Chuyện Đôi Ta

Chương 33: Sự trở lại của cô vợ bỏ trốn (6)




[6]
Trời đã sáng, Cố Thanh Dật đã mặc xong quần áo, anh ngồi trên giường, nhìn người nằm trên giường với khuôn mặt nôn nóng mà tê dại.
Cô ngủ rất say, ánh sáng dịu nhẹ từ ngoài ô cửa chảy vào, không sáng rực cũng chẳng u ám, đủ để anh nhìn rõ khuôn mặt cô, chiếc mũi nhỏ xinh, đôi môi tinh tế, mỗi một điểm đều đẹp vừa đủ. Nhưng những điều này không làm nguôi ngoai được cơn bồn chồn và lo âu trong lòng anh.
Là rượu khiến anh kích động hay là muốn dằn lý trí “không nên”, “không được” đó xuống rồi hoàn toàn điên cuồng một lần?
Cố Thanh Dật day trán, thấy cô cử động khe khẽ, anh giật thót cả mình, sau đó chờ đợi cơn phong ba hoặc sự kỳ vọng mà anh còn chưa mường tượng trước được.
Cô cũng uống rượu, vậy thì đó là phản ứng thật lòng, hay là kích động sinh ra vì rượu? Cô có hối hận không? Hay là sẽ…
Cô vẫn chưa tỉnh, chỉ khẽ động đậy, đôi tay trắng muốt như ngọc thò ra khỏi chăn, ngay cả bờ vai cũng lộ ra lờ mờ, ở vị trí sâu bên trong hơn có một dấu vết nhỏ hơi lộ ra, nửa ẩn nửa hiện, là dấu ấn và bí mật riêng tư nhất thuộc về hai người.
Cố Thanh Dật vươn tay dém lại chăn cho cô.
Một lúc lâu sau, cô vẫn chưa tỉnh.
Bấy giờ Cố Thanh Dật mới đứng dậy, dọn dẹp bát đũa trong phòng mang ra ngoài chuẩn bị rửa thì Cố Hoa đã đi tới.
“Cứ để chị rửa cho!”
Cố Thanh Dật không lên tiếng, qua một lúc mới hỏi: “Sáng nay ăn gì vậy chị?”
Cố Hoa nhìn dáng vẻ của em trai thì mắt thấp thoáng nụ cười. “Em muốn ăn gì?”
“Hôm nay nấu chút cháo trắng đi!”
“Ừ.”
Khi Cố Hoa nấu cháo, Cố Thanh Dật hì hụi ngoài sân, không biết làm gì mà nghe lộp cộp, song âm thanh đó không quá to.
Bạch Y Y tỉnh dậy trong âm thanh ấy. Cô nghiêng đầu, kết quả là vừa khéo mắt chạm mắt với Cố Thanh Dật vừa đi vào.
Cô vẫn nheo mắt nhìn anh.
Cố Thanh Dật đóng cửa lại, bưng cháo về phía cô, ngồi bên giường, chăm chú nhìn cô.
Ánh mắt đó có vẻ nặng nề mà Bạch Y Y nhìn không hiểu, dường như cơ thể anh vẫn luôn căng cứng, từ đầu đến cuối có một sợi dây vẫn kéo lấy anh.
Cô hơi kinh ngạc và bất ngờ, lấy làm khó hiểu, nhưng cơ thể cô làm ra một hành động tựa như phản xạ có điều kiện, cô bò dậy ôm hai vai anh, khẽ hôn lên môi anh.
Sợi dây kéo lấy cơ thể anh đột nhiên đứt phựt.
Tim Cố Thanh Dật đập thình thịch, nhiệt độ không miêu tả rõ được chạy tán loạn trong cơ thể. Anh khẽ vỗ vai cô. “Quần áo còn chưa mặc, nằm xuống.”
“Thế anh mặc cho em đi!”
Cố Thanh Dật nhìn cô mấy giây, vươn tay vuốt tóc cô. “Ăn chút cháo trước đã.”
Cô nhìn anh không chớp mắt, đôi mắt ngậm nước long lanh, khiến người ta không nhịn được muốn thơm, muốn hôn, muốn cảm nhận bên trong liệu thật sự có nước thẩm thấu ra hay không.
Cố Thanh Dật rời tầm mắt, hơi cúi đầu, một tay bưng cháo, một tay cầm thìa gỗ khuấy vào bát, đợi cháo nguội bớt thì anh mới múc một thìa, bón vào miệng cô.
Cháo sền sệt, còn là cháo hoa.
Bạch Y Y hé miệng, ăn một miếng rồi ngay lập tức tỏ ra thỏa mãn, mắt cũng nheo cả lại.
Cố Thanh Dật thấy dáng vẻ của cô thì tâm trạng dường như cũng rất tốt.
“Thìa ở đâu ra vậy?” Cô hỏi anh.
“Tự làm đấy.”
Cô nhớ trong nhà chỉ riêng Yến Tử có một chiếc thìa be bé, chiếc thìa đó rõ ràng nhỏ hơn rất nhiều so với chiếc thìa này.
“Vừa nãy anh hí hoáy ở bên ngoài là để làm chiếc thìa này à?”
“Ừ.”
Bạch Y Y không nhịn được mà cười sung sướng. “Phải thật sự làm vợ anh thì mới có thể nhận được đãi ngộ này nhỉ! Sao anh lại như thế chứ?”
“Anh làm sao?” Anh nhướng mày.
“Chẳng sao cả. Nếu biết anh là người như vậy,” cô xáp đến, nói thầm bên tai anh, “thì em đã làm vợ anh sớm hơn rồi.”
Cố Thanh Dật thoáng khựng lại, khóe miệng cong lên. “Nói lại lần nữa xem nào.”
“Hả?”
Cố Thanh Dật dừng động tác lại, nhướng mày với cô, rõ ràng là nếu cô không nói thì anh không bón tiếp nữa.
“Sao anh có thể như vậy?” Cô hậm hực lườm anh, nhưng vẫn ngại ngùng nói khẽ: “Em bảo là em nên làm vợ anh sớm hơn rồi.”
Bấy giờ Cố Thanh Dật mới bón từng miếng cho cô, cho đến khi bát cháo đã thấy đáy.
Miếng cuối cùng hơi nhiều, lúc cô nhai, có mấy hạt gạo trắng dính trên môi cô cùng chất lỏng óng ánh.
