Chuyện Tình Của Mây Và Gió

Chương 85: Ngủ Chung 1




Ánh mắt anh liếc sang nút hủy bang, dứt khoát nhấp chuột.
Nhưng đến khi thông báo hiện ra, hỏi anh có chắc chắn muốn phá hủy bang phái hay không, anh bỗng lại do dự.
Cuối cùng, anh lại thở hắt một hơi, nhấn từ chối.
Thôi, đây cũng chỉ là game, không cần phải tuyệt tình đến thế.
Anh di chuột về phía khung trò chuyện, nhấn vào đó, để lại một câu "nếu tụi mày đã muốn cái bang này đến vậy, tao tặng tụi mày" rồi thao tác nhanh chóng, chuyển đổi bang chủ, rời bang, tất cả chỉ trong vòng hai giây.
Điều duy nhất khiến anh cảm thấy ấm áp trong chuyện này, chính là vẫn có một vài người cảm thấy anh đúng, đứng về phía anh, thấy anh rời bang cũng không do dự chút nào rời bang theo anh.
Vì vậy mà mới có chuyện anh dẫn chục người đầu nhập sang bên Nộ Phong.
Thục Mây quay sang nhìn Trường Phong, tức giận nói, "Bọn nó rất vô liêm sỉ!"
Trường Phong cũng gật đầu phụ họa, "Ừ, cực kỳ vô liêm sỉ!"
Cô cầm đũa lên, gắp một miếng sườn bỏ vào bát mình, "Nhưng vậy cũng không sao.
Bây giờ đám Satan đều qua bang mình hết rồi, bang mình đã mạnh lại càng thêm mạnh."
Trường Phong cũng bắt chước cô gắp một miếng sườn, nhưng lời nói ra thì lại không hoàn toàn đồng ý, "Dù không có bọn nó mình vẫn mạnh."
Thục Mây đang định cắn miếng sườn, nghe thái độ kiêu ngạo của anh như vậy thì không nhịn được phì cười, vội vàng bỏ miếng sườn xuống, "Thì em mới nói đã mạnh còn thêm mạnh, chứ em có nói mình yếu đâu."
"Nhưng mà," Thục Mây đặt đôi đũa xuống, quay sang nhìn anh, "Bọn thằng Grim ban đầu khi tính đến chuyện bảo Satan giao ra vị trí bang chủ, chắc chắn sẽ không tính đến chuyện Satan rời đi đâu nhỉ? Bây giờ chắc bọn nó đang tức lắm nhỉ?"
"Ừm," Trường Phong gật đầu, lại hất hất cằm, "Em nhìn là biết."
Thục Mây hơi nhướng mày, theo hướng anh hất cằm quay sang nhìn màn hình máy tính, liền thấy đoạn đối thoại lúc này trên kênh bang.
Cô lại một lần nữa đoán đúng, đám Grim Reaper thật sự là bị tức không nhẹ.
[Bang phái] Chân Nhi: Anh Satan cứu em! Thằng Grim nó giết em!
[Bang phái] Chocolata: Em cũng bị tụi nó giết! Chắc tụi nó trả thù vì bọn em rời bang đây mà!
[Bang phái] Ta Thật Vĩ Đại: Hai người đang ở đâu? Báo tọa độ bọn tôi đến!
[Bang phái] Mèo Con Đáng Yêu: Có mấy người?
[Bang phái] Hậu Nghệ: Đm bọn nó không thèm nể mặt luôn! Mình mới qua đây là tìm tới giết ngay rồi!
[Bang phái] Bích Hải Triều Thanh: Phù Yên Sơn [451:322] Mau tới!
Mặc dù hiện tại cô còn đang ăn cơm, nhưng thấy bang mình nhiệt tình như vậy, cô vẫn cảm thấy mình nên hỏi thăm, quan tâm một chút.
[Bang phái] Cuồng Phong Bạo Vũ: Mọi người thế nào rồi? Có ổn không?
