Có Anh Thật Tốt

Chương 63: Bữa Tiệc Hoàng Gia 10 Ngao Toản Mày Còn Nhớ Tao Không!





Một vị vương gia liền chen lên giữa đám người, đứng trước mặt Hoàng đế chất vấn.
“ Có phải về chuyện bảo vật và tộc nhân Họa quốc sao”
Câu nói đó gây ra sự bùm nổ.
Mọi người đều biết Hoàng gia có một bảo vật, thứ đó là đại diện cho thần thánh.
Cũng không biết đó là thứ gì nhưng nó có sức phá hủy rất lớn mạnh.
Đó chính là điều khiến Hoàng gia có thể trụ vững đến nay.
Người bình thường sẽ nghĩ đó chỉ là truyền thuyết truyền miệng người đời, là câu chuyện hay kể cho mấy đứa trẻ con hằng đêm.
Nhưng những người đứng đây đều biết rằng điều đó là có thật.
Hoàng đế đương thời đã từng diệt cả đội quân chỉ trong vòng vài nốt nhạc nhờ thứ đó.
Với công nghệ hiện đại như ngày hôm nay, vậy mà Hoàng đế chỉ dùng một thứ đồ cổ là có thể diện được toàn quân.
Điều đó thực sự không phải trò đùa, rất đáng sợ.
Còn về Họa quốc, đúng như cái tên của họ.

Nói một cách khoa trương là những người mang sức mạnh của trời đất, và nơi nào có họ, nơi ấy sẽ xảy ra họa sát thân.
Dù vậy, nói gì thì nói.
Thứ sức mạnh của họ ai ai cũng muốn có, vì nó có khả năng thống trị cả thế giới.
Cũng có người nói, Họa quốc được hiểu theo nghĩa rằng nơi họ sống đẹp như một bức họa.
Chốn thần tiên, những người ở đó giàu có và khỏe mạnh.
Có rất nhiều câu chuyện về Họa quốc nhưng phần lớn mọi người đều không tin nó có thật.
Cũng có người tin, những người đó còn đi tìm những dấu vết về người Họa quốc, nhưng đều không ai tìm ra được gì.
Cả Giang lão gia và Lục gia chủ đề rất ngạc nhiên, Mạc Quân Ngôn thì chả thèm để ý, Đình gia chủ thì bình chân như vại.
Lần này Hoàng đế không đáp, mà là Từ Thiên Hạo.
“ Các vị, Hoàng gia lần này đúng là muốn thông báo về hai việc đó.
Tại sao chúng tôi lại thông báo một cách công khai như vậy.

Chắc các vị ai cũng từng nghe rất nhiều truyền thuyết về bảo vật và Họa quốc.
Tối nay, chúng tôi chính thức xác nhận rằng cả hai đều có thật.”
Từ Thiên Hạo nói tiếp: “Chúng tôi từ vài năm trước đã tìm được dấu vết của người Họa quốc.
Chúng tôi tìm được vài thứ đồ của Họa quốc.
Nhưng những món đồ lai lịch bất minh thì cần được giám định trước xong rồi mới có thể đưa có các vị xem được.”
Lời vừa dứt có tiếc “cộp, cộp” từ phía trên cầu thang nghe rất chói tai.
Mọi người đồng thời nhìn về phía đó.
Có một giọng nữ lánh lót vang lên: “Mấy thứ rẻ rách mà người ta bỏ lại, vậy mà mấy người xem chúng như bảo vật.
Có cảm thấy mất mặt không hả”
Không ít người ở đây nhận ra là ai.
Giang lão gia nghe rất giống giọng của cháu gái mình, trong lòng nảy lên sự lo lắng.
Mạc Tử và Âu Dương Hinh Vân trợn tròn mắt nhìn Giang Y Linh dần dần xuất hiện trên cầu thang.
Mạc Quân Ngôn nhếch cười, xem ra cô đến đây từ đâu rồi.
Từ Thiên Hạo không ngờ cô sẽ xuất hiện, cứ ngỡ...!
Chỉ có Ngao Toản kinh ngạc đến mức đứng hình, hắn không ngờ cô ta còn sống, mà còn có thể sống khỏe mạnh như vậy.
Đứng trên bậc cầu thang, Giang Y Linh nhìn Ngao Toản lạnh lùng chào hỏi: “Ngao Toản, chúng ta lại gặp nhau rồi, mày còn nhớ tao không?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.