Chuyện Lạ Sau Phố Yêu

Chương 39: Tiệm sách bí mật (8)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Linqq
Cành cây đứt gãy kêu đau, sau đấy lại khóc lên, Hiểu Hạ dữ dằn nói: “Còn khóc nữa thì tao đem mày nhổ tận gốc.”
Trong nháy mắt lại yên tĩnh lại, chỗ đứt gãy nở ra một đóa hoa lau, rì rào nhẹ nhàng lay động, dường như đang nhìn lén cô.
Đỡ Địch Dã xuống dưới phòng ngủ của anh, để anh nằm xuống đệm, xoay người nhìn anh: “Tôi biết là mơ, thế nhưng, cho dù là ở trong mơ, tôi cũng không đành lòng mặc kệ anh, là tôi không có tiền đồ…”
Đột nhiên Địch Dã đang nằm trên giường vươn tay, nắm lấy tay cô dùng sức kéo lại, Hiểu Hạ a lên một tiếng, sợ hãi ngã sấp trên người anh, giãy dụa muốn đứng lại, hai tay Địch Dã ôm lấy cô không cho cô đi, ôm càng ngày càng chặt.
Trong lúc ngủ mơ vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm cỏ tươi trên người anh, Hiểu Hạ hít một hơi, nhắm mắt lại…
Chuông báo thức bén nhọn đột nhiên vang lên, Hiểu Hạ mông lung mở mắt ra, nhìn xuyên qua khe cửa hở, nhớ tới cái ôm trong mộng, hừ một tiếng, ở trong mơ chiếm tiện nghi của cô, lại dùng sức vỗ trên mặt một cái, vậy sao cô không né tránh?
Buổi sáng, Đại Mao gửi Wechat: “Bố tôi bị bệnh.” Hiểu Hạ nghĩ thầm, thật sự bị bệnh sao? Tuyệt đối không liên quan đến giấc mơ của cô, không phải cô rủa anh.
Đại Mao còn nói: “Chị Phán Phán đã về, chị ấy muốn gặp mặt mọi người, gọi cô và chị Hồng tới.” Hiểu Hạ nghĩ một lúc, không đi thì không được, chỉ cần không nhìn thấy Địch Dã thì cô sẽ đi, hỏi Đại Mao: “Địch Dã bệnh đến mức không xuống được giường sao?”
Đại Mao đổ mồ hôi hột: “Cô có thù với bố tôi sao?”
Hiểu Hạ có chút xấu hổ: “Tôi đang quan tâm thôi.”
Đại Mao nói: “Cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy bố đổ bệnh, tội nghiệp thật, cơm không ăn nước không uống.”
Hiểu Hạ có chút bực bội: “Đi bệnh viện đi, cậu và Tiểu Nhung cũng quá bất hiếu rồi.”
Đại Mao nói: “Tính tình của bố tôi, ai có thể đưa đi bệnh viện, bố nói ngủ hai ngày là khỏe.”
Hiểu Hạ liền hỏi: “Anh ấy sao rồi? Bệnh gì vậy?”
Chờ một lát mới nghe thấy giọng của Đại Mao: “Bận quá không nói chuyện được tiếp rồi, buổi trưa tới thì nói tiếp.”
Hiểu Hạ đang nghĩ lý do để không đi, đúng mười hai giờ, Ngô Hồng liền xách túi đi tới: “Đi.”
Hiểu Hạ vừa nói em không đi, Ngô Hồng nhìn cô: “Thật sự không đi? Không muốn nghe những ngày ở bệnh viện tâm thần của Từ Phán Đệ hay sao? Đại Mao nói La Hổ đang ở đó, thuận tiện nghe anh ta nói về tình tiết của vụ án Quan Lâm một chút.” Nói xong liền chỉ vào văn phòng Đàm Kỳ: “Anh ta không về nữa, em sẽ dễ bị bắt nạt, chẳng phải sáng nay vừa đụng phải cái đinh mềm sao?”
Hiểu Hạ vừa đi vừa càu nhàu: Em không sợ, em sẽ ăn thua đủ với những người đó. Em chỉ không rõ, sau giờ làm hi hi ha ha, toàn là những người không tệ, nhưng vừa nhắc tới làm việc nghiêm túc thì chối đây đẩy, không giống như bình thường, em không hiểu, sao toàn những người không thể làm như thế, vì sao không thể?”
Ngô Hồng ôm vai cô: “Những người này ngoan cố cứng đầu, láu cá lười biếng, cho nên mới cần thay máu, chị ủng hộ em, cùng chết với bọn họ, chẳng qua không nên quá cương quyết, khiến người ta mất mặt, phải lươn lẹo, lươn lẹo biết không?”
“Biết, nhưng chắc em sẽ không làm.” Hiểu Hạ tỏ vẻ tội nghiệp.
Ngô Hồng liền cười: “Từ từ rèn luyện.”
