Chuyện Lạ Dân Quốc

Chương 17:




“Tuấn Tú, cậu vừa nói cái gì? Tại Trung đã bị bắt!” Chờ đợi thật lâu không thấy tín hiệu hành động, Tuấn Tú lại đột nhiên xuất hiện trong không trung, cùng tin tức kia làm cho tim và mật của Duẫn Hạo đều như muốn vỡ ra.
Cùng đội trưởng nói xong tình huống, Tuấn Tú đi đến chỗ Duẫn Hạo, nó khẳng định Tại Trung đã nhìn thấy gì đó, bằng không sẽ không dùng đại thương pháp đẩy nó trở về. “Tại Trung ca nói bên kia có bẫy, hành động đêm nay hủy bỏ.”
“Tôi muốn đi cứu cậu ấy! Không thể để cậu ấy ở đó một mình, đám người Nhật Bản toàn lũ chuyên ăn sống nuốt tươi, không thể để Tại Trung ở lại đó, không thể.”
“Duẫn Hạo ca, anh bình tĩnh một chút, Tại Trung ca tạm thời không có việc gì, chúng ta trước hết hãy tính toán kế hoạch cụ thể.” Xương Mân vươn tay giữ Duẫn Hạo lại, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói.
Nghe được Tại Trung tạm thời vô sự,Duẫn Hạo dần bình trĩnh trở lại, nhưng lại rất nhanh cảm thấy nghi ngờ. “Xương Mân, làm sao em biết cậu ấy sẽ không có việc gì, một mình cậu ấy không có khả năng an toàn.”
Xem ra, Tại Trung chưa nói cho Duẫn Hạo biết chân tướng. Tuấn Tú cùng Xương Mân nhìn nhau, gật gật đầu.
“Hai đứa nói Tại Trung là hồ tiên! Xương Mân, hiện tại không phải là lúc để nói giỡn.” Mặc cho ai đang nghe lúc sau đều sẽ không tin tưởng, Tuấn Tú liền biến ra một gốc cây đào đưa tới trước mặt Duẫn Hạo. Mùa đông căn bản sẽ không xuất hiện hoa anh đào, Duẫn Hạo sững sờ, nhất thời không nói lên lời.
“Em chưa từng đùa giỡn với anh, ban đầu em cũng không tin, nhưng hiện tại như anh thấy đấy. Tuấn Tú cùng Tại Trung ca đều là yêu, đây là nguyên nhân nhiệm vụ lần trước thuận lợi đến vậy.”
Nhắc tới nhiệm vụ lần đó, hắn lại nhớ tới hình dáng Tại Trung ngày đó bước trên lô cốt, phiêu phiêu như tiên. “Nhưng lần này tại sao…”
Tuấn Tú nhíu mày suy đoán: “Có thể cản trở được chúng tôi chỉ có phù chú, xem ra bên kia đã động thủ đem Tại Trung ca bắt lại, tôi đi đằng sau cho nên chưa có bước vào.”
“Vậy nên Duẫn Hạo ca, anh sốt ruột cũng không có cách nào, sư đoàn khẳng định không thể thiếu vũ khí bí mật là anh Tại Trung, cho nên quân đoàn ba bên kia chắc chắn sẽ hành động.” Xương Mân nói như vậy không hẳn không có lý, nếu thiếu Tại Trung, lần sau ai sẽ đi đột kích đêm.
Duẫn Hạo không hề mở miệng, nhíu chặt mày nhìn hai người kia, hắn đối với an nguy của Tại Trung vẫn rất lo lắng.
Tại Trung, cậu nhất định không được xảy ra chuyện gì.

Hoảng hốt mở mắt ra, Tại Trung chỉ cảm thấy bốn phía thực yên lặng, y nằm ở trên giường, tay chân bị trói lại không thể động đậy.
“Tôi biết em rất nhanh sẽ tỉnh lại.” Bên cạnh đột nhiên có người nói chuyện, rõ ràng bằng tiếng Trung. Tại Trung cũng không ngờ được mình lại không phát hiện ra hơi thở của người này. “Không nghĩ tới bên kia có nhân vật như vậy, khó trách tiểu đào lại bị té ngã.”
“A, anh biết tôi, thế nhưng tôi lại không biết anh, như thế thật không công bằng.” Thanh âm miễn cưỡng mang theo mềm mại đáng yêu, Tại Trung biết y đã hiện yêu hình. Nhưng y cũng không sợ, sau khi bản thân hôn mê người kia cũng không làm gì, chỉ dùng phù chú để khống chế, người này tựa hồ hiểu được cách bắt yêu.
“An Bội Không Nguyệt, hậu duệ của âm dương sư.”
Một bàn tay lạnh lẽo xoa lên khuôn mặt Tại Trung, y chán ghét mặt nhăn mày nhíu. Tuy rằng y đối với độấm mẫn cảm không lớn, nhưng khác với cảm giác khi Duẫn Hạo chạm vào, y chỉ cảm thấy trong lòng tê dại, thực không thoải mái.” Nếu là âm dương sư, tại sao không thừa dịp tôi hôn mê mà lấy đi hồ châu, chỉ dùng thi pháp trói chặt, hay là An Bội tiên sinh có ham mê đặc biệt?”
Gã nhìn chằm chằm khuôn mặt cương quyết của y, tướng mạo như văn nhân (chỉ bộ dáng yêu mềm) lại chạy tới tham gia quân ngũ, thực đáng tiếc, lại càng đáng giận.
“Tôi vốn không có loại ham mê này, chính là nhìn thấy mặt cậu liền có.” An Bội tựa vào bên tai Tại Trung, thổi thổi khí. “Chỉ là theo thói quen tạo kết giới khi ngủ, không nghĩ tới săn hạ được vưu vật như vậy, đây cũng coi như là người Trung Quốc báo đáp tôi đi.”
“Báo đáp? Bọn ta còn hận không thể lột da rút xương của ngươi. Ngươi chẳng qua mới đụng tới ta, nếu đụng phải người khác đã sớm đi gặp Diêm vương rồi.” Tại Trung nghiêng đầu qua một bên, y cũng không sợ chọc giận hắn, sau khi tỉnh lại pháp lực đã hồi phục được một chút, y chắc chắn có thể thoát khỏi trói buộc.
Như đọc được ý nghĩ của y, An Bội điểm nhẹ cánh tay giải khai trói buộc. “Tôi cũng không muốn thương tổn mỹ nhân, còn hy vọng mỹ nhân chủ động yêu thương nhớ nhung.” (Editor: đọc câu này xong buồn nôn, Beta: *ánh mắt đồng tình*)
Tại Trung ngồi dậy xoa xoa cánh tay: “Ta sẽ không quăng mình vào vòng tay của kẻ súc sinh,ngươi nên vứt bỏ cái suy nghĩ đó đi.” Y từ trong người lấy ra nhuyễn kiếm, chỉ thẳng vào mặt An Bội.
“Mỹ nhân tính cách thật mạnh mẽ, nhưng cũng vô dụng thôi, cậu không thoát khỏi căn phòng này được đâu.” Gã đi tới gần Tại Truing, miệng không tiếng động niệm chú văn. Cả người y đột nhiên vô lực, nhuyễn kiếm trong tay lạch cạch rơi xuống đất.
“Người Trung Quốc có câu ngạn ngữ: Tà không thắng nổi chính. Dù cho pháp lực của cậu có cao cường thế nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của tôi.” An Bội ngồi vào bên giường, đem thân thể vô lực của Tại Trung ôm vào trong lòng. “Mỹ nhân có hứng thú hay không, xem tôi tiêu diệt đồng đảng của cậu?”

