Chuyện Tình Như Huyền Thoại

Chương 32:




Glynnis không có ý định đi. Bản năng của nàng báo cho nàng biết là nên tránh xa chàng, nhưng cuối cùng nàng đã bị những cảm xúc trong lòng khuất phục.
Vào sáng thứ Tư, khi thức dậy, nàng cảm thấy cơ thể căng thẳng, bụng đau âm ỉ, khó chịu, nàng bèn gọi điện đến cho cô em họ Gwyneth trước khi đưa Owen đi ăn sáng.
Nàng nói ngay kẻo sợ chần chừ sẽ đổi ý rằng Gwyneth có thể mượn Owen một ngày. Việc này làm cho cô em họ sung sướng. Cô ta không có con, muốn có đứa bé, nên cô rất thương Owen. Cô rất sung sướng được dẫn chú bé đi xem phong cảnh trong vùng. Cô vui vẻ nói với nàng:
- Nó muốn đi xem Tháp London lâu rồi. Tôi sẽ đến đón nó vào lúc mười một giờ, được không?
Glynnis trả lời được, lòng nhẹ nhõm vui mừng khi biết Gwyneth rảnh rỗi, và nàng nghĩ việc đi tham quan Tháp London sẽ đến xế chiều mới về được.
Nhưng bây giờ Glynnis thấy giận mình, vì sau khi ăn sáng xong, nàng chải tóc cho đẹp, trang điểm thật cẩn thận, xịt nước hoa vào người cho thơm và chọn áo quần đẹp để mặc. Nàng lấy chiếc áo bằng lụa xanh với cái váy xòe, vì trước đây chàng đã nói chàng thích nàng mặc màu xanh.
Khi Owen đi với Gwyneth rồi, nàng bèn thay áo quần. Sau khi mang đôi bít tất dài bằng lụa mỏng và chiếc nịt bít tất xanh, nàng mặc chiếc quần chẽn lót bằng satin xanh có viền đăng ten, sau cùng xỏ chân vào đôi giày cao gót. Hai chân nàng rất đẹp. Robin thường nói nàng có cặp giò đẹp nhất thế giới. Cuối cùng, nàng mặc áo vào, soi mình vào gương, sung sướng thấy vóc dáng mình xinh đẹp.
Nhưng một giây sau, nàng cảm thấy tức giận, ghê tởm mình, vì nàng chưng diện để đi đến gặp chàng. Làm thế là không đứng đắn. Nàng biết vậy, nhưng nàng cũng biết nàng không thể không đi.
Khi bước ra khỏi xe taxi tại Quảng trường Belgrave, nàng ngần ngừ. Nàng tự nhủ, không nên đi là hay nhất. Nàng không tin Robin, nàng cũng không tin mình, và việc ở một mình với chàng thế nào cũng xảy ra chuyện rắc rối. Ngay cả Emma cũng đã dặn nàng như thế.
Nàng chậm rãi đi quanh quảng trường, lòng càng lúc càng bấn loạn thêm. Nàng nhìn đồng hồ, hít mạnh. Đã mười hai giờ mười lăm. Khi chàng đến phòng nàng ở Pennistone Royal, chàng bảo nàng điện thoại cho chàng lúc mười hai giờ ba mươi. Bỗng nàng đưa mắt nhìn quanh để tìm trạm điện thoại. Nàng không thấy có trạm nào hết.
Nàng đứng yên một lát, hoảng hốt lo sợ. Làm gì bây giờ? Làm gì bây giờ? Bỗng nàng hít mạnh, băng qua quảng trường, đi vội đến ngôi nhà nằm trên một con hẻm bên hông quảng trường.
Một lát sau, Glynnis bấm chuôn nhà của Edwina.
Chàng mở cửa ngay lập tức. Mặc dù chàng không cười hay để lộ cảm xúc ra mặt, nhưng nàng cũng thấy sự sung sướng ánh lên trong mắt chàng ngay khi thấy nàng.
Chàng không nói được nên lời.
Nàng cũng vậy.
Chàng lặng lẽ mở cửa rộng hơn chút nữa. Nàng bước vào, đi nhanh vào phòng khách rộng, đẹp hơn. Khi nàng đi qua chàng, nàng cẩn thận cố tránh không đụng đến chàng. Gặp chàng đã bậy rồi, nếu đụng đến chàng, nàng sẽ ngất xỉu mất.