Đầu óc Cố Thanh Dật nổ ầm một tiếng, anh chẳng suy nghĩ gì, bát và thìa rơi bên giường, hai tay anh ấn hai vai cô theo bản năng, làn da mịn màng đó chính là chất xúc tác tốt nhất, thiêu đốt đam mê của anh, áp sát từng chút, đốt cháy tận cùng. Anh hôn lên môi cô, không rõ là muốn nuốt mấy hạt gạo đó vào miệng mình hay là mượn đó làm cái cớ để cảm nhận được vẻ đẹp của đôi môi ấy.
Bạch Y Y thở hổn hển, chiếc chăn đỏ trượt xuống khỏi hai vai cô, màu đỏ rực của chăn và trắng muốt của làn da hình thành sự đối lập rõ rệt nhất, đỏ đến chói mắt, trắng đến tinh khiết.
Tay anh thô ráp mạnh mẽ, mỗi nơi nó đi qua đều khiến từng phân từng tấc của cô run rẩy.
“A Dật…” Cô khẽ gọi anh.
Dòng cảm xúc chẳng thể nén nhịn được nữa hoàn toàn tuôn trào.
oOo
“Anh đi đâu rồi, sao không thấy bóng dáng đâu cả?” Cố Thanh Thụ thắc mắc lẩm bẩm, hôm nay không cần đi làm ư?
Mấy hôm nay không có việc gì, có thể nghỉ ngơi mấy ngày. Nhưng Cố Thanh Thụ và Cố Thanh Thảo lại chẳng thể ngơi nghỉ, chúng vẫn phải nhặt nấm và hái măng. Chỉ là bây giờ đã không cần Bạch Y Y tự xem nữa, chúng đã có thể tự làm được rồi.
Bạch Y Y cũng không giấu nghề, nói thẳng cho chúng biết cách chế biến những thứ này.
Cô không biết những kỹ thuật đó quý báu nhường nào, song Cố Hoa lại biết rất rõ, bởi thế chị càng đối xử với Bạch Y Y tốt hơn.
Cố Hoa nhìn về phía phòng của Cố Thanh Dật. “Chắc là mệt nên về phòng nghỉ ngơi đấy.”
Cố Thanh Thảo khó hiểu nhíu mày. “Sao anh lại mệt ạ? Hôm qua anh ấy không làm gì mà?”
Cố Hoa thấy dáng vẻ đầy tò mò của em trai em gái thì không nhịn được mà xoa đầu chúng. “Có gì đâu mà hỏi, mau ăn đi.”
Sau khi Cố Hoa đi, Cố Thanh Thảo và Cố Thanh Thụ thì thầm với nhau.
“Trong phòng của anh và chị dâu có chuột.”
“Sao mày biết?”
“Em nghe thấy chị dâu ‘á’ một tiếng, sau đó âm thanh nhỏ đi, hẳn là sợ quấy rầy bọn mình ngủ. Phòng anh chị ấy có động tĩnh mãi mà, chắc chắn là anh bắt chuột rồi.”
“Bảo sao anh muốn ngủ bù, chắc chắn là bắt chuột nên mệt rồi.”

Đợi đến buổi chiều, khi Cố Thanh Dật giặt quần áo của anh và Bạch Y Y với khuôn mặt hơi khác thường, Cố Hoa đứng một bên cười trộm, song không cảm thấy có vấn đề gì.
Em trai thương vợ là chuyện tốt, hai người chung đụng thế nào đều là chuyện của riêng họ, tuy nhìn thì không tránh khỏi hơi chua xót nhưng nếu em trai đã làm vậy thì tức là trong lòng thằng bé thật sự có vợ nó rồi nhỉ?
Đợi khi Cố Thanh Dật giặt đồ xong rồi lại một lần nữa vào phòng, Bạch Y Y đã mặc xong quần áo.
Cô liếc anh một cái, rồi lại liếc cái nữa.
Bấy giờ Cố Thanh Dật mới nhận ra sự thiếu tự nhiên của cô, bản thân anh cũng rất thiếu tự nhiên, đây hoàn toàn là buông thả giữa ban ngày, rất thách thức anh…
Bạch Y Y không nhịn được nữa. “Vừa nãy em trai em gái anh vào đây.”
“Hả?” Anh lấy làm khó hiểu.
“Nói muốn giúp em bắt chuột để tránh buổi tối chúng mình ngủ không ngon.”
Cố Thanh Dật:???
Bạch Y Y cũng thấy buồn cười, cắn môi, trừng anh. “Hai đứa bảo là tối qua phòng bọn mình có chuột… có động tĩnh…”
Bấy giờ Cố Thanh Dật mới ngộ ra, cùng Bạch Y Y mắt to nhìn mắt nhỏ.
Khuôn mặt cô đỏ hồng vì thẹn thùng, cả khuôn mặt trở nên nõn mịn, sắc đỏ ưng ửng đó dường như nhuộm cả ra ngoài.
Anh không nhịn được, tiến lên kéo cô vào lòng mình. Cô giật nảy suýt thì hét toáng lên, nhưng phản ứng nhanh nhạy bụm miệng mình, đôi mắt trợn tròn nhìn anh. Còn anh thì xoay người, ngồi lên ghế, cô được anh bế trong lòng.
Tay anh khẽ xoa mặt cô như thể muốn cảm nhận, khuôn mặt mềm mịn đó dường như thật sự có hương thơm và xúc cảm của hoa hồng.
Hành động và ánh mắt của anh khiến Bạch Y Y cảm thấy còn thân mật hơn cả khi anh hôn mình.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, bàn tay anh bắt đầu làm loạn, chốc thì xoa mặt cô, chốc lại sờ người cô, như thể không chịu bỏ qua mỗi một chỗ nào, song anh lại dùng nhiều sức như muốn vần vò cô.
“Cái tên ngốc.” Bạch Y Y khẽ cười anh.
“Sao anh lại ngốc?”
Lúc nói đến đây, anh đã luồn tay vào từ dưới áo mà sờ đến ngực cô, xo/a nắn ở đó. So với sự mềm mịn trơn láng của cô, tay anh càng trở nên thô ráp.
Bạch Y Y khó mà tin nổi người này lại là Cố Thanh Dật, giữa thanh thiên bạch nhật, vậy mà lại…
Nhưng cô ngẫm nghĩ lại, anh thực ra cũng chỉ là một người đàn ông mà thôi, dựa vào đâu mà không thể như vậy chứ?
“Được ăn mặn rồi là không nhịn được nữa.”
Anh xáp đến bên tai cô. “Muốn ăn em.”
Bạch Y Y cười phì. “Nếu anh ở thời cổ đại thì chắc chắn sẽ là một tay ăn chơi thích đến lầu xanh kỹ viện nhỉ?”
