Nghỉ hè rồi! Lúc trước chưa từng nghĩ tới học cấp ba sẽ thế này. Ba điểm phòng học, nhà ăn, ký túc xá, cứ thế tạo thành một đường thẳng tắp. Hằng ngày, ngoại trừ thỉnh thoảng chương trình học sẽ thay đổi chút xíu, được ra ngoài, thì còn lại cứ như cố định theo đường này mà đi. Cũng may chịu đựng hết một năm, cuối cùng cũng chào đón mùa hè đầu tiên của thời cấp ba rồi.
“Ly Minh.” Tôi gọi người bên cạnh, “Đi thôi, về nhà thôi.”
Ly Minh là bạn cùng phòng của tôi, cũng chính là bạn thân của tôi. Chúng tôi quen nhau lúc khai giảng, tính ra cũng đã quen được một năm. Quan hệ hòa hợp, cũng rất ăn ý.
Tôi: “Ly Minh, nghỉ hè này có dự định gì không?”
Ly Minh: “Không có.”
Nhìn thì có vẻ cô nhóc Ly Minh này lạnh lùng vô cảm thế thôi, thực tế lại nói nhiều lắm đấy.
Đi cùng Ly Minh được một đoạn, sau đó chúng tôi tách nhau ra về nhà của mình.
Về tới nhà, tôi ném túi xách xuống đất, nằm dài trên ghế sa lông xem ti vi. Mẹ tôi tan tầm trở về, làm một bàn thức ăn toàn món tôi thích. Dùng bữa xong thì lại tiếp tục xem ti vi. Cuộc sống lười biếng kéo dài một tuần, thật sự có hơi nhàm chán.
Tôi mở điện thoại xem vài video, lướt thấy một video giới thiệu thành phố A, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ to gan. Tôi bấm số Ly Minh, “Ly Minh, bọn mình đi chơi đi! Tới thành phố A!”
“Thi Dật, cậu nghỉ ở nhà lâu quá nên não nhũn ra luôn rồi hả? Cậu không biết thành phố A cách chỗ bọn mình bao xa à? Học Địa Lý kiểu gì đấy.”
Nhất thời tôi chẳng biết trả lời sao, suy nghĩ một lát mới cảm thấy đúng là rất xa.
“Thu dọn đồ đạc đi, xuất phát.” Nhưng sau một hồi ầm ĩ với gia đình thì cuối cùng tôi và Ly Minh cũng ngồi lên xe lửa đi tới thành phố A.
Xe lửa chạy trên ray, tôi nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, nghĩ thầm, “Mình nhất định phải đi khắp nơi. Mình muốn nhìn ngắm thế giới này, thưởng thức tất cả cảnh đẹp trên thiên hạ.” Rồi bất tri bất giác, tôi dựa vào cửa sổ mà thiếp đi.
“Thi Dật, dậy đi, lát phải đứng rồi.” Giọng nói Ly Minh gọi tôi dậy từ giấc ngủ mơ. Tôi dụi dụi mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói một câu, “Thành phố A, chúng tôi tới rồi đây!”
Chúng tôi tìm một khách sạn nhỏ, đây là khách sạn hoàn cảnh tương đối tốt, giá cả lại tiện nghi mà chúng tôi chọn được trong rất nhiều khách sạn. Chuyến đi lần này, ngoại trừ tiền gia đình cho thì còn có tiền bớt ăn bớt mặc suốt một năm ở trường để dành được nữa. Phí đi đường thì không bớt được rồi, cho nên chỉ đành ăn ở tiết kiệm chút.
Sau khi mang hành lý vào khách sạn xong, chúng tôi đi ra ngoài. Nơi này nhiều núi nhiều biển, ngay cả thức ăn cũng nhiều. Tôi và Ly Minh đi tới dưới chân một ngọn núi, sau khi mua nước thì bắt đầu trèo lên. Ngọn núi cũng không cao lắm, đi một lát là tới đỉnh rồi. Mặc dù núi không cao nhưng cũng có thể nhìn thấy phong cảnh xa xa. Tôi vội lấy máy ảnh mini ra, không ngừng chụp ảnh. Tôi thích lưu giữ sự vật, cho nên dù là đi đâu, tôi cũng sẽ mang theo máy ảnh mini bên người mình.
Đường xuống núi quả nhiên dễ đi hơn đường lên núi nhiều. Tôi và Ly Minh đi tới phố đồ ăn, lúc lấy tiền trong túi để trả thì bất cẩn làm rơi cả chìa khóa phòng khách sạn xuống đất. Tôi đang định cúi người nhặt lên thì một cánh tay khác đã nhanh hơn tôi một bước, nhặt nó lên. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, là một chàng trai anh tuấn. Cậu ấy đưa chìa khóa về phía tay tôi, tôi nhận lấy bỏ vào túi, chữ cảm ơn đã đến bên miệng thì người nọ đã chẳng thấy tăm hơi. Tôi dạo cả một vòng phố đồ ăn nhưng cũng không thấy cậu ấy đâu.
Trở lại khách sạn, tôi còn mải mê suy nghĩ lúc gặp phải chàng trai kia, cậu ấy cứ đi tới đi lui trong đầu tôi, “Sao có thể có người đẹp trai như vậy chứ? Lần đầu thấy người đẹp trai vậy luôn đó! Không biết tên gì, mấy tuổi, sống ở đâu ha.”
“Thi Dật!” Tiếng Ly Minh cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, “Cậu nghĩ gì đấy? Gọi cậu nhiều lần lắm luôn.”
“Đâu có, đâu có, mình thì nghĩ gì được chứ.”
Ly Minh đi lại, ngồi xuống bên cạnh tôi, nhìn chằm chằm tôi một lát rồi lên tiếng, “Đừng nói cậu đang nghĩ về chàng trai nhặt chìa khóa giúp cậu hôm nay nha.”
“Sao có thể chứ? Mình, mình nghĩ về cậu ta làm gì?” Tôi vội đáp.
Vài ngày còn lại, tôi và Ly Minh đi rất nhiều nơi. Tôi từng mơ mộng sẽ gặp lại cậu ấy, thế nhưng đời không như mơ. Một tuần du lịch vậy là kết thúc, chúng tôi thu dọn hành lý, trở về nhà.
Tới nhà rồi, thỉnh thoảng tôi sẽ nhớ tới cậu ấy. Mỗi lần như vậy thì lại không nhịn được mà nhếch môi cười.
Tôi có thói quen viết nhật ký, đương nhiên sẽ viết cả cậu ấy vào bên trong. Cậu ấy tựa như mặt trời, cả người tỏa sáng. Cuộc sống sau đó, chỉ cần nghĩ tới cậu ấy thôi thì tôi cũng tràn trề động lực rồi.
Một năm rồi lại một năm trôi, vì muốn thuận lợi thi đại học, tôi đã không ngừng giải đề, ôn tập ở trường.
Tôi thích sáng tác văn. Bởi vì môn Ngữ Văn, tôi thấy viết văn là dễ nhất, chẳng cần động não nhiều.
Tôi đưa cậu ấy vào bài văn, và điều khiến tôi bất ngờ chính là vậy mà tôi lại đạt được điểm cao. Lần đầu tiên nhận được con điểm cao như vậy là nhờ cậu ấy.
Nhìn bài văn trong tay, tôi lại không kìm lòng được nhoẻn miệng cười.