Từ Tâm. Y tá chịu trách nhiệm chăm sóc cho Lộ Tuấn Sinh họ Bao, là một cô gái có làn da rất trắng, tiếng nói chuyện rất dịu dàng, rất xinh đẹp.
“Mọi người cứ gọi tôi là Tiểu Bao là được rồi. Đúng rồi, nơi này của chúng tôi còn có cả y tá nam, người phụ trách ở đây tên là Đặng Hòa. Nếu muốn tắm rửa hay làm gì đó, anh sẽ xuất hiện. Ha ha...”
“Cảm ơn cô, xin giao bố mẹ tôi cho mọi người chăm sóc, nếu có chuyện gì thì hãy gọi điện thoại cho tôi, được không?” Lộ Phi Nhi đưa số điện thoại của mình cho Tiểu Bao, mặc dù đã để lại số điện thoại cho viện điều dưỡng, nhưng Lộ Phi Nhi vẫn hi vọng mình có thể biết tình trạng của bố mẹ nhiều hơn một chút.
Lộ Phi Nhi lo lắng nhìn bố mình, bây giờ nửa người bên trái của ông không có cảm giác gì, điều này cũng chính là nguyên nhân đã khiến cho Lộ Phi Nhi không để bọn họ về nhà. Điều kiện ở đây rất tốt, có thể giúp ích cho việc phục hồi của bố.
Qua hai ngày, Lộ Phi Nhi gọi điện thoại cho mẹ, cô vẫn còn rất lo lắng, chỉ có điều nghe giọng điệu của mẹ Vu Diễm Hoa trong điện thoại thì hình như rất vui vẻ, bà nói cho Lộ Phi Nhi biết, bây giờ nửa người bên trái của bố cô đã có một chút cảm giác rồi. Lộ Phi Nhi nghe xong cũng vui mừng tột độ. Tan làm, liền vội vàng lái xe qua.
“Thanh Lưu đâu? Lại bận việc à?” Thông qua biểu hiện của Lý Thanh Lưu trong khoảng thời gian trước, Vu Diễm Hoa bây giờ cũng đối xử với Lý Thanh Lưu như thật sự là nửa con trai.
“Vâng ạ! Bọn họ bề bộn nhiều việc!” Lộ Phi Nhi nói, trong mắt không khó nhìn ra có chút thất vọng.
“Phi Nhi à! Đối với đàn ông mà nói thì sự nghiệp vẫn là quan trọng nhất mà! Con cần phải ủng hộ cậu ấy thật tốt, thật ra bất luận có chuyện gì đều phải hỗ trợ lẫn nhau, anh kính tôi một thước, tôi kính anh một trượng. Không cần chuyện gì cũng so đo.” Những lời này của Vu Diễm Hoa cũng là kinh nghiệm.
“Con biết rồi mẹ.” Lộ Phi Nhi đồng ý.
Khi Lộ Phi Nhi nhìn thấy bố mình được y tá dìu bước đi từng bước một, khiến cô kích động không nói ra lời. Vu Diễm Hoa cũng xúc động lệ nóng doanh tròng(nước mắt vui mừng), đây là là đầu tiên hai mẹ con cô buông lỏng tâm tình kể từ khi Lộ Tuấn Sinh bị bệnh đến nay.
“Mẹ, ở đây y tá và hộ lý như thế nào?” Lộ Phi Nhi vẫn là có chút lo lắng.
“Đều rất tốt, thái độ ân cần, có khi còn nhã nhặn hơn y tá của bệnh viện biết bao nhiêu! Bác sĩ cũng làm hết phận sự, thường xuyên đến đây xem tình trạng của bố con. Đôi khi mẹ cũng nghe một số người ở đây nói, bọn họ đều rất thích nơi này. Thật đấy!”
“Vậy là tốt rồi, con cũng yên tâm.”
