Chuyện Lạ Sau Phố Yêu

Chương 72: Cổ Thành thanh tịnh và đẹp đẽ




Editor: Linqq
Mùa thu, hạng mục công ty bắt đầu chính thức vận hành, qua một tháng giám sát, tiến vào giai đoạn tình trạng vận hành bình thường, các phòng ban làm việc cực kỳ hiệu quả, đã được trên tổng bộ khen ngợi.
Mùa xuân năm sau, sau khi cử hành ăn mừng tiệc tối, Hiểu Hạ chính thức đưa ra đơn từ chức.
Đàm Kỳ đưa đơn thăng chức cho Hiểu Hạ, Hiểu Hạ lắc đầu: “Đàm Kỳ, cái này đối với tôi đã không còn quan trọng.”
Lần đầu tiên cô gọi hẳn tên anh ta, cảm giác của Đàm Kỳ rất phức tạp, nhìn cô, Hiểu Hạ xua tay: “Giữ lại đi, không cần nói những lời thừa thãi với tôi, cảm ơn sếp đã chiếu cố tôi trong công việc.”
Đàm Kỳ cố chấp nhìn cô: “Em đã từng hỏi có phải tôi thầm mến em không, bây giờ tôi trả lời em, đúng vậy, tôi yêu em, vì em, tôi có thể liều mạng.”
Hiểu Hạ giật nhẹ môi cười, trong tươi cười có chút mỉa mai: “Liều mạng? Cho nên anh đến mái nhà của quán cà phê trộm tiểu yêu, khiến nó bị Mặc Hiên ăn? Còn khiến Địch Dã hôn mê hai tháng ròng rã? Anh và Mặc Hiên cấu kết với nhau làm việc xấu, anh đã sớm biết thân phận của Địch Dã, có lẽ anh hại chết một yêu quái thì không có chút áy náy nào, thế nhưng…”
Giọng nói của Hiểu Hạ lớn lên, sau khi Địch Dã xảy ra chuyện, chưa từng thấy cô có bất kỳ tâm trạng gì, cả ngày cô đều bình tĩnh vùi đầu vào làm việc, không có sướng vui đau buồn, Đàm Kỳ nuốt nước bọt, đột nhiên có chút sợ hãi những lời cô sẽ nói sau đó.
“Là yêu quái thì có thể tùy ý bị giết sao? Anh ấy là yêu quái, nhưng anh ấy vẫn có máu thịt, có vui buồn sướng đau, hơn nữa trong lòng anh ấy có rất nhiều tình cảm, rất ít hận thù, so với anh, anh ấy càng giống người hơn.”
Đàm Kỳ mím chặt môi, Hiểu Hạ cười: “Quan trọng nhất, anh ấy là người yêu của tôi, người yêu duy nhất đời này của tôi, mãi mãi sẽ không thay đổi.”
“Anh ta chết, vĩnh viễn sẽ không trở về.” Giọng điệu Đàm Kỳ lớn hơn.
“Anh ấy sẽ trở lại, bây giờ xuân về hoa nở, tôi muốn đến Thần Nông Giá chờ, chờ anh ấy quay về.” Hiểu Hạ nhìn về phía anh ta, “Về phần tôi và anh, hy vọng đời này cũng đừng gặp lại.”
Giọng điệu Đàm Kỳ thấp xuống, gần như cầu xin: “Lúc ấy đột nhiên mẹ tôi qua đời, tôi bi thương, đầu óc có chút không tỉnh táo, là Mặc Hiên ép tôi…”
Hiểu Hạ lắc đầu: “Cho dù lúc ấy bị nó ép, sau đó thì sao, anh chưa từng có bất kỳ biện pháp xoay chuyển nào? Có từng áy náy không? Anh cho những người kia một số tiền lớn, để bọn họ tìm Địch Dã, rõ ràng là anh muốn đuổi cùng giết tận. Ngay từ đầu không phải tôi không muốn tin, khoảng thời gian này, tôi vừa làm việc vừa bận phối hợp với La Hổ để điều tra anh, bây giờ đã có chứng cứ. La Hổ nói, không có cách nào thẩm vấn anh trên tòa án, như vậy, anh tự theo lương tâm mình đến tòa án đi, có lẽ, anh vẫn còn có lương tâm đấy.”
