Chuyên Gia Giải Mã Giấc Mơ Ở Giới Giải Trí

Chương 25: C25




Chương 25
Editor: Dứa
Beta: Thuỷ Tiên
Từ giọng nói đến lời văn, nội dung tin nhắn quả thực khiến người ta không thể tin được.
“Vậy là bạn trai của Bạch Vân đã xảy ra quan hệ với Trương Nhã?” Phạm Dương trợn mắt kinh ngạc.
Đại sư nói cô ấy xảy ra quan hệ với bạn trai của bạn thân, mà bản thân cô ấy còn không biết, ở đây chắc chắn có điều bí ẩn, loại chuyện diễn ra trên cơ thể mình, chẳng lẽ đến mình còn không biết sao?
Trừ phi bị bỏ thuốc, Bạch Vân – người có quan hệ tốt với Trương Nhã, tất nhiên là người dễ dàng bỏ thuốc nhất.
Không nói đến Trương Nhã, chính anh ta cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được, khó trách Trương Nhã lại không trả lời nữa.
Bạn thân giúp đỡ bạn trai gài bẫy mình, xong việc còn trả đũa, khó trách cô ấy lại trở mặt với Bạch Vân.
“Nếu như vậy, Bạch Vân vẫn là người khả nghi nhất.”
Lúc trước xem bản ghi chép còn cảm thấy bạn bè cãi nhau là chuyện bình thường, Bạch Vân còn nói Trương Nhã quyến rũ bạn trai của cô ta, hiện tại ngẫm nghĩ lại, nói không chừng cô ta sợ chuyện bại lộ, nên mới ra tay giết người.
Hơn nữa, trong camera giám sát, Bạch Vân cũng là người duy nhất tiến vào chung cư.
“Ra phía sau tiểu khu xem sao.” Liên Diệc xoay người rời đi.
“Này.”
Hầu hết những người sống phía sau tiểu khu đều là lao động nhập cư vào thủ đô, cộng thêm những người già sống tại các ngôi nhà cũ ở nơi này, còn có cả những công dân ba không [*], tạo thành một nồi lẩu thập cẩm.
[*] Công dân ba không: Là những công dân không có nguồn sống, không còn khả năng lao động, không có người có nghĩa vụ hỗ trợ pháp lý hoặc người có nghĩa vụ hỗ trợ pháp lý mất khả năng lao động và không thể nuôi sống họ.
Vừa tiến vào con phố, hai người đã được rửa tội bằng ánh mắt.
Không ít người trẻ tuổi đứng bên đường, trong miệng phì phèo khói thuốc, nheo mắt nhìn cảnh sát đi vào, không chút sợ hãi.
“Cảnh sát, đến đây có chuyện gì hả?”
“Không phải tới bắt người chứ? Chúng tôi không phạm tội, nhưng có phải bị bắt giam rồi sẽ được cung cấp ngày ba bữa cơm hay không?”
Liên Diệc khẽ cau mày trước lời nói của mấy tên lưu manh.
Đám người kia nhìn thấy vậy thì càng thêm hưng phấn, tiếng ồn ào cũng ngày càng lớn.
Phạm Dương trừng mắt nhìn bọn họ, cao giọng hỏi: “Đêm qua các cậu có nhìn thấy ai tiến vào tiểu khu bên kia không?”