[Bang phái] Ta Thật Vĩ Đại: Ổn rồi em! Có vài thằng làm gì được tụi anh!!
[Bang phái] Cuồng Phong Bạo Vũ: Hihi vậy các anh đánh đi, tụi em ăn cơm tiếp!
[Bang phái] Thiên Sứ Sa Ngã: Sao ông biết là Thục Vân đang nói chứ không phải là Cuồng Phong thế?
[Bang phái] Bản Nhạc Chết Chóc: Haha, cậu ở đây vài ngày, quan sát một chút là biết ngay thôi!!
Thấy bọn họ nói về mình, Thục Mây quay sang nhìn Trường Phong, mỉm cười trêu chọc anh.
Trường Phong nhìn dáng vẻ của cô, cong khóe môi cười, gắp một ít rau xào bỏ vào trong bát cô.
"Mau ăn đi."
*
Hai người ăn tối và dọn dẹp xong xuôi thì cũng chỉ mới gần tám giờ rưỡi.
Thục Mây lấy máy tính ra, ngồi chơi game ở phòng khách.
Trường Phong ngồi cạnh cô, cũng đang dùng máy tính, nhưng trên màn hình lại là những biểu đồ, con chữ, báo cáo, công việc.
Mặc dù cả hai đều không nói gì, nhưng lại không hề thấy nhàm chán hay ngượng ngập, chỉ cảm thấy bầu không khí này rất bình yên và thoải mái, ngẩng đầu lên, liếc mắt sang một cái liền có thể nhìn thấy đối phương.
Ngoài trời bỗng đổ mưa, tiếng mưa rào rào ngoài kia không những không phá tan bầu không khí yên bình lúc này, mà càng tăng thêm sự ấm áp, hòa hợp giữa hai người.
Ngồi chơi đến tầm mười giờ, Thục Mây cảm thấy đã trễ liền bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Trường Phong ngồi ngay bên cạnh cô, hành động này của cô tất nhiên không thể lọt qua được mắt anh.
Anh rời mắt khỏi máy tính, quay sang theo dõi động tác của cô.
Dọn dẹp xong xuôi, Thục Mây ngẩng đầu lên, thấy anh đang nhìn mình thì nở nụ cười, "Cũng trễ rồi.
Anh chở em về đi."
Anh "ừm" một tiếng, nhưng lại không đứng lên, ngược lại còn đưa tay kéo cô vào lòng.
Anh gục mặt ở hõm cổ cô, dụi dụi đầu như con mèo nhỏ, "Không ở đây với anh được à?"
Cô đưa tay xoa đầu anh, sợi tóc đen dày mềm mượt của anh trượt qua kẽ tay cô, mang đến xúc cảm mềm mại, "Không được đâu mà."
Giọng anh khàn khàn, "Em không tin tưởng anh sao?"
"Không phải mà..."
Lần trước khi cô qua nhà anh, đến lúc chuẩn bị về, anh cũng rủ cô ngủ lại.
Nhà anh có phòng trống, dù cô có ngủ lại thì cũng sẽ không diễn ra cảnh hai người ngủ chung một giường, nhưng vì nguyên tắc của bản thân mà cô vẫn từ chối anh.
Lần đó, khi thấy cô không chịu, anh cũng không nói gì thêm, cô cứ nghĩ chuyện này sẽ dừng lại ở đó.
Không ngờ hôm nay anh lại tỏ vẻ lưu luyến đến vậy, hỏi cô thêm một lần nữa.
Thục Mây đặt tay còn lại lên lưng anh, xoa nhè nhẹ như đang an ủi một đứa trẻ, "Không phải là em không tin tưởng anh.
Em biết là anh chắc chắn sẽ không ép em làm chuyện em không muốn, nhưng mà..."
Thấy cô ngập ngừng, Trường Phong thở dài, ngẩng đầu rời khỏi hõm cổ cô rồi đặt một nụ hôn lên trán cô, "Đi thôi, anh chở em về."
