Chuyên Gia Luyện Cấp

Chương 40: Mượn Tiền




Thiên Cuồng, Lâm Phỉ, Thiên Phi cùng Thiên Tâm kinh ngạc nhìn Tiêu Linh.
“Ngươi định dùng ngọc để khảm trang bị à? Bây giờ cấp bậc còn thấp như thế, dùng ngọc khảm trang bị thì cái được không bù đắp nổi cái mất đâu.” Thiên Cuồng nói.
Dùng ngọc để khảm một kiện trang bị cấp thấp, chuyện như vậy chỉ có một số đại bang hội mới làm được mà thôi, game thủ bình thường tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy.
Tiêu Linh chần chờ chốc lát, có nên đem việc mình là cơ giới luyện kim thuật sĩ nói cho 4 người Thiên Cuồng hay không đây? Nếu như nói ra, thì cũng quá là kinh thế hãi tục rồi, một game thủ ba hệ thuật sĩ, mọi người còn có thể tiếp nhận được, dù sao ba hệ thuật sĩ này có đều điểm thông suốt với nhau, bọn họ vốn là từ một nghề nghiệp mà chia ra mà thành 3 nhánh, lực lượng đều chung một cội nguồn, dù có trở lại được lúc mạnh mẽ nhất cũng sẽ không thoát khỏi được những hạn chế dành cho game thủ thuộc nghề nghiệp hệ ác ma.
Nhưng bọn họ sẽ tuyệt đối không cách nào tiếp nhận được việc, một game thủ đã có ba hệ thuật sĩ ngoại ra lại còn là một cơ giới luyện kim thuật sĩ a,điều này thật không cách nào tưởng tượng nổi. Một game thủ vừa có nghề nghiệp ác ma cả ba hệ, vừa là cơ giới luyện kim thuật sĩ, đặc biệt hơn nữa là tại lúc làm nhiệm vụ phụ bản, một người có thương tổn phát ra không thua kém game gì thủ thuật sĩ bình thường, lại được cộng thêm thương tổn phát ra của robot nữa, tuyệt đối có thể đem một pháp sư hệ hỏa vốn nổi tiếng nhờ lực sát thương cường đại mà hung hăng giẫm nát trong lòng bàn chân.
Có thêm nghề cơ giới luyện kim thuật sĩ chính là lá bài chưa lật của mình, mấy người Thiên Cuồng mặc dù phẩm hạnh không tệ, nhưng dù sao cũng chỉ là mới quen biết, nếu như đem bí mật này nói cho bọn họ, không khỏi có điểm quá khinh suất đi.
Tiêu Linh nói: “Ta học công trình. Hiện tại công trình đã tới trung cấp rồi.” Thiên Cuồng hẳn là có thể nghe ra ý Tiêu Linh không muốn giải thích rõ, chỉ nói như vậy coi như cũng đã là giải thích ấy người Thiên Cuồng rồi.

“Trung cấp công trình?” mấy người Thiên Cuồng kinh ngạc vạn phần, không nghĩ tới Tiêu Linh lại học công trình, cũng không phải công trình vô dụng, mà là công trình luyện tập quá khó khăn. Cả Ân Trạch Tư đại lục đạt tới công trình trung cấp cùng lắm cũng chỉ có mấy ngàn người, trước mắt cao cấp còn chưa có. Chỉ bằng kỹ năng công trình trung cấp mà nói nếu Tiêu Linh gia nhập vào một bang hội cỡ nhỏ nào đó sẽ được đối đãi như ông nội, bà nội, cho dù đến bang hội lớn cũng có thể được đãi ngộ lớn đó nha.
Tình hình chung là, chỉ có một ít cơ giới luyện kim thuật sĩ mới học tập kỹ năng cuộc sống này, mà cho dù có học đi nữa thì phần lớn bọn họ cũng chỉ làm quen một chút với công trình mà thôi, dù sao bọn họ cũng suốt ngày mang theo robot, tu bổ lại hằng ngày cũng chả mấy khi phải dùng tới kiến thức về công trình. Chỉ có một ít bộ phận nhân tài đem công trình luyện đến trung cấp, bởi vì bọn họ muốn chế tạo robot cấp bậc cao.
“Trách không được cấp bậc của ngươi lại thấp như vậy, nguyên lai là do dùng thời gian để luyện kỹ năng cuộc sống.” Thiên Cuồng suy nghĩ một chút rồi nói:
“Ngươi muốn chế tác kiện đồ vật nọ cần tài liệu gì?”
“Năm khối Ngọc Màu Lam Đậm, năm khối Ngọc Màu Xanh Đậm.” Tiêu Linh nói.
Thiên Cuồng, Lâm Phỉ, bốn người thần hít một hơi khí lạnh, đó phải gần 20-30.000 kim tệ đó nha! Tiêu Linh rốt cuộc là muốn chế tạo ra cái đồ thứ gì thế?
Công trình không đơn giản chỉ là dùng để chế tạo robot, mà nó còn có thể tạo ra rất nhiều đồ vật phi thường hữu dụng, như súng, thuốc nổ mạnh, lựu đạn khói, ống nhòm, dụng cụ dò xét quái vật, dụng cụ dò xét mỏ quặng.v.v…, mà thú vị nhất chính là còn có thể chế tạo ra ra Địa Tinh Khởi Bác Khí >, có thể giúp cho người chết sống lại, bất quá điều kiện sử dụng Địa Tinh Khởi Bác Khí > để sống lại cũng có hạn chế, không thể sống lại vô số lần được.