Một tên nhuộm tóc vàng khạc ra cục đờm, “Chuyện đó tôi cũng không biết, cảnh sát còn muốn hỏi gì nữa không?”
“Anh ba, hôm nay em nghe nói bên kia có một người phụ nữ chết đuối trong bồn tắm.” Tên đàn em bên cạnh tóc vàng vội nhắc nhở.
Những chuyện xảy ra ở khu vực này không thể giấu được bọn họ, trừ phi bản thân bọn họ không muốn biết.
Tóc vàng sáng mắt lên, “Chúng tôi cung cấp manh mối thì có tiền thưởng không?”
Liên Diệc cười như không cười, giọng điệu lạnh nhạt, “Nếu cậu muốn, tự nhiên sẽ có.”
“Ha ha, tốt quá!” Tóc vàng ném điếu thuốc đi, dùng sức xoa tay hằm hè, hét lớn về phía sau, “Chúng mày đi hỏi thăm xem, tối qua có ai nhìn thấy chuyện gì ở tiểu khu bên kia không.”
Mấy tên đàn em nhao nhao chạy đi, chuyện liên quan đến tiền bạc, không ai ghét bỏ vì phải đi làm việc cả.
Đội điều tra tội phạm mặc kệ chuyện bên này, nhưng không có nghĩa là bọn họ không biết tình hình ở đây.
Nội thành bên này phần lớn là nhà cũ, chuẩn bị phá bỏ và di dời, chỉ cần không gây rắc rối thì sẽ mặc kệ bọn họ, cảnh sát nhân dân không quan tâm, cùng lắm chỉ cảnh cáo mà thôi.
Phạm Dương nhỏ giọng hỏi: “Đội trưởng Liên, anh thật sự muốn đưa tiền cho bọn họ sao?”
“Đưa.” Liên Diệc đáp, quay đầu nhìn về phía tòa nhà, nơi có chung cư của Trương Nhã, rất rõ ràng.
Trước khi xuống dưới, anh ta đã kiểm tra, cửa sổ phòng tắm đều đóng kín.
Thời gian Trương Nhã ngâm mình trong nước lớn hơn thời gian tử vong, chứng tỏ cô ấy bị giết khi đang tắm rửa.
Hung thủ trèo vào qua cửa sổ khác, nhìn thấy Trương Nhã nằm trong bồn tắm nên đã nổi lên ý định giết người, ấn cô ấy vào trong nước, dìm chết đối phương.

Khoảng nửa tiếng sau, có người đi tới bên cạnh tóc vàng, ngoan ngoãn rũ mi, trông có vẻ rụt rè e sợ.
“Mau nói với cảnh sát đi, nói xong sẽ nhận được tiền.” Tóc vàng vỗ lên đầu cậu ta, đối diện với ánh mắt của Liên Diệc, tóc vàng cười ha hả vài tiếng.
Phạm Dương hỏi: “Cậu tên gì?”
“Toàn Nhị.”
Liên Diệc cắt ngang lời Phạm Dương, hỏi: “Tối hôm qua cậu nhìn thấy gì?”
Từ trước đến nay, Toàn Nhị luôn mang theo chút sợ hãi trước cảnh sát, thấy Liên Diệc mở miệng không dọa người thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu ta ngẫm nghĩ, rồi trả lời: “Tối hôm qua tôi phụ trách phía bên này, lúc ấy khoảng 10 giờ, khi đó tôi đứng sau bức tường của tiểu khu bên kia, chuẩn bị nướng chút đồ ăn ——”

“Tao bảo mày đi tuần tra, mày lại dám nướng đồ ăn ư!” Tóc vàng tát cậu ta một cái.
“Làm gì đấy, chúng tôi còn đang ở đây mà cậu dám động tay động chân?!” Phạm Dương quát.
Liên Diệc lại lộ ra biểu cảm suy tư, đột nhiên hỏi: “Vì sao cậu lại nhớ rõ thời gian như vậy?”
Toàn Nhị gãi đầu, “Lúc ấy không tìm ra lửa, tôi đã sang gõ cửa nhà bên cạnh, đồng hồ nhà họ đặt ngay gian chính.”
Nói là gõ cửa, thực chất cũng chẳng khác gì phá cửa cả, nhưng cậu ta không dám nói ra.
Liên Diệc khoanh tay trước ngực, ngón tay gõ gõ lên cánh tay, “Tiếp tục đi.”
“Lúc đi ra, tôi nhìn thấy một bóng đen lén lút leo lên tòa nhà đối diện, sau đó trèo vào…” Toàn Nhị tính toán “Tầng năm! Trèo vào tầng năm!”
Tầng năm, chung cư của Trương Nhã đúng là ở tầng này.
“Chỉ cho tôi tòa nhà nào?”
Cậu ta dùng tay chỉ, “Kia kìa, tòa có chiếc ga trải giường treo bên ngoài lan can.”
Liên Diệc nheo mắt, im lặng thật lâu.
Tóc vàng nhìn thấy vậy, cho rằng có hy vọng, không biết xấu hổ mà tiến lên hỏi: “Cảnh sát, chúng tôi đã nói hết rồi, tiền thưởng…”
Hắn ta còn chưa nói xong đã thấy người đối diện thay đổi sắc mặt, rõ ràng là đang cười, nhưng lại khiến lòng người phải khiếp sợ.
Hắn ta đã gặp qua không ít cảnh sát, nhưng bọn họ rất khác người này.
Thoáng nhìn thêm lần nữa, vết chai mỏng ở đầu ngón tay khiến hắn ta có chút hoảng hốt, “Cảnh sát, tôi chỉ nói chơi thôi! Không cần đưa, không cần đưa!”
Nói xong, hắn ta túm lấy Toàn Nhị chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Phạm Dương nhanh tay lẹ mắt túm lấy cánh tay của hai người, cười hì hì nói: “Các cậu còn phải tới đồn cung cấp lời khai đã.”
Vừa nghe thấy vậy, tóc vàng và Toàn Nhị đều khóc không ra nước mắt.
Không kiếm được tiền cũng thôi đi, không ngờ còn phải tới đồn cảnh sát một chuyến, ai biết được vào rồi có thể ra ngoài được nữa không.
Liên Diệc quay đầu nhìn về phía bọn họ, “Ngoại trừ chuyện này, còn gì nữa không?”

