Chuyện Tình Vịnh Cedar 5: Vẫn Mãi Yêu Anh

Chương 22: Chương 36 - 37






36
Cecilia gặp Cathy bạn cô để ăn trưa vào hôm thứ Bảy ở nhà hàng Pancake Palace. Họ chọn một bữa ăn rất ngon mà giá cả lại hợp lý. Cả tuần nay tâm trạng Cecilia không được tốt và cô cần phải nói chuyện phiếm với ai đó.
Lúc Cecilia bước vào, Cathy đang chờ cô. Cô ngồi ở cuối căn phòng và vẫy bạn lia lịa. Cecilia ngạc nhiên khi không thấy đứa con trai bốn tuổi của Cathy.
“Andy đâu rồi?”, cô vừa vào chỗ ngồi vừa hỏi.
Mang thai bảy tháng rồi, chẳng thể nào mà “ngụy trang” được nữa. Giữa cái bụng chồi ra và cái bàn chỉ là một khoảng cách rất nhỏ. Trong vài tuần nữa, bụng cô sẽ căng lên và cô không thế ngồi ở tư thế này nữa.
“Andy có bạn hẹn đi chơi”, Cathy giải thích. “Mình rỗi cả buổi chiều, vì thế, sau khi ăn trưa chúng mình có thể làm gì đó cho vui”.
Cecilia ước gì có thể cùng vui với bạn. Để giấu tâm trạng của mình, cô với thực đơn ở phía sau hộp đựng giấy ăn. Trông chẳng thấy gì ngon nhưng cô vẫn phải chọn.
“Cậu nghĩ sao?” Cathy hỏi. “Đi mua sắm nhé? Hay đi xem phim?” “Thế nào cũng được cả”. Cô cố tỏ ra nhiệt tình. “Cậu quyết định đi”. “Vậy thì đi mua sắm”, Cathy tuyên bố.
“Có vẻ chuẩn đó”. Cecilia cảm thấy khá hơn. “Đến trung tâm hay là ra cửa hàng?”
“Trung tâm”, Cathy quyết định. “Chúng mình không tình cờ chạm trán với ai đó muốn bắt chuyện”.
“Mình không sao đâu, cậu biết đấy”. Cathy vốn là một người vui vẻ nên nhiều người thích ở bên cô.
“Không phải hôm nay”, bạn cô nói. “Chúng mình cần một khoảng thời gian chất lượng bên nhau. Đó những gì Andrew thường nói về mình và anh ấy nhưng hầu hết thời gian chất lượng của bọn mình đều ở trong phòng ngủ”. Cô vừa mỉm cười vừa kể.
Cô phục vụ tới để họ gọi món; Cathy gọi salad hải sản còn Cecilia gọi gà tây cuốn với một bát súp rau thịt bò. Lúc người phụ nữ mang đồ uống tới - nước soda cho cả hai - Cathy để ngay tay lên bàn và hướng về phía trước.
“Được rồi, có chuyện gì thế?”.
“Điều gì khiến cậu nghĩ là có chuyện?”.
Cathy nhìn cô chăm chú. “Tớ có thể đọc được trong mắt cậu. Hơn nữa, lúc cậu gọi điện, tớ thấy giọng cậu có vẻ không vui lắm”.
“Ừ, mình không vui”, Cecilia thú nhận.
“Lại vì Ian và đứa bé à?”.
“Anh ấy không chịu đặt tên”, Cecilia thốt ra. “Thật kỳ cục, và ôi... anh ấy thật đáng giận”.
“Anh ấy biết đó là một đứa con trai, vậy thì có gì rắc rối nhỉ?”.
“Tớ đã chờ anh ấy nhiều tuần để anh ấy đưa ra các gợi ý đặt tên cho con nhưng anh ấy lờ mình đi. Cuối cùng, mình gửi cho anh ay một danh sách những cái tên mình thích nhưng anh ấy cũng lờ đi”. Đó là lý do vì sao Cecilia không thích thư điện tử. Anh ấy không muốn trả lời gì thì chỉ việc lờ đi.
“Cậu sẽ làm gì?” Cathy hỏi. “Chờ cho đến khi sinh đứa trẻ ra? Cậu không thể gọi nó là Randall con cho tới hết đời đúng không”.
“Mình biết. Mình đã nói với Ian rằng anh ấy có cơ hội và nếu anh ấy không đưa ra gợi ý nào mình sẽ chọn cái tên mình thích nhất mà không cần hỏi anh ấy”.