Hiểu Hạ rời đi, Đàm Kỳ vùi mình trong đau khổ, đột nhiên đau đầu kịch liệt phát tác, anh ta ôm đầu cuộn tròn trên mặt đất, lương tâm sao? Tôi không có lương tâm, tôi không hối hận khi Địch Dã chết, tôi cũng chưa từng áy náy, em nói so với tôi, anh ta càng giống người hơn, thực ra người giống như tôi vậy đó, ích kỷ tham lam, không từ mọi thủ đoạn, em nói trong lòng của anh ta có nhiều tình yêu, ít khi có thù hận, cho nên mới nói anh ta chỉ là yêu quái thôi, một yêu quái mới như vậy.
Triệu Hiểu Hạ, tôi không có lương tâm đến tòa án, tòa án đã xét xử tôi yêu mà không được, tôi phải cô độc, dù đau đầu sắp chết đi, cũng không có người làm bạn, chỉ có thể chịu đựng cô độc một mình.
Đại Mao cùng Tiểu Nhung và Hiểu Hạ đi về Thần Nông Giá, La Hổ cũng đi theo, anh ta xụ mặt nói với Tiểu Nhung: “Anh đi xem một chút rồi về.”
La Hổ ngây người hai ngày, liền bị một chiếc điện thoại trong cục kéo về, anh ta đi đêm hôm đó, lúc nửa đêm, Tiểu Nhung kêu lên, Đại Mao và Hiểu Hạ tiến tới, nhìn thấy hoa lau của Tiểu Nhung rơi xuống.
Hiểu Hạ vội vàng lấy ra một chậu hoa đã chuẩn bị từ sớm, trồng nó vào, Đại Mao méo miệng ngẩn người, Hiểu Hạ đùa cậu ấy: “Sau khi yêu đương, Tiểu Nhung rất nhanh liền trưởng thành, cậu cũng mau yêu đương đi.”
Đại Mao lắc đầu: “Lúc tôi ở quán cà phê, có trò chuyện với một bạn gái trên mạng, nickname là Vương béo mập, sau đó lại đổi tên thành Béo mập, cực kỳ đáng yêu, đã chuẩn bị gặp nhau rồi, nhưng bây giờ trên núi không có tín hiệu, không có cách nào nói chuyện, chờ khi bố trở về, có lẽ cô ấy cũng sớm quên tôi rồi.”
Hiểu Hạ cười nói: “Thu Nhị Hỉ đã trang bị mạng Internet rồi, mai cậu đến đó trò chuyện một lúc, nhất định phải giữ liên lạc, tuyệt đối đừng lạnh lùng.”
Đại Mao nói không được: “Không thể để lộ hành tung của chúng ta.”
Hiểu Hạ gọi một tiếng Tiểu Nhung, không nghe thấy cô ấy trả lời, quay lại nhìn, cô ấy đang cầm một vật đến ngẩn người, xích lại gần nhìn, là móc chìa khóa hình khẩu súng, được đan bằng dây thép cực kỳ tinh tế, khéo léo mà đẹp đẽ, Hiểu Hạ hỏi: “La Hổ tặng à?”
Tiểu Nhung cuống quýt giấu đằng sau lưng, gương mặt đỏ bừng nói: “Tôi phải xuống núi một chuyến, gọi điện thoại.”
Sau khi chậu hoa của tiểu yêu và hoa lau của Tiểu Nhung được tưới bằng suối nước nóng, cùng đặt vào một chỗ hướng về mặt trời, một ngày Hiểu Hạ ra đó nhìn rất nhiều lần, mắt thấy cỏ xanh như một tấm đệm trải khắp núi, hoa lau của Tiểu Nhung cao lên rất nhanh, nhưng tiểu yêu lại không có dấu hiệu gì cả.
