Chuyện Lạ Dân Quốc

Chương 2:




Mặt trời dần dà xuống núi, Hữu Thiên bất đắc dĩ từ biệt Duẫn Hạo trở về nhà. Không để xa phu trực tiếp kéo xe đến tận cửa, khi cách nhà hơn trăm mét hắn đã xuống xe chậm rãi tản bộ. Ánh trời chiều đem bóng người của hắn kéo thật dài, một cỗ tịch mịch chậm rãi toát ra.
“Thiên nhi của ta, ngươi làm sao vậy?” Âm thanh khắc sâu trong trí nhớ đã nhiều năm không nghe thấy bất ngờ truyền đến, Hữu Thiên mở to mắt nhìn về phía trước, một bóng người đang đứng kế bên tượng thạch Sư tử chắn trước cửa nhà hắn, chính là thân ảnh mà hắn đã nhung nhớ bấy lâu.
Hữu Thiên nhanh chóng bước đến trước mặt người nọ, cả khuôn mặt lẫn giọng nói đều mang theo run rẩy, “Tại Trung? Huynh…. Nhiều năm không gặp, huynh vẫn không hề thay đổi.”
“Lâu như vậy không gặp ngươi một chút lễ phép cũng không hiểu, không thể kêu ta một tiếng ca sao?” Người này chính là nam nhân áo xanh mà Duẫn Hạo gặp trên đường.
Trong giọng nói không có bất mãn cũng không có khinh thường, thậm chí còn mang theo âm điệu sủng nịch, làm cho hai hốc mắt của Hữu Thiên đỏ lên, “Tại Trung ca, huynh từng nói bao giờ ta trưởng thành sẽ đến gặp ta, tại sao lại chậm trễ đến hai năm.”
Nam nhân tên Tại trung đưa tay xoa nhẹ mái tóc đen, “Ngươi bây giờ còn học được tính so đo nữa à, ta đói bụng, mau mang cơm ra cho ta.”
Tại Trung, không ai biết y họ gì, từ đâu tới. Y như một làn gió, khi thì dừng lại bồi hồi một lát, khi thì rất nhanh biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Không có nhiều người gặp qua y, nhưng một khi đã gặp qua, tuyệt đối sẽ không quên được.
Y là một ẩn số, hiện tại là như thế.
Ngày ấy Tại Trung đột nhiên xuất hiện, Hữu Thiên không về nhà ăn cơm khiến cho hắn đến ngày hôm sau vẫn bị Phác phu nhân giáo huấn đến thông suốt. Thực sự Hữu Thiên cũng không để tâm, Tại Trung trở về, so với những việc khác đều quan trọng hơn. Nhưng mà, Tại Trung không chịu theo hắn về Phác gia ở, nói rằng mình đã tìm được chỗ trọ bên ngoài, ở lại khoảng mười ngày rồi sẽ đi.
Tại Trung ở khu rừng ngoài thành tìm được một gian trúc ốc (gian phòng làm bằng trúc) có người trông coi, Hữu Thiên những khi rảnh rỗi đều chạy đến đó. Ban đầu Tại Trung không cho hắn đến mỗi ngày, hắn liền lấy danh nghĩa hoa mĩ là mang đồ ăn đến cho y, y cũng không nói gì thêm nữa, tùy ý hắn vậy.
Thực ra thì Tại Trung không cần ăn cái gì mà cơm canh.
Nhưng Hữu Thiên lại không hề biết.
Ngày hôm đó, Hữu Thiên mang theo thức ăn sáng cùng rượu ngon đi tìm Tại Trung. Mấy ngày trước mẫu thân không cho hắn chạy loạn khắp nơi, nói mời thầy tướng đến chọn ngày tốt để tổ chức lễ thành thân cho hắn.
Hắn một vạn lần không muốn, chính là không còn cách nào. Cho dù hiện tại thanh niên đều cho rằng Tân xã hội không cần những quy củ cũ rích, nhưng cái việc cha mẹ làm mai mối cho con cái vẫn là một tập quán còn tồn tại.
Hắn đi vào trúc ốc, lại ngoài ý muốn không thấy bóng dáng của Tại Trung. Buông đồ xuống, đi ra khỏi phòng tìm kiếm xung quanh một vòng, phát hiện Tại Trung ở đằng sau của trúc ốc đang nhìn một thân cây, trong miệng lẩm bẩm, không rõ đang nói cái gì.
Hữu Thiên nghĩ muốn dọa y, đi thật nhẹ nhàng không phát ra tiếng hướng về phía Tại Trung. Nhưng mặt đất phủ đầy trúc diệp (lá trúc) đã tố cáo hắn, thanh âm “sàn sạt” vừa mới vang lên, Hữu Thiên liền cảm thấy có một thứ gì đó màu xanh mang theo hàn khí lạnh thấu xương bay nhanh về phía hắn, làm cho hắn tránh né không kịp.
“A!” Hắn vừa kêu lên, vật màu xanh kia lập tức dừng lại ngay trước mắt hắn, sau đó chậm rãi rơi xuống đất. Hữu Thiên nhìn ra được đó chính là một mảnh trúc diệp.
“Không có việc gì làm hay sao mà lại chơi loại trò này! Chán sống rồi à!” Tại Trung bay nhanh lại hướng bụng hắn đánh một quyền, Hữu Thiên đau đến gập người, người này sao có thể ra tay mạnh đến vậy, bị một mảng trúc diệp quất vào người cũng không phải việc gì to tát, y có cần phải kích động đến thế không.
Trúc diệp? Kia là phiến trúc diệp, rõ ràng bay nhanh như vậy, còn thẳng hướng của hắn mà phi tới.
Cài thời điểm kia, trong rừng không có gió.
Một tia cũng không.
“Huynh cư nhiên lại biết võ công?!”
Tại Trung gãi gãi lỗ tai bị Hữu Thiên hét đến tê dại “Dùng giọng lớn như vậy làm gì, thời buổi này, không học chút võ hộ thân đi ra ngoài thì không an toàn.”
Dân quốc cũng không thái bình, bên ngoài các nước thù địch như những con hổ đói rình mồi, bên trong cũng náo động không thôi. Những kẻ có tiền vẫn ăn chơi đàn đúm, còn trên đường những người nghèo đói lưu lạc cũng nhiều không kể xiết. Hữu Thiên nhìn thấy vẻ mặt này của Tại Trung, nghĩ y nói cũng có lý.
“Vậy huynh cũng đừng chạy loạn khắp nơi nữa, ở lại nơi này không tốt sao?”
Tại Trung nhìn khuôn mặt cầu xin của hắn, cùng khuôn mặt năm năm trước khi mình rời đi hoàn toàn giống nhau. “Không, nhiều năm lưu lạc như vậy đã thành thói quen, ổn định tại một chỗ cảm thấy không thoải mái.”
“Vậy chờ ta thành thân xong rồi hẳn đi có được không?” Nói lời này trong tâm có chút không cam lòng, Hữu Thiên không nghĩ sẽ ở trước mặt y thành thân cùng nữ nhân khác. Hắn hiện tại, cảm giác đối với Tại Trung tựa hồ có chút biến hóa, không còn giống tình cảm huynh đệ như năm năm trước. Hắn cũng thấy thực kì quái, bộ dáng của Tại Trung vẫn y như ngày xưa, nhưng cũng nhờ bộ dáng này, làm cho khoảng cách giữa hai người bọn họ kéo gần không ít. Cho nên, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ mong Tại Trung có thể đáp ứng hắn ở lâu vài ngày.
“Được, ta đáp ứng ngươi. Sau khi ngươi thành thân xong, ta sẽ đi.” Ngày xưa đáp ứng Hữu Thiên sẽ gặp lại khi hắn trưởng thành, đối với Tại Trung mà nói là đã phá vỡ nguyên tắc của y. Không hiểu sao, lúc nhìn thấy thiếu niên cầu xin mình với ánh mắt cô đơn, y như thế nào lại để tâm, chỉ có thể một lần lại một lần đáp ứng.
Nhưng lần này nhất định là lần cuối cùng.