Phác Hữu Thiên không ngờ khi bản thân thay đổi thân phận trở lại nơi này, lại nhận được tin tức như vậy.
“Tôi đã sớm nói Tại Trung không nên ở nơi này, anh ấy muốn đi tại sao cậu không cản anh ấy lại!”
“Cậu nghĩ với tính cách của cậu ấy tôi ngăn cản được sao?”
Một câu này của Duẫn Hạo khiến Hữu Thiên nghẹn họng không nói lên lời, cũng đúng, với tính cách của Tại Trung, một khi đã quyết định chuyện gì sẽ không thay đổi.
Hai mắt đỏ ngầu, râu ria xồm xoàm, bất kì ai nhìn thấy Duẫn Hạo hiên tại đều không khỏi giật mình. Từ lúc Tại Trung bị bắt hắn không có ngủ, trong đầu luôn hiện lên hình ảnh của y khi cười, khi tức giận hay khi đau đớn. Chuyện Tại Trung là yêu, hắn hiện tại vẫn chưa tiếp thu được. “Nhưng mà tại sao cậu lại chạy tới nơi này? Cậu không biết nơi này là chiến trường sao, cũng quên thân phận hiện tại của cậu là người Mĩ.”
“Tôi hiện tại lấy thân phận là phóng viên chiến trường tới để phỏng vấn các cậu về chiến thằng lần trước, Trịnh Duẫn Hạo.” Anh lấy ra từ trong ngực lấy ra một tấm thẻ phóng viên đưa tới trước mắt Duẫn Hạo lắc lắc.” Hiện tại cũng không phải lúc nói chuyện này, các cậu tính toán thế nào cứu Tại Trung ra.”
“Chuyện này còn phải chờ cấp trên quyết định, tôi hận không thể tự mình đi qua cứu cậu ấy, an nguy của Tại Trung tôi so với cậu còn lo gấp trăm lần.”
Sơ ý nói ra lời trong lòng, Duẫn Hạo liền thấy được sắc mặt của Hữu Thiên trở nên xấu đi. “Trịnh DUẫn Hạo, cậu có chuyện gì giấu tôi?”
“Vương bát đản, thừa dịp tôi không có mặt ra tay với Tại Trung, cậu không xứng đáng làm anh em với tôi!” Hữu Thiên hướng về Duẫn Hạo đánh một quyền, Duẫn Hạo cũng không trốn tránh, nhưng thân thể vẫn còn chưa hoàn toàn bình phục liền bị đánh ngã xuống đất. “Khi tôi khuyên Tại Trung rời khỏi nơi này không thấy cậu nói năng gì, tôi còn tưởng vì cậu và anh ấy không quen biết, không ngờ tiểu tử nhà cậu đã sớm có tư tình với anh ấy!”
Nghe tiếng động Tuấn Tú hoảng sợ, chuyện không nên xảy ra cuối cùng cũng xảy ra.
“Phác Hữu Thiên anh làm gì vậy! Duẫn Hạo ca còn đang bị thương, anh biết không!” Tuấn Tú xông lên đỡ Duẫn Hạo dậy, tức giận chỉ thẳng mũi Hữu Thiên nói. “Duẫn Hạo ca lúc trước thay Tại Trung ca chịu một viên đạn, còn chưa bình phục hoàn toàn đâu!”
Tình cảm của Tại Trung và Duẫn Hạo nó đều nhìn thấy, tuy rằng không hiểu tại sao Hữu Thiên lại phát hỏa, nhưng nó thể hiểu được, đây cũng là bởi vì Tại Trung ca.
“Tuấn Tú, đừng nói nữa.” Duẫn Hạo lau lau vết máu bên khóe miệng, giơ tay ngăn cản Tuấn Tú. “Những chuyện khác, để anh tự mình nói.”
Hết chương 17

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.