“Vậy”, mắt Cathy ánh lên đầy tò mò. “Cậu đã chọn cái tên thế nào?”.
Cecilia đặt tay lên bụng. “Aaron. Aaron Randall nghe có vẻ hay, cậu có nghĩ thế không?”.
“Mình thích cái tên đó”, Cathy đáp lại và thử phát âm. “Aaron Randall. Đúng”.
“Tên đệm của Ian là Jacob và mình nghĩ chúng mình sẽ sử dụng luôn tên đệm đó cho con mình”.
Cathy gật đầu tán thành. “Ian có vấn đề gì với Aaron Jacob không?”.
Cô thở dài. “Đã nhiều tuần anh ấy từ chối không nói chuyện đặt tên và khi mình bảo anh ấy rằng được, mình sẽ tự đặt, anh ấy cũng chẳng trả lời. Nhưng khi nghe thấy cái tên Aaron thì anh ấy khùng lên. Mình đã nói với anh ấy vào tuần trước lúc anh ấy gọi điện về”, cô nói thêm.
“Sao anh ấy lại không thích cái tên đó?”.
Cecilia bối rối nhắc lại lời chồng mình. “Anh ấy không thích tên bắt đầu bằng chữ A”.
“Chẳng có nghĩa gì hết”, Cathy lẩm bẩm và rồi mắt cô mở to. “Ồ. Anh ấy buồn vì tên Allison cũng bắt đầu bằng chữ A phải không?”.
“Chính xác”. Người phục vụ mang đồ ăn tới và Cecilia mỉm cười cảm ơn. “Như thế có phải là hơi mê tín không?”.
Cecilia gật đầu. “Anh ấy quá sợ hãi và thực sự mình bắt đầu thấy khó chịu. Mình thích cái tên Aaron. Khi mình quay lại học lần đầu tiên, có một giáo viên ở trường Cao đẳng Olympic đã động viên mình. Nếu không vì thầy Cavanaugh, mình đã bỏ rồi.
“Tên thầy ấy là Aaron?”, Cathy đoán.
Cacilia cắn một miếng thịt rất ngon. “Thầy ấy là người chỉ bảo và định hướng cho mình tới lớp thủ thư. Mình nghĩ thầy ấy cũng là một người bạn của ông Cox vì mình được thuê làm việc sau khi thầy Cavanaugh gợi ý mình nộp đơn xin vào vị trí đó”. Người thầy dạy toán đó giống một người cha hơn chính cha đẻ của cô và cô muốn ông biêt rằng sự động viên của ông đã có ý nghĩa thế nào với cô. Cô luôn giữ liên lạc với ông, năm nào cũng gửi tặng ông thiệp mừng Giáng sinh. Khi nào sinh con, cô sẽ gửi thư báo tin cho ông và cảm ơn ông một lần nữa vì lòng tốt của ông.
“Ian có cơ hội để đặt tên cho con”. Cecilia nếm một thìa súp. “Mình đã cố, cố để anh ấy bàn chuyện đặt tên với mình và phản hồi duy nhất mình nhận được từ anh ấy là anh ấy không thích cái tên Aaron”.
“Ừ, đúng như cậu nói, anh ấy sợ”.
“Mình sẽ ổn thôi”, cô khẳng định mặc dù cô cũng phải tự thuyết phục mình như Cathy. “Đứa bé cũng sẽ ổn”. Cô bắt đầu nghĩ đứa con với cái tên Aaron và đó quả là một cái tên tuyệt vời.
Nửa tiếng sau, Cecilia và Cathy rời khỏi nhà hàng Pancake Palace và lái xe tới trung tâm mua sắm Kitsap, Silverdale. Cả hai đều không dư dả tiền nên họ chỉ vào khu bán đồ trẻ con. Cecilia mua một ít áo lót đang bán hạ giá.
“Mình lo lắng về Allison Cox”, Cecilia bảo lúc họ đi qua khu nhà hàng thu âm và nhìn thấy một gian bán đĩa DVD. “Mình nghĩ mình đã nói với cậu. Con bé yêu một cậu trông như vừa bước ra từ phim Ma trận”.
“Những cậu con trai hư thường có gì đó rất hấp dẫn”, Cathy nói như đùa, còn Cecilia biết rằng đúng như vậy. Rõ ràng có gì đó hấp dẫn Allison.
