Chuyện Đôi Ta

Chương 26: Giặt quần áo




Sau khi thóc được phơi khô và nộp vào kho lương, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Tiếp theo chỉ cần thu xếp thời gian mang đến chỗ gần hợp tác xã mua bán là được, ở đó sẽ có người thu nhận lương thực đợi, các đại đội sản xuất đi bốc thăm, thời gian nộp thóc của mỗi đại đội mỗi khác, sau đó mỗi tiểu đội lại tự bàn bạc thời gian.
Nộp xong thóc thuế thì thời gian náo nhiệt và vui vẻ khi được chia lương thực cũng đến.
Lúc chia lương thực, tất cả mọi người đều đợi ở sân phơi, thời tiết có nóng nực hơn nữa cũng không ảnh hưởng đến nụ cười trên khuôn mặt họ. Đó là sự tích lũy lớn nhất từ lao động của họ trong cả năm, mỗi người mỗi nhà đều trông mong được phát lương thực.
Mạnh Y Y cũng bận rộn tính toán điểm công của mỗi người được bao nhiêu, đổi thành lương thực là bao nhiêu. Hơn nữa còn không được chia hết lương thực, phải để lại một phần trong kho lương để đề phòng xuất hiện tình huống đặc biệt, chẳng hạn như sang năm sau có hạn hán hoặc lũ lụt thì phần lương thực này sẽ được mang ra dùng.
Nếu theo tính toán của Mạnh Y Y thì khẩu phần lương thực của mỗi người mỗi nhà là không đủ, bảo sao mọi người chỉ có thể húp cháo, ăn cơm khô cũng là chuyện xa xỉ.
Cô nhớ đến khi làm nhiệm vụ phải xuyên không về thời học sinh, những học sinh đó ăn cơm xong thì đấu trí đấu dũng với giáo viên trông coi nhà ăn, nghĩ trăm phương nghìn kế để đổ cơm không ăn hết đi, so sánh với nhau đúng là khiến người ta phải cảm thán.
Mạnh Y Y bĩu miệng. Có gì mà cảm thán, người ta không đổ đi thì cũng chẳng có cách nào để những người chỉ có thể húp cháo này có được lợi ích thiết thực mà!
Cô tiếp tục làm việc.
Mạnh Hữu Lương ở bên cạnh xem cân thi thoảng lại nhìn Mạnh Y Y thì cũng thầm gật gù, là người sắp kết hôn nên làm việc cũng cẩn thận hơn nhiều rồi, không còn chê trời nóng sẽ đen da giống trước đây nữa, biết ngoan ngoãn làm cho xong việc của mình rồi.
Mạnh Hữu Lương bất giác chuyển ánh mắt đến Tô Thanh Dật đứng xếp hàng trong đám đông. Ông luôn cảm thấy con gái có sự thay đổi như vậy là nhờ công lao của Tô Thanh Dật, chỉ mong là hai đứa có thể chung sống hạnh phúc bên nhau.
Các trí thức vừa xếp hàng vừa đọc sách. Việc xếp hàng lấy lương thực này cũng có thể kéo dài rất lâu, người phía trước luôn gây ồn ào, nhìn chằm chằm vào cái cân, quả cân khi cân lương thực không được “thấp xuống”, ở mức “ngang bằng” họ cũng không vui, phải “nâng lên” họ mới hài lòng.
Thế là người người nhà nhà đều được “nâng lên”. Về phương diện này, Mạnh Hữu Lương thỏa mãn nhu cầu của mọi người.
Lưu Cương khẽ đẩy Tô Thanh Dật. “Bố vợ cậu đang nhìn cậu kìa.”
Tô Thanh Dật nhíu mày, nhìn về phía Mạnh Hữu Lương, Mạnh Hữu Lương gật đầu với anh.
Thực ra các trí thức không quá hài lòng, từng tìm Mạnh Hữu Lương mong có thể lĩnh lương thực trước, đừng lãng phí thời gian xếp hàng, song đã bị Mạnh Hữu Lương từ chối.