Trong đêm ngủ, luôn đen sì không mộng mị, đôi khi từ trong mộng tỉnh lại, nghe thấy âm thanh tiếng gió bên ngoài, liền chạy ra khỏi sơn động kêu lên: “Địch Dã, Địch Dã, là anh sao?”
Đại Mao và Tiểu Nhung luôn yên lặng cùng đi ra, nhìn cô chảy nước mắt la lớn, hét lên kiệt sức rồi ngồi xổm xuống đất khóc. Lúc mặt trời mọc, cô có chết cũng không thừa nhận bản thân trong đêm, cứng rắn nói mình nằm mơ, có lẽ là mộng du.
Tiểu Nhung lặng lẽ nói với Đại Mao: “Mạnh miệng nhưng lại mềm lòng, càng lúc càng giống bố rồi.”
Ai cũng không nghĩ Địch Dã sẽ quay về, ba người trông coi trong sơn động, ngày qua ngày, rất nhanh đã đến mùa hè.
Một ngày, Hiểu Hạ theo thường lệ xuống núi gọi điện báo bình an cho bố mẹ, đến cửa thôn bên sông, điện thoại có tín hiệu, gọi xong liền thuận tiện mở Wechat, Dương Cao gửi rất nhiều tin nhắn, mắng cô không chịu trả lời, vừa định nhắn gần đây bận việc không chú ý được, liền nhìn thấy một hình ảnh.
Là một tiệm sách, bên ngoài có viết, tiệm sách Mặc Hiên.
Trong lòng giật mình một cái, nhìn kỹ hơn, Dương Cao nói gần đây Cổ Thành mới mở một hiệu sách, cách tiệm mỳ Xuân Thu rất gần, chủ tiệm sách cực kỳ đẹp trai, cô ấy bị say nắng rồi, mỗi ngày đến mua sách đều lôi kéo làm quen với ông chủ, thế nhưng ông chủ lạnh như băng, không có phản ứng lại với cô ấy.
Chẳng lẽ Mặc Hiên còn sống? Trong lòng Hiểu Hạ nổi lên nghi ngờ, vội vàng nhắn tin cho Dương Cao: “Có ảnh chụp ông chủ không? Gửi cho mình với, ông chủ họ gì? Tên là gì?”
Dương Cao trả lời: “Con nhóc chết tiệt kia, nói đến chuyện trai đẹp thì cậu liền hưng phấn như vậy, ông chủ họ Địch, tên gì thì mình chưa hỏi, có ảnh chụp đây, chờ một chút.”
Hơn nửa ngày mới gửi ảnh tới: “Chỉ có ảnh bóng lưng, mỗi lần điển thoại quay về phía anh ấy, dường như anh ấy có thể cảm nhận được, luôn né tránh, ảnh này là chụp cách một tấm cửa kính đấy.”
Hiểu Hạ nhìn chằm chằm bóng lưng mơ hồ kia, nước mắt rơi xuống, đó là Địch Dã, không sai, là anh ấy, nhưng, vì sao lại là Cổ Thành? Cũng không phải quán cà phê ở phố sau?
Hiểu Hạ gọi Đại Mao, lảo đảo chạy tới, ngã vào trong lòng Đại Mao, giơ ảnh cho cậu ấy nhìn, mắt Đại Mao ươn ướt: “Chúng ta đi Cổ Thành.”
Sáng sớm mùa hè tại Cổ Thành tĩnh mịch mát mẻ, ở chỗ dừng xe trống trải, đạp lên đường đá, đi về phía tiệm mỳ Xuân Thu, tất cả cửa hàng đều đóng kín, giữa các phiến đá, cỏ dại mọc lên ướt át, trở thành một màu xanh bóng.