Anh còn thật sự nghiêm túc ngẫm nghĩ. “Nếu người đó là em thì có thể.”
Bạch Y Y khẽ chớp mắt, nhìn anh, chủ động vòng tay ôm cổ anh rồi hôn anh.
Đây là tỏ tình ư? Cô cũng không biết nữa, cô chỉ cảm thấy trong thoáng chốc lòng mình đã mềm nhũn, mềm đến nỗi chảy tràn như nước, từng chút từng giọt đều thấm vào trong cơ thể mình.
oOo
Làm nấm muối cay và măng muối cay không quá khó, nhưng muốn làm bánh ngọt thì phải khuấy lòng trắng trứng không ngừng, việc này hơi rắc rối. Dưới kiến nghị của Bạch Y Y, Cố Thanh Dật dùng tre làm một dụng cụ khuấy trứng, vậy thì sẽ tiện lợi hơn nhiều.
Việc này tốn sức, cứ khuấy trộn liên tục thì vai sẽ đau mỏi.
Cố Thanh Dật không nỡ để em trai em gái làm nên anh tự làm. Sau khi anh khuấy như vậy, Bạch Y Y sẽ xoa bóp vai cho anh.
Cuộc sống cứ trôi qua không vội vã cũng chẳng thong thả như thế, đời sống của nhà họ Cố cũng càng ngày càng tốt lên.
Lúc này, Bạch Y Y lại định làm món ăn khác, bảo Cố Hoa đi thu gom trứng gà trong thôn.
Người trong thôn không hề xa lạ với việc này, họ đều biết cô con dâu nhà họ Cố thích ăn trứng, bình thường đều mua trứng gà về ăn, nghe Cố Hoa nói là vì cô con dâu nọ không thích ăn thịt mỡ, chỉ thích ăn trứng, trứng rẻ hơn thịt nên nhà họ Cố cũng thuận theo.
Lần này gom được những mấy chục quả trứng.
Bạch Y Y bảo Cố Thanh Dật đi lấy ít bùn về, trộn với vôi sống theo tỉ lệ, sau đó để sẵn một chút tro thực vật ở một bên.
Cô muốn làm trứng bắc thảo.
Đây là cách làm trứng bắc thảo đơn giản nhất rồi.
Lúc cô muốn làm trứng bắc thảo, mấy người Cố Thanh Thảo đều vây quanh cô, cô nghĩ họ đang xem chuyện mới lạ nên cũng chẳng mấy bận tâm.
Thế rồi khi cô nhìn sang họ thì phát hiện nét mặt họ cực kỳ xót xa.
Bạch Y Y lấy làm khó hiểu. “Ủa ánh mắt đó của mấy người là sao?”
Cố Thanh Thảo không nhịn được nữa. “Trứng đang ngon nghẻ lại bị chị trát bùn vào… Chị dâu chị đừng làm vậy, muốn nghịch thì đừng mang trứng ra nghịch…”
Mang trứng ra nghịch…
Bạch Y Y hít sâu một hơi. “Đã nói rồi, chị đang làm trứng bắc thảo.”
Không ai tin cô, ai mà biết đó là thứ gì, chưa ai từng nghe, bọc trong bùn là có thể ăn ư?
Bạch Y Y hậm hực, nhưng vẫn không dừng động tác.
Kết quả là ngay cả Cố Thanh Dật cũng nhíu mày.
“Anh cũng cảm thấy em đang lãng phí trứng hả?”
Cố Thanh Dật im lặng, qua một lúc mới ngồi xổm xuống. “Em dạy anh, để anh làm.”
“Hả?”
“Nhìn tay em dính bùn, lòng anh không thoải mái.”
Bạch Y Y lập tức thấy lòng ngọt lịm, bất giác hôn môi anh, song anh lại tránh đi, cô chỉ có thể thơm được lên mặt anh.
Bên cạnh có tiếng kêu: “Lêu lêu lêu hai anh chị…”
“Đi thôi, đừng nhìn nữa, còn nhìn nữa là mọc lẹo đấy.”
Bạch Y Y: …
Cố Thanh Dật: …
oOo
Lại nói đến nhà họ Bạch lúc này.
Sau khi con gái đi, bà Bạch thấy rất lạ lẫm. Nhưng thói quen cũng là thứ vô cùng kỳ diệu, qua mấy tháng, bà đã quen với việc trong nhà không có con gái rồi, sau đó bà duy trì thói quen gửi đồ và viết thư cho con gái.
Hôm nay bà dâng trào tâm huyết, lấy thư con gái hồi âm ra đọc một lượt.
Không đọc thì không có cảm giác gì, so sánh với nhau thì có thể nhìn ra vấn đề.
Rõ ràng mấy tháng trước, tất cả đều là những lời than khổ than mệt, đòi họ đến đón cô về, tại sao những lá thư về sau đều biến thành cô sống ở đó rất tốt, bảo họ đừng lo lắng chứ.
Sự thay đổi to lớn này khiến bà Bạch giật nảy mình. Sau khi ông Bạch về nhà, bà lập tức nói cho ông Bạch biết phỏng đoán của mình.
Thay đổi đột ngột như thế chắc chắn vì đã xảy ra chuyện gì rồi.
Ở bên ngoài lòng người hiểm ác, con gái sống bên ngoài liệu có khi nào đã bị người ta nhốt lại rồi ép viết bức thư như vậy gửi về nhà hay không?
Nếu thật vậy thì khả năng rất cao là họ đã hại con gái rồi, họ gửi nhiều đồ như thế, chắc chắn đã có người ghen tị với con gái họ nên mới làm vậy.
“Đừng nghĩ ngợi linh tinh mà tự mình dọa mình.” Ông Bạch nhíu mày nhìn vợ. “Có khi nó đã kể khổ với Bạch Lãng, Bạch Quân rồi. Bà cũng biết hai đứa chúng nó đối đãi với Y Y thế nào rồi đấy, chắc chắn là khuyên nhủ rồi nên Y Y cũng biết điều hơn.”
Nói thì nói vậy, nhưng bản thân ông Bạch cũng không yên lòng, ngày hôm sau bèn gọi hai đứa con trai về, hỏi họ có liên lạc với Y Y hay không.
Bạch Quân vừa nghe chuyện liên quan đến em gái thì lập tức cùng Bạch Lãng kể ra chuyện họ liên lạc với em gái.
Lần trước em gái gửi thư về đã là chuyện của những mấy tháng trước rồi, trong thư em gái xin họ phiếu thịt, phiếu vải và tiền.