Muốn đãi ngộ đặc biệt cũng được, đợi sau khi mọi người đã lĩnh lương thực thì họ đến lĩnh, nhưng các trí thức lại không chịu nên vẫn phải ngoan ngoãn xếp hàng.
Chẳng mấy chốc đã đến lượt Tô Thanh Dật.
Mạnh Y Y so điểm công với các trí thức khác thì nhận ra Tô Thanh Dật là người nhận được nhiều điểm công nhất trong số các trí thức.
Đã đẹp trai là đủ rồi, lại còn nỗ lực như thế nữa chứ!
Cô tính điểm công cho Tô Thanh Dật như bình thường, không có thời gian nói chuyện với anh vì thực sự quá bận. Thật ra cô có thể lợi dụng thân phận của mình, bảo Tô Thanh Dật về nhà xem sách vở, phần lương thực của anh cô sẽ mang đến, nhưng nếu thực sự làm thế thì người khác sẽ thấy thế nào? Chẳng được lợi ích gì, ngược lại còn khiến người ta gièm pha.
Người dân trong thôn nhận được lương thực thì ngay hôm đó đã xay gạo trong máng đá ngay, nhận được khẩu phần lương thực của nhà mình thì thật sự là đợi cơm vào nồi. Bỗng chốc, những gia đình có máng đá máng gỗ ngay lập tức cảm thấy hạnh phúc, những gia đình không có chỉ đành đi mượn nhà người khác để dùng.
Máng đá nhà họ Mạnh được mượn nhiều nhất. Bởi vì chiếc máng đá này to, có thể xay nhiều lương thực hơn, tốc độ xay cũng nhanh.
Làm xong công việc của cả ngày, Mạnh Y Y lại lén lút đến nhà họ Chu.
Mạnh Y Y tự đánh giá là mình làm việc cẩn mật, Mạnh Đại Vĩ và Mạnh Tiểu Vĩ nhìn nhau thì đều không khỏi nở nụ cười, sau đó bảo Mạnh Chí Thư tiếp tục chia lương thực, dù đến đêm thì cũng phải chia cho xong, nếu không những gia đình chưa được chia sẽ không yên lòng.
Lúc Mạnh Y Y đến tìm Tô Thanh Dật, anh đang ngồi trước bếp lò mượn ánh sáng đèn và ánh lửa để đọc sách. Anh nhóm lửa xong, đọc sách một lúc rồi lại ném ít củi vào lò là được.
Mùi gạo nấu chín vấn vít trong gian phòng bếp u tối, chàng trai ngồi yên lặng trước bếp lò được phủ dưới một lớp sức hút không mô tả rõ được, cảnh tượng cực kỳ giản dị đơn sơ, nhưng vì người ấy nên mọi thứ xung quanh đều chìm làm bối cảnh, dường như chỉ là những thứ không quan trọng trong bức ảnh, chỉ là để phô bày ra sự trầm tĩnh vững chắc của anh và sóng tràn ào ạt bên trong.
Mạnh Y Y đứng ở cửa bếp, không nỡ làm phiền.
Tô Thanh Dật gập sách lại, nhìn về phía cửa bếp.
Mạnh Y Y tỏ ra hơi ngượng ngập, cô quên gõ cửa, cũng quên gọi anh rồi.
“Em… muốn tới hỏi anh đã dùng hết gạo chưa. Nếu hết rồi thì có thể đến nhà em xay gạo, máng đá nhà em to lắm, có thể xay một lần được rất nhiều gạo.” Mạnh Y Y đưa tay làm cử chỉ.
“Trong nhà có máng đá.”
“Hả? À!”
“Vẫn còn gạo.” Tô Thanh Dật nói xong ba chữ này thì biểu cảm có phần buồn bã khó tả.
Lúc này, Mạnh Y Y đi tới, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt Tô Thanh Dật. Tô Thanh Dật vốn ngồi trên chiếc ghế gỗ thấp tè trước bếp lò, động tác này của cô lại một lần nữa khiến anh và cô ở vào vị trí cao ngang nhau.