Không đợi cô trả lời, anh đã đứng lên đi lấy chìa khóa và áo khoác.
Hiện tại đã sang thu, lại đang mưa, bên ngoài chắc chắn rất lạnh.
Thục Mây chần chừ đứng lên, trong lúc vẫn còn đang đứng ngẩn ra đó thì anh đã quay lại, đưa áo khoác cho cô.
Cô nhận lấy áo khác, nhân tiện quan sát nét mặt của anh, có chút rụt rè hỏi, "Anh không giận chứ?"
Trường Phong mỉm cười, đưa tay xoa đầu cô, "Giận gì chứ.
Không phải em đã nói anh sẽ không ép em làm chuyện em không muốn sao?"
"Nhưng em vẫn sợ anh giận mà..."
"Không giận."
Thục Mây thấy nét mặt anh dịu dàng, không có vẻ gì là tức giận hay thất vọng, lúc này mới thả lỏng tâm tình, nhanh chóng mặc áo khoác vào rồi đeo ba lô lên, cùng anh đi ra ngoài.
Lúc mở cửa chính tòa nhà ra, một cơn gió lạnh buốt mang theo những hạt mưa thổi ập vào trong nhà, dù đã mặc áo khoác nhưng Thục Mây vẫn không tránh khỏi run rẩy một đợt.
Bên ngoài trời mưa trắng xóa, ánh đèn đường yếu ớt không đủ để chiếu rọi rõ khung cảnh xung quanh.
Gió lớn thổi liên tục, tạt những hạt mưa lạnh buốt nghiêng về một bên.
Thục Mây chau mày, ngó đầu ra ngoài nhìn, khung cảnh bên ngoài mờ mịt không nhìn rõ được phương hướng.
Hai hàng cây lớn ven đường bị gió thổi ngả nghiêng, quật qua quật lại liên tục như muốn ngã đến nơi.
Lúc này, trên bầu trời đen kịt, một tia chớp bỗng lóe lên, kèm theo tiếng sấm ầm một tiếng vang dội.
Ánh sáng từ tia chớp trong vài giây giúp cô nhìn rõ được tình hình hiện tại, trên đường hầu như không có lấy một chiếc xe.
Cô vẫn luôn biết rằng trời đang mưa, nhưng không ngờ mưa lại lớn đến mức này, có vẻ như mọi người đều đã về nhà hết, rất ít người còn đang lái xe trên đường.
Cô lấy điện thoại ra, mở ứng dụng thời tiết lên.
Khi thấy con số hai mươi sáu ở mục tốc độ gió, Thục Mây không khỏi có chút kinh ngạc.
Tốc độ gió gần ba mươi kilomet trên giờ, trời hiện tại lại tối, mưa lớn, đường trơn trượt...
Thục Mây ngẩng đầu nhìn Trường Phong, chỉ thấy anh vô cùng bình thản bung dù ra, hướng về phía cô, "Đi thôi, anh đưa em ra xe."
"Thời tiết như vậy...!anh lái xe được không?"
Trường Phong nhướng mày, cong khóe môi nhìn cô, "Nếu không thì sao? Em chịu ngủ lại à?"
Thục Mây hơi do dự, ngủ lại thì cô không muốn lắm, nhưng thời tiết như này mà lái xe ra ngoài thì lại quá nguy hiểm.
Suy nghĩ một chút, cô đưa ra một chủ ý, "Hay là mình đợi thêm một lát đi? Nhiều khi lát nữa trời lại bớt mưa."
"Vậy cũng được," Trường Phong nghe lời cô, thu dù lại, bước vào trong nhà.
Hai người lại trở về phòng khách, vì trong phòng ấm áp nên cô và anh lại cởi áo khoác ra.
Anh đón lấy áo khoác của cô, đem treo lên.
Hai người lại tiếp tục công việc vừa rồi, Thục Mây ngồi ở một bên tự giải trí, Trường Phong thì tập trung giải quyết nốt công việc.