( Editor: Địa tinh khởi bác khí : hình như là một dạng kiểu “máy thở oxy của địa tinh ” thì phải, mềnh chưa thấy chỗ truyện nào dịch rõ ra được cụm từ này cả nên cứ để nguyên đợi có người nào giỏi tiếng trung chỉ điểm vậy, mềnh chỉ là từ đọc nhiều truyện + tra từ điển mà hiểu ra chứ chả biết một chữ cắn đôi nào về tiếng tung của cả.)
Bất cứ thứ gì đã được công trình sư gia công thành sản phẩm, giá cả cũng sẽ cực kỳ cao, và đương nhiên từ đó suy ra giá tài liệu cũng không thể rẻ được.
Thiên Cuồng tự nhiên cũng không cho rằng, Tiêu Linh hao tốn tinh lực lớn như vậy chỉ để chế tạo một kiện đồ vật không thực dụng, nếu Tiêu Linh đã không muốn tiết lộ, vậy Thiên Cuồng hắn cũng sẽ không hỏi nhiều.
“Không nghĩ tới ngươi lại học cả công trình a.” Thiên Cuồng nhìn thoáng qua Lâm Phỉ hỏi: “Chỗ chúng ta còn bao nhiêu khối Ngọc Màu Lam Đậm cùng Ngọc Màu Xanh Đậm?”
Bốn người Thiên Cuồng cùng Lâm Phỉ cũng đã chỗ này giết Chiến Sĩ Màu Máu cùng Pháp Sư Màu Máu đã một khoảng thời gian rồi, hơn nữa lúc giết quái, bọn họ đều giết từng đàn a.
Chẳng lẽ bọn họ còn có Ngọc Màu Lam Đậm và Ngọc Màu Xanh Đậm, Tiêu Linh không khỏi hưng phấn hẳn lên.
“7 khối Ngọc Màu Lam Đậm, 6 khối Ngọc Màu Xanh Đậm. Ta cảm giác ngọc còn có thể lên giá nên vẫn còn tồn trữ chưa có bán.” Kỳ thật ngọc này là do bốn người Lâm Phỉ dùng kim tệ để mua, bọn họ cũng đã mua không ít ngọc, chuẩn bị chờ lúc ngọc lên giá bán đi, chỉ là nàng tận lực che giấu chuyện này không nói ra. Lâm Phỉ nói thiếu chút nữa làm Tiêu Linh nhảy dựng lên, không nghĩ tới bọn họ lại có nhiều như vậy. Nếu có 5 khối Ngọc Màu Lam Đậm, 5 khối Ngọc Màu Xanh Đậm, vậy Tiêu Linh có thể chế tạo một con Cơ giới Thạch tượng quỷ rồi!
“Nếu như Tiêu huynh đệ đã nói là cần như vậy, thì cứ mượn đi thôi.” Thiên Cuồng rất tùy ý nói.
Tiêu Linh tặc lưỡi không thôi, đây là mấy trăm ngàn kim tệ đó nha! Mà Thiên Cuồng đương nhiên là không có khả năng đem 20-30.000 kim tệ tùy ý đem cho như vậy rồi, Tiêu Linh cũng biết ý tứ của hắn, hắn là muốn kết giao bằng hữu đây mà.
Đôi khi không phải cứ có tiền là có thể mua được tình hữu nghị, nhưng cũng có đôi khi có trường hợp ngoại lệ.
Tiêu Linh lắc đầu nói: “Ta không thể nhận được.” Tiêu Linh không phải loại người tham lam, hắn cũng muốn kết giao bằng hữu với Thiên Cuồng, nhưng vô duyên vô cớ nhận lấy gì đó của người khác, cái món nợ nhân tình cũng là một sự tình phiền toái a. Dù vậy nhưng bọn họ đã có nhiều Ngọc Màu Lam Đậm cùng Ngọc Màu Xanh Đậm như thế, Tiêu Linh cũng không định bỏ qua cơ hội lần này, dù sao bọn họ bán cho người nào cũng đều là bán.
“Nếu không thì như thế này vậy, ta và các ngươi làm một cái khế ước xác minh ta nợ tiền các ngươi. Rồi các ngươi đem Ngọc Màu Lam Đậm cùng Ngọc Màu Xanh Đậm bán cho ta là được”.
Tiêu Linh kiên trì không có kinh suất mà nhận số Ngọc Màu Lam Đậm cùng Ngọc Màu Xanh Đậm nọ.
“Năm khối Ngọc Màu Lam Đậm, năm khối Ngọc Màu Xanh Đậm, cứ tính là 20.000 kim tệ vậy.” Thiên Cuồng biết không thể cưỡng cầu Tiêu Linh, như vậy chứ nếu như Tiêu Linh mà thuận miệng liền đáp ứng ngay, thì Thiên Cuồng mới không thể không hoài nghi nhân phẩm của Tiêu Linh, muốn đạt được sự tôn trọng của người khác, trước hết phẩm hạnh cũng phải chính trực, kết giao bằng hữu phải thật lòng, đừng nghĩ tới việc tham lam gì đó của bằng hữu, đây chính là tiêu chuẩn cơ bản nhất.

