Cô Ấy Bệnh Không Hề Nhẹ

Chương 21: Không giống nhau




Khương Giai không nhịn được đỡ trán: “Tô Tại Tại, Trương Lục Nhượng là con trai của cậu à…”
Tô Tại Tại trợn to mắt: “Dĩ nhiên không phải.”
Rồi sau đó tiếp tục nói: “Nhưng mà tớ có thể giúp cậu ấy sinh con trai.”
Cảm giác có hơi không giống nhau.
Nhưng cảm giác này, thật sự quá tốt.
——《 Nhật ký của tiểu tiên nữ Tô Tại Tại 》
Tô Tại Tại ngồi vào vị trí, mặt đầy phiền muộn.
“Mỹ nhân vừa bị ốm, trông rất yếu đuối, làm cho lòng người sinh ra tình cảm thương yêu.”
Khương Giai: “…Cậu đưa xong?”
Tô Tại Tại gật đầu, có hơi bận tâm: “Cái mền kia có phải quá mỏng hay không…”
“Hả? Tàm tạm. Bây giờ cũng không quá lạnh, vậy là đủ rồi.”
“Không biết nước có quá nóng hay không, tớ đã đổ một chút thử trên tay rồi, có vẻ ổn.”
Khương Giai vẫn còn nghiêm túc trả lời cô: “Đổ lên tay cảm thấy ổn thì hẳn sẽ không quá nóng.”
“Có phải mua quá ít thuốc hay không? Nhưng mà tiệm thuốc gần trường cũng chỉ có những thứ kia.”
“…”
“Nếu không thì tớ mang chăn ở ký túc của tớ cho cậu ấy.”
Khương Giai không nhịn được đỡ trán: “Tô Tại Tại, Trương Lục Nhượng là con trai của cậu à…”
Tô Tại Tại trợn to mắt: “Dĩ nhiên không phải.”
Rồi sau đó tiếp tục nói: “Nhưng mà tớ có thể giúp cậu ấy sinh con trai.”
Khương Giai: “…”
Một bên khác.
Trương Lục Nhượng đưa tay cầm tờ giấy kia, khẽ kéo một cái, dán vào đầu ngón tay của anh.
Anh nhìn nội dung trên tờ giấy, có hơi không phản bác được.
Sau đó, anh cúi đầu, nhìn chằm chằm vào cái mền nhỏ trên ghế kia.
Do dự một chút, anh cầm lên.
Nhìn đồng hồ treo tường, đã sắp sáu giờ rưỡi rồi.
Trương Lục Nhượng chỉ có thể xếp lại để lên đùi, ngồi xuống.
Anh lấy điện thoại từ trong túi ra.
Nhìn một chút, đã nhận được hồi âm.
Tô Tại Tại: Nhìn thấy không nhìn thấy không!
Trương Lục Nhượng cúi đầu ho khan hai tiếng, mới trả lời: Ừ.
Lúc anh đang muốn hỏi mua thuốc tốn bao nhiêu tiền.
Tô Tại Tại lại nói: Đừng nói về tiền của Tại tổng, cái Tại tổng luôn có chính là tiền.
Tô Tại Tại: Dù sao tiền của Tại tổng cũng là của cậu, đừng tính toán với Tại tổng nhiều như vậy.
Trương Lục Nhượng: “…”
Anh thật không biết nên trả lời làm sao.
Trương Lục Nhượng suy nghĩ rất lâu, vẫn quyết định không trả lời.
Tiếng chuông giờ học tối vừa vặn vang lên.
Trương Lục Nhượng bỏ điện thoại vào ngăn bàn.
Một lát sau.
Anh gãi đầu, lại cầm điện thoại từ trong ngăn bàn ra lần nữa.
Thấy cô lại gửi đến hai tin.
—— Nhượng Nhượng.
—— Đừng bị bệnh nhé.
Trương Lục Nhượng nhìn chằm chằm hai tin nhắn kia.
Cho đến khi Chu Tư Dẫn vỗ bả vai của anh, ra hiệu giáo viên đến.
Anh mới kịp phản ứng.
Cất điện thoại vào trong ngăn bàn.
Trương Lục Nhượng cầm bút lên bắt đầu làm bài tập.
Ngòi bút vẫn luôn dừng lại, không động đậy.
Mấy phút sau.
Anh lại mở cái túi đó ra, cầm hộp thuốc cảm mạo ra.
Lấy nước ấm trong bình thủy, uống hai viên thuốc.
Sau khi uống xong, anh mở điện thoại.
Trả lời: Ừ.
*****
Thứ năm.
Tô Tại Tại đột nhiên phát hiện bình thường đi lại hình như cũng không còn đau nữa.
Chỉ cần không đụng vào vết thương, thì cơ bản không có cảm giác gì nữa.