“Anh đừng buồn.” Mạnh Y Y có vẻ muốn vươn tay ra nắm tay anh, tay vươn được một nửa lại rụt về.
Ánh mắt thản nhiên của Tô Thanh Dật nhìn vào cô, có vẻ không hiểu tại sao cô đột ngột nói ra câu này.
“Anh đối xử thật lòng với chú Chu thím Chu, cho nên họ cũng đối đãi thật lòng với anh.” Mạnh Y Y cười ngượng ngùng. “Em cũng không biết nên an ủi người khác thế nào, bảo người ta nén bi thương thì dễ, chứ với người trong cuộc thì quá khó. Nhưng em nghĩ, nếu chú Chu thím Chu đã thật lòng đối đãi với anh thì chắc chắn cũng mong anh sống thật vui vẻ, sống càng ngày càng tốt.”
Tô Thanh Dật nhìn chằm chằm Mạnh Y Y hồi lâu. “Sao lại nói thế?”
“Gạo trong nhà không phải vợ chồng chú thím ấy để lại cho anh sao?”
Cơ thể Tô Thanh Dật hơi cứng lại, dường như lúc này anh đã ngẫm ra điều cô muốn nói. Củi trong lò đã cháy hết, anh nhanh tay nhét củi vào, ánh lửa lại một lần nữa cháy lên, hắt vào khuôn mặt và trước người anh một vùng sáng. Anh nói: “Phải.”
Nhưng anh chỉ nói một câu bâng quơ thôi, tại sao cô có thể thấu hiểu được cả quá trình?
Giếng, củi lửa và cả máng đá trong nhà đều là anh làm giúp, thành tâm đổi lấy thành tâm ư!
Cho nên khi đi, vợ chồng Chu Tiến Tài không mang theo rất nhiều thứ mà lặng lẽ để lại cho anh, để anh có thể sống thoải mái hơn.
“Anh và chú thím ấy sao lại…” Mạnh Y Y quan sát nét mặt anh. “Anh không muốn nói thì thôi vậy.”
“Không có câu chuyện gì đặc biệt cả.”
Chuyện chỉ là khi Tô Thanh Dật vào núi hái thảo dược trị ho thì gặp thím Chu. Thím Chu thấy quần áo anh có vết rách thì cảm thán, nói anh đến thôn Song Khê chịu khổ, quần áo rách cũng không có ai vá lại cho, bị ốm còn phải hỏi các cụ già xem nên hái thảo dược gì để tự đun thuốc, nếu anh ở nhà thì bố mẹ chắc chắn sẽ xót xa rồi giúp anh làm những chuyện này.
Thím Chu chủ động vá lại quần áo cho anh, nói sống một mình bên ngoài đúng là chẳng dễ dàng gì.
Mọi thứ khởi nguồn từ một chuyện nhỏ nhặt, cô giúp cháu, cháu giúp cô, tình cảm dần dần nảy sinh.
“Tô Thanh Dật, sau này em vá quần áo cho anh, em may vá đẹp lắm đấy.” Mạnh Y Y bất giác nói.
Tô Thanh Dật nhếch khóe miệng, song không nói gì, quần áo của cô đều là do các chị dâu cô may mà nhỉ?
Tô Thanh Dật cầm kẹp gắp than đào bới trong bếp lò, lấy ra một củ khoai lang, đặt trước mặt cô.
Mạnh Y Y chỉ vào mình – Của em à?
Tô Thanh Dật gật đầu.
Củ khoai rất bé, ăn vào cũng không ảnh hưởng đến việc ăn cơm tối của cô. Củ khoai được nướng vừa tầm, vỏ ngoài nhăn lại, khẽ khàng bóc ra còn có thể giữ lại lớp vỏ bên trong, lớp vỏ này mới là thứ ngon nhất, còn ngon hơn cả ruột khoai.
Mạnh Y Y thỏa mãn nheo mắt lại. “Ngon thật.”
Nhà họ Mạnh đông người, tuy cũng có nướng khoai lang nhưng không thể nướng quá nhiều vì sẽ ảnh hưởng đến việc nhóm lửa, thông thường đều là hấp và luộc.