“Mình nghĩ cậu đã nói với mình là họ không cho chúng gặp nhau”.
“Chúng không gặp nhau, và điều đó đang khiến Allison muốn chết. Sau khi đi học, cô bé tới và kêu gào vì khó chịu quá. Mình lắng nghe và cố thông cảm, nhưng cậu bé đó không tốt. Mình chỉ thấy mừng vì ông Cox đã rất sát sao trong vụ này”.
“Vậy cậu lo lắng điều gì?”.
Cecilia vung vẩy cái túi nhựa nhỏ. “Ông Cox và Anson có một thỏa thuận và khi nào xong, Anson mới có thể gặp lại Allison. Cô bé tội nghiệp đang nóng lòng chờ ngày đó. Mình e là cô bé sẽ bị thất vọng tràn trề”.
“Cậu đang mua nỗi lo vào người”, Cathy bảo cô lúc họ đi qua một gian trung bày đồ nội thất cho trẻ em. “Nhưng có một chủ đề khác đây, gần đây cậu có nghe chuyện gì của Rachel Pendergast không?”.
“Không nhiều”, Cecilia bảo bạn. Ngay khi Rachel biết rằng bố Nate là một nghị sỹ Quốc hội Mỹ, cô đã chấm dứt quan hệ. Cecilia vẫn định tới chỗ Rachel cắt tóc nhưng cô nói chuyện với Rachel từ hai hoặc ba tuần nay rồi.
“Mình nghĩ cô ấy sợ”.
“Ừ”. Cecilia ngừng lại để sờ tay sang phía bên của cái cũi đang bày. Cô đã chuẩn bị xong phòng của Aaron và đã mua một chiếc cũi cũ ở cửa hàng đồ cũ. Mọi thứ đã sẵn sàng và chỉ còn chờ con hai cô ra đời mặc dù cô chẳng mua nhiều đồ mới.
“Cậu không băn khoăn làm sao những ông bố bà mẹ trẻ có đủ tiền để mua được tất cả cái đám này à?”, cô hài hước hỏi to.
“Họ không thể. Là các bà mua đấy chứ”, Cathy mỉm cười trả lời. “Sau khi Andy ra đời, Andrew và mình đã về nhà bố mẹ mình và các cụ đã mua cho cậu một cái cũi trong lúc mình ở đó. Một cái mới cứng! Andrew và mình thì mua một cái cũ và sơn màu rắng. Mình đã dùng những hình đề can để trang trí nhưng trông không bằng một nửa bất kỳ chiếc nào ở đây. Vậy là bọn mình đã có một cái cũ còn bố mẹ mình thì có một cái mới toanh”.
Sau hai tiếng, họ rời khỏi trung tâm mua bán mà chẳng mua thêm gì. Cathy phải về để đón Andy, Cecilia về nhà, nhưng rồi cô lại thay đổi ý định nên lái xe tới nghĩa trang nơi yên nghỉ của Allison.
Cecilia luôn đảm bảo là nấm mộ được giữ sạch sẽ. Năm đầu tiên, tuần nào cô cũng tới thăm mộ một lần và đặt lên đó những bông hoa. Dạo này, cô không thường xuyên tới nữa nhưng cô chưa bao giờ thôi nghĩ về con gái.
Cecilia khom người và nhặt vài chiếc lá ẩm vương trên bia mộ. “Chào con, con yêu”, cô thì thầm. “Mẹ và em trai con tới thăm con đây”. Đứa bé trong bụng cô đạp như thể cũng muốn cất lời chào. “Bố con lại cứng đầu cứng cổ rồi”. Những lời của cô đầy tức tối và cô thấy ngạc nhiên mỗi khi nói chuyện với Allison cô đều bị xúc động. “Nhưng con đừng lo”, cô thì thầm. “Sẽ ổn thôi”. Cô đứng thẳng dậy, đặt hai tay vào bên dưới lưng. Một lát sau, cô trở lại xe, ngẩng đầu đi giữa những làn gió tháng Hai táp nhẹ vào mặt.
37
Jack đẩy chiếc ghế da tới bàn và thở dài sung sướng khi được trở lại làm việc. Khỉ thật, đây mới chính là nơi của anh. Anh hít một hơi sâu và liếc quanh phòng tin tức đang bận bịu.
