Có Anh Thật Tốt

Chương 53: Dù Trả Bất Kỳ Giá Nào





Giang Y Linh tìm cách trốn khỏi nhà trước khi ông nội quay lại.
Cô lách khỏi camer.
Đi ra phía cửa, cô đành trèo tường ra, nếu cô mà dám hiên ngang đi ra bằng cửa chính thì có mà bị trói lại ngay.
“ Phịch” – tiếp đất an toàn.
Cô phủi phủi bụi trên quần áo, đang định đi tiếp thì có bóng người đi ra từ bóng tối.
Lục Minh Phong, sao nó lại ở đây.
“ Chị” – Minh Phong nhìn cô.
Cô không biết nên diễn tả cái nhìn đó như thế nào nữa.
Cặp mắt đó đã không còn sự vô tư, vui vẻ của một đứa trẻ mới mười tám tuổi nữa rồi.
Thay vào đó là sự buồn bã và bất lực, giống như đang dồn nén sự tức giận, và căm phẫn.
Lần trước cô về nhà đã không thấy Minh Phong và Minh Ngọc đâu.

Cô cũng không tiện hỏi xem hai đứa nó xảy ra chuyện gì.
Cô tiến lại gần Lục Minh Phong.
Lo lắng hỏi
“Tiểu Phong, sao vậy, em gặp chuyện gì sao.”
Lục Minh Phong nhìn Giang Y Linh muốn nói nhưng lại không dám nói.
Nhưng nghĩ đến Minh Ngọc cậu không thể im lặng được
“Chị, em....em cầu xin chị, chị...giúp em đi có được không” – cậu gần như không thể giữ được bình tĩnh liền nức nở khóc.
Kể từ khi hiểu chuyện cậu chưa bao giờ khóc, đừng nói là khóc trước mặt người khác.
Nhưng ngày hôm nay, cậu vẫn chỉ là cậu bé mười tám tuổi.
Dù mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể chống trụ được.
Giang Y Linh tiến lại gần Minh Phong, cô từ từ ôm cậu vào lòng.
Chính vì thế nên cậu càng khóc dữ dội hơn.
Cậu phải làm sao đây, cậu không biết bản thân mình nên làm gì nữa.
Cậu thực sự không biết.
“ Tiểu Phong, em là con trai, dù mệt mỏi hay khó khăn đến đâu cũng không được dễ dàng rơi lệ.
Có hiểu không?”
Lục Minh Phong, nghẹn ngào gật đầu.
Giang Y Linh cảm thấy ở đây không tiện liền kéo Lục Minh Phong đi ra ngoài.
Đi thêm một đoạn nữa, liền thấy có một chiếc xe màu đen đậu nay trước cửa.
Có người xuống mở cửa xe cho cô vào.
Lục Minh Phong thấy vậy cũng vào theo.

Thần sắc của Giang Y Linh lạnh lẽo nhìn về phía trước
“ Chuyện gì đã xảy ra”
“Chị?” – Lục Minh Phong bất giác run lên
“Nói nhanh đi, tối nay chị không có nhiều thời gian”
Lục Minh Phong cúi đầu suy ngẫm trong vài giây, xong liền nhìn về phía cô.
“ Chị giúp em cứu Minh Ngọc được không?”
“ Tiểu Ngọc, nó làm sao?” – cô tựa đầu vào ghế, tiếp tục hỏi
“ Em chưa thể giải thích rõ ngay cho chị được.
Nhưng em muốn chị giúp em cứu nó.”
“ Em không nói rõ tình hình thì chị không thể cứu được bất kỳ ai.”
Cậu nhìn cô, cuối cùng vẫn nói ra: “Minh Ngọc dường như bị trầm cảm, em thấy trong phòng nó có một loại thuốc đặc trị cho căn bệnh trầm cảm.”
Giang Y Linh quay đầu nhìn Lục Minh Phong: “Sao nó lại mắc căn bệnh đó”
Cậu lắc đầu trong sự sợ hãi.
“Em không biết, em cũng không rõ từ bao giờ.
Hôm trước em có đến trường tìm nó, nhưng em thấy nó bị bạn bè bắt nạt.
Minh Ngọc vẫn chịu đựng.
Nó nhìn thấy em, đối diện với ánh mắt đó em không dám làm gì cả.
Em chỉ có thể nhìn bọn chúng sỉ nhục đánh đập Minh Ngọc.
Sau đó nó còn cảnh cáo em rằng không được xen vào chuyện của nó.”
Lục Minh Phong từ nhỏ đã được mẹ mình bồi dưỡng theo cách của thiên tài, vậy nên năm cậu mười lăm tuổi đã học ở lớp thiếu niên tại một trường đại học rất nổi tiếng trong nước.
Còn Minh Ngọc trước kia cũng là một học sinh xuất sắc.
Nhưng tình hình bắt đầu tệ đi khi cô luôn quậy phá, bỏ học, đánh bạn.
Vậy nên hiện nay cô mới học trung học.
“Em không biết bản thân mình phải làm gì.
Con bé không cho ai bước vào thế giới của nó.
Trừ chị.
Chị, nếu chị cứu được Minh Ngọc, kiếp này em làm trâu làm ngựa báo đáp chị.
Nhất định” – đây là lời hứa danh dự của một người đàn ông.
Cậu chỉ có duy nhất một cô em gái, dù phải trả bất kỳ giá nào cậu cũng phải cứu được nó.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.