Vừa vào cửa, mặt mày Từ Phán Đệ hớn hở tiến lên đón: “Hiểu Hạ, Hồng Hồng, nhìn thấy mọi người thật tốt, đến bệnh viện tâm thần một chuyến không khác gì như đã chết, tôi đây là hồi sinh rồi, đúng lúc mấy ngày nay quán cà phê không kinh doanh, mọi người cùng nhau ăn cơm, nếm thử tài nghệ của tôi.”
Ngô Hồng và Tiểu Nhung giúp việc bếp núc, Hiểu Hạ và Đại Mao gọt hoa quả, tay Từ Phán Đệ cầm muôi, rất nhanh đã bày cả bàn đồ ăn, mấy người ngồi xuống, Từ Phán Đệ rót một ly rượu thở dài: “Đêm qua tôi mơ thấy Ruth, cô ấy cười với tôi, nói là cảm ơn tôi đã đối xử tốt với gia đình cô ấy, tôi định nói vài lời với cô ấy, nhưng lại có một đạo sĩ rung chuông thúc giục Ruth, đi nhanh đi nhanh, sắp đến Quỷ Môn Quan muộn rồi. Nghe thật rùng mình, nhưng tôi lại không hề sợ hãi, chỉ vui vẻ, đứa nhỏ Ruth này sau khi rời đi cũng chưa từng báo mộng cho tôi lần nào, tôi vẫn cho là cô ấy oán hận tôi.”
Từ Phán Đệ nói xong liền uống cạn chén rượu: “Chén này kính Ruth, tiếp theo tôi mời mọi người, mọi người cứ tùy ý, tôi uống hết.” Ngô Hồng đụng vào cô ấy cười hỏi: “Ông chủ Tịch đâu?”
Từ Phán Đệ lắc đầu: “Có vẻ là bị mộng du, trước kia mông du đều nói lầu trên lầu dưới của tiệm sách xoay vòng, đêm qua chạy đi thật xa, sáng nay lúc đến đón tôi, giày đều hỏng hết rồi, người bẩn thỉu, trên người toàn là bùn đất, trên tóc còn có mấy ngọn cỏ đuôi chó khô, tôi để anh ấy về ngủ một lát, tối nay tôi sẽ xem anh ấy, nếu là mộng du thì liền cho đi bệnh viện.”
Hiểu hạ có chút giật mình, cảm giác đêm qua, dường như tất cả mọi người đều cùng ở trong mộng.
Nghĩ một líc, vẫn quyết định nói ra: “Đêm qua tôi mơ một giấc mơ kỳ lạ, trong mơ, tôi nhìn thấy mái nhà của quán cà phê, trong mái nhà có một căn nhà kính, trong nhà kính có một gốc cây lay sậy, to giống như là một cái cây nhỏ, trên cành nở đầy hoa lau sậy.”
Đại Mao nhìn Tiểu Nhung một chút, Tiểu Nhung cười nói: “Sáng nay sau khi tỉnh ngủ, bố tôi ngã bệnh, hỏi bố làm sao, ngài ấy nói ngài ấy mất quá nhiều máu.”
Hiểu Hạ trợn mắt nhìn lên lầu trên, nhớ tới bên trong nước ép tràn đầy màu máu, muốn xông lên lầu nhìn Địch Dã, nhìn xem có phải anh sắc mặt tái nhợt, khóe miệng rỉ máu không, nhìn xem mái nhà có phải nhà kính hay không, bên trong đó có phải có một gốc cây lau sậy lớn hay không.
Đại Mao nắm chặt tay áo Hiểu Hạ, cười nói: “Nhưng thật ra là hôm qua bố tôi thức suốt đêm đọc sách, sáng sớm vẫn chưa rời khỏi quyển sách, nên thuận miệng nói như vậy, lúc này đang ngủ bù rồi.”
Mọi người cười rộ lên, Hiểu Hạ cúi đầu ăn cơm, không quan tâm.
Theo tiếng mở cửa, La Hổ đi vào, hai mắt đỏ bừng, râu ria xồm xoàm, tê liệt ngồi trên ghế, nhìn Tiểu Nhung: “Cho tôi một ly cà phê Đề Đề Thần, vừa đi ở ngoài đường, hơi buồn ngủ.”
Tiểu Nhung không nói hai lời, đổ cà phê vào, La Hổ uống mấy ngụm, cười; “Vẫn là cà phê ở nơi này ngon nhất, ngày mai bán lại đi, Địch Dã đâu?”
Tiểu Nhung chỉ lên lầu, La Hổ nhanh như gió bước đi, Địch Dã đang dựa vào giá sách đọc sách, La Hổ ngồi trên bàn sách: “Thẩm vấn chồng trước của Quan Lâm, anh ta nói, anh ta muốn giết cô ấy thì chắc chắn sẽ không dùng anconitine, mặc dù anconitine không dễ tra ra, nhưng những vụ án liên quan có không ít, cảnh sát chắc chắn sẽ nghĩ đến. Thực ra, có thể khiến cho cô ấy có vẻ như tự nhiên tử vong thì có rất nhiều loại phương pháp.”