“Tối nay anh ăn gì thế?” Mạnh Y Y nhìn Tô Thanh Dật.
“Gì cũng được.”
Mạnh Y Y ăn củ khoai mình đang cầm. “Trong lò còn khoai không?”
“Còn.”
Bấy giờ Mạnh Y Y mới yên tâm ăn miếng lớn. “Tô Thanh Dật, anh sống một mình ở đây có cảm thấy cô đơn không? Lúc chỉ có một mình, cũng chẳng có ai để mà nói chuyện.”
Tô Thanh Dật im lặng.
Tất cả mọi người đều cảm thấy anh đã kiếm được lợi ích, hình như lần đầu tiên anh nghe có người hỏi anh có cô đơn hay không.
Ánh mắt anh nhìn sang Mạnh Y Y hơi thay đổi.
Đúng lúc này, sắc mặt Mạnh Y Y đỏ lựng, cô lập tức đứng dậy, vì động tác quá nhanh nên cô suýt thì ngã xuống, cơ thể lảo đảo, tựa vào thành bếp.
“Em… em…”
Mạnh Y Y cắn môi, hơi khó mà mở lời.
Cô chỉ đơn thuần là hỏi thôi, không có ý gì khác, nhưng nghĩ sâu xa thêm từ lời nói này thì lại giống như cô nóng lòng muốn kết hôn vậy. Một mình anh có cô đơn không, nếu cô ở bên, thế thì anh sẽ không cô đơn nữa còn gì!
Mạnh Y Y thực sự muốn che mặt.
Trong đôi mắt Tô Thanh Dật vốn có vẻ ngờ vực, lúc này lại thấp thoáng ý cười, dường như anh đã ngộ ra điều gì. “Trong lò vẫn còn một củ khoai.”
“Dạ?”
“Nếu cô tiếp tục ở đây thì tôi hết khẩu phần lương thực rồi.”
Mạnh Y Y trừng anh. “Đồ keo kiệt.”
Nói đoạn, cô tự chạy biến đi.
Tô Thanh Dật nhìn theo bóng dáng cô rời đi, bất giác bật cười.
Ánh lửa trong bếp vẫn bập bùng, nước trong nồi đã sôi sùng sục, anh nhấc nắp nồi gỗ to đùng, một luồng hơi nước bốc lên, bên trên nồi lảng bảng một lớp sương màu trắng, một lúc lâu sau mới có thể nhìn rõ hình ảnh bên trong nồi. Tiếng nước sủi ùng ục và tiếng củi cháy lách tách cũng nghe rõ mồn một.
Hình như, thực sự không có ai để nói chuyện.
oOo
Thu hoạch lúa chỉ là chuyện quan trọng nhất trong năm, không có nghĩa là thu hoạch xong thì không có chuyện khác để làm.
Tiếp theo là thu hoạch hạt cải dầu. Thứ này không được trồng nhiều ở thôn Song Khê, cũng chỉ trồng khi bên trên muốn thu hoạch, nếu không bình thường trồng cũng không đáng cho lắm. Không phải vì nó không quan trọng, chỉ là cải dầu cần được trồng ở mảnh đất riêng, với mọi người thì việc đó rất lãng phí đất đai.
Dầu cải dầu rất thơm, nhưng vì vấn đề đất đai nên nếu mọi người cần dùng dầu thì vẫn sẽ lựa chọn dầu đậu nành.
Bởi vì trồng đậu nành được nhiều hơn trồng cải dầu.
Ở nơi đây, một mảnh đất gần như được canh tác không ngừng suốt một năm bốn mùa. Chẳng hạn như đất trồng ngô thì giữa những hàng ngô có khoảng cách, ở đó sẽ trồng đậu nành, bên dưới đất còn phải trồng khoai lang để tận dụng một mảnh đất triệt để. Cho nên những loại hoa màu cần trồng trên mảnh đất riêng như cải dầu và lúa mạch rõ ràng là lãng phí, lúa mạch còn có thể làm lương thực, còn cải dầu chỉ có thể làm dầu cải, so sánh với nhau thì đương nhiên lúa mạch vẫn quan trọng hơn.