Sau khi đóng cửa xong, Robin đi vào, đứng nhìn nàng. Hai người chỉ cách nhau vài bộ.
Chàng nuốt nước bọt, rồi nói:
- Anh đợi em điện thoại đến.
Nàng chỉ nhìn chàng đăm đăm, hai chân run run.
- Tại sao em đến... như thế này? - Chàng hỏi nhỏ.
- Em không thể không đến được, - nàng đáp, giọng nghèn nghẹn.
Chàng nhìn nàng, muốn nắm lấy tay nàng, nhưng chàng cảm thấy lo sợ. Chàng sợ nói lên điều không đúng, hay sợ đến gần nàng sẽ biến mất.
Glynnis nhìn lại chàng, mê mẩn. Nàng nghĩ nàng sắp khóc và cố giữ cho cơn khóc khỏi bùng ra.
Chàng tiếp tục nhìn nàng, thấy vẻ mặt nàng hiện ra sự khao khát. Giống như chàng, nên chàng không thể kiềm chế mình được nữa. Chàng bước đến và nàng cũng bước đến. Rồi hai người nhào vào vòng tay nhau như thể quá thất vọng.
Chàng ôm nàng vào lòng, thì thào gọi tên nàng, tay vuốt ve lưng nàng. Chàng cảm thấy cực kỳ sung sướng khi ôm nàng vào lòng như thế này. Sau bao nhiêu năm, bây giờ chàng mới có được giây phút hạnh phúc này. Glynnis ôm chặt chàng, nàng nghĩ nếu chàng thả nàng ra, thế nào nàng cũng té xuống.
- Glynnis, em yêu, em đang run. Đừng sợ... đừng sợ anh. Anh sẽ không làm điều gì mà em không muốn. Anh chỉ cần ôm em như thế này là đủ, - Robin nói để trấn an nàng.
Nàng nhúc nhích người để có thể nhìn lên mặt chàng.
Hai cặp mắt xanh quyện lấy nhau.
Nàng hé môi như muốn nói điều gì, nhưng không thốt ra được lời nào. Một lát sau, nàng thì thào:
- Em không sợ... chỉ căng thẳng.
- Anh cũng vậy. - Robin cúi đầu, hôn lên môi nàng, và Glynnis hôn lại, cảm thấy như thể nàng đang từ từ tan biến vào người chàng.
Không thả nhau ra, họ lần bước đi đến chiếc ghế nệm dài gần lò sưởi, nằm xuống đấy, ôm quyện lấy nhau. Robin nhổm người dậy, nhìn vào mặt nàng, không tin nàng đến đây với chàng như thế này. Chàng hôn lên tránh, lên má, lên cổ của nàng. Chàng hất đám tóc ra khỏi mặt nàng, rồi dịu dàng nói:
- Anh chỉ muốn được ở bên em. Anh đau khổ vì em từ nhiều năm nay, Glynnis à. Nếu em không muốn...
Glynnis để ngón tay lên môi chàng.
- Em muốn... làm tình, - nàng nói nho nhỏ. - Em muốn anh, Robin... Chúng ta xa cách nhau lâu lắm rồi. Bảy năm.
Chàng sờ mặt nàng, bàn tay vuốt lần xuống ngực nàng, rồi từ từ mở nút áo của nàng. Nhưng bỗng nàng chặn tay chàng lại, bình tĩnh nói:
- Anh cởi áo khoác ra.
Chàng đứng dậy, cởi áo khoác ném lên ghế rồi đến cửa gài chốt, kéo màn cửa lại, khi chàng quay lại với nàng, chàng tháo cà vạt, cởi nút áo sơ-mi.
Nàng đứng lên khỏi ghế nệm dài, đứng trước mặt chàng, thả cái áo rơi xuống chân, mắt nhìn chàng cởi áo sơ-mi. Robin bước đến ôm nàng vào vòng tay, chàng dìu nàng nằm xuống ghế nệm dài rồi nằm xuống bên nàng.
- Glynnis, anh yêu em, mãi mãi yêu em... Nói cho anh biết em có như thế không?