Địch Dã ừ một tiếng: “Đàm Kỳ đâu?”
La Hổ xoa mũi: “Anh ta đã thừa nhận là có quan hệ nhân tình với Quan Lâm, bởi vì Quan Lâm ly hôn khiến anh ta rất áp lực, vì vậy mới nói chia tay. Anh ta biết tôi lên núi Đại Lương tra chuyện của anh ta, giải mối nghi ngờ trong vụ án Đàm Chấn Phi. Tình cảm của anh ta với mẹ nuôi rất sâu đậm, thời niên thiếu tận mắt nhìn thấy bố nuôi đánh mẹ nuôi, một lòng muốn trả thù, về sau trong lúc vô tình phát hiện bí mật của bố nuôi. Anh ta nói mấy vụ giết người mà tôi thẩm tra ra, đều là sự thật. Xem xét như thế, anh ta cũng coi như là vì dân trừ hại. Chẳng qua có một điều, anh ta vì để bố nuôi vào ngục giam, biết rõ Ruth gặp nguy nhưng lại không hề nhắc nhở, tôi chỉ ra điểm này, tên nhóc kia lại hùng hồn nói anh ta không phạm tội, tôi cảm thấy anh ta có chút nhân cách phản xã hội.”
Địch Dã để sách xuống: “Nói như vậy, những người từng đắc tội với Quan Lâm đều bị cảnh sát liệt vào đối tượng tình nghi, tôi cảm thấy là cô ta tự sát, cô ta đang lợi dụng cái chết của mình để trả thù.”
La Hổ gật đầu: “Không sai, nếu như động tác của cảnh sát hơi chậm, có lẽ chồng trước của cô ấy sẽ bởi vì dính líu vào vụ án hình sự mà vứt bỏ việc làm, đương nhiên Đàm Kỳ ở công ty cũng không ở lại được, cũng liên lụy đến anh trong đó.”
Địch Dã cười cười: “Chủ yếu cô ta không nghĩ rằng có cảnh sát La là thần thám.”
La Hổ giật nhẹ khóe môi: “Những vụ án khác thì tôi có thể khoác lác, nhưng vụ án ở phố sau ngày càng kỳ lạ. Còn nữa, vụ án lần này anh cũng không hỗ trợ, chỉ toàn thêm phiền.”
Địch Dã lại cười: “Còn chưa kết án, có lẽ vào thời khắc quyết định, tôi có thể giúp đỡ.”
La Hổ quay người đi xuống dưới lầu: “Đói chết mất, quên dặn bọn họ chừa cho tôi một chút rồi.”

Địch Dã gật đầu: “Đúng, lên trên nói.”
Từ Phán Đệ đi lên lầu, Hiểu Hạ cúi đầu xuống, Ngô Hồng nâng cằm: “Tôi có chút không nhìn ra, đi đến bệnh viện tâm thần một chút, trở về liền thành Phán Phán, còn tiến dần từng bước, chậc chậc, cô nam quả nữ này…”
Hai chân Hiểu Hạ bắt đầu di chuyển trên mặt đất, Đại Mao nói: “Chị Hồng nghĩ nhiều rồi, bố tôi và chị Phán Phán có chuyện cần thương lượng.” Ngô Hồng cười xùy một tiếng: “Mao đẹp trai, chuyện trong phòng ngủ cũng không phải là chuyện chính?” Tiểu Nhung nâng mí mắt lên: “Với sắc mặt kia của bố tôi, có thể làm gì trong phòng ngủ chứ?”
Hiểu Hạ đứng lên, dọn dẹp bát đũa, Đại Mao vừa hỗ trợ vừa cười; “Đều là đồ cổ, đừng làm rơi nhé.” Hiểu Hạ ồ một tiếng, động tác càng nhanh, âm thanh càng lớn, Tiểu Nhung ấn tay cô lại: “Tôi làm cho, cô lau dọn đi, chị Hồng giúp chuẩn bị, buổi chiều sẽ mở cửa buôn bán.”
La Hổ bới cơm gật đầu: “Cũng được.”
Lúc đi ra, Từ Phán Đệ vẫn chưa xuống lầu, Hiểu Hạ nghiến răng nghiến lợi, không có tình cảm gì với Từ Phán Đệ, cô ấy từ bệnh viện tâm thần trở về, không liên quan tới cô, hôm nay không nên tới, sắc mặt Địch Dã tái nhợt, giống như bị bệnh, cũng không liên quan tới cô, về sau cũng không cần tới nữa.
Trở lại công ty, Đàm Kỳ sảng khoái đứng ở cửa phòng hội nghị, trông thấy cô thì ngoắc tay: “Chờ cô đó, vào họp thôi.”
Vào phòng họp, Hiểu Hạ bất tri bất giác lo lắng, cô tiết lộ quan hệ của Đàm Kỳ và Quan Lâm, anh ta có biết không? Nếu như biết, anh ta có trả đũa hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.