Xem con bé viết thế nào nhé: Anh, dạo này anh có ăn thịt không? Em gái của anh đang chịu khổ ở nơi thôn quê hẻo lánh, muốn gì cũng chẳng có, ăn cũng chẳng no, nhưng anh thì ăn thịt ở thành phố, anh vẫn còn lòng dạ mà ăn thịt à, anh ăn thịt thì có lương tâm không? Để anh có lương tâm, để anh làm một ông anh trai tốt, anh gửi phiếu thịt của anh đến đây nhé…
Khi nhận được thư, Bạch Quân đã phì cười, cô em gái này của anh thật sự khiến người ta chẳng biết nói gì, nhưng phiếu thịt thì vẫn phải gửi đi.
Còn vợ của Bạch Quân thì cũng thích gửi đồ cho cô em chồng này. Một là vì em chồng được cả nhà thương yêu và vô cùng đáng yêu; hai là vì nhà mẹ đẻ chị ngày ngày nhớ nhung đồ của nhà họ, mang đồ về nhà sẽ bị mắng, không mang về cũng bị mắng, chị nghĩ dù gì cũng đều bị mắng bèn dứt khoát không mang về nữa, lúc bị mắng tâm lý sẽ không đến nỗi bất bình, ngoài ra mang đồ về nhà thì bị mắng, chẳng bằng cho cô em chồng, còn có thể khiến bố mẹ chồng và chồng đều vui.
Còn vợ của Bạch Lãng càng khỏi cần nói, đối với vợ anh, nếu không nhờ Bạch Y Y thích mình thì Bạch Lãng vốn không lựa chọn mình mà cưới bạn gái của anh ấy khi đó, cho nên chị cũng rất vui vẻ gửi đồ cho em chồng.
Thực ra lời này không chính xác, Bạch Lãng cưới người vợ hiện tại quả thật là vì Bạch Y Y, song lý do chính là bởi vì anh hiếu thảo. Cô người yêu cũ của anh không có gì không tốt, nhưng với tính cách như thế mà cô ấy chung đụng với bố mẹ anh thì chắc chắn bố mẹ sẽ chịu ấm ức. Anh không muốn bố mẹ già rồi đã giúp mình trông con mà còn phải chịu đựng tính khí của vợ mình, đó mới là nguyên nhân anh cưới cô vợ có tính tình hiền dịu bây giờ.
Đó đều là những chuyện để nói sau.
Bây giờ Bạch Quân và Bạch Lãng đều lấy bức thư Bạch Y Y gửi về mấy tháng trước ra, tâm trạng cực kỳ phức tạp.
Hai bức thư giống hệt nhau, dấu câu cũng không thay đổi, ngay cả câu cuối cùng là “Đây là bức thư em viết riêng cho anh, anh đừng có nói cho người khác biết đấy” cũng không thay đổi.
Được rồi, bây giờ không phải lúc nói đến chuyện này.
Khi viết bức thư này, Bạch Y Y chắc chắn chưa gặp chuyện gì.
Suy luận từ mốc thời gian này, nếu cô thật sự gặp chuyện gì thì chắc chắn là trong mấy tháng gần đây.
Bà Bạch vừa nghe hai con trai nói thì lại càng sợ hãi. “Không được, mẹ phải ngay lập tức đi tìm con bé, một mình con bé ở ngoài thì sống kiểu gì…”
“Mẹ, mẹ bình tĩnh đã nào. Mình bàn bạc kĩ trước đã.”
“Biết đâu Y Y gặp chuyện gì ở đó rồi trở nên biết điều hơn cũng không biết chừng.”

Hôm đó, người nhà họ Bạch nhờ người viết giấy giới thiệu, mua vé, xin nghỉ rồi cùng đến nơi Bạch Y Y làm trí thức. Cả bốn người trong nhà đều thấp thỏm, sợ cô sẽ gặp phải chuyện gì đó.
Bạch Quân và Bạch Lãng cũng sốt ruột, lại không dám thể hiện ra. Nếu hai người họ cũng hoảng hốt thì bố mẹ còn phải luống cuống đến mức nào nữa, dù sao cũng không thể để cả nhà đều hoang mang được.
Nhưng Bạch Quân và Bạch Lãng cũng nghĩ theo hướng đã xảy ra chuyện. Họ thấy rất tự trách bản thân vì đã không biết đường quan tâm em gái, chỉ bảo vợ gửi đồ đến. Em gái xinh đẹp như thế, lại có nhiều thứ trong tay, trong mắt người khác rõ ràng là miếng mồi ngon còn gì?
Cả nhà khó khăn lắm mới băng qua cát bụt dặm trường để đến được thôn Đại Hắc.
Vừa vào thôn, bà Bạch đã òa khóc. “Y Y của tôi phải sống ở nơi thế này thì sao con bé chịu được.”
“Mẹ, mẹ đừng khóc nữa.”
Bạch Quân là người bình tĩnh nhất, vừa vào thôn đã kéo lấy một người dân trong thôn lại hỏi han: “Chào anh, xin hỏi Bạch Y Y sống ở thôn anh ạ?”
“Bạch Y Y? Chưa nghe bao giờ cả.” Người đàn ông đó ngẫm nghĩ, cảm thấy quen tai song lại không nhớ ra được.
Một người dân khác không nhịn được mà nói: “Cái thằng đần này, người ta hỏi trí thức Bạch đấy…”
“Trí thức Bạch hả, à à à, tôi biết, là người thôn bọn tôi. Cậu muốn tìm cô ấy hả?”
“Đúng ạ, chúng tôi là người thân của em ấy, lo lắng cho em ấy nên tới thăm. Anh có thể dẫn chúng tôi đi tìm em ấy được không ạ?” Bạch Quân vừa nói vừa lấy mấy cái kẹo từ trong người ra cho đối phương.
Đối phương vừa thấy thì mắt lập tức sáng lên. “Được được được, tôi dẫn mấy người đi.”
Bạch Quân thở phào một hơi, nếu em gái ở đây thì hẳn là không xảy ra chuyện gì rồi.
Nhưng Bạch Quân vẫn không quá yên tâm. “Em gái tôi sống ở đây vẫn ổn chứ ạ?”
“Tốt, tốt lắm. Người nhà họ Cố đối tốt với cô ấy lắm, còn mua hẳn trứng gà về cho cô ấy ăn, có cô con dâu nào trong thôn được quý trọng thế chứ…”
Sắc mặt Bạch Quân lập tức lạnh tanh, người nói chuyện cũng không dám nói tiếp nữa.
Bạch Lãng và ông bà Bạch nghe thấy vậy thì sắc mặt cũng trắng bệch.