- Anh biết em cũng mãi mãi yêu anh mà, anh phải biết chứ, Robin. Em chỉ yêu mình anh thôi. Chỉ có anh mới làm cho em cảm thấy như thế này.
- Anh cũng thế, - chàng nói, giọng nghẹn ngào. - Anh thuộc về em, Glynnis à. Mãi mãi thuộc về em. Chừng nào anh còn sống, anh là của em. Và em luôn luôn là của anh, dù em nghĩ sao cũng mặc.
- Robin, ôi, Robin, - nàng nói thì thào.
Hòa mình vào nhau, họ vuốt ve nhau, sờ mó nhau. Sau bảy năm xa cách, họ khao khát nhau, muốn gắn bó nhau làm một.
Nàng run lên vì khoái cảm và gọi tên chàng, nói với chàng nàng rất muốn chàng. Chàng liền nằm lên người nàng, gọi tên nàng, ôm nàng kéo sát vào người mình. Nàng cảm thấy người nóng hực. Cũng như chàng, nàng đam mê cuồng nhiệt, và cảm thấy như thể chưa bao giờ họ xa nhau. Cuối cùng họ bay bổng lên tận trời xanh, và Robin gọi tên nàng khi hoàn toàn chiếm hữu nàng.
° ° °
Họ nằm trên ghế nệm dài một hồi lâu, ôm nhau như thể sợ phải xa nhau.
Một lát sau, Robin nói:
- Anh muốn nói với em thật. Chứ không phải anh bày trò để dụ dỗ em.
- Em biết. Anh không dụ dỗ em. Đây là sự hợp tác tuyệt vời giữa hai ta, phải không?
- Không có lời nào chính xác hơn! Nhưng xin em hãy nghe anh nói một chút, Glynnis. Anh rất ân hận vì đã bỏ em. Nhưng khi em đến báo cho anh biết em có thai, thì chúng ta đã chia tay nhau. Và anh...
- Robin, không cần thiết nhắc lại chuyện này làm gì, - nàng cắt ngang lời chàng. - Em biết hết chuyện này rồi. Khi em đến báo cho anh biết em có thai, anh sắp làm bố, thì anh đã dan díu với Valerie. Em rất thông cảm hoàn cảnh của anh, nhất là bây giờ. Ngoài ra, lúc ấy em khó khăn, hay thay đổi, lo âu và...
- Em còn trẻ và anh cũng vậy. Lúc ấy đang có chiến tranh, anh luôn luôn bay trong chiếc Spitfire để dội bom vào người Đức, tính mạng rất nguy hiểm. Anh cũng hay thay đổi như em. Chúng ta lâm vào hoàn cảnh căng thẳng nặng nề. Lạy Chúa, thời chiến mà.
- Phải, đúng thế. - Glynnis đáp. - Bây giờ em bình tĩnh hơn. Nói tóm lại, em đã ba mươi tuổi, giống anh, đã là người phụ nữ chín chắn, làm mẹ, làm vợ...
Robin ngần ngừ một lát rồi bình tĩnh nói, giọng khẽ khàng:
- Cuộc hôn nhân của em có được hạnh phúc không?
- Xét về mặt thực tế thì có. Đời sống vợ chồng yên ổn, Robin à. Richard yêu em, anh ấy thương yêu Owen. Ẳnh chăm sóc hai mẹ con em chu đáo, ảnh là người tốt.
- Em có yêu anh ấy không? - Chàng ghét mình khi hỏi câu hỏi này, nhưng chàng phải biết nàng có yêu anh ta hay không. Chàng không chịu đựng nổi khi nghĩ đến nàng với Richard Hughes. Hay với bất cứ người đàn ông nào khác. Chàng là đồ điên khi để cho nàng ra đi.
Nàng trầm ngâm một lát mới đáp. Nàng nói:
- Có, em có yêu anh ấy. Nhưng yêu bằng cách khác hơn... chúng ta. Hay nói cho đúng hơn, em thương Richard, nhưng không yêu ảnh. - Nàng nhìn vào mắt Robin. - Còn hôn nhân của anh thì sao?
- Anh nghĩ cũng giống như trường hợp của em. - Chàng đáp. - Cuộc sống vợ chồng hòa thuận, Glynnis à. Bền vững, và Valerie là người rất thực tế, có phần bình lặng. Cuộc sống gia đình yên ổn. Và cô ấy là người mẹ tốt của Jonathan. Ngoài ra, cô ấy để cho anh sống tự do.
