Chuyện Lạ Dân Quốc

Chương 19:




Trước đó bắt được đầu lĩnh của quân Nhật đem về, dự định thẩm vấn sau đó xử tử, nhưng đám võ sĩ này thề nguyện sống chết trung thành với Nhật Bản thiên hoàng, ở trong ngục thừa dịp lính gác không chú ý tự sát.Cho nên lần này bắt được An Bội, đoàn lý liền sai người giám sát gắt gao, hi vọng từ miệng gã moi ra chút tin tức.
Nhưng từ lúc bắt được An Bội đến nay đã hơn một tháng, mặc kệ là dụ dỗ hay *gia hình, gã vẫn đều ngậm miệng không nói. Gã làm bộ anh hùng không ngại hy sinh, nói mình là người Nhật Bản, không thể hại người Nhật Bản.
(*gia hình: sử dụng cực hình)
Cho nên, không thể tha thứ.
“An Bội Không Nguyệt! Nếu ngươi hôm nay còn không nói, buổi tối sẽ đem ngươi ra xử tử. Bà nội nó tỏ ra anh hùng cái gì, ngươi ở nơi này rồi còn muốn làm trang chí sĩ ái quốc!” Đội trưởng cũng là một người giỏi giao tiếp, ban đầu còn tỏ vẻ khách khí, nhưng về sau đều đem những lời thô tục nói ra, không quản mấy cái lễ nghĩa nữa.
An Bội bị trói trên cọc gỗ, đầu vốn đang cúi thấp khẽ nâng lên, khẽ nhếch môi cười khổ. A, thật không ngờ bản thân lại có kết cục như vậy, đơn giản trước khi chết, muốn gặp lại người kia một lần. “Ta muốn gặp một người.”
“Ai?”
“Là mỹ nhân đã bắt được ta.”
Trịnh Duẫn Hạo không nghĩ tới An Bội sắp chết đến nơi còn muốn gặp Tại Trung. “Hắn rốt cuộc muốn làm cái gì! Không nói thì không nói, đem hắn một phát bắn chết cho rồi.”
Tiểu binh tới truyền tin bị câu nói của hắn làm cho hoảng sợ, Kim Tại Trung còn chưa phản ứng gì, Trịnh sĩ quan tại sao lại tức giận như vậy. “Sư trưởng nói, có thể An Bội gặp cậu sẽ chịu nói gì đó, cho nên sai tôi tới mời cậu đi thử xem sao.”
Tại Trung gật đầu đầu, làm động tác thỉnh tiểu binh đi trước dẫn đường, Duẫn Hạo chạy theo ôm y vào trong ngực, cắn răng nói. “Đứng cách xa hắn một trượng.”
Tại Trung nghiêng người tới bên tai Duẫn Hạo, nhẹ nhàng nói. “Đừng quên tôi không phải là người, là yêu.”
Nhìn Tại Trung vẫn một thân áo trắng xuất hiện, ánh mắt An Bội gắt gao nhìn chằm chằm người kia, không cam lòng, phẫn nộ, đủ loại tâm tư giằng xé trong lòng gã, cơ hồ muốn đem Tại Trung ra xâu xé.
“Đội trưởng, để tôi một mình nói chuyện với hắn.” Tại Trung nói thầm với đội trưởng. Đội trưởng nghi hoặc nhìn y,đáp lại là vẻ mặt kiên định của y, đành mang theo người ra ngoài, chỉ lưu lại vài người giữ cửa. “Bây giờ, ngươi có thể nói những điều ngươi muốn nói, An Bội tiên sinh.”
“Có thể hay không nói cho ta biết tên của ngươi.” An Bội lồng ngực kịch liệt thở dốc, mở miệng thấp giọng nói.
Tại Trung cười khẽ, chậm rãi bước tới vị trí cách An Bội một trượng. “Kim Tại Trung.”
Ba kí tự bình thường, thật kì quái xếp lại với nhau lại dễ nghe vô cùng. An Bội nhắm mắt lại, đem răng nanh cắn lên làn môi đã tái nhợt, liền rỉ ra chút máu. “Kim – Tại – Trung.” Tiếng nỉ non giống như muốn khắc sâu cái tên Tại Trung, đột nhiên một ngụm máu tươi từ trong miệng gã bắn ra, giống như phi tiêu dính lên lồng ngực y rùi lập tức biến mất. “Đây là cấm thuật cuối cùng của gia tộc An Bội, ‘huyết chi khiên hồn’… A, quên không nói cho ngươi biết tổ tiên của ta cùng hồ tiên từng quen biết, cho nên mỗi thế hệ đều lưu lại chút huyết hồ..” Nói tới đây, An Bội kịch liệt thở hổn hển. Tiếp tục nói: “Ta dùng máu của chính mình kiềm chế hồn phách của ngươi, chỉ cần ta niệm tên của ngươi, ngươi sẽ bị ta khống chế.”
Tại Trung từ đầu vẫn im lặng nghe gã nói xong, khóe môi y lộ ra nụ cười quỷ dị, máu tươi tràn ra khóe môi, thân thể tản mát ra diễm lệ.
“Ngươi cười cái gì?”
Đưa tay lau đi vết máu bên khóe môi, Tại Trung tiến lên vài bước, yên lặng nhìn mặt An Bội. “Tên này của ta là gần ngàn năm sau khi đắc đạo được người khác đặt cho, ngươi căn bản không thể dùng nó để chế ngự ta. Kỳ thật ta cũng có tên, nhưng đã rất lâu rồi không dùng đến, giờ cũng không cần.”