Tiệm sách Mặc Hiên ở chếch đối diện tiệm mỳ Xuân Thu, một tòa nhà hai tầng nhỏ xinh, cổ kính, Hiểu Hạ nhìn lên lầu hai, cửa sổ có hoa văn cây trúc, nhắm mắt lại, mùi hương cỏ xanh đã sớm thấm vào xương tủy đập vào mũi.
Đại Mao đi tới gõ cửa, Tiểu Nhung kích động, muốn nhìn xem mình có thể bay lên không, Hiểu Hạ hô lên: “Địch Dã, Địch Dã, anh ra đây cho em.”
Tiếng la của cô rất lớn, phá vỡ buổi sáng yên tĩnh tại Cổ Thành, các cửa hàng lần lượt mở cửa sổ ra, rất nhiều người thò đầu ra xem náo nhiệt, có người nhận ra Hiểu Hạ, nói: “Đây không phải con gái nhà họ Triệu sao? Chuyện gì đây?”
Cuối cùng tầng hai của tiệm sách cũng mở ra, có một người nhô ra nửa người, lạnh như băng nhìn Hiểu Hạ: “Cô là ai? Tìm tôi có việc gì?”
Tiếng la nghẹn lại trong cổ, Hiểu Hạ chỉ vào anh, muốn chửi ầm lên, nhưng lại không nỡ, là anh, người mà cô ngày đêm nhớ mong, tưởng là đời này sẽ không thấy anh nữa. Đứng ngẩn người ngửa mặt nhìn anh, làm sao cũng không nhìn đủ.
Đại Mao và Tiểu Nhung lui lại, nhìn Địch Dã kêu lên: “Bố, là chúng con.”
Trong mắt Địch Dã như có một tầng băng, cười lạnh một tiếng: “Bố? Tôi có thể có con gái lớn như vậy sao?”
Đại Mao oan ức đến sắp phát khóc, Tiểu Nhung hừ một tiếng: “Bố, hơn một năm không gặp, thật vất vả mới gặp được nhau, không thể đùa như vậy được.”
Ầm một tiếng, cửa sổ đóng lại, bên trong không còn tiếng gì nữa.
Hiểu Hạ nhìn chằm chằm khe hở ở cửa sổ, ánh mắt bị màu xanh nhạt trên bệ cửa sổ hấp dẫn, đó là hoa lau, ngọn cỏ bên trên đó mang theo giọt sương trong suốt, chập chờn nhảy múa trong gió sớm.
Hiểu Hạ chỉ cho Đại Mao và Tiểu Nhung nhìn, Đại Mao hô lên: “Tiểu yêu, đó là tiểu yêu.”
Đột nhiên Tiểu Nhung nhảy lên, đầu ngón tay muốn sờ vào chậu hoa, cửa sổ lại mở ra, Địch Dã nhanh như chớp cầm chậu hoa đi vào, mắt lạnh nhìn Tiểu Nhung: “Thừa dịp tôi còn chưa tỉnh ngủ, lười vận động, lười ra tay với hai tiểu yêu quái, mau cút đi.”
Tiểu Nhung tức giận đến xanh mặt, thân thể không thu lại được, lăn xuống dưới, Đại Mao vội vàng chạy tới đỡ được. Tiểu Nhung vừa đứng thẳng, liền nhảy dựng lên tại chỗ: “Hai tiểu yêu quái? Hôm nay coi như là lão yêu kia lợi hại. Có bản lĩnh thì ngài diệt chúng con xem.”
Đại Mao tranh thủ ngăn lại: “Cú nhảy này của chị vẫn còn bất ổn, cứ từ từ đã. Bố không nhận ra chúng ta cũng không sao, chỉ cần còn sống là tốt rồi. Em không vội, cứ ở lại đây từ từ tìm hiểu tình huống đã.”
Hiểu Hạ ngồi trên ghế đá ngoài cửa: “Chờ đi, chờ anh ấy mở cửa.”
Quầy bán đồ ăn sáng mở ra, mùi thơm nức mũi bay tới, ba người vây quanh bàn đá ăn no bụng, kiên nhẫn tiếp tục ngồi chờ.