Glynnis cứng người bên cạnh chàng.
- Tự do à? Anh muốn nói tự do là thế nào?
Chàng nhận ra nét ghen tuông nơi nàng, trước đây chàng đã quen với cảnh ghen tuông của nàng như thế này rồi.
- Ô không, không phải tự do để yêu đương đâu, Glynnis. Anh không yêu người đàn bà nào khác. Không có ai... ngoài em. Em là người duy nhất của anh. - Chàng nhìn nàng. - Valerie không xen vào cuộc sống của anh, cô ấy để cho anh tự do theo đuổi con đường chính trị của anh.
- Em mừng vì chị ấy làm thế. Vì anh luôn luôn muốn thế. Muốn thành chính trị gia, thành Nghị sĩ Quốc hội. Em nghĩ anh muốn ngày nào đó trở thành Thủ tướng.
- Anh muốn em, Glynnis, - chàng đáp lại.
- Ôi, Robin, đừng thế. Cả hai chúng ta đều đã ổn định rồi, có gia đình cả rồi.
- Anh biết. - Chàng thở dài. - Anh muốn em luôn luôn nằm trong vòng tay anh. Ở bên em rất sung sướng. Anh có thể nói với em bất cứ điều gì anh muốn nói và anh có thể thành thật với mình. Không giả vờ. Anh không cảm thấy như thế với ai hết.
- Em cũng cảm thấy như anh. Em nói chuyện với anh tự nhiên, thoải mái, không làm cho anh sửng sốt.
Im lặng một lát.
- Em có đói không? - Bỗng chàng hỏi.
- Không. Còn anh?
Chàng lắc đầu.
- Con chúng ta ở đâu?
- Cô em họ Gwyneth dẫn nó đi xem Tháp London rồi. Nó ao ước đi xem ở đấy và may thay cô ấy rảnh rỗi nên đưa nó đi. Cho nên em mới đến được với anh.
- Anh sung sướng vì em đã đến với anh, - chàng nói nhỏ. - Anh rất buồn khi nghĩ đến chuyện em sẽ quay về Mỹ.
Nàng không đáp.
Robin nói:
- Anh muốn gặp Owen lại. Được không?
- Em nghĩ anh không nên gặp làm gì. Vì nó là cái máy nói. Nó có thể nói cho Richard nghe, có thể nói ra tên anh. Nó rất thích anh.
Nghe nàng nói, chàng cười:
- Nhưng Richard biết anh là ai. Anh ấy và anh biết nhau vì bọn anh thường đến căn tin của mẹ anh, căn tin dành cho quân đội. Anh thấy anh ấy rất giống anh, nhưng Richard có thể không đoán ra được đâu.
- Anh ấy có thể đoán ra.
Robin cười nhìn nàng.
- Phải, em nói đúng. Tốt hơn hết là nên thận trọng. Anh muốn ngày mai gặp em. Và ngày hôm sau và ngày sau nữa. Ngày nào mà em còn ở đây.
Glynnis có vẻ hoảng hốt.
- Robin, em không biết. Còn có Owen...
- Cố thu xếp, em yêu. Hôm nay chúng ta ở với nhau được bao lâu?
Giọng chàng nghe có vẻ buồn rầu. Nàng nhìn chàng:
- Cho đến sáu giờ. Em phải về lúc sáu giờ ba mươi. Gwyneth và chồng tối nay sẽ đến ăn tối với em. Cô ấy sẽ về khách sạn lúc năm giờ để đợi em, cô ấy có chìa khóa phòng của em.
- Nói đến chìa khóa, em cứ giữ chìa khóa ở nhà này. Em giữ chìa khóa để cho anh yên tâm.
- Nếu anh tin rằng... em muốn nói, tại sao...
- Ồ, anh tin chắc, - chàng cắt ngang lời nàng. - Hãy đến với anh. Để cho anh ôm em như anh thường ôm như thế này. - Robin ôm chầm lấy nàng. - Lâu nay anh nhớ cảnh như thế này, được ôm quyện lấy người đàn bà duy nhất mình yêu.