Nghe y nói xong, An Bội liền cả kinh không biết đáp thế nào. Thôi, chính mình ngu ngốc để bại trong tay yêu nghiệt này. “Cũng do ta không thể chống lại mị lực của yêu hồ, làm nhục cái tên An Bội. Ngươi muốn làm thế nào, xin cứ tự nhiên.”
“Ngươi sẽ nhận được trừng phạt mà ngươi đáng phải chịu.” Tại Trung xoay người lui lại hai bước, cúi đầu mở miệng.
Bóng dáng áo trắng ấy, là hình ảnh cuối cùng An Bội nhìn thấy trên cõi đời này.
Gã không để ý tới, dáng người kia, có chút lảo đảo.
“Tuấn..Tuấn Tú. “Tại Trung tìm được Tuấn Tú đang ngốc trong phòng, cuối cùng không chống đỡ được. Mặc dù khiên hồn thuật của An Bội không có tác dụng, nhưng máu tươi này lại đánh vào ngực y. Tránh né không kịp, cho nên vẫn là bị thương.
Tuấn Tú nghe tiếng vội tiến lên đỡ lấy Tại Trung đang lảo đảo sắp ngã, nhìn y sắc mặt tái nhợt, hoảng sợ tới mức nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp. “Ca..Ca, ca làm sao vậy?”
Tại Trung hướng nó cười an ủi, nương theo nó di chuyển tới giường nằm xuống. “Đi…đóng cửa lại”
“Đệ nghe nói ca tới nhà lao gặp An Bội, có phải bị tên súc sinh kia đả thương! Ta đi giết hắn.” Sớm biết tên Nhật Bản kia không phải người tốt, một lần không thành công, thế nhưng lại dám đả thương Tại Trung ca lần thứ hai.
Tại Trung giữ chặt tay Tuấn Tú lắc đầu. “Gã sớm muộn gì cũng chết. Cũng là ta sơ sảy mới để hắn làm bị thương, có lẽ phải quay về nguyên hình, khi nào hồi phục cũng chưa biết. Ta không muốn để Duẫn Hạo biết ta bị thương, đệ nghĩ biện pháp gì đó giấu giếm anh ấy giùm ta.” Hồi phục nguyên hình cũng  coi như là một trạng thái tự thân bảo hộ, chậm thì vài ngày, lâu thì qua rằm, y có thể hồi phục. “Sau khi trở lại làm hồ ly ta sẽở cạnh Duẫn Hạo, đệ yên tâm đi.”
Vừa dứt lời, Tại Trung đã biến mất, từ trong y phục rơi xuống đất lộ ra một cái đuôi tuyết trắng. Tuấn Tú xốc lên quần áo, Tại Trung lúc này trong dạng hồ đã sớm nhắm mắt, xem ra là đã bất tỉnh.
Duẫn Hạo trừng mắt nhìn vật nhỏ đang ngủ say trong lòng, nhất thời chưa thể tiếp nhận những gì Tuấn Tú nói. “Ngủ đông?”
Tuấn Tú mất tự nhiên kịch liệt gật đầu, nó cũng không muốn lấy cái lý do chắp vá như vậy, nhưng ngoại trừ lý do này ra nó cũng không nghĩ được lý do khác.” Vốn Tại Trung ca không cần ngủ đông, nhưng phương Bắc gió lạnh. Anh cũng biết vài ngày trước anh ấy đã phải dùng không ít pháp lực, còn phí tinh thần đối phó với đám người Nhật Bản kia, nguyên thần tiêu hao quá lớn, cho nên cần ngủ đông trong một thời gian ngắn.”
“Đây chính là phương thức ngủ đông của cậu ấy sao?” Hồ ly tuyết trắng tròn xoe đáng yêu nằm trong lòng ngực của hắn, cái đuôi thỉnh thoảng lại lay động. Sự tình đã như vậy, hắn không thể không cùng tiểu hồ ly đáng yêu này gắn thành một khối.
“Ân, đúng vậy.Khoảng mười ngày nửa tháng sẽ khôi phục hình người, bộ dáng như vậy cũng chỉ có ca nhìn thấy, không phải rất tốt sao.” Tuấn Tú đưa tay lên trán lau đi mồ hôi, nó không giỏi nói dối, sau đó liếc mắt nhìn tiểu hồ ly đang an ổn trong lòng Duẫn Hạo. “Ca cẩn thận đừng để người khác nhìn thấy, lúc nào cũng nên mang theo bên người. A, ta còn phải thay ca đổi phó với tên Phác Hữu Thiên rắc rối kia, Duẫn Hạo ca ta đi trước nha.”
Tiễn Tuấn Tú, Duẫn Hạo bất đắc dĩ ôm Tại Trung đang say sưa ngủ bước vào trong. Hình dạng như vậy là lần đầu tiên mình nhìn thấy a.
Một bộ dáng an tâm, không chút phòng bị.
Đêm đó, trong ngục An Bội vô cớ bỏ mình. Theo lính gác kể lại, gã nhắm hai mắt mỉm cười mà chết.
Cũng chỉ có gã tự biết, tại sao gã lại cười.
Hết chương 19

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.