Chẳng lẽ họ thật sự đoán đúng rồi, con gái bị người ta…
Bà Bạch vừa nghĩ đến chuyện đó thì suýt ngất.
Bạch Quân và Bạch Lãng cũng cực kỳ phẫn nộ.
“Ở đây này…” Người dẫn đường kinh hãi, vừa đến cổng nhà họ Cố thì chạy ngay đi.
Bạch Quân chẳng nói gì thêm, cứ thế đá cổng nhà họ Cố.

Bạch Y Y đang thoải mái phơi nắng trong sân. Trước mặt cô đặt một cốc đậu nành và một miếng bánh ngọt, tay cô cầm sách, cảm thấy mình quá giỏi giang, trong hoàn cảnh này mà cô cũng có thể khiến mình sống thư thái như vậy.
Thực ra nếu đổi đậu nành thành sữa bò thì càng tốt. Nhưng ở đây không có thứ đó, cô chỉ đành thay thế bằng đậu nành, may mà đậu nành uống cũng được.
Đúng lúc cô đang nhàn nhã như thế thì cánh cổng bị người ta đá cái rầm.
Ai mà lại…
Bạch Y Y bốn mắt nhìn nhau với Bạch Quân đang bước vào, cô chớp mắt, rồi lại chớp mắt, cuốn sách trong tay rơi bộp xuống đất.
Người nhà cô tìm đến tận nơi rồi ư?
Bạch Quân đang căm phẫn nhìn thấy Bạch Y Y thì cũng ngẩn người.
Không bị nhốt lại, càng không bị trói, ngược lại làn da căng mịn, ăn mặc tươm tất, tinh thần cũng rất tốt, vừa nhìn đã thấy là sống cực kỳ thoải mái.
Bạch Y Y chỉ ngây ngẩn một thoáng rồi lập tức tiến lên chào đón. “Anh, bố mẹ, sao mọi người lại đến đây?”
Trước tiên bà Bạch quan sát con gái từ trên xuống dưới một lượt, thấy con gái không chịu khổ thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngược lại, ông Bạch nhắc nhở một câu: “Nếu bố mẹ không đến thì sao biết được con đã kết hôn luôn rồi?”
Đây là chuyện khiến nhà họ Bạch kinh ngạc nhất, vậy mà cô kết hôn ở đây, sau khi kết hôn cũng không gửi thư về.
Lúc này Cố Hoa và Cố Thanh Dật đã đi làm, chỉ có một mình Bạch Y Y ở nhà.
Cố Thanh Thảo và Cố Thanh Thụ đeo cặp sách quay về nhà, vốn định mau chóng về nhà rồi tiếp tục làm việc, kết quả vừa về đã nhận ra trong nhà có thêm mấy người lạ, chúng khó hiểu nhìn Bạch Y Y: “Chị dâu…”
Bà Bạch nhìn mà suýt thì ngất.
“Tiểu Thảo, Tiểu Thụ, hai đứa vào nhà đi.”
“Vâng.” Hai đứa trẻ không hỏi gì nữa, ngoan ngoãn đi vào nhà.
“Bố mẹ, bố mẹ đừng tức giận, để con giải thích với mọi người…” Bạch Y Y kéo họ vào phòng mình, quyết định trấn an họ trước.
Kết quả là vừa vào phòng, người nhà họ Bạch lại bùng nổ.
“Con không chỉ kết hôn mà sinh con luôn rồi hả?” Bà Bạch chỉ vào đứa trẻ trên giường.
Bạch Y Y vốn sững người, sau đó phì cười. “Mẹ, mẹ lẫn rồi ạ, con đến đây còn chưa được một năm mà, sao có thể sinh con được chứ?”
Bà Bạch ngẫm nghĩ thì thấy hình như đúng thế thật.
Bạch Y Y vội ra ngoài bê ghế vào cho người nhà mình ngồi.
“Mọi người đừng nôn nóng, con sẽ giải thích cặn kẽ cho mọi người.”
Bạch Y Y lại ra ngoài một lúc, lần này bưng vào một ít thức ăn, một ít nấm muối cay, măng muối cay và bánh ngọt, còn cả món canh trứng vỏ dưa chuột mà dạo này cả nhà thích nhất, cô cũng không quên thái trứng bắc thảo ra làm ớt dầm trứng bắc thảo.
“Bố mẹ và hai anh đến đây thì chắc chắn cũng mệt rồi, mọi người ăn lấp bụng trước đi đã.” Bạch Y Y cũng ngồi xuống.
Ông bà Bạch nhìn thức ăn trên bàn rồi lại nhìn con gái.
Cơm canh trên bàn có mặn có chay, trông vô cùng ngon miệng.
“Ăn cơm trước đã! Mọi người đến đột ngột, bữa cơm này cũng đã nấu xong từ trước rồi, con không dự liệu được mọi người sẽ đến nên không chuẩn bị sẵn cho mọi người. Cho nên con sống ở đây thật sự rất tốt, mọi người không cần lo lắng đâu.”
Ông Bạch ngẫm nghĩ thấy cũng phải, đúng là đạo lý này. “Được rồi, ăn cơm trước đã.”
Ông bà Bạch thấy khó tả, Bạch Quân và Bạch Lãng cũng có cảm nhận như thế, có vẻ em gái đã có thay đổi rất nhiều thì phải?
Sau khi thấy người thân bắt đầu ăn cơm, Bạch Y Y mới bắt đầu kể lại những chuyện đã xảy ra.
Sau khi biết Bạch Y Y bị gài bẫy, người nhà họ Bạch rất giận dữ.
“Sao không kể cho anh biết?” Bạch Quân nhìn em gái, nghĩ bụng kẻ hãm hại đúng là ác độc mà.
Bạch Y Y cúi đầu. “Em luôn gây rắc rối cho mọi người, em không muốn luôn… luôn là kẻ gây rối.”
Bạch Lãng thở dài một hơi. “Em ấy à, lúc nên thông minh thì sao lại ngốc như thế? Em là em gái bọn anh, sao bọn anh có thể bỏ mặc em được?”
Mắt Bạch Y Y hoe đỏ. “Em muốn tự giải quyết chuyện này, tuy chuyện này không được coi như em tự giải quyết, mà là… Cố Thanh Dật giải quyết. Bản thân em cũng từng nghĩ rồi, vì sao người ta phải gài bẫy em, không phải bởi vì em làm việc không mang não hay sao…”
Bạch Quân lại không để tâm chuyện này. “Sau đó em lấy tên họ Cố đó à?”