Sau khi quầy ăn sáng đóng cửa, các cửa hàng lần lượt mở ra, tiệm mỳ Xuân Thu cũng mở một khe cửa, tiệm sách Mặc Hiên vẫn đóng chặt, bên trong yên tĩnh, dấu hiệu mở cửa cũng không có.
Mặt trời dần lên cao, Cổ Thành ở trên cao nguyên, ánh nắng cực kỳ gắt, ba người như bị nướng chín, nhìn đoàn du lịch cầm cờ, người đi đường ngày càng nhiều, tiếng người huyên náo.
Cuối cùng, lúc mười giờ rưỡi, loảng xoảng một tiếng, tiệm sách Mặc Hiên mở cửa buôn bán.
Ba người đứng dậy vọt vào, Địch Dã ngồi sau cửa, trên một cái ghế bành, hai chân vắt lên nhau, đặt lên mặt bàn, uể oải ngồi xem sách, nghe thấy tiếng bước chân ba người đến, mí mắt cũng không nhấc lên.
Hiểu Hạ kêu một tiếng Địch Dã, âm thanh rất nhẹ nhàng, sợ hù dọa anh, anh mới ngẩng đầu nhìn cô một cái, Hiểu Hạ trịnh trọng nói: “Chúng ta nói chuyện đi.”
Địch Dã căm ghét nhíu mày, phủi chút bụi không tồn tại trên áo sơ mi trắng: “Muốn nói chuyện với tôi thì thôi, xếp hàng chờ đó đi.”
Đại mao nhíu mày: “Bố thay đổi rồi.” Tiểu Nhung hừ một tiếng: “Yêu quái thường hay tức giận, lần này thành yêu hoàn toàn rồi.”
Hiểu Hạ cười cười: “Tôi cảm thấy rất tốt, hóa ra lại chững chạc đàng hoàng như vậy, thật mệt.”
Địch Dã lại liếc nhìn cô một cái, Hiểu Hạ cười cười: “Em nghĩ, có lẽ anh đã quên một số việc. Tại sao anh phải đến Cổ Thành? Vì sao lại mở tiệm sách Mặc Hiên? Tại sao lại phải mở đối diện tiệm mỳ Xuân Thu?”
Đôi mắt Địch Dã mờ mịt: “Lúc ấy tôi có một suy nghĩ trong đầu, phải nhanh đến mùa hè, tôi sẽ đến Cổ Thành, giống như…”
“Giống như đã có ước hẹn, đúng không?” Hiểu Hạ nhìn anh cười.
Địch Dã bị ánh mắt dịu dàng của cô hấp dẫn, lần này không cúi đầu, nhìn cô: “Đúng vậy, có một ước hẹn, ước hẹn này có liên quan đến tiệm mỳ Xuân Thu, về phần tại sao muốn mở tiệm sách Mặc Hiên, chỉ là vô thức làm như vậy.”
“Vậy, có thể cho em xem hoa lau của anh không?” Trong ánh mắt của Hiểu Hạ có sự cầu xin, muốn kéo tay của anh, nhưng lại cắn răng nhịn được.
Anh đứng dậy lên lầu, rất nhanh đã bưng chậu hoa xuống, Hiểu Hạ dùng sức khẽ cắn ngón tay, máu chảy ra, Địch Dã giật mình nhìn cô, nhìn giọt máu trên tay cô rơi xuống ngọn cỏ, cây cỏ kia khẽ run một cái, trong chớp mắt liền cao thêm một phân, cuối cùng cũng nở ra mấy đóa hoa lau, Hiểu Hạ cười hỏi: “Tiểu yêu, có thể nói chuyện không?”
Không có âm thanh, Đại Mao và Tiểu Nhung cũng chen tới nhỏ máu, tiểu yêu hấp thụ hết, chỉ là không nói lời nào.
Địch Dã nói để tôi, đánh một cái, ác độc nói: “Nói mau, trong lúc ta ngủ, mày thì thầm nói một mình, không phải nói chuyện cực kỳ hưng phấn sao?”