Bởi thế cải dầu rất ít, gần như sau khi nộp lên thì còn lại chẳng bao nhiêu, chia đầu người chắc chắn không được, chỗ hạt cải dầu còn lại mọi người đem bán luôn để làm tiền quỹ của đội sản xuất.
Sau khi thu hoạch hạt cải dầu xong thì đến công trình lớn của cả thôn Song Khê – đào khoai lang, phải đào tất cả chỗ khoai lang trồng dưới đất lên.
Mỗi mảnh ruộng trồng ngô đều trồng khoai lang nên có thể tưởng tượng được số lượng lớn đến chừng nào. Sau khi đào khoai lang về và chia cho mỗi hộ gia đình thì lại phải bắt đầu bận rộn.
Người trong thôn sẽ để chừa lại quá nửa số khoai lang, một phần dùng để nuôi lợn, một phần thì phải gia công.
Phải rửa sạch khoai lang rồi thái nhỏ, xay thành chất lỏng đặc, lọc bằng khăn lọc, hầu hết phần bã lọc được sẽ phơi khô rồi nấu lên cho lợn ăn, phần chất lỏng lọc ra sẽ được để cho lắng lại, đổ phần nước bên trên đi chừa lại phần chất rắn bên dưới, chất rắn này phơi khô thì sẽ trở thành bột khoai lang.
Cả quá trình hơi giống xay đậu phụ.
Bột khoai lang làm ra sau mỗi năm được mang đi bán thì sẽ trở thành nguồn thu nhập để mua nông cụ cho cả đội sản xuất. Chiếc máy tuốt lúa kia cũng được mua bằng tiền tích góp như vậy.
Bột khoai lang này là một thứ thức ăn ngon, một chút xíu bột có thể xào ra được rất nhiều, dùng để xào với thịt hun vào mùa đông hoặc nấu canh đều cực kỳ ngon.
Bột khoai lang được đặt vào phơi trong sàng, từng hàng sàng bên trong đặt bột khoai đã lắng xuống cũng là một cảnh tượng đặc biệt.
Khi bột khoai lang lắng xuống là lúc hôn sự của Mạnh Y Y và Tô Thanh Dật cuối cùng cũng được bàn bạc tiến hành.
Lúc này, mọi người trong thôn càng lúc càng nôn nao với tin tức khôi phục kỳ thi đại học. Nhiều trí thức đã kết hôn tự chuyển sang sống ở điế/m trí thức, một vài người là bạn đời của họ chạy đến điế/m trí thức gây chuyện, khóc mắng không ngớt, cả thôn đầy nóng nảy và điên cuồng.
Vào lúc này, Mạnh Hữu Lương hạ quyết tâm tổ chức hôn lễ cho Tô Thanh Dật và Mạnh Y Y. Nếu hai người đều chưa đủ tuổi kết hôn theo pháp luật thì ông đưa họ đi lấy giấy đăng ký kết hôn, nếu không thể lấy giấy đăng ký kết hôn ổn thỏa thì tổ chức hôn lễ, đối với người dân trong thôn thì lễ cưới quan trọng hơn giấy tờ nhiều.
Chuyện này được quyết định, Mạnh Đại Vĩ và Mạnh Tiểu Vĩ là người bận rộn nhất. Họ dậy từ nửa đêm nửa hôm để lên huyện mua đồ, phiếu vải phiếu thịt nhà tích lại đều được dùng hết trong một lần.
Của hồi môn của Mạnh Y Y là hai bộ chăn đệm, một vài tấm vải và một bộ đồ cưới màu đỏ. Số lượng đồ đạc rất ít, nhưng thôn Song Khê tọa lạc ở nơi rừng núi heo hút nên có được của hồi môn như thế đã là tốt lắm rồi, ăn cơm còn không no thì đương nhiên không thể yêu cầu quá cao về những thứ khác.