“Không còn, bởi vì trời tối đen nên cũng không nhìn thấy gì cả.” Toàn Nhị sửng sốt, gãi đầu hỏi, “Cảnh sát, chúng tôi không cần về đồn nữa chứ?”
Trời sắp tối rồi, tới đồn cảnh sát làm gì.
Liên Diệc cười khẽ, khi cả hai người đều cho rằng không cần đi nữa, anh ta chợt nói: “Phải đi.”
“…”
“Giữ lời hứa, sẽ có thưởng.” Anh ta bổ sung.
Tóc vàng và Toàn Nhị vui mừng khôn xiết, “Hì hì, tôi nói mà, cảnh sát, anh là người oai phong nhất mà tôi từng gặp! Quả nhiên đúng như tôi suy nghĩ!”

Cố Cung.
“Hôm nay quay tới đây thôi, mấy ngày nữa sẽ có cảnh quay ban đêm, mọi người phải chuẩn bị cho tốt.” Văn Thanh thông báo.
Tiếng đáp lại vang lên bốn phía.
Có người mắt sắc nhìn thấy người mới và trợ lý lên một chiếc xe sang, lập tức thở ngắn than dài.
Cơ Thập Nhất ngồi trong xe không biết tình huống bên ngoài.
Vừa ra khỏi đoàn phim, Ngũ Thanh đã gọi điện tới, “Hôm nay là ngày quay đầu tiên, cảm giác thế nào?”
“Cũng không tệ lắm, bây giờ một lần đã qua.” Cơ Thập Nhất kiêu ngạo nói.
Ngũ Thanh giội thẳng một gáo nước lạnh không thương tiếc: “Theo chị được biết, hôm nay không có cảnh quay nào kết hợp với diễn viên chính, lần sau sẽ khác, không nói tới Lục Hành Vân, ngay cả Trương Hựu Hân cũng không dễ đối phó như vậy đâu.”
Cơ Thập Nhất cười nói: “Chị Thanh, yên tâm đi.”
Cô sẽ không để người khác đánh bại.
“Dù sao thì cũng đừng buông lỏng, đúng rồi, gần đây em mải quay phim, không xuất hiện trước công chúng nhiều, ấn tượng của mọi người về em sẽ không sâu, chị nhận cho em một hợp đồng quảng cáo, Sweet Chocolate, lát nữa chị sẽ gửi thông tin cho em.”
Sản phẩm này không rẻ, đối tượng tiêu dùng rộng rãi, quan trọng nhất là nó phù hợp với các nữ nghệ sĩ.
“Chocolate?” Cơ Thập Nhất lặp lại.
“Chocolate, đồ ăn.” Ngũ Thanh nói: “Lần này bọn họ sắp tung các sản phẩm mới cho mùa hè, đang tìm người đại diện, thế nên chị đã nhận nó cho em.”
Thật ra, nghệ sĩ không nên làm người đại diện cho các sản phẩm như thuốc, đồ trang điểm và thức ăn, loại nào cũng dễ dàng xảy ra vấn đề.
Tuy nhiên, danh mục đồ ăn vặt không nằm trong phạm vi, hơn nữa, Sweet Chocolate này đã có nhiều năm lịch sử, đã được thử nghiệm và chứng minh, sẽ không xảy ra vấn đề quá lớn.
“Mấy ngày nữa sẽ ghi hình, em cứ xem thông tin trước đi.” Cô ấy dặn dò.
Cơ Thập Nhất lập tức trả lời: “Vâng ạ.”
“Đừng cố tỏ vẻ dễ thương với chị.” Ngũ Thanh không chút thương tiếc.