Thân thể tiểu yêu thấp xuống, nhỏ giọng mở miệng: “Ai bảo mọi người gọi tôi là tiểu yêu, tôi không phải là tiểu yêu, chẳng qua, tôi thích cô.”
Ngọn cỏ chỉ về phía Hiểu Hạ: “Cô có vẻ ngoài xinh đẹp, máu cũng thơm, Địch Dã không chịu cho tôi hút máu.”
Hiểu Hạ ngồi xổm xuống vuốt hoa lau: “Địch Dã quên một số việc, mày nói cho tao biết, làm sao để anh ấy có thể nhớ lại?”
“Ngốc thế, dùng hoa lau làm trà hoa cỏ mà uống.” Cỏ non giãy dụa, mặt mày hớn hở, “Uống tôi, sẽ nhớ chuyện phượng hoàng lửa đốt người, uống của Đại Mao và Tiểu Nhung, có thể nhớ tới chuyện đã trải qua với hai người bọn họ.”
Tiểu Nhung nhanh chóng chạy đến chỗ xe, ôm hoa lau của mình tiến vào, dùng máu tươi tưới nước, sau khi hoa lau nở ra, tha thiết nhìn Đại Mao: “Còn thiếu em.”
Đại Mao gãi gãi đầu: “Nhưng…”
“Không có nhưng gì hết, mau yêu đương đi, yêu xong có thể khiến em lớn nhanh hơn đấy.” Tiểu Nhung hạ mệnh lệnh.
“Hả, được thôi.” Đại Mao trung thực đồng ý.
Hiểu Hạ nhìn cỏ non: “Tôi thì sao? Lúc nào anh ấy có thể nhớ tôi.”
“Về phần cô, ngài ấy sẽ vĩnh viễn không nhớ nổi, chẳng qua không sao, cô chờ tôi, chờ tôi lớn lên là được.” Cỏ non cười quái dị.
Địch Dã vẫn đứng bên cạnh Hiểu Hạ, nghe cỏ non nói như vậy, lại tới đập nó một cái, bị Hiểu Hạ ngăn lại, ngón tay Hiểu Hạ lơ đãng đụng phải lòng bàn tay anh, thân thể Địch Dã cứng đờ, cảm giác khác thường dâng lên trong lòng, loại cảm giác này, đã xuất hiện nhiều lần trong mộng, anh đã chờ thật lâu, khát vọng thật lâu.
Cỏ non né tránh, nhướn thân thể chững chạc, đàng hoàng nói: “Tôi đùa thôi, đời trước của tôi, hoa lau kia mới có thể khiến ngài ấy nhớ tới cô. Nhưng cây cỏ kia đã vĩnh viễn biến mất, ngài ấy sẽ không bao giờ nhớ cô nữa.”
Hiểu Hạ cúi thấp đầu, đột nhiên tay bị nắm chặt, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Địch Dã, Địch Dã nắm lấy tay cô, vội vàng nuốt nước bọt: “Trong trí nhớ chính là cảm giác này.”
Hiểu Hạ nhích tới gần anh: “Vậy, anh có muốn thử cảm giác ôm em không?”
Địch Dã run tay một cái, càng căng thẳng hơn hỏi: “Có thể không?”
Hiểu Hạ ừ một tiếng, bị Địch Dã ôm vào trong lòng, anh thử thăm dò ôm chặt hơn, vắng vẻ trong lòng chậm rãi được lấp đầy, anh phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.
Hiểu Hạ bưng lấy mặt anh, kiễng mũi chân, thấp giọng nói: “Em muốn hôn anh.”
Địch Dã nhắm mắt, trong tích tắc Hiểu Hạ dán sát vào môi anh, anh xâm nhập vào, vội vã không xác định, Hiểu Hạ phối hợp với anh, hai người quấn quýt lấy nhau, nước mắt Hiểu Hạ rơi xuống, nhỏ vào đầu lưỡi hai người, Địch Dã giật mình buông lỏng tay, ánh mắt vẫn luôn khóa chặt lấy cô, không buông lỏng chút nào, sợ không cẩn thận cô liền biến mất, anh thấp giọng nói: “Chính là em, em chính là người anh đang đợi, anh đến Cổ Thành, là vì em, vì ước hẹn với em.”