Bộ đồ cưới màu đỏ có chất lượng rất tốt, Chu Diễm và Dư Linh cầm được tấm vải đỏ thì không biết nên may vá thế nào, sợ mình vụng về sẽ làm hỏng, nhưng bắt buộc phải nhanh chóng may ra váy cưới của cô út.
Mạnh Y Y thấy hai chị dâu đắn đo như thế thì chủ động nhận làm chuyện này, khiến Chu Diễm và Dư Linh vô cùng kinh ngạc.
Để tự may váy cưới cho mình, Mạnh Y Y tốn không ít công sức. Chủ yếu là vì không ai tin cô có thể tự làm được. Để chứng minh bản thân, cô đích thân may một bộ quần áo cho Mạnh Chí Cầm, từng đường kim mũi chỉ may tỉ mỉ đó cuối cùng cũng thuyết phục được mọi người.
Chỉ có điều quá trình này vô cùng cực khổ, để không khiến người khác kinh ngạc, cô còn phải tỏ ra mình tiến bộ từng chút một.
Tóm lại, trước khi tin tức khôi phục kỳ thi đại học được công bố, Mạnh Y Y và Tô Thanh Dật cuối cùng cũng sắp kết hôn.
Nhà họ Mạnh bận bù đầu, thuê người nấu cỗ, nấu những món gì, phải chuẩn bị những gì.
Hôm nay Tô Thanh Dật chủ động đến nhà họ Mạnh, sau khi anh ra về, Mạnh Hữu Lương trầm mặc một lúc lâu.
Sau khi Tô Thanh Dật về, Dịch Quế Hoa mới đi vào nhìn Mạnh Hữu Lương. “Ông ngồi đực ra đấy làm gì?”
Mạnh Hữu Lương thở dài một hơi.
Mạnh Hữu Lương bảo Mạnh Y Y và Tô Thanh Dật kết hôn vào lúc này là có lòng riêng, ông sợ Tô Thanh Dật không đồng ý, đến sau khi thi đại học xong sẽ cứ thế bỏ đi. Không phải ông nghĩ người ta theo hướng quá quắt, mà là bây giờ đâu đâu cũng như thế, đừng nói là những người chưa kết hôn, ngay cả những người đã kết hôn cũng muốn bỏ đi.
Tuy Mạnh Hữu Lương không nói nhưng ông lại biết nhiều đôi thanh niên qua lại riêng tư đã chia tay khi nghe thấy tin tức khôi phục kỳ thi đại học rồi, những đôi chưa chia tay phần lớn cả hai đều là trí thức.
Nhưng lòng riêng này, so với hai mươi đồng mà Tô Thanh Dật mang đến làm tiền sính lễ thì rõ ràng hơi quá đáng.
Dù quá trình thế nào, Tô Thanh Dật quả thực đã đồng ý là sẽ không hời hợt, anh đã đồng ý thì sẽ đi theo quy trình chính thức, không chỉ tặng tiền sính lễ mà cỗ bàn của nhà trai anh cũng tự tổ chức, không cần nhà họ Mạnh giúp đỡ.
Mạnh Hữu Lương kể chuyện này với Dịch Quế Hoa.
Dịch Quế Hoa ngồi xuống trước mặt Mạnh Hữu Lương. “Trí thức Tô là một chàng trai tốt.”
Mạnh Hữu Lương gật đầu.
Kết quả là món sính lễ này lại dẫn đến một vài chuyện khác.
Có quá nhiều người gièm pha sau lưng, nói Tô Thanh Dật coi căn nhà của nhà họ Chu là của mình, không biết liêm sỉ, cố chiếm hời ở mọi nơi, bên này thì chiếm của nhà họ Chu, bên kia thì chiếm của nhà họ Mạnh, để nhà họ Mạnh tổ chức thì đơn giản biết bao nhưng lại cứ đòi tự làm, rõ là lãng phí tiền bạc, có lẽ số tiền đó là nhà họ Mạnh chi, cũng không biết đường mà tiết kiệm, lòng dạ đúng là thâm hiểm.
Chuyện này khiến Lục Lệ bực tức, bèn truyền ra chuyện tiền sính lễ và tiền làm cỗ của Tô Thanh Dật là do anh tự chi.