Olivia thực sự rất khó chịu trước việc anh trở lại văn phòng làm việc. Anh phải hứa với chị bằng được rằng anh sẽ chỉ làm việc nửa ngày mà thôi. Nếu đến trưa mà anh chưa về nhà thì e rằng chị sẽ cử cảnh sát trưởng tới giám sát anh. Troy Davis cũng sẽ làm việc đó. Có lẽ anh ta sẽ thích thú lùa Jack ra khỏi văn phòng trước con mắt của tất cả mọi người.
Steve Fullerton, trợ lý biên tập của anh tới bàn mang theo một tách cà phê. “Nghe này, Jack. Tôi cần nói chuyện với anh về bài Phong cách sống. Chúng không có ảnh và...”. Anh cười nhăn nhở. “Này, chào mừng anh trở lại”.
“Cảm ơn”. Jack bối rối trước những gì đồng nghiệp dành cho anh. Bàn làm việc của anh đầy hoa và thiệp chúc mừng, và họ còn treo cả một tấm băng rôn trên đầu với dòng chữ màu vàng Chào mừng anh trở lại. Thật vui khi biết rằng họ nhớ tới anh. Đến mười giờ, anh hoàn toàn ngập trong công việc hàng ngày để cho ra tờ nhật báo. Anh có cảm giác như chưa từng đi vắng. Anh viết một bài xã luận và khen ngợi phản ứng nhanh của những người cấp cứu địa phương đã cứu mạng anh. Những ngón tay anh như múa trên bàn phím. Bao giờ cũng vậy, cứ bị áp lực thời gian là anh viết bài xã luận rất tốt. Thực ra, hầu hết thời gian trong sự nghiệp của Jack luôn như cá nằm trên thớt và đầy áp lực - hoặc có như vậy người ta mới tin anh. Nhưng gần đây, anh đang xem lại điều đó.
Đến trưa, bài báo Phong cách sống phải bỏ đi, họ cần đề cập tới những vấn đề mới và thời hạn là một giờ. Olivia sẽ nổi giận nếu anh ở lại lâu hơn anh đã hứa. Jack vẫn đang cân nhắc phải làm gì thì Bob Beldon bước vào.
“Jack”, Bob thốt lên và hướng về phía bàn Jack. “Tôi ở bên cạnh đây và nghĩ là phải ghé qua xem cậu thế nào”.
Jack nhíu mày. Bob chỉ tỉnh cờ ở quanh đây. Không lý nào. Anh biết cuộc viếng thăm này không thể tình cờ được. “Olivia không cử anh tới đấy chứ?”.
Mặt Bob đầy vẻ thất vọng và anh gật đầu.
“Tôi biết ngay mà”. Cứ mặc kệ vợ anh.
“Cô ấy bảo tôi kéo cậu ra khỏi đây, kể cả phải hò hét, đấm đá nếu cần. Cậu sẽ không để tôi làm thế chứ?”.
Jack rên lên phản đối nhưng Bob là người bạn thân nhất trong cuộc đời anh. Anh biết là mình đã bị khuất phục. Anh nghiến răng tắt máy tính rồi đứng lên và với lấy chiếc áo khoác. Anh chỉ mong vợ và bạn thân của mình biết rằng thật khó khăn biết bao khi anh bỏ đi giữa lúc nước sôi lửa bỏng thế này.
Đồng nghiệp sẽ không tin anh. Anh không bao giờ bỏ họ, chưa bao giờ bỏ đi khi chưa xong việc Steve Fullerton thực sự vừa bắt đầu một vòng chào đón và giờ Jack đã cúi đầu xuống và vừa vẫy tay chào mọi người vừa đi ra cửa.
“Hẹn gặp ông già ngày mai nhé”, Steven gọi với. Cố mà sống thêm vài ngày nữa thôi”.
Jack không công nhận nhưng đúng là anh thấy kiệt sức. Trong quá trình điều trị cho phục hồi sức khỏe, chiều nào Olivia cũng khăng khăng là anh phải ngủ. Ban đầu, anh phản đối vì anh xem đó là “tuân lệnh ngoan ngoãn như một đứa trẻ”. Tuy nhiên anh vẫn làm được việc đó vì chính anh cũng buồn ngủ và luôn ngủ ít nhất khoảng một tiếng.
“Giờ tôi phải làm gì với bản thân mình đây?”, Jack lẩm bẩm lúc anh và Bob đi tới khu vực đỗ xe.