“Nhớ rồi sao?” Hiểu Hạ nén khóc cười.
“Không, chỉ là cảm giác lúc hỗn độn đã trở về. Nếu có chuyện anh mãi mãi không nhớ ra, em sẽ ghét anh sao?” Địch Dã giống như đứa trẻ hy vọng nhìn cô, vội vã nói, “Sáng sớm mở cửa sổ, lần đầu nhìn thấy em, anh liền cảm thấy tim mình đập nhanh, từ sau khi anh tỉnh lại, tim chưa từng đập nhanh đến thế. Loại cảm giác này khiến anh bối rối, cho nên mới nói hơi quá lời với em. Chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi.”
Hiểu Hạ lắc đầu rồi lại gật đầu: “Em sẽ không ghét bỏ anh, chúng ta bắt đầu lại từ đầu.”
Địch Dã cười, liếm môi nói: “Chỉ cần em ở cạnh anh, anh có thể tìm khắp thiên hạ, lần lượt tất cả hoa lau có yêu pháp, nói không chừng trong đó có một đóa có thể khiến anh nhớ tới chuyện cũ của em. Chúng ta bắt đầu từ Cổ Thành, hoa lau ở Cổ Thành rất ít, nhưng có một nhà có rất nhiều, nơi đó hoa lau biết ca hát, nửa đêm anh bị tiếng ca hát hấp dẫn…”
Hai mắt Hiểu Hạ sáng lên, hai tay vòng lên cổ Địch Dã: “Nhà kia có phải là nhà họ Triệu không? Chủ nhà là bà chủ của tiệm mỳ Xuân Thu.”
“Đúng vậy.” Địch Dã thẹn thùng nói, “Con trai nhà đó là Triệu Hiểu Đông, cậu bé thường xuyên tới đây đọc sách, nó gọi anh là anh rể, mỗi lần gọi anh đều không để ý đến nó, nhưng trong lòng anh rất vui. Nó còn nói, anh và chị nó có phải xảy ra chuyện gì không? Cũng may bố mẹ nó đều bận rộn nhiều việc, không biết anh ở đây.”
Hiểu Hạ cười nói: “Em là chị của Triệu Hiểu Đông, Triệu Hiểu Hạ, anh nên đến nhà bọn em uống trà của con rể đi.”
Địch Dã ừm một tiếng đồng ý, bên ngoài có người lớn tiếng gọi Triệu Hiểu Hạ, Địch Dã nắm tay cô đi đến bên cửa sổ, hai người cười nhìn ra ngoài.
Lúc Địch Dã đột nhiên giữ chặt tay Hiểu Hạ, Đại Mao và Tiểu Nhung liền tự giác né ra ngoài, đang ngồi bên bàn đá nói chuyện phiếm, một cô gái nhỏ gầy đi tới, có chút hăng hái nhìn Đại Mao: “Anh là ai? Là em trai của ông chủ Địch à?”
Đại Mao đứng lên cười: “Tôi là con trai của Địch Dã, Địch Mậu, bạn bè đều gọi tôi là Đại Mao. Cô là Dương Cao, bạn của Triệu Hiểu Hạ, đúng không?”
Dương Cao kinh ngạc nói một mình: “Hóa ra thằng ranh con Triệu Hiểu Đông không lừa mình, ông chủ Địch chính là Địch Dã của Hiểu Hạ.”
Phát ngốc trong giây lát, đột nhiên hô lên kinh thiên động địa: “Triệu Hiểu Hạ, Triệu Hiểu Hạ, cậu là cái đồ trọng sắc khinh bạn, về nhà cũng không nói với mình một câu.”
_Toàn văn hoàn_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.