Trong khoảng thời gian này, tinh thần của Lộ Phi Nhi có vẻ sa sút, Phương Mẫn và Bạch Mai cũng đã nghĩ cách khuyên cô, cũng may gần đây thân thể của Lộ Tuấn Sinh đang dần dần khôi phục, tâm trạng của Lộ Phi Nhi cũng tốt hơn rất nhiều.
“Phi Nhi, chúng ta đi chụp ảnh đi!” Bạch Mai nói
“Chụp ảnh? Chụp làm gì chứ? Em mới chụp hình cưới không bao lâu mà?” Lộ Phi Nhi nhớ tới kinh nghiệm chụp ảnh lần trước, thật sự là tai họa mà! Nghĩ tới hàng lông mày của mình, có chút lo lắng.
“Gần đây nghệ thuật chụp ảnh thân thể rất thịnh hành, không biết à? Chị muốn đi, chúng ta cùng đi đi!” Bạch Mai khuyên giục nói, Phương Mẫn đang ở bên cạnh nghe được lại càng sửng sốt.
“Chị điên à? Chị cũng thật có dũng khí nha!” Lộ Phi Nhi cảm thấy bản thân mình không có là gan này.
“Chị cũng đã ba mươi mốt tuổi, sắp phải kết hôn, dĩ nhiên là muốn nhân cơ hội này, chụp lại khoảnh khắc lúc bản thân mình còn đeph nhất nha!” Giọng điệu của Bạch Mai giống như đang cảm thán tuổi trẻ trôi qua vậy.
“Không đúng! Chị vẫn chưa nghe em nói mình có người yêu nha? Người nào lại bằng lòng hi sinh vậy hả?” Phương Mẫn khó hiểu hỏi.
“Là Tằng Chí đấy!” Bạch Mai nói, cảm giác này giống hệt như các người hẳn là đã sớm biết vậy.
“Ai? Tằng Chí?” Lộ Phi Nhi bị dọa đến mơ hồ.
“Đúng vậy! Lần trước anh ấy đến tìm em, sau đó chị đuổi theo anh ấy, yêu cầu cho số điện thoại, còn có địa chỉ nhà. Sau đó, bọn chị nói chuyện rất tốt. Nên kết hôn thôi.” Bạch Mai nói như đúng rồi vậy.
“Nói chuyện rất tốt? Anh ấy đồng ý? Là chị chủ động nói?” Lộ Phi Nhi hỏi.
“Có gì mà không thể nói, chị nói rõ tình trạng của bản thân cho anh ấy, sau đó hỏi tình hình của anh ấy. Sau đó nữa, chị nói, chúng ta kết hôn đi, thế là anh ấy đồng ý luôn.” Bạch Mai cảm thấy chuyện này rất đơn giản, người thông minh rất dễ nói chuyện. Chỉ có điều lời nói và hành động của cô khiến Phương Mẫn và Lộ Phi Nhi kinh ngạc không noi ra lời. Lộ Phi Nhi cố tình muốn nói cái gì đó, nhưng lại suy nghĩ, Tằng Chí là đồng đội của Lý Thanh Lưu, hẳn là rất có lòng trách nhiệm, hơn nữa ở phương diện tình cảm, tuyệt đối sẽ không ngu ngốc như Bạch mai, còn chưa tính.
“Rốt cuộc là em có đi hay không?” Bạch Mai chỉ quan tâm đến chuyện chụp ảnh.
“Có cần thiết không?” Lộ Phi Nhi nhát gan, không phóng túng, việc này rất cần có dũng khí, cho dù việc này được gọi là nghệ thuật.
“Chị cảm thấy cũng không có gì, em tìm một nhà nhiếp ảnh nữ, chờ em sinh em bé thì mông rũ ngực cũng muốn rơi xuống rồi. Muốn chụp ảnh cũng không có ai nhìn.” Phương Mẫn cảm thấy bản thân mình chính là như vậy! Có con rồi, thì đã muộn.
“Vậy được rồi.” Lộ Phi Nhi quyết định liều một lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.