Chuyện Lạ Dân Quốc

Chương 22:




Dân quốc năm thứ hai mươi chín (1940), vào hạ.
Thời tiết dần nóng lên, Tại Trung cũng chuyển sang màu áo xanh thanh thiên, nhìn vào có cảm giác tươi mát.
“Tại Trung, em có cảm giác thấy không, Hữu Thiên hiện tại không hay tới tìm em nữa?” Duẫn Hạo tranh thủ lúc rảnh rỗi, ôm lấy thân thể tươi mát của Tại Trung.
Tại Trung cười nhạt, không đáp lại lời của hắn. Như thế nào lại nhìn không ra, bắt đầu từ một năm trước khi Tuấn Tú thay cậu ta chịu một phát đạn kia, Hữu Thiên ban ngày ở quân đội cùng tòa soạn báo đi tới đi lui, thời gian rảnh rỗi ít ỏi, đều ở bên cạnh Tuấn Tú.
Không nghe thấy người trong lòng trả lời, Duẫn Hạo cũng không hỏi lại. Hữu Thiên không quấy rầy Tại Trung nữa đối với hắn là một chuyện tốt, xem ra Hữu Thiên đối Tuấn Tú có một phần tâm.
“Phác Hữu Thiên anh thật là phiền phức, trời nóng như vậy cứ thích dán lên người tôi, bộ anh không thấy nóng sao?” Tuấn Tú la lên, trọng giọng nói mang theo ý tứ e lệ hàm xúc, Phác Hữu Thiên lần này theo tòa soạn đuổi tới nơi này, thật sự là bội phục năng lực theo đuôi của anh ta.
Bộ đội một đường đánh lên, đã đánh tới biến giới Tứ Xuyên. Trong núi địa hình hiểm trở, quân đội sợ rằng có mai phục nên không dám đi hướng này, cũng làm cho bọn họ có cơ hội nghỉ ngơi một chút.
Một cánh hoa đào bay xẹt qua tóc mai, Hữu Thiên cũng không né, biết Tuấn Tú sẽ không làm anh bị thương, cũng không sợ anh buồn bực. “Tuấn Tú a, cho tôi xem miệng vết thương được chứ?”
“Mỗi lần trở về đều nháo đòi xem, không phải chỉ là một cái lỗ thủng, có gì đẹp đâu.” Xương Mân ở bên cạnh miết mắt khinh thường, vừa dứt lời đã bị Tuấn Tú liếc mắt trừng một cái. Cậu sờ sờ đầu rút khỏi chốn thị phi này, chính mình càng ngày càng giống người cô đơn, đi đâu cũng bị xem thường.
“Kỳ thật, nói là một cái lỗ thủng cũng quá khoa trương rồi.” Xương Mân đi rồi, Tuấn Tú run run khóe miệng nói.
Hữu Thiên nghe thấy liền vui vẻ, lật bờ vai của nó nói. “Ân? Có ý tứ gì?”
Thật không biết người nọ là khờ thật hay giả ngu, Tuấn Tú xoay người thoải mái đem ngoại sam cởi ra, hướng Hữu Thiên lộ ra phần lưng.
Phần lưng đạm phấn như gốm sứ bóng loáng vốn nên trơn nhẵn, phía bên phải lại có một vết thương nhỏ bằng đầu ngón tay lộ ra trước mắt Hữu Thiên. Đã hơi mờ nhạt, khéo léo nhắc nhở anh chuyện tình đã phát sinh ngày đó.
“Vốn có thể xóa nó đi, nhưng tốt xấu gì tôi cũng đã cứu anh một mạng, về sau nói không chừng có việc cần phiền toái anh, giữ lại coi như làm chứng cứ.” Đợi Hữu Thiên xem xong, Tuấn Tú đem quần áo mặc lại ngay ngắn,xoay người đối Hữu Thiên cười sáng lạn. Chân chính nguyên nhân nó không dám nói, kỳ thật sợ Hữu Thiên đã quên, nó mới lưu lại vết sẹo.