Nàng cười trong tay chàng.
- Em rất yêu anh.
- Và anh yêu em, Glynnis à. - Chàng sờ ngón tay lên môi nàng, hôn nàng, nhắm mắt. Một lát sau, chàng mân mê đôi vú nàng. Họ lại làm tình, và làm tình mãi suốt cả buổi chiều.
° ° °
Buổi chiều tối giữa tháng Sáu trời đẹp, không khí ngát hương. Bầu trời xanh lơ, điểm những đám mây trắng lững lờ trôi ở phía chân trời. Mặc dù mặt trời lặn đã lâu, nhưng bầu trời vẫn còn sáng nhàn nhạt thật đẹp. Dòng sông Thamse phản chiếu ánh sáng lên không trung.
Robin Ainsley đứng trên hành lang Hạ viện nhìn cảnh trời chiều đẹp tuyệt vời trước mắt, chàng nhìn dòng sông chảy về phía tháp Big Ben. Vào mùa hè, chàng thường đến dây uống trà với đồng nghiệp hay với khách đặc biệt. Nhưng chàng thích nhất những giây phút này trong ngày vào những tháng mùa hè. Ở đây chàng cảm thấy yên tĩnh. Cảnh tượng trước mắt chàng là kho báu của chàng, chàng mê say dòng sông xưa cũ chảy về biển. Nhìn dòng sông từ nơi đầy quyền lực này, chàng cảm thấy dòng sông có vẻ rất đặc biệt.
Robin tựa người vào lan can, tâm trí nghĩ đến Glynnis. Người phụ nữ chàng yêu và muốn giữ nàng suốt đời. Con họ: Owen. Đứa bé đáng yêu nhất, rất giống chàng, thậm chí còn đáng yêu hơn đứa con khác của chàng, Jonathan.
Robin muốn được ở gần bên Owen hơn bất cứ điều gì, chú bé là hình ảnh thu nhỏ của chàng, nhưng chàng không thể ở gần được. Glynnis không muốn chàng làm thế. Chàng không thể làm gì được. Chàng biết chàng đã từ bỏ quyền làm cha trước khi nó chào đời.
Chàng mường tượng trong óc cả hai mẹ con...
Glynnis uyển chuyển, xinh đẹp, hình ảnh của sự quyến rũ, nhưng không kiêu căng mà dịu dàng, hòa nhã. Nàng không tỏ ra kiêu ngạo một chút nào hết. Nàng là người đằm thắm, đáng yêu, yêu chàng tha thiết như chàng yêu nàng. Mường tượng ra cảnh nàng mặc cái áo dài màu xanh, tay dẫn Owen đi đến phía chàng, chú bé mặc quần sọc xám, áo sơ-mi trắng mùa hè, cả hai tươi cười, sung sướng khi gặp chàng, khiến chàng cảm thấy thoải mái dễ chịu biết bao.
Ôi lạy Chúa, chàng sẽ giải quyết với nàng ra sao? Làm sao chàng để cho nàng đi được?
Nhưng chàng đã có Valerie rồi, vợ chàng. Vợ chàng rất tận tụy với chàng, người vợ bình tĩnh, chăm sóc, thương như không yêu chàng, cũng như chàng thương mà không yêu cô ta. Thế nhưng nếu chàng bỏ cô ta và bỏ đứa con bé nhỏ, thế nào cô ta cũng hết sức đau đớn, vì đời cô ta gắn liền với chàng và sự nghiệp chính trị của chàng.
Robin cảm thấy có tội với Valerie. Tuy nhiên, kỳ lạ thay là không phải vì việc chàng dan díu với Glynnis khiến cho chàng cảm thấy có tội. Chuyện gì mà Valerie không biết, cô ta sẽ không đau đớn, chàng tin như vậy. Mà chàng cảm thấy tội lỗi là vì kế hoạch mà chàng đang vạch ra trong óc. Đó là kế hoạch ly dị. Nhưng rồi còn Richard Hughes. Biết Glynnis có bằng lòng ly dị Richard để đến với chàng không? Chàng không biết được câu trả lời. Chàng đang đứng trong thế tiến thoái lưỡng nan.