“Tôi nghĩ có khi tôi nên mời bản thân mình để hai chúng ta có thể chơi vài ván bài. Chỉ một lúc thôi”.
Câu nói đó nhắc nhở Jack rằng anh đã làm việc vất vả quá lâu rồi. Ban đầu công việc không như vậy, thế mà trong vòng năm năm anh đã làm việc gắng sức tới mức bị đau tim.
“Chơi bài hay đấy”, Jack nói. “Nhưng phải hứa là nhẹ tay với tôi thôi. Trình độ của tôi thấp lắm”.
“Đừng hòng”, Bob đùa. “Vì lý do thứ nhất là tôi đang có lợi thế và tôi phải tận dụng chứ”.
“Ôi, vậy thì sẽ thế nào đây”. Jack cười lớn. Thật tốt khi ở cạnh bạn mình, một cố vấn dày dạn kinh nghiệm về mọi mặt cho anh.
Mười lăm phút sau, Jack đã quên chuyện nước sôi lửa bỏng ở văn phòng và bắt đầu chăm chú vào những cây bài trên tay để quyết định ra đôi nào. Anh nhai một cái đầu tăm, một thói quen mà Olivia rất ghét rồi nhặt ra quân sáu và ba.
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. “Cá mười đồng rằng Olivia kiểm tra xem tôi đã về nhà chưa”, Jack lẩm bẩm và liếc trên đầu những quân bài.
Bob lúng búng. “Anh nghe đi”.
Jack cầm ống nghe. “Ừ, em yêu à?”.
Olivia thở hắt ra. “Sao anh biết đó là em?”.
Jack giơ tay ra hiệu cho bạn chơi tiếp. “May mắn đoán trúng thôi mà”, anh trả lời vợ. “Anh về rồi, và người trông trẻ đang trông anh đây này”.
“Bob không phải là người trông trẻ của anh”.
“Chiều nay anh có phải ngủ không?”.
Chị lờ câu hỏi đó đi. “Công việc ở văn phòng thế nào anh?”.
“Tuyệt. Thực sự là rất tuyệt”. Anh không dám để chị biết anh thích đi làm trở lại đến thế nào. Tốc độ làm việc cuống cuồng khiến anh thích thú. Ngủ trưa ấy à - dù có cần - anh cũng chẳng ngủ.
“Anh có mệt không?”.
Anh cố kìm cái ngáp. “Không hề. Giữa ban ngày ban mặt, anh ngồi chơi bài với Bob Beldon. Chẳng còn gì anh thích làm hơn”.
Không đúng. Anh có thể đi làm - hoặc làm tình với vợ nhưng kể từ khi mổ tới giờ, dường như việc đó đã bị cấm. Lần duy nhất anh đề cập tới, Olivia suýt bị đau tim. Chắc chắn là không có chuyện quan hệ tình dục. Dù chỉ là nhắc đến cũng vượt quá giới hạn. Theo anh đoán, có lẽ anh bị cắt hoàn toàn trong phần đời còn lại. Nhưng tình dục chưa phải là tất cả. Đã nhiều tuần nay, anh chẳng được nhìn thấy miếng thịt đỏ nào.
“Để xem anh cảm thấy thế nào sau khi Bob về”, chị gợi ý. “Anh có vẻ hơi cáu kỉnh đó”.
Chị lại tiếp tục đối xử với anh như đứa trẻ năm tuổi.
“Sao em không tiếp tục làm việc đi”, anh hỏi với hy vọng chị sẽ ngắt điện thoại trước khi anh phát cáu.
“Không cần - em đang giờ ăn trưa mà”.
“Em đang làm anh mất tập trung chơi bài đó”, anh bảo chị. Anh ngờ rằng Olivia đã phím trước cho Bob về việc anh nên ở lại chơi bao lâu. Mặc dù hành động của Olivia là xuất phát từ tình yêu, nhưng tất cả những gì chị nói và làm từ khi anh mổ tới giờ giống như cái thòng lọng xiết quanh cổ anh.
“Chiều ở nhà vui nhé, anh yêu, em sẽ về sau năm giờ”.
Anh muốn bảo chị đừng có xía vào việc của anh, nhưng như thế chẳng ích gì. Olivia đang thực hiện một nhiệm vụ, và thật không may cho anh, nhiệm vụ đó sẽ giúp anh cứu bản thân mình.

