Chuyện Tình Của Mây Và Gió

Chương 64: Gặp Em Là Chuyện Rất Quan Trọng 2




Tại phòng R&D của tập đoàn A, Lisa đang vui vẻ thưởng thức dáng vẻ chán nản ủ dột của hai thực tập sinh thì điện thoại của cô ta bỗng nhiên rung lên.
Cô ta cầm điện thoại lên, thấy cái tên hiện trên màn hình thì mắt sáng rỡ, vội vàng nhận điện thoại.
"Giám đốc! Anh gọi cho em có việc gì không?"
"Lisa, tôi nghe nói cô không giao công việc đàng hoàng gì cho thực tập sinh à?"
"Ah? Làm gì có chứ.
Em có đưa công việc cho bọn họ mà," Lisa có chút chột dạ.
"Lisa, tôi tin tưởng tôi đã nói rất rõ rồi.
Bọn họ là thực tập sinh mà tập đoàn đã nhận, không phải chân chạy vặt.
Bọn họ đến đây là để kiếm kinh nghiệm làm việc.
Tôi tin tưởng cô nên mới để cô làm người hướng dẫn, nếu cô không làm được thì để tôi bảo Lily làm."
"A, không phải! Giám đốc, em làm được mà!" Lisa vội vàng nói, "Em xin lỗi, là em suy nghĩ không chu toàn.
Xin anh hãy cho em thêm một cơ hội."
Nghe cô ta nói như vậy, Triều Dương cũng hòa hoãn hơn một chút, "Nếu cô không tin tưởng khả năng của bọn họ thì ban đầu có thể đưa họ vài công việc thường trực lặt vặt hoặc các thí nghiệm nhỏ trước.
Cô hiểu rồi chứ?"
"Dạ, em hiểu rồi! Anh yên tâm!"
"Vậy cô tự xem xét mà làm đi.
Tôi cúp máy đây."
"Ah?"
Lisa trợn mắt, chưa kịp nói gì tiếp thì anh đã ngắt kết nối.
Nghe tiếng tút tút lạnh nhạt vang lên từ đầu bên kia, sự tức giận và căm ghét từ từ lan tràn khắp tâm trí cô.
Rốt cuộc hai người kia có quan hệ gì với Andrey mà anh lại phải gọi điện để trách mắng cô như vậy chứ?!
Hừ, bọn họ đã muốn có việc, vậy cô cho bọn họ công việc là được chứ gì.
Lisa hướng Anna lấy hai bản ghi chép kết quả thí nghiệm rồi gọi Thục Mây và Rosetta lại, đưa cho hai cô mỗi người một bản.
"Một tuần qua chị thấy các em có vẻ cũng đã hiểu rõ tình hình công việc ở chỗ chúng ta rồi.
Thấy các em luôn muốn nhận việc như vậy, vừa hay ở chỗ chị có hai bản ghi chép kết quả thí nghiệm, các em cầm lấy rồi viết bản báo cáo cho chị nhé.
Trước chín giờ sáng mai phải nộp cho chị."
Thục Mây và Rosetta nhận lấy bản ghi chép từ tay cô ta, có chút nghi ngờ hỏi lại.
"Chị Lisa, ý chị là bọn em phải viết một bản báo cáo hoàn chỉnh từ bản ghi chép này sao?"
Lisa nhìn Thục Mây, khóe môi nhếch lên cao, ý cười càng đậm, "Ừ, đúng rồi.
Không phải hai em bảo hai em đã rất rõ tình hình ở công ty rồi sao.
Chuyện này chắc sẽ không có vấn đề gì rồi đúng không? Được rồi, hai em trở về bắt đầu viết báo cáo đi, chị phải làm việc tiếp."
Bị cô ta đuổi đi, Thục Mây và Rosetta chỉ có thể cầm bản ghi chép kết quả trở về chỗ ngồi của mình.