Chàng có thể nói chuyện này với ai? Không có ai hết. Không có anh em cậu ruột, ngay cả với Edwina, người rất thân với chàng, cũng không. Còn mẹ chàng? Bà sẽ lắng nghe chàng và rất yêu thương chàng, nhưng chắc bà sẽ không chấp nhân việc chàng làm. Mặc dù bà đã sống với Paul McGill mười sáu năm cho đến ngày ông ta mất, dù ông ta đã có vợ nhưng đã ly thân vợ từ lâu trước khi gặp Emma. Paul ly thân nhưng không ly dị được với bà Constance McGill, vì bà là người Cơ đống giáo La Mã. Bà luôn luôn không chịu để cho ông được tự do.
Robin biết rất rõ mẹ chàng, chàng biết thế nào bà Emma cũng nói người ta không thể xây hạnh phúc của mình trên sự đau khổ của người khác. Quan điểm của bà là như thế, và chàng nghĩ đấy là quan điểm đúng.
Bỗng nước mắt ứa ra trên mặt chàng, Robin lau mắt, nhìn quanh. Chàng mừng vì thấy hành lang vắng vẻ không có người. Chàng thấy giận mình. Chàng là người đàn ông ba mươi tuổi, khóc vì một người đàn bà! Khóc trên hành lang Hạ viện, nơi chàng nuôi mộng vàng, nơi chàng ấp ủ cả đời. Trông chàng khóc kỳ cục biết bao. Càng lớn lên, chàng càng trách mình, giận mình. Chàng đã để cho nàng ra đi vào năm 1943. Đáng ra, chàng nên cưới nàng khi ấy mới phải.
Đồng hồ Big Ben đánh sáu tiếng, chàng vội vã quay vào văn phòng.
Trong vòng một giờ nữa, chàng sẽ đến nhà của Edwina để đợi Glynnis. Nàng đã đưa Owen đi Wales nghỉ cuối tuần rồi, và nàng sẽ để chú bé ở đấy chơi vài ngày với ông bà ngoại, trước khi hai mẹ con về lại Hoa Kỳ.
Tim chàng đập rộn ràng. Lát nữa nàng sẽ đến với chàng, đến thẳng từ ga xe lửa. Họ có cả buổi tối trước mắt.
° ° °
Robin đang rót cho mình ly rượu trong bếp, thì chàng nghe tiếng cửa đóng lại. Chàng vội vã đi ra. Glynnis đang đứng nơi ngưỡng cửa, chiếc vali để dưới chân, nụ cười nở rộng trên khuôn mặt dễ thương.
- Em yêu, - chàng thốt lên. - Anh không ngờ em đến sớm như thế này.
- Em đi chuyến tàu chạy sớm hơn, - nàng đáp, nụ cười vẫn nở rộng trên môi. - Em phải về với anh, Robin.
- Anh nhớ em không chịu nổi. Anh biết thế nào em cũng về với anh, - chàng cười.
- Và rất ngoan ngoãn, - nàng châm biếm, ngã vào vòng tay chàng, ôm chặt chàng, lòng cảm thấy tràn trề hạnh phúc.
Sau khi ôm nhau một lát, họ buông nhau ra, và cặp tay nhau đi vào bếp. Robin pha cho nàng ly Gin có pha nước khoáng, rồi hai người ra phòng khách, ngồi xuống trên ghế nệm dài.
- Chúc sức khỏe, em yêu, - chàng nói, cụng ly với nàng.
- Chúc sức khỏe, - nàng đáp, rồi uống một hớp.
- Em hãy kể cho anh nghe chuyện nghỉ cuối tuần ở Rhondda, - Robin nhìn vào mặt nàng. - Owen có vui không?
Glynnis cười, mắt sáng long lanh.
- Vui, nó chơi với các anh chị họ của nó, con của người anh trai của em. Như em đã nói với anh. Dylan có hai đứa con trai và Emlyn, con gái. Chúng rất ồn ào, nhưng tất cả đều vui vẻ, nhất là Tiny Tim.
Robin cười, chạm nhẹ lên cánh tay nàng, với vẻ thân thương.
- Biết nó được vui vẻ là anh thấy sung sướng rồi. Còn người yêu của anh thì sao? - Chàng hỏi.
- Không có gì đáng nói nhiều. Thăm gia đình, giúp mẹ em vài công việc lặt vặt, đi mua sắm với bà, và nghĩ đến anh thường xuyên.