Hữu Thiên vừa đi không lâu, Tại Trung nhớ tới cái cây phía sau ốc. Y xoa xoa thân cây, nhắm mắt đứng yên trong chốc lát, từ trong thân cây hiện ra một bóng người, dần dần rõ ràng hơn. Xiêm y màu hồng nhạt, mái tóc đen dài mềm mại như cánh hoa đào, hoàn toàn không phải người thuộc thời đại này.
“Bị cậu ta làm gián đoạn sự xuất hiện của ngươi, ngại quá.” Tại Trung mở mắt, không còn là đồng tử u ám, ánh mắt của y xuất hiện một vòng sáng màu bạc. “Tuấn Tú, nguyên lai bộ dạng của ngươi lại xinh đẹp như vậy, thật không hổ danh là đào yêu.”
Nam tử hồng y tên Tuấn Tú cúi đầu cười, hai má ửng hồng. “Xinh đẹp như vậy so ra vẫn kém hồ tiên ngàn năm, làm phiền ngài hao phí công lực giúp ta hiện thân, Tại Trung đại nhân.”
“Đại nhân là cách gọi của mấy trăm năm trước, hiện tại ngươi gọi ta là ca đi.” Tại Trung cười lớn vung vẩy ngón tay, mái tóc dài của Tuấn Tú trong khoảnh khắc đã biến thành mái tóc ngắn ngang tai. “Trong thời gian này, ta giúp ngươi tu luyện, về sau liền đi theo ta, thế nào?”
Cảm giác phía sau cổ có chút lạnh lẽo, Tuấn Tú gật đầu, “Vâng.”
Cái gì mà võ công hộ thân, tất thảy chỉ để đánh lừa Hữu Thiên.
Thân phận thực sự của y chính là hồ ly tu luyện thành tiên, đã sống được một ngàn năm.
“Cái gì? Ca, ngươi muốn dẫn ta đến lễ đính hôn? Lần này là trò vui gì đây, ta từ trước tới nay chưa bao giờ bước ra khỏi cánh rừng này.”
Trước lễ đính hôn của Hữu Thiên một ngày, Tại Trung đã giúp Tuấn Tú thoát ly khỏi cây đào một thời gian dài. Cho dù là hồ ly đã tu luyện ngàn năm, y cũng không nghĩ mình sẽ đứng vào lớp tiên. Truyền cho Tuấn Tú một phần mười công lực y cũng không cảm thấy mất mất gì, tu luyện lại là được. “Ngươi hiện tại đã đi lại tự do, có thể ra khỏi cánh rừng này ngắm nhìn tân thế (thế giới mới).”
“Ta…” Tuy có Tại Trung bên cạnh nhưng Tuấn Tú cho tới bây giờ chưa từng đi quá xa cây đào, càng không nói ra khỏi cánh rừng này. Đối với thế giới mới lạ bên ngoài, nó không phải là không hiếu kỳ, nhưng vẫn còn sợ hãi. “Ngươi không rời khỏi ta thì ta mới đi.”
Diện mạo nhìn qua chỉ nhỏ hơn mình một chút, nhưng bên trong vẫn là một đứa trẻ không rành rỏi sự đời. Tại Trung cười cười, xoa mái tóc ngắn của Tuấn Tú. “Được, nhất định không rời khỏi ngươi.”
Hết chương 2

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.