Nhìn nụ cười Tuấn Tú rực rỡ như hoa xuân, Hữu Thiên đột nhiên trong lòng chua xót. Vật nhỏ trước mắt này, không biết từ khi nào lại thích mình, lại không dám đối mặt. “Cho dù cậu không lưu lại tôi cũng sẽ nhớ, bất quá nếu muốn có thể giữ lại, nhìn thịt thịt rất thú vị.”
Vết sẹo nhỏ bằng đầu ngón tay, đối với bọn họ mà nói, không phải là tai nạn.
Mà là minh chứng.
—–
“Tại Trung ca.”
Sớm biết sẽ có ngày cậu ta tới tìm mình, Tại Trung nhìn thấy vẻ mặt đắn đo khó nói của Hữu Thiên, mỉm cười không nói.
Thấy Tại Trung không nói gì, Hữu Thiên lại không biết làm sao cào cào tóc. “Anh đã sớm nhìn ra đúng không, xong rồi, hiện giờ em hiểu được có người vì mình không quản sinh tử là tâm tình thế nào.”
“Cậu cho rằng tôi xuất phát từ cảm kích mới chấp nhận Duẫn Hạo đúng không, Hữu Thiên.” Tại Trung im lặng nhìn vào mắt Hữu Thiên, tựa hồ như muốn từ trong mắt cậu ta trông thấy bộ dáng của mình. “Cậu dùng thứ tình cảm này để đối đãi với Tuấn Tú sao?”
Như bị đánh trung tim đen, Hữu Thiên trong nhất thời không thể cãi lại. Anh biết mình đối Tuấn Tú có tình ý, nhưng chung quy lại cảm thấy không thể bỏ xuống tình cảm dành cho Tại Trung đã nhiều năm.
“Nếu cậu vì Tuấn Tú giúp cậu chịu thay một phát đạn mà đối với nó băn khoăn, tôi khuyên cậu sớm rời bỏ nó đi. Loại tình cảm không minh bạch này sẽ làm tổn thương nó, Tuấn Tú chưa từng đối với ai động tâm, tôi không hy vọng nó vì cậu mà bi thương.” Lời nói không lưu chút tình cảm nào, Tại Trung trông thấy biểu tình rối rắm trên mặt Hữu Thiên, khẽ thở dài. “Cậu cũng đừng trách tôi nói nặng lời, Tuấn Tú theo tôi đã nhiều năm như vậy, tính cách của nó, tôi là người rõ nhất.”
“Không, em không phải vì vậy mới tiếp cận Tuấn Tú, mà em rốt cuộc đã hiểu tại sao anh và Duẫn Hạo lại ở bên nhau.” Dừng lại một chút suy nghĩ, Hữu Thiên tiếp tục nói. “Em chỉ là có chút do dự, em từng đối với anh có tình cảm, hiện tại lại chuyển sang Tuấn Tú, anh có thể hay không cảm thấy e không quyết đoán.” Rốt cuộc cũng có thể nói ra áp lực trong lòng, Hữu Thiên cảm thấy gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng được gỡ bỏ, vô cùng thoải mái.
“Nếu tôi nói với cậu từ trước tới giờ chỉ luôn coi cậu như anh em, cậu có trách tôi không?” Tại Trung cười, chụp lấy bả vai Hữu Thiên. “Tôi rất vui mừng, cậu cuối cùng tình nguyện bước ra khỏi nhà giam, nhiều năm như vậy, vất vả cho cậu.
“Ca…” Hữu Thiên liếc nhìn Tại Trung một cái. “Anh nói chuyện đúng là không chút lưu tình, em năm đó vì ai mà hủy hôn sự a.”
“Trước kia là cho tôi, mà bây giờ là vì chính cậu. Cậu cũng không hối hận vì đã làm chuyện đó, đúng không?” Tại Trung cũng thèm để ý đến lời cậu ta, đem suy nghĩ trong Hữu Thiên nói ra. “Tôi đem Tuấn Tú giao cho cậu, hảo hảo chăm sóc cậu ấy.”