Buổi chiều hai người trở về từ phòng sách.
Tô Tại Tại trực tiếp nói với anh: “Chân tôi không đau nữa.”
Trương Lục Nhượng cúi đầu nhìn lướt qua chân của cô, đáp lại: “Ừ.”
“Cho nên sau này tôi đi tìm cậu là được.”
Trương Lục Nhượng sửng sốt, không trả lời.
Không nhận được sự đáp lại của anh, Tô Tại Tại đi tới, mặt dày hỏi anh.
“Vậy tôi có thể đến lớp các cậu tìm cậu không?”
Trương Lục Nhượng không chút do dự, trực tiếp gật đầu.
Tô Tại Tại vui vẻ gần như muốn nhảy cỡn lên.
“Lúc nào cũng có thể?”
Trương Lục Nhượng suy nghĩ: “Ngoại trừ lúc đi học.”
“Nếu cậu đã như vậy.”
“Sao?”
Tô Tại Tại mặt dày vô sỉ nói: “Vậy tôi cũng đồng ý cho cậu có thể tới tìm tôi.”
Nhưng mà Trương Lục Nhượng hình như không cảm thấy không ổn.
Anh nghiêm túc “ừ” một tiếng.
Phản ứng như vậy, cũng làm cho Tô Tại Tại có hơi ngượng ngùng.
Tô Tại Tại đổi một đề tài khác.
“Trước đây Khương Giai từng nói với tôi, lớp một có hai bạn nam trông rất đẹp.”
“Ừ.” Anh thờ ơ đáp lại.
“Một người là cậu, một người tên là Chu Tư Dẫn, ngồi cùng bàn với cậu.”
Nghe vậy, Trương Lục Nhượng quay đầu nhìn cô.
Tô Tại Tại không chú ý đến ánh mắt của anh, tiếp tục nói: “Ngày hôm qua lúc tôi đi đưa đồ cho cậu đã gặp cậu ta…”
Cậu ta sao có thể đánh đồng với anh được!
Còn không đẹp hơn một sợi tóc của anh!
Hai câu này cô còn chưa nói ra miệng.
Trương Lục Nhượng đã mở miệng nói: “Tô Tại Tại.”
Đột nhiên bị cắt lời, Tô Tại Tại lờ mờ nói: “Hả?”
Biểu cảm của anh trở nên mờ mịt không rõ: “Chân còn chưa khỏe thì đừng chạy loạn.”
Khi không lại bị trách mắng như vậy.
Tô Tại Tại vô tội nói: “Gần như ổn rồi.”
Trương Lục Nhượng gãi đầu, cúi thấp đầu.
Không biết đang suy nghĩ gì.
Tô Tại Tại cười đùa hí hửng.
“Cậu không cho tôi chạy loạn, vậy cậu đến tìm tôi à?”
“Được.” Anh lập tức đáp.
Tô Tại Tại không phản ứng kịp.
Ánh mắt của Trương Lục Nhượng có hơi mất tự nhiên.
Anh theo bản năng tránh mắt cô, hỏi cô: “Ngày mai cậu về nhà thế nào.”
Suy nghĩ của Tô Tại Tại lập tức bị anh kéo đến vấn đề này.
Suy nghĩ một chút, cô đáp: “Có thể là cùng Khương Giai ngồi xe đến tòa nhà Mậu Nghiệp.”
Trương Lục Nhượng quay đầu nhìn cô, nói khẽ: “Đi taxi về đi.”
“… Tại sao?”
Đi taxi phải tốn năm mươi tệ! Cô điên rồi sao!
“Qúa nhiều người, sẽ bị giẫm phải.”
Tô Tại Tại cúi đầu, ngoan ngoãn “ờ” một tiếng.
Thấy vậy, Trương Lục Nhượng rủ mắt nhìn cô, hỏi: “Không phải nói muốn dạy tôi đạp xe đạp sao?”
Nhắc tới chuyện này, Tô Tại Tại rất vui vẻ: “Đúng vậy! Lúc nào!”
“Vậy mau khỏe đi.” Anh nói.
*****
Tối thứ sáu.
Sau khi Tô Tại Tại làm xong bài tập tiếng Anh, thì gửi WeChat cho Trương Lục Nhượng.
Tô Tại Tại: Nhượng Nhượng.
Tô Tại Tại: Ngày mai cậu muốn dắt Susu đi dạo sao?
Qua mấy phút, Trương Lục Nhượng mới trả lời.
Trương Lục Nhượng: Ừ.
Tô Tại Tại: Lúc nào vậy.
Trương Lục Nhượng: ….
Đợi mấy phút, cũng không đợi anh nói tiếp được.
Tô Tại Tại không thể tin được.
Bọn họ bây giờ cũng xem là đã trải qua mối quan hệ mưa gió.
