Chuyện Tình Quận Chúa Siêu Quậy và Thái Tử Đào Hoa

Chương 1: Quận chúa siêu quậy




Ngày xưa, thiên địa chia ra làm 3 giới.
Thượng giới, hạ giới và ma giới. Cả 3 giới chung sống hòa thuận, nước sông ko phạm nước giếng. Cứ như vậy trời đất dung hòa, thiên địa bình ổn cho đến mãi về sau.
Một ngày đẹp trời trên thượng giới.
Ở ngay chính điện linh tiêu, ngọc hoàng ngồi trển trệ trên ngai vàng vừa ngắm nhìn giang sơn, vừa ung dung thưởng thức trà, xunh quanh là những nàng tiên nữ xinh đẹp người cầm quạt người cầm lộng và thái thượng lão quân đứng như tượng bên cạnh Ngọc hoàng khung cảnh thật trang nghiêm.
- Thái thượng lão quân khanh có thấy quá yên tĩnh ko?
TTLQ kính cẩn cúi đầu.
- Vâng thưa ngọc hoàng! Điều đó chứng tỏ mọi thứ đều yên bình ko sóng gió. Rất tốt đẹp ạ, đều là tài trí và đức độ của người đã cai trị thượng giới.
- Nhưng như vậy thì nhàm trán quá, phải chi có đều gì đó khiến mọi thứ nhốn nháo hơn, nhộn nhịp hơn thì sẽ vui hơn.
- Aaaaaaaaa cháy rồi! Aaaaaaaaaa!
Ngọc hoàng vừa dứt lời tiếng la thất thanh ko biết từ đâu vọng đến, ngụm trà trong miệng chưa kịp nuốt đã phun ra sạch sẽ.
- chuyện gì? Chuyện gì? Cháy, cháy, cháy ở đâu?
Đến cả Thái Thượng lão quân cũng rối theo được một lúc thì ba vị tiên nhân bước vào điện trong hình hài mà táo quân táo bà còn trắng hơn họ.
Hai tiên một nam một nữ đi trước có vẻ tức giận và đau khổ, một nữ đi kép nép phía sau e dè.
Ngọc hoàng và TTLQ kinh hãi nhìn họ ko nhận ra là ai.
- Các ngươi là ai?
- Ngọc Hoàng, người phải làm chủ cho chúng thần.
Hai tiên đi đầu quỳ xuống, giọng nói vô cùng oan ức.
Ngọc hoàng hỏi thêm lần nữa.
- Các ngươi là ai?
- Ngọc hoàng chúng thần là ông tơ bà nguyệt đây!
- Cái gì? Bình thường hai khanh trắng lắm mà, đầu tóc lại gọn gàng thẳng thóm sau hôm nay giống Sư tử quay quá vậy ( ý bảo đầu tóc bù xù giống bòm sư tử)
- Ngọc hoàng! Đều là do quận chúa ban cho đấy ạ!
Lúc này Ngọc Hoàng mới giật mình, nhìn về phía sao thấy tiểu muội cưng của mình cũng đen đúa, bòm sòm ko khác họ là mấy, đang quay người nhón chân nhẹ nhàng.
- Quận chúa!
- dạ!
Quận chúa bị gọi thình lình thì giật mình trẹo chân, quay lại nhe răng cười với chúng tiên.
- Hoàng Huynh gọi muội!
- Muội đã làm trò gì thế hả?
Ngọc hoàng tỏ thái độ nghiêm khắc hất mặt về phía ông tơ bà nguyệt.
Nó giậm chân.
- oan quá! Hoàng huynh, muội đâu có cố ý.
Ngọc hoàng nhíu mày nhìn nó rồi nhìn ông tơ bà nguyệt.
- Ngọc hoàng toàn bộ tơ se duyên cùng đại điện của chúng thần đều bị quận chúa thiêu rụi rồi ạ!
Bọn họ thống khổ khóc lóc nói. Ngọc hoàng cũng hoảng hốt vội hỏi:
- vậy cây nhân duyên có bị gì ko?
- bẩm! Do che chở cho cho cây nhân duyên chúng thần mới ra thế này đây ạ!
Ông tơ nói rồi hai vị thần se duyên nhìn nhau khóc nức nở.
Ngọc hoàng giận dữ.
- Quận Chúa, muội có biết vừa gây ra chuyện gì ko? Lỡ cây nhân duyên cháy rồi thì hạ giới sẽ đại loạn, muội gánh nổi ko, rảnh rỗi ko lo tu tiên cho tốt, chạy lung tung gây họa h muội muốn ta làm thế nào đây!
- hoàng huynh, muội đương nhiên biết nặng biết nhẹ, đâu có dám đến phủ tơ duyên làm loạn. Chẳng qua...
- chẳng qua cái gì?
Nó dậm chân xòe tay ra một đóm lửa nổi lên rồi nhăn mặt.
- là do nó đấy ạ!
Vừa dứt lời ngọn lửa loạn choạng bay khỏi tay của quận chúa rơi xuống điện linh tiêu rồi bốc cháy lan nhanh chóng, chúng tiên hoảng loạn chạy khắp nơi, Ngọc hoàng nhanh chóng dùng phép dập tắt ngọn lửa, mọi người thở phào đứng tại chỗ.
- Quận... Quận...quận chúa! Người... Người lấy ngọn lửa đó ở đâu vậy?
Thái thượng lão quân trong tình trạng bất động toàn thân, chỉ có miệng là vẫn miễn cưỡng hoạt động.
- còn ở đâu nữa? Ta lấy ở điện của ông đó!
Nó vừa dứt lời Thái thượng lão quân lập tức chết lâm sàng, miệng nghẹn đắng.
- vậy... Vậy...
- nhân đây ta cũng xin lỗi! Tại ta rảnh rỗi đi mượn thỏ ngọc của hằng nga chơi, cho nó ăn, ai ngờ do ăn quá nhiều đào sống nên nó bị đau bụng rên mãi ko thôi hằng nga la hét ỏm tỏi, ta nhức đầu quá nên mới đến điện của ông xin mấy viên thuốc, ông ko có ở đó mà giang hồ đang nguy cấp ta mới tự tiện vào lục lọi vô tình làm đổ lò luyện đơn và hộp thuốc của ông, lửa bén vào người ta sợ quá nên chạy loạn đến điện nhân duyên và...hihi
Thái thượng lão quân xỉu ko kịp ngáp vậy mà còn để lại câu.
- điện của ta, tiên đơn của ta.
Ngọc hoàng nuốt nước bọt nhìn nó trân trối, chỉ vì rảnh rỗi mà cùng lúc tiểu muội xinh đẹp mảnh mai này lại gây ra bao sóng gió kinh hoàng như vậy. Mãi một lúc sau ngọc hoàng mới sực tỉnh cho truyền ngự y đến mang thái thượng lão quân đi trong tình trạng sùi bọt mép.
- Quận chúa...
- Bẩm báo! Có chuyện rồi ngọc hoàng.
Ngọc hoàng định mắng quận chúa một trận chưa kịp, thì thiên binh thiên tướng chạy vào vẻ mặt vô cùng hốt hoảng.
- Lại chuyện gì nữa!!!!???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.