- Giống anh. Anh luôn luôn nghĩ đến em.
Nàng gật đầu.
- Anh có đi Yorkshire không?
- Có, anh có đi Leeds. Việc về lại khu vực mình ra ứng cử là điều quan trọng. Cho nên bất cứ khi nào về được là anh về. - Chàng để ly Scotch của mình xuống bàn salon, quay qua lấy ly rượu của nàng để xuống bàn, bên cạnh ly của chàng. Rồi chàng nhích lại gần nàng, ôm nàng vào lòng, hôn say sưa, và sau một lát, khi họ nhích ra, chàng sờ nhẹ vào mặt nàng. Chàng hạ thấp giọng, nói:
- Chúng ta hãy lên lầu. Anh rất muốn em.
- Em biết, em cũng muốn anh, Robin à. - Nàng nhìn thẳng vào mặt chàng nói tiếp: - Nhưng em muốn nói cho anh biết trước chuyện này.
Chàng ngạc nhiên khi nghe giọng nghiêm trang của nàng.
- Nghe giọng em có vẻ đáng lo quá.
- Không có gì đáng lo, Robin. Em chỉ nói lên sự thật thôi. - Nắm tay chàng, nàng chậm rãi nói: - Em nghĩ anh biết em rất yêu anh, yêu hơn bất cứ người nào trên đời, ngoài con của chúng ta. Em mãi mãi yêu anh, và mặc dù đã lấy Richard, nhưng em vẫn yêu anh. Chắc anh biết thế chứ, phải không?
- Dĩ nhiên anh biết. Và trong mấy tuần vừa qua, anh đã nói cho em biết anh cũng thế. - Mặt chàng bỗng trở nên buồn. - Anh đã hết sức sai lầm khi để cho em ra đi. Và bây giờ anh muốn em quay về với anh. Quay về mãi mãi.
- Nghe em nói đây. Vì em yêu anh với hết cả tấm lòng, nên em không muốn vì em mà sự nghiệp chính trị của anh bị hỏng.
- Ly dị vợ sẽ không làm hỏng sự nghiệp chính trị. Em đừng quên bây giờ là năm 1950.
- Em biết bây giờ là năm nào, và có lẽ anh nói đúng. Nhưng nếu xảy ra tai tiếng không hay thì sao? Nếu em bị Valerie lôi vào vụ tai tiếng này thì sao? Em nghĩ nếu anh quyết ly dị cô ta, thế nào cô ta cũng chống lại anh. Em là đàn bà, nên em biết rõ đàn bà. Khi chạm đến quyền lợi của họ là họ quyết liệt chống lại. Mà đối tượng để cô ta chống đối là anh, là nếp sống của anh, là tiền bạc của anh.
- Tại sao em bị lôi vào chuyện này? - Chàng cãi lại, lòng lo sợ việc sẽ xảy ra như nàng vừa nói. Chàng quyết giữ cho được nàng. Bằng mọi giá.
Glynnis im lặng một lát, rồi nàng hết sức thận trọng, trả lời bằng một giọng dịu dàng:
- Em biết anh rất muốn làm Nghị sĩ Quốc hội. Em biết chắc như thế. Cho nên anh lấy Valerie là vì anh nghĩ cô ấy có thể làm vợ của nhà chính trị giỏi hơn em. Cô ấy có thể làm vợ một người có tham vọng về chính trị như anh rất giỏi.
- Anh không phản đối ý kiến của em, - Robin đáp nhanh. - Nhưng không phải hoàn toàn đúng hết. Em đừng quên rằng chúng ta bằng lòng chia tay nhau. Cả hai chúng ta đều điên, không những chỉ điên trong tình yêu mà còn là những thiếu niên điên khùng. Chúng ta đều hay thay đổi, Glynnis à. Xin em đừng chối cãi điều đó.
- Em không chối cãi. Lúc ấy, chúng ta đối xử với nhau rất tệ.
- Bây giờ chúng ta trưởng thành rồi. Chúng ta chín chắn rồi. Khi ấy chúng ta còn nhỏ, ngu ngốc, đang sống vào thời chiến tranh. Bây giờ chuyện của chúng ta sẽ tốt đẹp.