Nhưng tại sao phản ứng đầu tiên của đại mỹ nhân đều muốn từ chối cô.
Tô Tại Tại nổi giận, nói lời độc ác: Cậu không nói cho tôi, thì bây giờ tôi sẽ đi đến đợi ngoài cổng nhà cậu.
Tô Tại Tại: Ngày mai bảy giờ tôi ra cửa, cho cậu cơ hội vô tình gặp được tôi.
Trương Lục Nhượng: …
Thấy anh như thế, Tô Tại Tại trực tiếp ném điện thoại.
Chôn mình vào trong chăn.
Cô cảm thấy mình như vậy không tốt một chút nào.
So với trước đây thì càng làm cho người ta chán ghét hơn.
Vừa bị từ chối liền muốn tức giận.
Nhưng mà cô rõ ràng cũng không có bất kỳ vị trí gì để đi giận anh.
Một lát sau, điện thoại lại vang lên lần nữa.
Tô Tại Tại lề mà lề mề đi qua, cầm điện thoại lên.
Một câu nói hiện trên màn hình khóa.
—— Ăn sáng xong mới đi ra.
Tô Tại Tại dụi dụi mắt, từ từ trả lời: Trong nhà không có đồ ăn.
Sau đó, cô nhìn chằm chằm vào dòng chữ: Đối phương đang nhập…
Thầm đếm.
Một, hai, ba…
Năm giây sau.
Điện thoại reo một tiếng.
—— Tôi mua cho cậu.
Tâm trạng không tốt của Tô Tại Tại bị quét sạch.
Ngón tay gõ trên màn hình.
Tô Tại Tại: Tôi muốn ăn bánh đậu đỏ của tiệm bánh Tinh Hoa bên cạnh nhà.
Trương Lục Nhượng: Được.
Cô không nhịn được lăn một vòng trên giường.
Sau đó được voi đòi tiên: Tôi muốn ăn cùng với cậu.
Trương Lục Nhượng trả lời rất nhanh.
—— Được.
*****
Ngày hôm sau, Tô Tại Tại đúng bảy giờ ra cửa.
Cô đi vào trong thang máy, gửi WeChat cho Trương Lục Nhượng.
Tô Tại Tại: Nhượng Nhượng, cậu ở đâu?
Trương Lục Nhượng: Dưới tòa nhà của cậu.
Tô Tại Tại cười ngây ngô tại chỗ.
Qua mấy phút, mới phát hiện mình chưa ấn tầng trệt.
Cô mở to mắt nhìn, lập tức nhấn phím số “1”.
Ra khỏi cổng tòa nhà.
Trương Lục Nhượng đứng dưới bóng cây cách đó không xa.
Một tay xách một cái túi, tay còn lại cầm dây xích chó màu đen.
Thấy cô xuống, anh hướng về phía xa xa hô một tiếng: “Susu, trở lại.”
Cùng lúc đó, một người một chó nhảy tới chỗ anh.
Tô Tại Tại mặt dày vô sỉ nói: “Tôi tới rồi.”
Susu bên chân cũng “gâu” một tiếng.
Trương Lục Nhượng: “…”
Anh cúi người xuống, móc dây xích chó cho Susu.
Nhìn chú chó Samoyed đáng yêu kia, Tô Tại Tại hỏi: “Tôi có thể dắt nó không?”
Trương Lục Nhượng không chút do dự: “Không thể.”
Tô Tại Tại bối rối, cho là mình nghe nhầm.
Nhưng cô vẫn hạ thấp yêu cầu, nói: “Vậy tôi có thể sờ nó không?”
“Không thể.”
Lần này cô có thể chắc chắn vừa nãy mình không nghe nhầm.
Bị từ chối hai lần, Tô Tại Tại bùng nổ.
“Chó nhà cậu nuôi là quốc bảo ư! Sờ một chút cũng không được!”
Cô đột nhiên cao giọng làm cho Trương Lục Nhượng sững sốt một chút.
Rất nhanh anh nói: “Nó hung dữ với người lạ.”
Tô Tại Tại nói nhỏ: “Tôi sẽ sợ sao?”
Trầm mặc chốc lát.
Trương Lục Nhượng mới mở miệng: “Ừ.”
Tô Tại Tại: “…”
“Nó có thể sẽ cắn cậu.”
“Vậy quên đi, cậu bảo nó đi xa một chút.”
“…”
Tô Tại Tại vẫn có hơi sợ.
Suy nghĩ một chút, cô nơm nớp lo sợ đe dọa.
“Nó cắn tôi, thì tôi cắn cậu.”
Tô Tại Tại không có ý tứ gì khác.
Chủ yếu là cô còn chưa nghĩ đến ý tứ gì khác.
Nhưng tai của Trương Lục Nhượng, đột nhiên nóng lên.
Giống như một đống lửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.