Bạch Quân là đàn ông, lúc này khi nghĩ đến vấn đề thì tự nhiên sẽ không nghĩ đơn giản là người ta đơn thuần giúp đỡ, chắc chắn là làm vậy để lấy lòng cô, cái con bé ngốc này, người ta chỉ đối tốt với nó chút xíu thôi mà nó đã chủ động đến gần rồi.
Bạch Y Y lắc đầu. “Không phải…”
Cô giải thích, là vì tình hình khi ấy đặc biệt, lý do này thì người nhà họ Bạch cũng không thể nói gì được nữa.
Bạch Y Y nói tiếp: “Khi đó anh ấy cũng không muốn dính dáng gì tới con, còn bảo con về nhà tìm mọi người để giải quyết, nhưng con không muốn gây rắc rối cho mọi người… Sau đó con và anh ấy giả vờ kết hôn, anh ấy để con sống ở nhà anh ấy, đợi sau này sóng yên biển lặng, con muốn đi thì có thể đi.”
Ông Bạch thở dài một hơi. “Đó là một chàng trai tốt.”
Bạch Y Y: “Nhưng mà… nhưng mà… sau khi tiếp xúc, con thấy con người anh ấy rất tốt nên muốn làm vợ anh ấy luôn.”
Người nhà họ Bạch: “…”
Ông Bạch giận dữ. “Đây là chuyện lớn mà con cũng không nói hả?”
“Con sợ bố mẹ tức giận mà. Khi ấy họ nghèo lắm, con muốn khi điều kiện tốt hơn thì kể với bố mẹ… đâu biết bố mẹ đã tự đến rồi…”
Ồ, lỗi là ở họ ha.

Lúc này, Cố Thanh Dật và Cố Hoa đã về. Vừa nghe Cố Thanh Thảo và Cố Thanh Thụ nói, hai chị em đã đoán được điều gì. Cố Hoa vội vã nấu thêm hai món bảo Cố Thanh Dật bưng vào.
Cố Thanh Dật bưng thức ăn, gõ cửa phòng mình.
Bạch Y Y đi mở cửa.
Bạch Y Y nháy mắt với Cố Thanh Dật.
Cố Thanh Dật gật đầu.
Dáng vẻ hai vợ chồng nháy mắt đưa mày, người nhà họ Bạch sao có thể không trông thấy?
Ông bà Bạch thấy diện mạo của Cố Thanh Dật thì lại nhìn con gái mình, đúng là con nhỏ vô dụng, chắc chắn là thấy người ta điển trai nên ưng rồi.
Kể ra cũng lạ, người nhà họ Bạch vừa thấy Cố Thanh Dật thì chẳng còn quá giận dữ về chuyện của con gái nữa, có lẽ là do tâm sinh tướng, vừa thấy người này, họ đã cảm thấy đây không phải là người xấu.
Đương nhiên, lấy ông Bạch là nhân tố chủ chốt, họ vẫn làm khó Cố Thanh Dật một chút, nếu không sẽ không nguôi được cục tức.
Thái độ của Cố Thanh Dật rất khiêm tốn lại khiến người nhà họ Bạch thấy người này không đơn giản. Sau khi biết anh từng đi học, chỉ vì hoàn cảnh gia đình nên mới bỏ học thì họ lại càng có cảm tình với anh.
Bữa cơm này, miễn cưỡng coi như cả khách và chủ đều vui vẻ.
Thực ra người nhà họ Bạch cũng lo âu. Cố Thanh Dật khá ổn, nhưng cả nhà họ Cố chung sống với nhau, hôn sự này dù sao cũng khiến người ta không ưng ý. Song họ có nghĩ nhiều hơn cũng vô dụng, không thấy Bạch Y Y đã tự coi bản thân thành người nhà họ Cố rồi hay sao?
Ông Bạch kéo lấy bà Bạch mà thầm thì: “Thôi, con cháu có phúc của con cháu.”
Bà Bạch nhìn chồng. “Ông nghĩ sao?”
“Bà không thấy Y Y đã biết điều hơn rất nhiều rồi à?”
Bà Bạch ngẫm nghĩ thì thấy hình như thật sự là vậy. “Nhưng nhà họ Cố này… ầy.”
“Bà chỉ nhìn thấy người ta có mấy đứa em cần chăm sóc, sao không thấy thái độ của họ với Y Y? Rốt cuộc là ai chăm sóc ai đây!”
Hình như thật sự là vậy.
Bà Bạch cũng ngẩn ra. Cũng phải, tuy em trai em gái cần chăm sóc, nhưng Bạch Y Y rõ ràng chẳng phải làm gì, vừa không cần bán sức nuôi gia đình cũng chẳng cần làm việc nhà, cũng chẳng khác mấy với lúc còn ở nhà mình.
Cho dù kết hôn ở thành phố thì cũng không thể tự do thoải mái như vậy.
Nghĩ vậy, bà Bạch chợt cảm thấy con gái cũng biết chọn tấm chồng ra phết.

Bạch Y Y bảo riêng Cố Hoa nói rằng món bánh ngọt và nấm muối cay các loại là công thức nấu ăn mà ông bà Cố để lại trước khi qua đời, bởi vì trước đây họ không dám làm chuyện đầu cơ trục lợi nên cũng không thể dùng công thức đó, sau này không sống nổi nữa thì mới làm theo công thức, không ngờ thật sự kiếm được tiền.
Thế là, nhà họ Bạch càng cảm thấy nhà họ Cố cũng ổn.
Người nhà họ Bạch ở lại nhà họ Cố hai ba hôm rồi mới ra về. Lúc về, họ xách không ít đồ đi, nào là bánh ngọt nào là trứng bắc thảo, rồi thì nấm muối cay và măng muối cay.
Bà Bạch xách đồ mà thấy không chân thực. “Thế mà có một ngày tôi thấy con gái tôi cho tôi đồ mang về cơ đấy.”
Ông Bạch cũng có suy nghĩ này.
Bạch Quân và Bạch Lãng nhìn nhau, phận làm anh như họ, hình như cũng trút bỏ được phần nào trách nhiệm rồi thì phải?
oOo
Sau khi người nhà họ Bạch đi, Cố Thanh Dật mới kéo Bạch Y Y vào phòng nói chuyện.
Bạch Y Y trừng anh. “Sau này đừng có làm thế này nữa, ánh mắt Tiểu Thảo nhìn em… cứ như chúng mình lại vào bắt chuột ấy…”
Cố Thanh Dật gõ đầu cô, nói vớ vẩn gì đấy.