Vừa mới ngồi xuống, hai người đã giở bản ghi chép ra xem, thấy bên trong toàn bộ chỉ có mỗi kết quả của thí nghiệm cộng với tiêu đề của thí nghiệm thì không khỏi đồng loạt thở dài.
Cả tuần trước thì không giao việc gì cho bọn họ, bây giờ giao việc thì lại bảo bọn họ viết một bản báo cáo hoàn chỉnh chỉ từ một tập ghi chép kết quả thí nghiệm.
Bọn họ thậm chí còn không được tham gia vào thí nghiệm đó, không biết được quy trình thí nghiệm thế nào, dùng hết những tài nguyên gì, mục đích của thí nghiệm là gì, kết quả của thí nghiệm sẽ được dùng vào việc gì thì bọn họ làm sao mà viết đây?
Lisa rõ ràng là đang làm khó dễ bọn họ.
Nhưng hai người các cô cũng không còn biết phải làm gì khác, chỉ có thể ngồi nghiên cứu kỹ càng kết quả thí nghiệm rồi cố gắng suy đoán ra những yếu tố còn lại.
Thục Mây gần như thức cả đêm để viết cho kịp báo cáo.
Sáng ngày hôm sau, cô đến tập đoàn đem bản báo cáo in ra rồi nộp cho Lisa.
Kết quả không cần nói cũng biết, với tài liệu và thời gian thiếu thốn như vậy, bản báo cáo của cô và Rosetta có hàng chục lỗ hổng và chỗ sai sót.
Bọn cô bị Lisa trách mắng thậm tệ.
Vốn cũng không phải là lỗi của bọn cô, cũng không phải là bọn cô không cố gắng, tối qua ngủ không đủ giấc hôm nay lại bị ăn mắng như vậy, tâm tình Thục Mây trở nên rất tệ.
Nhưng Lisa dường như không nhận ra điều đó, cô ta tiếp tục giao công việc như vậy cho bọn cô.
Ngày hôm đó, Trường Phong có nhắn đến hỏi thăm tình hình thực tập của cô.
Thục Mây cũng rất thành thật kể rõ cho anh biết, cũng nhân tiện than thở với anh một chập để giải tỏa tâm tình, không hề biết rằng hành động của mình lại khiến cho ai đó bị dọa toát cả mồ hôi.
- --
Minh Huy thấy Triều Dương đang lắp bắp giải thích trong khi Trường Phong thì đen mặt tức giận, không nhịn được phải chen vào nói vài câu.
"Hôm bữa cậu cũng nghe Dương nó nói chuyện thế nào với Lisa rồi mà.
Cũng đâu phải là nó muốn như vậy.
Bọn tớ chả lẽ còn có thể bắt nạt em ấy sao.
Hai ngày nữa chúng ta cũng về rồi, đến lúc đó lại xem xét tình hình cụ thể rồi giải quyết luôn."
Trường Phong cũng biết mình đang giận cá chém thớt với Triều Dương nên gật đầu, không gây áp lực lên anh nữa.
Tuy vậy vẻ mặt anh vẫn không khá hơn chút nào.
Triều Dương đưa tay lau mồ hôi trên trán, quay sang nhìn Minh Huy bằng ánh mắt cảm kích.
Minh Huy vỗ lên vai anh hai cái coi như là an ủi.
- --
Ba ngày liên tục bị hành hạ với ba bản ghi chép kết quả khác nhau, cả cô và Rosetta đều thừa sống thiếu chết.
Đêm nào bọn cô cũng phải thức khuya để vắt óc nghiên cứu bản ghi chép kết quả kia để viết báo cáo, nhưng dù bọn cô có cố gắng đến thế nào đi nữa thì bản báo cáo cũng không thể nào đạt đến mức yêu cầu cơ bản.