Bây giờ mỗi khối Ngọc Màu Lam Đậm có giá tầm 3.000 kim tệ, Ngọc Màu Xanh Đậm chừng 2.500 kim tệ, xem tình hình này, giá cả còn có thể tăng lên nữa, định giá 20.000 kim tệ mà nói, như Tiêu Linh cũng chiếm tiện nghi quá lớn rồi, dù là Thiên Cuồng nói 30.000 kim tệ cũng không quá phận. Tiêu Linh vừa định nói cái gì thì Thiên Cuồng liền cắt đứt: “Thôi cứ như vậy đi, sau này hợp tác còn rất nhiều cơ hội trả lại, đừng để ý đến mấy chuyện lẻ tẻ đó.”
10.000 kim tệ là chuyện nhỏ sao? Lúc Thiên Cuồng nói thế, Lâm Phỉ, Thiên Phi, Thiên Tâm một điểm cũng không dị nghị, đối với cao thủ chính thức mà nói, mất đi bao nhiêu tiền cũng có thể kiếm trở về, nhưng một đồng đội tốt lại là nghìn vàng khó mua. Theo tâm tư của Thiên Cuồng, nếu thực sự có thể làm cho Tiêu Linh một mực gia nhập cố định vào đoàn đội của bọn họ, vậy tốn mấy chục ngàn kim tệ cũng không là gì. Cho dù Tiêu Linh không chịu, thì nếu như sau này có chuyện gì cần Tiêu Linh hỗ trợ, Tiêu Linh hẳn cũng sẽ không tiện từ chối a.
Ý niệm thành lập đoàn đội cố định của Thiên Cuồng đối với Tiêu Linh mà nói là có ích mà không có hại, Tiêu Linh tự nhiên là vui vẻ tiếp nhận, nếu Thiên Cuồng đã nói đến như thế rồi, mà mình còn cự tuyệt thì có vẻ kiêu căng quá rồi. Tiêu Linh đáp: “Được.”
“Ngọc được đặt trong kho hàng, chúng ta cứ đánh quái trước đi. Buổi tối trở về lại giao cho ngươi.” Lâm Phỉ nói.
“Ok” Tiêu Linh đáp.
Lâm Phỉ tiếp tục đi ra xa dẫn quái, Tiêu Linh chìm vào suy nghĩ miên man, không nghĩ tới nhanh như vậy đã có thể chế tạo được robot, trong lòng Tiêu Linh đối với thuộc tính của Thạch tượng quỷ tràn ngập chờ mong.
Cả xế chiều, Tiêu Linh đều ngơ ngơ ngẩn ngẩn, cũng may hắn không cần làm gì nhiều, nên trong quá trình đánh quái, Tiêu Linh cũng không có xuất hiện sai lầm nào lớn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.