Song vẫn có người bàn tán linh tinh, Tô Thanh Dật lấy đâu ra nhiều tiền như thế? Phải biết là thôn thường chia lương thực chứ rất ít khi chia tiền, Tô Thanh Dật có được nhiều tiền như thế chắc chắn là vì đã đến đòi nhà họ Mạnh rồi.
Lục Lệ tức lộn ruột, ngược lại Tô Thanh Dật còn an ủi anh chàng, người ta nói thì cứ nói, mày giải thích thì người ta sẽ chỉ trích mày ở chỗ khác, một người ghét mày thì mày làm gì cũng là sai.
Hôm nay khi làm xong việc đồng áng, Tô Thanh Dật bị người ta ngăn lại.
Đào xong khoai lang thì phải tận dụng đất để trồng khoai tây, khoai tây cũng là một trong những loại lương thực quan trọng nhất, bởi thế mọi người làm mãi vẫn không hết việc.
Cho dù Tô Thanh Dật và Mạnh Y Y sắp kết hôn thì anh vẫn phải làm việc.
“Tô Thanh Dật.” Dư Lị Lị đi ra từ một bên, trông thì có vẻ đã đợi Tô Thanh Dật rất lâu rồi.
Tô Thanh Dật dừng lại, đứng nguyên tại chỗ, cách Dư Lị Lị một khoảng nhất định.
Tô Thanh Dật im lặng, Dư Lị Lị cắn môi. “Tôi nghe bảo anh cho Mạnh Y Y hai mươi đồng tiền sính lễ, chuyện này là thật à?”
Tô Thanh Dật gật đầu, đôi mắt ánh lên vẻ thắc mắc.
Dư Lị Lị trông như đã bị đả kích. “Anh… Đó là tiền của anh à?”
“Đúng.” Tô Thanh Dật lại gật đầu.
Tô Thanh Dật có tiền, đây không phải bí mật gì. Anh có một cô em gái, mỗi tháng cô ấy đều gửi tiền cho anh. Ban đầu anh gửi trả tiền luôn, đối phương lại gửi tới, sau mấy lần tới lui, em gái anh cuối cùng cũng thỏa hiệp, hai hay ba tháng gửi một lần, số tiền không nhiều, nhưng ngoài ra còn gửi tới một ít vải và mấy thứ khác.
Dư Lị Lị hít sâu một hơi. “Tôi tưởng anh bị bắt ép bất đắc dĩ, nhưng anh còn tặng sính lế… Chuyện này chứng tỏ anh cam tâm tình nguyện à? Tô Thanh Dật, anh khiến tôi quá thất vọng, sao anh lại là người như thế, để lấy lòng nhà họ Mạnh, vậy mà anh lại không có khí khái như thế.”
Sắc mặt Tô Thanh Dật sa sầm. “Đây là chuyện của tôi.”
“Tôi tưởng anh sẽ không đồng ý, tại sao anh không kiên trì đến cùng? Sắp khôi phục kỳ thi đại học rồi, sao anh không kiên trì thêm?”
Ánh mắt Tô Thanh Dật đầy vẻ thản nhiên. “Đồng chí Dư Lị Lị.”
“Gì ạ?”
“Tôi là người tốt hay người xấu, tư tưởng cao thượng hay nhân phẩm thấp hèn thì đều là bản thân tôi, tôi không cần phải thỏa mãn hình tượng trong lòng người khác, tôi cũng không có nghĩa vụ chịu trách nhiệm với người khác và trở thành người mà người ta hy vọng. Hôn sự của tôi lại càng là chuyện của bản thân tôi, tốt hay xấu thì bản thân tôi sẽ tự lo liệu, cũng không cần phải thỏa mãn người khác.”
Dư Lị Lị lùi hai bước. “Anh…”
“Tô Thanh Dật!” Mạnh Y Y chạy tới, không nhìn Dư Lị Lị. “Anh ở đây à, đúng lúc em muốn đi tìm anh.”