Bọn cô cũng đã có kiến nghị trực tiếp với Lisa, nhưng cô ta luôn tìm cách chống chế gạt bỏ đi, nói qua nói lại một hồi lại còn thành ra bọn cô không đủ năng lực, bị nhắc nhở lại còn không biết tiếp thu.
Thục Mây mệt mỏi cầm bản ghi chép kết quả trên tay, đôi lông mày thanh tú cau chặt lại cố gắng tìm kiếm được một ít tin tức hữu dụng từ nó, nhưng vì thiếu ngủ mà sức tập trung của cô cũng suy giảm, khiến cô đọc qua hai ba lần cũng không đoán được rốt cuộc bọn họ làm thí nghiệm này để làm gì.
Thục Mây uất ức đến mức chỉ muốn xé nát bản ghi chép trên tay.
"Mây, thôi bỏ đó đi, chúng ta đi ăn trưa đã," Rosetta đứng ở trước bàn làm việc của cô, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện rõ hai quầng thâm dưới mắt, khiến cô trông thiếu sức sống hơn hẳn.
"Haizz, ừ, mình đi thôi," Thục Mây chán nản thở dài, buông bản ghi chép xuống rồi đứng dậy.
Hai người các cô cùng đi đến phòng ăn dành cho nhân viên, vừa đi vừa nói chuyện giải tỏa tâm tình.
Phần ăn trưa tập đoàn A dành cho nhân viên rất phong phú, mỗi ngày đều có vài ba món để lựa chọn.
Thực đơn cũng được nhà bếp thay đổi liên tục để tránh nhàm chán, các món ăn đều được chuẩn bị rất đa dạng và đủ dưỡng chất.
Nguyên liệu nấu ăn và thức ăn thức uống đã chế biến sẵn nếu có loại nào công ty có sản xuất thì nhà bếp cũng sẽ dùng trực tiếp sản phẩm của công ty.
Thục Mây cùng Rosetta đến quầy đồ ăn, thấy hôm nay nhà bếp có chuẩn bị món phở thì vui vẻ chọn món đó cùng với một ly sữa lạnh và một quả táo.
Rosetta thì lấy một ít mì Ý, một miếng bánh mì nhỏ, một ly nước trái cây và một quả cam.
Hai người các cô vừa bê khay thức ăn vừa đi tìm bàn trống.
"Haizz, mấy ngày vừa qua cực khổ quá.
Chuyện duy nhất khiến tớ vui vẻ là người yêu tớ hôm nay sẽ trở về sau một tháng công tác," Thục Mây than thở với Rosetta.
"Oh, anh ấy hôm nay về rồi à? Sướng nhá! Một tháng nhớ nhung tương tư cuối cùng cũng kết thúc rồi!" Rosetta cười trêu chọc cô.
"Aiya, tương tư gì chứ!" Thục Mây mỉm cười ngọt ngào, "Nếu không phải vì đi thực tập thì tớ đã ra sân bay đón anh ấy rồi."
"Hahaha biết rồi biết rồi.
Biết là cậu rất nhớ anh ấy rồi!"
Hai người các cô cười nói vui vẻ, tâm trạng nặng nề bực bội lúc trước cũng được giải tỏa không ít.
Nhưng hai người bọn cô không biết rằng, Lisa ngồi ở gần đó đã nghe hết cuộc trò chuyện của bọn cô.
Mà biểu cảm hiện tại trên khuôn mặt của cô ta rất đáng sợ.
Lisa ghen tị siết chặt chiếc dĩa trong tay, đè mạnh xuống đĩa mì Ý tạo thành tiếng ken két chói tai.
Người yêu cô ta đi công tác một tháng, hôm nay trở về.
Andrey cũng đi công tác một tháng, hôm nay cũng sẽ trở về.
Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy chứ! Vậy mà lúc trước cô hỏi, cô ta còn dám nói là không biết Andrey!
Người yêu, cô ta lại là người yêu của anh ấy!
Điều này khiến cô vừa ghen tị vừa đau đớn.