Hữu Thiên hướng y kiêu ngạo cười. “Cậu ấy vì em không quản tính mạng, em cũng sẽ như vậy đối xử với cậu ấy, anh yên tâm đi.”
Sinh mệnh nếu có một người như vậy, làm sao có thể vứt bỏ.
Không thể buông tay.
DUẫn Hạo trên đường tới gặp chỉ huy, đúng lúc nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người kia.
Hắn không phải cố ý đứng môt bên nghe trộm, đi tìm Tại Trung trùng hợp gặp được Hữu Thiên cũng ở đó, không muốn quấy rầy hai người bọn họ nên đứng bên ngoài một hồi. Không nghĩ tới nghe được những lời như vậy, gánh nặng trong lòng như được buông bỏ.
Vốn vẫn luôn lo lắng Hữu Thiên đối với Tại Trung không bỏ xuống được, hiện tại xem ra, khúc mắc này lại được Tuấn Tú mở ra.
A, chính mình chung quy không đủ tự tin. Duẫn Hạo tự giễu bản thân, nhớ tới tình cảm của Tại Trung đối với hắn, trong lòng ngực tràn đầy ấm áp.
Hắn đi nhanh đến phía trước, không ngờ tới có chuyện bất ngờ đang chờ hắn.
“Sư trưởng!” Giơ tay chào theo nghi thức quân đội, Duẫn Hạo đứng trong văn phòng rộng lớn của sư trưởng, đột nhiên có một loại cảm giác mơ hồ.
Sư trưởng nhìn vị sĩ quan phụ tá lừng lẫy tiếng tăm của ngũ đoàn cười đến kì dị, làm động tác thỉnh Duẫn Hạo ngồi xuống, tự mình rót cho hắn một ly trà. “Trịnh sĩ quan, cậu ở ngũ đoàn đã bao lâu rồi?”
Duẫn Hạo sợ hãi tiếp nhận ly trà từ sư trưởng rồi đặt lên bàn, đứng lên thi lễ. “Báo cáo sư trưởng, bốn năm.”
“Nga, trong thời gian ngắn có thể trở thành sĩ quan phụ tá, Duẫn Hạo quả nhiên là người rất có tiền đồ a.” Sư trưởng phất tay ý bảo hắn ngồi xuống, tán thưởng nói. “Có hay không nguyện ý nghe theo sự điều động của tôi?”
Theo lý mà nói, đây là một cơ hội thăng tiến rất tốt. Tuy rằng sau này tránh được việc hành quân tác chiến gian khổ, Duẫn Hạo lại cảm thấy trong chuyện này còn có huyền cơ. “Thời gian Duẫn Hạo rèn luyện tại sư đoàn vẫn còn quá ngắn, chỉ sợ chưa đủ năng lực thay sư trưởng làm việc.” Không thể thằng thừng từ chối, Duẫn Hạo biết vẫn nên để lại mặt mũi cho sư trưởng, chỉ hy vọng lời nói của mình có thể ít nhiều thay đổi ý niệm trong đầu sư trưởng.
“Năng lực có thể từ từ bồi dưỡng, Duẫn Hạo cậu không phải muốn cự tuyệt chứ. Lần này thăng chức cũng không chỉ có mình cậu, cậu biết Trầm Xương Mân không? Nghe nói tiểu tử này t
hông minh phi thường, tôi cũng rất xem trọng cậu ta a.”
Sư trưởng vỗ vỗ bả vai hắn cổ vũ, sau đó sai sĩ quan phụ tá đưa Duẫn Hạo ra ngoài. Xương Mân sớm đã chờ ở bên ngoài, nhìn sắc mặt Duẫn Hạo hơi thất thần, trong lòng biết có chuyện không tốt, liền chuẩn bị toàn bộ tinh thần ứng phó.
Hết chương 22

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.