Tảng lờ không nghe ý kiến vừa rồi của chàng, nàng nói:
- Em biết tất cả chuyện này rồi, chúng ta nhắc lại nhiều lần rồi. Đừng cãi nhau về chuyện đã xảy ra khi chúng ta mới bắt đầu bước vào tuổi hai mươi. Chuyện ấy lâu rồi, và...
- Anh không chịu được cuộc sống thiếu em. Anh không sống nổi, Glynnis à. Anh không thể chịu được. - Mặt anh bỗng buồn xo, mắt thẫn thờ.
- Em cũng không thể. Nhưng em không cho phép anh làm hỏng sự nghiệp vì em. Anh còn trẻ, là Nghị sĩ Quốc hội đầy triển vọng. Cử tri yêu mến anh, anh thành công rực rỡ. Và có thể ngày nào đó anh trở thành Thủ tướng, thành thật mà nói như thế. Anh có cuộc đời quan trọng trước mắt. Em không muốn anh thay đổi cuộc sống ấy, Robin à. Em không muốn bị lương tâm cắn rứt.
- Glynnis, thật tình...
Nàng lên tiếng cắt ngang lời chàng:
- Em có ý kiến như thế này, có kế hoạch...
- Nói cho anh nghe đi.
Chàng lắng nghe, để cho nàng nói hết kế hoạch nàng đã nghĩ ra trong óc. Và khi nàng nói xong, chàng lắc đầu:
- Anh không biết... anh không biết kế hoạch này có thực hiện được không... Nhưng dù sao anh cũng không muốn kế hoạch ấy, anh không muốn như thế chút nào hết.
- Em cũng không. Đây chỉ là sự thỏa hiệp. Nhưng em không nghĩ ra được kế hoạch gì hay hơn. Chưa nghĩ ra được.
Chàng không trả lời.
Nàng đứng dậy, đưa tay cho chàng.
- Ta hãy lên lầu, Robin. Chúng ta hãy làm tình. Hãy dùng nụ hôn để phê chuẩn sự thỏa thuận này.
° ° °
Đối với Glynnis hình như cuộc làm tình không những chỉ say đắm hơn những lần trước, mà còn có vẻ cuồng nhiệt nữa. Nàng nghĩ như thế là vì cuối tuần nàng sẽ ra về.
Nàng ôm chặt người chàng, hai tay thoa lưng, thoa tóc, thoa gáy chàng, vừa gọi tên chàng, giọng hối hả. Nàng hòa nhịp với chàng, hai chân quấn quanh người chàng, đầu ngã ra sau vì khoái cảm, và khi chàng bất thần vặn người vì khoái cảm lên đến tột đỉnh, thì nàng cũng làm như thế.
Nàng ôm chàng trong vòng tay cho đến khi ánh sáng trong phòng lờ mờ rồi tối đen.
° ° °
Sau đó thật lâu, khi họ nằm bên nhau, cơn khát dục vọng đã tạm thời thỏa mãn, Glynnis quàng cánh tay quanh người chàng, gối đầu lên ngực chàng. Tay chàng lồng vào tóc nàng, nhưng họ không nói gì, chỉ nằm yên, đắm mình sào suy tư của riêng mình.
Nàng nghĩ đến câu chuyện của họ vừa rồi. Nàng tin rằng nàng đã ngăn chặn được thảm họa sắp xảy ra, ít ra thì nàng cũng đã hoãn lại được việc chàng ly dị vợ.
Bỗng nước mắt trào ra chảy xuống hai má nàng, nhỏ giọt xuống ngực chàng. Chàng vùng dậy hoảng hốt.
- Cưng, việc gì thế? Có việc gì không ổn à? - Mặt chàng nhăn nhó vì lo sợ.
- Không có gì, - nàng đáp, cười với chàng qua màn lệ.
- Vậy tại sao em khóc?
- Em sẽ nhớ anh, - nàng thì thào đáp.
- Nhưng chỉ tạm biệt thôi.
Nàng im lặng.
- Em sẽ trở lại với anh chứ, phải không? - Robin hỏi, giọng nho nhỏ, lo âu. - Em hứa đi, Glynnis.
- Em hứa, - nàng đáp, lòng phân vân không biết nàng có sẽ thất hứa với chàng không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.