Jack đặt ống nghe xuống, nhắm mắt lại một chút để cố giảm huyết áp rồi cầm bài lên.
“Làm sao anh biết đó là Olivia?” Bob hỏi và đặt tờ mười đô la lên bàn cà phê.
“Cô ấy luôn quan tâm tới mức làm tôi ngạt thở”.
“Tôi không biết”, Bob nhìn lại anh đầy vẻ hoài nghi. “Tôi sẽ không khó chịu nếu Peggy có nhắc nhở tôi thêm điều gì”.
“Anh sẽ khó chịu đấy”. Đó là tất cả những gì Jack muốn nói.
Đúng như chị đã nói, năm giờ mười hai phút Olivia có mặt ở nhà. Jack biết lái xe từ tòa án về tới đường Hải Đăng mất chính xác là mười một phút. Điều đó có nghĩa là vợ anh ra cửa đúng năm giờ, vào xe và lái như bay từ văn phòng về nhà.
Jack đang ngồi trước tivi. Anh thấy xem tivi ban ngày thật ngốc nghếch. Chương trình ban ngày thật chán và đáng xấu hổ. Lại thêm một chương trình đối thoại và anh chuẩn bị chuyển kênh.
“Chào anh”, chị nói, bước qua cửa trước. Chị chăm chú nhìn anh để tìm kiếm dấu hiệu của... việc gì nhỉ? - chị bỏ găng tay và treo mũ. “Anh có ngủ không?”.
Jack im lặng không nói gì.
“Em có thể làm gì cho anh nữa không?”, chị hỏi tiếp.
“Có”, anh đáp như một cái máy. “Anh cần một nụ hôn. Một nụ hôn thực sự”.
Chị ngập ngừng một chút. “Được rồi”.
“Cũng không phải là nụ hôn phớt lên má. Anh muốn - không, anh cần - một nụ hôn của vợ anh”.
“Jack... em không nghĩ đây là một ý hay”.
“Anh tin rằng đó sẽ là một nụ hôn tràn đầy sinh lực”. Anh chầm chậm đứng lên ghế. Nếu chị không đến chỗ anh, anh sẽ đến chỗ chị.
Hẳn Olivia phải nhận ra sự quyết tâm trong mắt anh nên chị lùi lại cho tới khi không thể lùi hơn được nữa. Chị dựa vào tường, mắt mở to, thì thầm, “Jack...”.
Anh không cho chị dừng lại. Chị cứng đờ cả người khi miệng anh khóa chặt miệng chị và hôn chị say đắm. Môi chị thật mềm mại và anh cảm thấy chị đang thích thú.
Chị thở dài, vòng tay quanh cổ anh và hai người họ quấn chặt lấy nhau.
Jack bắt đầu thắc mắc không biết làm thế nào để cởi áo ngoài và áo lót của chị. Anh yêu biết bao cái cảm giác được chạm vào bầu vú êm dịu của vợ, được ôm ấp đôi vú đáng yêu đó trong tay và lúc anh sắp tới được thiên đường thì một sự cố bất ngờ xảy ra.
Olivia bắt đầu nức nở.
Đó cũng không phải là những giọt nước mắt bình thường. Bờ vai nhỏ của chị rưng lên và chị gắn chặt vào anh, hôn anh như thể không làm sao dừng lại được. Một lát sau, chị khóc quá tới mức phải quay đi để thở. Đầu chị dụi vào ngực anh, tay chị choàng ôm anh và tiếp tục khóc.
“Olivia?”, anh bối rối hỏi chị. Anh chưa bao giờ chứng kiến chị thế này, chưa bao giờ thấy chị có thể mềm lòng như vậy. Anh vuốt tóc chị vỗ về.
“Em gần như suýt mất anh”, chị nói trong thổn thức. “Jack, ôi, Jack, xin anh, xin anh đừng như thế với em nữa nhé.
Anh nhắm mắt lại và xiết chặt chị.
“Em sợ mất anh lắm... Em vẫn nhớ cái ngày Jordan bị chết đuối và... đừng rời xa em, Jack! Đừng bỏ em. Em yêu anh nhiều lắm”.
“Anh sẽ không bao giờ bỏ em”, anh vừa vuốt tóc vừa trấn an vợ. “Em không thể chịu đựng được”.
“Không bao giờ”, anh hứa. “Anh sẽ không bao giờ rời xa em, Olivia”, và anh sẽ giữ lời.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.