Cơ Thập Nhất: … Thật sự vừa rồi cô chỉ thuận miệng nói thôi mà.
Không lâu sau, tài liệu đã được gửi tới, Cơ Thập Nhất mở ra, đó là một bức tranh lớn, sau khi nhìn rõ, hai mắt của cô gần như dán chặt vào màn hình.
Đúng là chocolate!
Trong khoảng thời gian này, cô đã nếm thử rất nhiều thứ ở thế giới hiện đại, món mà cô thích nhất chính là chocolate, đáng tiếc là cả Tiểu Ưu lẫn chị Thanh đều không cho cô ăn nhiều.
Tiểu Ưu cũng nhìn thấy thông tin sản phẩm, thò người tới, kinh ngạc nói: “Chị Thập Nhất, làm người đại diện của Sweet rất lợi hại.”
Thấy cô ấy biết một chút, Cơ Thập Nhất tò mò hỏi: “Sao thế?”
“Hiện giờ các cặp đôi hay bạn bè tặng nhau đồ ăn vặt, luôn chọn thương hiệu này nhiều nhất!” Tiểu Ưu khoa chân múa tay, “Hương vị cực kỳ ngon, đây là thương hiệu nội địa duy nhất mà em ủng hộ.”
Phần lớn chocolate đều được nhập khẩu, các thương hiệu hàng đầu thế giới đều ở nước ngoài, nhưng Sweet thì khác, mặc dù là sản phẩm trong nước, nhưng lại khá nổi tiếng trên thị trường quốc tế, không hề thua kém những loại chocolate nhập khẩu kia một chút nào.
“Chị, nếu chị làm người đại diện, chắc chắn bọn họ sẽ tặng chị rất nhiều luôn á.” Hai mắt Tiểu Ưu sáng lấp lánh.
Nghe cô ấy nói, Cơ Thập Nhất ch4y nước miếng thèm ăn, không thừa lời thêm nữa, cô lập tức lên website chính thức chốt đơn.
Ngay khi nhấp vào website chính thức, trái tim cô đã rung động.
Website Sweet official rất tinh tế, trưng bày hàng chục loại chocolate, có liên quan đến tình yêu, tình bạn, tình thân,… mỗi loại là một kiểu dáng bao bì khác nhau.
Trong đó, tình yêu là tinh tế nhất, Cơ Thập Nhất nhấp vào liên kết, thứ đầu tiên xuất hiện là phân loại, phía dưới là khâu lựa chọn nguyên liệu và quá trình sản xuất đơn giản.
Có thể nói là trong suốt.
Khó trách doanh số bán hàng lại tốt đến thế.
Lại nhấn vào hàng loạt các sản phẩm khác, hương vị đa dạng khiến Cơ Thập Nhất gần như không thể rời mắt, chỉ muốn dùng tay chọn chọn chọn mà thôi…
“Dừng dừng dừng!” Sức mặt Tiểu Ưu trắng bệch vì sợ hãi, “Chị, đừng chọn nhiều như vậy, chị sẽ tăng cân đấy, hơn nữa ăn quá nhiều trong một lần cũng không tốt!”
Cơ Thập Nhất chỉ có thể thầm than đáng tiếc, đặt một sản phẩm mới tên Thất Tịch – Chocolate tình cảm chân thành.
Sắp tới Thất Tịch rồi.
Vào ngày Thất Tịch, người ta sẽ cầu xin Chức Nữ giúp cho khéo tay thêu thùa, trước kia ở đại lục mộng cảnh, đêm Thất Tịch còn có lễ hội đèn lồng.
Tuy nhiên, người tham gia lễ hội đèn lồng cần phải đeo mặt nạ, dùng bút thay miệng, không ít những cô gái chưa lập gia đình có thể tìm được nửa kia của mình trong ngày hôm ấy, có lẽ sẽ tạo nên một mối nhân duyên tốt đẹp.
Nhưng ở thế giới này, dường như rất ít người ăn mừng lễ Thất Tịch.
Suy nghĩ của Cơ Thập Nhất còn đang vương vấn ở cửa hàng chocolate, tuyệt đối không ngờ là, tại chung cư của mình có người đang ôm cây đợi thỏ.
- -----oOo------
*** 25 ***



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.