“Em học những thứ đó ở đâu, cách làm bánh ngọt, cách làm trứng bắc thảo, cách làm nấm muối cay và măng muối cay…”
Bạch Y Y thở dài một hơi, cô biết ngay là anh sẽ hỏi mà. Trước đây anh không hỏi là vì tưởng mình học lúc còn ở nhà, bây giờ người nhà mình đến một chuyến, anh đã biết ngay là không phải vậy.
“Ngày trước em từng ăn, lúc ăn thì nhân tiện hỏi mấy câu. Lúc cần kiếm tiền mua thịt bị bức ép hết cách nên mới nảy ra ý định làm ăn buôn bán những món này.” Cô nhón chân xoa đầu anh. “Anh cũng thấy rồi còn gì, em cũng phải luyện tập tận mấy lần chứ có thành công ngay đâu.”
Cố Thanh Dật chăm chú nhìn cô, thật cũng được mà giả cũng vậy, có vẻ cũng chẳng có vấn đề gì thì phải?
Anh ôm cô vào lòng.
“Ừ.”
“Cố Thanh Dật, có chuyện em vẫn chưa từng hỏi anh bao giờ đấy!”
“Hử?”
“Anh thích em lắm đúng không!”
“Không…” Cố Thanh Dật ôm cô, hôn trán, mặt, rồi đến môi cô. “Chỉ là muốn ôm em, hôn em, vần vò em thế này… Chỉ muốn làm thế này với một mình em. Anh không biết đây là gì, em nói sao thì là vậy đi.”
“Rõ ghét.” Mặt cô đỏ bừng bừng. “Ra ngoài thôi, đừng để chị anh suy nghĩ linh tinh.”
“Ừ.”
oOo
Ngày tháng cứ thấm thoắt trôi qua, chẳng bao lâu sau, nhà họ Bạch gửi thư tới báo sắp khôi phục kỳ thi đại học rồi, bảo Cố Thanh Dật và Bạch Y Y cùng chuẩn bị.
Cố Thanh Dật không muốn thi đại học, mấy lần thất bại liên tiếp trong kiếp trước dường như vẫn sờ sờ ngay trước mắt anh. Nhưng Bạch Y Y lại vô cùng muốn anh tham gia, mấy chị em Cố Hoa cũng vậy, Cố Thanh Dật hết cách, chỉ đành cùng tham gia thi.
Anh và Bạch Y Y cùng ôn bài, cùng xem sách vở, tình cảm giữa hai vợ chồng càng ngày càng mặn nồng.
Sau khi thật sự khôi phục kỳ thi đại học, hai người cùng đi thi, cùng được nhận vào một trường đại học.
Lúc nhận được giấy báo trúng tuyển, bản thân Cố Thanh Dật cũng ngẩn người. Anh đã sẵn sàng đón nhận thất bại rồi, lần này mà thất bại thì anh còn có người thân, còn có vợ, anh sẽ không cảm thấy tuyệt vọng nữa.
Nhưng lần này, anh lại đỗ đại học như mong ước bấy lâu.
“Anh ngốc rồi hả?” Bạch Y Y hôn anh.
Cố Thanh Dật siết chặt tờ giấy báo trúng tuyển, mắt hoe đỏ, chờ đợi tờ giấy báo này, kiếp trước anh đã chờ đợi đến tuyệt vọng, nhưng bây giờ, nó lại nằm trong tay anh.
Cố Thanh Dật thơm lên mặt cô. “Y Y, anh vui lắm.”
“Vui thành ngốc luôn rồi.”
Anh siết chặt cô vào lòng, đôi mắt phức tạp và nồng đậm vẻ đau xót. Bạch Y Y thấy ánh mắt đó của anh thì đau nhói lòng, cuối cùng rơi nước mắt.
Nước mắt rơi xuống tay anh khiến anh giật nảy mình. “Sao thế, khó chịu ở đâu à?”
“Không phải là khó chịu. Chỉ là vì anh vui nên em cũng vui thôi.”
“Em mới ngốc.”
“Thế thì anh chàng ngốc và cô nàng ngốc rất hợp nhau.”
Hai người nhìn nhau rồi không khỏi nở nụ cười.

Cố Thanh Dật và Bạch Y Y đều đỗ đại học, nhà họ Cố hoàn toàn thay hình đổi dạng ở thôn Đại Hắc, trở thành gia đình mà người dân trong thôn hâm mộ nhất, loáng cái đã có hai sinh viên đại học, hai vợ chồng còn cùng đỗ vào một trường đại học.
Nhưng chuyện đó vẫn có chút ảnh hưởng đối với nhà họ Cố.
Suy nghĩ của Cố Hoa là Cố Thanh Dật và Bạch Y Y đi học đại học, chị ở nhà chăm sóc em trai em gái.
Suy nghĩ đó bị Bạch Y Y bác bỏ. Điều cô nghĩ chính là người một nhà cùng lên tỉnh, để Cố Thanh Thảo và Cố Thanh Thụ đi học trên tỉnh sẽ tốt hơn, còn con đường buôn bán đồ, ở trên huyện còn có nơi như chỗ ông chủ Vương, chẳng lẽ trên tỉnh không có?
Nhưng tiền vẫn là một vấn đề.
Vấn đề này được giải quyết nhanh chóng, Bạch Y Y đi tìm ông chủ Vương, bán luôn phương pháp chế biến bánh ngọt, nấm muối cay, măng muối cay, trứng bắc thảo cho ông chủ Vương. Sau khi mặc cả, Bạch Y Y cầm được một món tiền lớn.
Sau đó cả nhà họ Cố cùng lên tỉnh.
oOo
Nhà họ Cố sống trên tỉnh cũng vui vẻ. Bạch Y Y và Cố Thanh Dật đi học, Cố Hoa thì lén lút bán chút đồ làm từ một vài công thức khác của Bạch Y Y, Cố Thanh Thụ và Cố Thanh Thảo tan học thì giúp đỡ Cố Hoa, cuộc sống trôi qua có màu có sắc.
Chỉ là cuộc sống hạnh phúc bình yên đó lại bị phá hỏng vào khoảnh khắc Lý Vị xuất hiện.
Khi trông thấy Lý Vị, Bạch Y Y cũng sững người, ngay cả cô cũng đã quên trong thế giới này còn một nhân vật chưa xuất hiện.
Anh ta chính là kẻ hại Cố Thanh Dật không thể đỗ đại học nhiều lần liên tiếp trong kiếp trước.