Lisa ngước mặt lên, khuôn mặt vui vẻ hạnh phúc ngọt ngào của Thục Mây đập vào mắt cô ta, như đang muốn trêu ngươi đâm chọt vào vết thương lòng của cô ta.
Cô ta nhìn Thục Mây với ánh mắt căm hận.
Cảm xúc lấn át cả lý trí.
Lúc Thục Mây đi ngang qua cô ta, cô ta bỗng duỗi chân ra.
*
Ở sân bay.
Sau một tháng vất vả bay sang mấy nơi liền, chuyến công tác của ba người họ cuối cùng cũng kết thúc.
Trường Phong, Minh Huy và Triều Dương bước nhanh ra khỏi cổng sân bay, trên lưng mỗi người đều là một chiếc ba lô, tay mỗi người đều kéo theo một chiếc vali cỡ lớn.
Trên khuôn mặt ba người các anh đều tràn đầy vẻ phong trần mệt mỏi, nhưng nghĩ đến mục đích của chuyến công tác lần này, ai nấy cũng đều vui vẻ.
Tài xế được cử đến để đón các anh rất nhanh đã nhìn thấy các anh, vội vàng chạy đến đón lấy vali và ba lô của Trường Phong.
Anh ta hướng hai người Triều Dương và Minh Huy gật đầu chào hỏi, sau đó lại quay sang nói với Trường Phong.
"Tổng giám đốc, hiện tại ngài muốn đi đâu?" Giọng nói và bộ dạng của anh ta cực kỳ kính cẩn.
"Đến công ty đi."
"Dạ."
Tới bãi đậu xe, tài xế tiến lên trước mở cừa cho anh lên xong xuôi rồi mới ngồi vào ghế lái.
Minh Huy và Triều Dương cũng lần lượt lên xe.
Đợi ba người các anh an vị, tài xế bắt đầu khởi động xe, tiến đến trụ sở của tập đoàn A.
Trường Phong cầm điện thoại trên tay, suy nghĩ một hồi, cuối cùng lại cất điện thoại đi, quyết định cho cô một sự bất ngờ.
"Phong, sao lại đến công ty mà không về nhà? Có việc quan trọng à?"
Trường Phong nhìn Triều Dương, thấy anh đầy vẻ thắc mắc nhìn mình thì gật đầu, "Ừ."
Gặp cô, là chuyện quan trọng.
Triều Dương thấy anh nghiêm túc như vậy thì không nghi ngờ gì, cho rằng thực sự có chuyện quan trọng cần giải quyết nên cũng không hỏi gì nữa.
Qua gần bốn mươi lăm phút, bọn họ cuối cùng cũng đến tập đoàn A.
Ba người các anh một đường tiến thẳng vào bên trong tòa nhà, còn tài xế thì chạy đến quầy tiếp tân gọi mấy người đến mang hành lý của ba người các anh vào trong.
Ba người bảo vệ nhanh chóng lưng đeo ba lô, tay kéo vali tới bên cạnh ba anh.
"Tổng giám đốc, chúng tôi nên để hành lý của các anh ở đâu?"
"Đem lên phòng của Andrey đi."
"Dạ."
Bọn họ đáp lời rồi đem hành lý sang thang máy bên cạnh đứng đợi.
Thang máy mà ba người Trường Phong đang đợi là dành riêng cho ban lãnh đạo, bọn họ không thể dùng.
Thang máy xuống, ba người tiến vào bên trong.
Trái với suy nghĩ của hai người, Trường Phong nhấn chọn tầng mười thay vì tầng hai mươi lăm.
"Cậu đến tầng mười làm gì?" Triều Dương thắc mắc.
"Đi làm chuyện quan trọng."
Anh gãi gãi đầu, có chút không hiểu nhìn sang Minh Huy, nhưng Minh Huy cũng đồng dạng với anh, không đoán ra được rốt cuộc Trường Phong tính làm gì..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.