Lần đợi thêm một lát này lại kéo dài hơn một tiếng đồng hồ.
Đợi đến khi Thục Mây kiểm tra thời gian thì mới phát hiện đã qua mười một giờ mất rồi.
Cô vội vàng nhắc Trường Phong chở mình về.
Trong lúc sửa soạn lại để đi ra ngoài, Thục Mây âm thầm cầu mong thời tiết lúc này đã trở nên tốt hơn.
Vì cô vẫn nghe được tiếng mưa nên cô không hề nghĩ đến việc mong nó đã tạnh, chỉ mong mưa nhỏ lại một chút, gió thổi nhẹ lại một chút mà thôi.
Nhưng ông trời dường như không nghe thấy lời cầu nguyện của cô, khi hai người mở cửa sổ ra để quan sát cho rõ, nhìn khung cảnh bên ngoài, thật sự không khác một tiếng đồng hồ trước là bao.
Trường Phong ẩn ẩn ý cười, quay sang nhìn cô hỏi, "Vậy bây giờ em tính sao?"
"Em..." Thục Mây nhìn anh, rồi lại nhìn ra ngoài, có chút do dự.
Từ nhà anh qua nhà cô cũng mất nửa tiếng, nhưng thời tiết thế này cũng không biết phải đi bao lâu mới đến.
Mà cô còn đỡ, anh chở cô về xong còn phải quay lại, khoảng thời gian anh ở ngoài đường còn lâu gấp đôi cô.
Lái xe trong hoàn cảnh thời tiết và đường xá thế này thật sự quá nguy hiểm.
Ngộ nhỡ anh xảy ra chuyện gì...
Thục Mây nhìn anh, trong lòng lập tức đưa ra quyết định.
Cô đưa tay đóng cửa sổ lại, rụt rè hỏi, "Nhà anh...!có phòng trống mà đúng không?"
Dường như anh đã biết từ trước cô sẽ đưa ra quyết định như vậy, không hề có vẻ kinh ngạc gì.
Anh mỉm cười, ngay cả ánh mắt cũng tràn ngập ý vui vẻ, "Ừ! Để anh dẫn em đến phòng."
Không còn cách nào khác, Thục Mây vừa tự cổ vũ bản thân, vừa đi theo sau anh.
Căn phòng ngủ trống ở ngay đối diện phòng ngủ của anh.
Về diện tích thì nhỏ hơn căn phòng của anh một chút, trang trí lại rất đơn giản, nhưng những vật dụng thiết yếu như giường, tủ quần áo, bàn ghế thì đều có đầy đủ.
"Em vào đi."
Trường Phong mở cừa phòng cho cô, bật đèn lên rồi lại xoay người bỏ đi nơi khác.
Vì không biết anh định làm gì nên cô không đi theo mà tiến vào trong căn phòng, thuận tiện thả ba lô lên chiếc ghế gỗ được đặt trong phòng.
Trường Phong đi không bao lâu thì quay lại, trên tay anh cầm thêm một chiếc chìa khóa.
Anh tiến lại gần, đưa chiếc chìa khóa cho cô, "Đây là chìa khóa duy nhất của căn phòng này."
Thục Mây cúi đầu nhìn chiếc chìa khóa trong tay, bao nhiêu lo lắng lúc trước bỗng chốc đều tan biến hết.
Nhận ra được sự biến hóa của cô, Trường Phong khẽ mỉm cười, tâm trạng cũng thả lỏng.
"Đi theo anh đến phòng tắm, anh lấy bàn chải đánh răng cho em."
Thục Mây đặt chiếc chìa khóa lên bàn, bước theo sau anh đến phòng tắm.
Phòng tắm của anh rất rộng, lần đầu nhìn thấy cô còn có chút giật mình.
Sau này biết được chức vị của anh trong tập đoàn A, cô cũng tự lý giải được, còn cảm thấy ngôi nhà này vẫn còn khá khiêm tốn..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.