Có Anh Thật Tốt

Chương 13: Người Có Tiền





Máy bay đáp xuống là một sân cỏ rộng, nhìn như là sân gôn, Giang Y Linh thầm nhủ tùy tiện mà cũng đáp được xuống đây, đúng là...Mạc Tử giới thiệu đây là nhà cô, nhìn thôi cũng cảm thấy móa nó, bọn có tiền, mặc dù nhà cô cũng có tiền nhưng sau một năm lăn lội thì thấy một nơi xa hoa đương nhiên phải cảm thán một câu chứ.
Vào nhà thấy đại gia đình của Mạc Tử cô chỉ cẩn thận chào họ rồi chuồn đi vì biết chuyện gia đình miễn xen vào.
Bay ra chỗ khác, được người ta đưa vào phòng, việc đầu tiên của cô là ngủ, hay lắm, ta mệt rồi cần ngủ.
Ngủ dậy là cũng là lúc xế chiều rồi, chớp chớp đôi mắt, Giang Y Linh nghiêm túc nhìn xung quanh, căn nhà này là ngôi nhà mang gang màu ấm, nhìn là biết ngôi nhà có bàn tay chăm sóc của người phụ nữ.
Ngó ngó nghiêng nghiêng một hồi không thấy Mạc Tử, nhìn hành lý trong phòng chưa thấy sự thay đổi gì, đoán ngay được rằng Mạc Tử chưa về phòng.
Bỗng người làm gõ cửa, tiếng từ bên ngoài vọng vào: “Giang tiểu thư, tam tiểu thư kêu tôi mời cô ra ăn cơm tối”
Nghe thấy vậy, cô vội xỏ dép vào xuống giường rồi trả lời :” Được tôi xuống ngay” Cô chọn một bộ quần áo nhẹ nhàng, vì trước khi đi ngủ cô quên không thay quần áo nên bộ quần áo trên người đã nhăn nhú rồi.

Vội vàng xuống, bước đến cầu thang đã thấy không khí quỷ dị, nhìn vào bàn ăn xa xa, thấy Mạc Tử đang mặt sưng xỉa ngồi đó...Có chuyện rồi, chưa kịp nghĩ gì nhiều, thì Mạc Tử đã dưng dưng nước mắt chạy ra chân cầu thang, bộ mặt đáng thương không chịu được.
“Tiểu Linh Linh mình bị gia đình bắt nạt, cầu an ủi...hicc”
“???”
Thấy cô nhìn mình với vẻ nghi hoặc rất lớn, Mạc Tử thu lại điệu bộ đáng thương của mình, hừ nhẹ một cái rồi oán thán
“Cậu không cần nghi hoặc vậy chứ, thấy mình đáng thương đến hai mắt cũng dưng dưng rồi mà còn không thèm để ý hỏi thăm, đúng là độc ác” – miệng thì nói như vậy nhưng chân thì chạy lên cầu thang kéo cô xuống mau, lôi cô ra chỗ bàn ăn.
Cả nhà Mạc Tử tuy không lớn nhưng cũng không tính là ít người, có bố mẹ Mạc Tử, vị ôn thần đó, và một người đàn ông lạ đang ngồi ở phía kia, có lẽ là anh trai thứ hai của Mạc Tử, là anh ruột.
Nhìn người đó tươi cười niềm nở chắc là một người dễ gần, chào hỏi mọi người lại một lần nữa xong.
Hai bác bảo cô ngồi xuống ăn cơm, xếp vị trí kiểu gì lại được ngồi cạnh vị ôn thần nhà này.

Nhìn hắn mấy giây, không có phản ứng gì, bỏ qua.
Cười cười nói chuyện với hai bác, xong rồi câu chuyện được lắt léo sang một vấn đề khác
“Y Linh à, cháu thấy đó, Tiểu Tuyết vốn phải đi học đại học rồi, nhưng nó vì mấy chuyện không đâu rồi giận dỗi bỏ nhà đi, thành ra lỡ mất năm học đầu.
Bây giờ bác bảo nó đi học, nó lại mặt sưng mày xỉa không chịu đi, cháu nói xem phải như thế nào..”
Giang Y Linh nhìn Mạc Tử đang ngồi vô tâm vô phế ăn đùi gà, không biết nên nói như thế nào, Mạc Tử tên thật là Mạc Tuyết, cô lấy cái tên Mạc Tử để dùng vì mọi người hay gọi cô như vậy, họ bảo cô giống con trai nên họ gọi vậy, còn Mạc Tử thì không ý kiến gì về vấn đề này nên cô không để ý.
Hầu như mọi người đều biết nhà họ Mạc có duy nhất một vị tiểu thư tên là Mạc Tuyết, chứ không mấy ai biết Mạc Tử là vị tiểu thư này.
Mà cô có một vị anh ruột, rất soái nghe Mạc Tử bảo là rất ấm áp và quan tâm mọi người trái ngược với Mạc Quân Ngôn.
Người này lớn hơn Mạc Tử bốn tuổi, năm nay hai mươi lăm tuổi rồi.
Mới đi du học bên Mỹ về, đại khái học trường nào thì Giang Y Linh không biết, chỉ biết là người rất tài giỏi mà thôi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.