Lý Vị lại một lần nữa vừa gặp đã yêu Bạch Y Y, cũng chẳng màng cô đã có chồng hay chưa, cứ thể theo đuổi cô rầm rộ, tặng hoa, lái xe tới đón người, tặng đủ loại đồ ăn vặt thơm ngon khó gặp. Hơn nữa Lý Vị vốn có diện mạo điển trai, anh ta xuất hiện như vậy, đừng nói là bạn học của Bạch Y Y, ngay cả Cố Hoa cũng toát mồ hôi hột hộ Cố Thanh Dật, chị đã nhắc nhở riêng Cố Thanh Dật những mấy lần rồi.
Hôm nay, Lý Vị lại hẹn Bạch Y Y.
Bạch Y Y vốn không muốn đi, dạo này Cố Thanh Dật rõ ràng trầm lặng hơn rất nhiều, Lý Vị vẫn gây ra không ít ảnh hưởng tới Cố Thanh Dật.
Bạch Y Y không muốn thấy anh buồn.
Nhưng Lý Vị đã nói, anh ta có người trong trường, khiến Cố Thanh Dật bị khai trừ cũng chẳng phải chuyện khó.
Bạch Y Y biết đó là sự thực nên chỉ đành gặp Lý Vị.
Bạch Y Y thấy rất phiền, nhất là khi ở nơi này chỉ có hai người họ.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì, tôi đã nói rõ ràng rồi cơ mà, tôi đã kết hôn, tôi không thích anh.”
“Bạch Y Y, em thật sự không rung động một chút xíu nào với tôi à?”
Thực ra trong kiếp trước người đàn ông này thật sự rất tốt với cô, anh ta dành cho cô mọi thứ mà cô muốn, lại có gia thế tốt, cũng không có mấy tin đồn linh tinh.
Bạch Y Y thở dài một hơi. “Tôi đã kết hôn rồi.”
“Chưa cầm được giấy chứng nhận kết hôn thì không được tính là đã kết hôn.”
“Tôi ngày ngày nằm chung một giường với Cố Thanh Dật, ngày ngày làm chuyện mà chỉ vợ chồng mới làm với anh ấy, như thế anh cũng không bận tâm à?”
Lý Vị nhướng mày, có vẻ kinh ngạc vì sự táo bạo của cô. “Nếu tôi nói tôi không bận tâm thì em có cân nhắc đến tôi không?”
Bạch Y Y cười phì. “Nếu anh thật sự thích tôi thì không thể không bận tâm đến chuyện này. Lý Vị, anh không thích tôi, anh chỉ bị tổn thương lòng tự trọng vì đã theo đuổi tôi lâu như thế mà tôi vẫn không đồng ý thôi. Tôi thấy đây là chuyện tốt, dù là người thế nào thì cũng đều nên biết rằng thế giới này không xoay chuyển quanh anh, luôn có một vài thứ, một vài người không phải anh muốn có là có được.”
“Nếu tôi cứ muốn có em thì sao?”
Bạch Y Y lắc đầu. “Anh sẽ không có cơ hội đó.”
“Sao em lại chắc chắn như thế? Có lẽ em cố chấp không chịu phản bội Cố Thanh Dật; còn cậu ta lại bị uy thế và tiền bạc của tôi đả động, muốn từ bỏ em thì sao?”
“Anh ấy sẽ không làm vậy.”
“Tin tưởng cậu ta đến vậy ư?”
“Tôi còn tin tưởng anh ấy hơn tin tưởng bản thân mình, cho dù tôi từ bỏ thì anh ấy cũng sẽ không từ bỏ. Cho nên chỉ cần tôi không từ bỏ thì tôi và anh ấy có thể sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.”
Lý Vị nhíu mày. “Rốt cuộc cậu ta tốt chỗ nào? Tôi giàu hơn cậu ta, có gia thế khủng hơn cậu ta, nếu em theo tôi thì có thể sống bất cứ cuộc sống nào mà em muốn.”
Bạch Y Y hít sâu một hơi. “Tôi có rất nhiều lý do để nói về ưu điểm của anh ấy nhằm phản bác câu sau của anh, nào là bình đẳng rồi tự do gì đó… Nhưng lúc này, tôi không muốn nói đến những thứ đó. Anh ấy chẳng có gì tốt hay không tốt cả, tôi cũng chẳng tốt là bao, nhưng tôi yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu tôi, thế là đủ rồi.”
Lý Vị thực sự không có lời nào để ứng đối, im lặng nhìn cô rất lâu. “Em thắng rồi… Hai người thắng rồi.”
Dù đe nẹt hay dụ dỗ thế nào, đôi vợ chồng này đều chưa từng từ bỏ người còn lại.
Bạch Y Y sững sờ, bởi vì cô trông thấy Cố Thanh Dật đi ra từ một góc khác.
Hóa ra đây là cuộc cá cược giữa những người đàn ông.
Đặt cược vào cô.
Tất cả đều để cô tự lựa chọn.
Bạch Y Y chạy như bay về phía Cố Thanh Dật. “Anh ta có làm gì anh không?”
Lý Vị trợn mắt. “Tôi đâu có hãm cành cạch như thế.”
Cố Thanh Dật: “Anh vẫn ổn.”
Bạch Y Y vẫn quan sát anh từ trên xuống dưới rồi mới yên tâm.
Cố Thanh Dật nhéo mặt cô, tuy anh đã nói vô số lần với Lý Vị là anh tin cô, nhưng anh vẫn sợ hãi, vẫn thấp thỏm.
Anh ôm cô vào lòng.
Lý Vị thấy đau mắt bèn tự mình rời đi, song tâm trạng lại rất phức tạp, nghĩ bụng anh ta cũng không biết mình có tình cảm gì với Bạch Y Y, song vừa rồi anh ta rất chắc chắn mình hâm mộ thứ tình cảm của hai người họ.
Cố Thanh Dật và Bạch Y Y nắm tay nhau rời đi.
“Cho nên dù có xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ không rời xa anh, đúng không?”
“Đúng, dù nghèo khó hay giàu sang, dù mạnh khỏe hay bệnh tật…”
“Tại sao?”
Bạch Y Y ngẫm nghĩ, chăm chú nhìn khuôn mặt anh. “Bởi vì ngoài anh ra, em chẳng thể tìm được người nào đẹp hơn anh nữa.”
“Bậy nào.”
Cô cau mày, cô có nói vớ vẩn đâu, anh đẹp ngời ngời đẹp lồng lộn cơ mà.
Song Cố Thanh Dật lại dừng bước, đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt cô. “Rõ ràng có mà, là em đó!”
Đây chắc chắn là lời yêu thương đẹp đẽ nhất mà cô đã từng nghe trong đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.