Dư Lị Lị nhìn Mạnh Y Y rồi lại nhìn Tô Thanh Dật, mắt đỏ hoe, khóc chạy đi.
Mạnh Y Y: …
Mạnh Y Y nhìn Tô Thanh Dật bằng ánh mắt trách cứ. “Anh bắt nạt người ta à?”
Tô Thanh Dật hít sâu một hơi. “Bắt nạt rồi đấy, em muốn thế nào?”
Mạnh Y Y phụng phịu nhìn Tô Thanh Dật hồi lâu, dáng vẻ “thôi thì mình cứ bất chấp hết đi anh”. “Thế thì em sẽ bắt nạt cô ấy cùng anh.”
Tô Thanh Dật: …
Mạnh Y Y: “Em giúp người thân chứ không giúp người có lý.”
Tô Thanh Dật lắc đầu, song lại nở nụ cười. “Sao em lại chạy tới đây?”
“Em may xong quần áo rồi, mang tới cho anh thử xem, nếu không vừa thì còn có thể sửa lại được.” Mạnh Y Y nhìn thẳng vào mắt Tô Thanh Dật. “Thật sự do em may đấy. Em là kiểu người bình thường không làm thì thôi, chứ đã làm là làm tốt lắm.”
“Thế à?”
“Bằng chứng ở đây này.” Mạnh Y Y vỗ vào bộ quần áo mình đang ôm trên tay.
Tô Thanh Dật không nói gì thêm.
Mạnh Y Y bĩu môi. Nhớ năm xưa cô đã từng là đồ đệ học thêu thùa, ngay cả chuyện thêu thùa cô còn có thể làm tốt như thế thì may quần áo chỉ là chuyện vặt thôi. Có điều chất vải và sợi chỉ này đều khá thô, không phát huy được tay nghề cao siêu của cô.
Hai người cùng quay về nhà họ Chu.
Việc thử quần áo rất đơn giản, nhưng Tô Thanh Dật mới làm đồng về, trên người có bùn đất nên phải đi tắm và thay quần áo.
Tô Thanh Dật thay quần áo xong rồi đi ra thì phát hiện Mạnh Y Y đã cầm bộ quần áo mình thay ra ngồi giặt bên sân đá.
Tô Thanh Dật vội đi qua.
Mạnh Y Y nghe tiếng bước chân thì quay đầu lại, mắt lóe niềm vui. “Đẹp đấy.”
Cô biết ngay mà, Tô Thanh Dật hợp với kiểu ăn mặc đơn giản rộng rãi, không cần quá phức tạp. Khi cô xuyên vào thế giới tu chân, anh mặc bộ đồ trắng như tuyết đã mê hoặc vô số người.
Tô Thanh Dật lại không chú tâm vào chuyện đó, anh hít sâu một hơi, sắc mặt là lạ. “Bỏ quần áo xuống.”
“Dạ?”
“Quần áo của anh không cần em giặt.”
Mạnh Y Y nhìn bộ quần áo mình đang cầm, lại nhìn anh. “Nhưng chúng mình sắp kết hôn rồi mà, việc giặt quần áo này là bình thường thôi chứ có gì đâu? Mẹ em bảo em không biết làm đồng thì luôn phải làm việc nhà, nếu không thì chẳng biết làm gì cả, sẽ bị ghét.”
“Bỏ quần áo xuống.”
“Không thích.”
“Mạnh Y Y.”
Mạnh Y Y che miệng cười, một lúc lâu sau mới đứng dậy, nhìn Tô Thanh Dật rồi cười ngặt nghẽo. “Tô Thanh Dật, không ngờ da mặt anh lại mỏng thế đấy, xấu hổ vậy cơ à.”
Tô Thanh Dật im lặng nhìn cô, như thể muốn tạo ra áp lực với cô bằng ánh mắt đó.
“Em chỉ cầm quần áo của anh thôi, có cầm qu.ần lót đâu.”
Đôi mắt Tô Thanh Dật ánh lên vẻ rối bời như thể đã bị người ta nhìn thấu tâm tư. “Thế thì cũng không cần em giặt.”
Mạnh Y Y lè lưỡi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.