Chuyện Cũ Afghanistan 1986

Chương 29: Chương 28





Pháo của xe tăng T-26 quay về phía vách núi.
Máy bay trực thăng từ trên cao nhìn xuống, hỏa lực hạng nặng của súng máy DT lập tức quét qua dãy núi, và ngọn lửa đỏ rực trên đường núi trông giống như một vụ dung nham phun trào từ bên trong mặt trời điên cuồng bắn súng đẩy vách núi về phía sau.
Oleg bình tĩnh, ngồi bất động ở vị trí điều khiển chính.
Tay hắn bóp chặt các nút điều khiển, khiến gân xanh nhô lên.
Phó lái nhìn hắn, nhận bộ đàm “Khai pháo.” Vách núi khoét ra một cái miệng hình tam giác, pháo xe tăng bắn ra ngoài, bùn đất mỏng manh sụp đổ trong tiếng nổ ầm ầm.
Cả con đường núi rung chuyển, Euler ngồi tại chỗ, cẩn thận cảm nhận toàn bộ quá trình tim cậu đập nhanh hơn.
Sự rung chuyển dữ dội khiến cậu sợ trận pháo kích sẽ phá vở cả con đường.
Cậu nắm chặt tay và bặm môi khiến nó trắng bợt.
Oleg trấn định hơn cậu nhiều.
Hắn biết rõ hỏa lực của T-26 có thể không đủ, nhưng nó cũng không quá khó khăn với ngọn núi đã rỗng ruột này.
Hắn quay đầu lại nhìn Euler, mỉm cười trấn an cậu, làm khẩu hình.
Euler nhận được “đừng sợ” của hắn, sắc mặt miễn cưỡng bình tĩnh.
Bên ngoài, chiếc xe tăng thổi qua núi và đè bẹp móng guốc của nó,  bức tường sụp đổ, cho thấy lợi thế về khả năng cơ động của xe tăng hạng nhẹ.
Oleg hơi giãn mày và nói, “Tiếp tục.
Đừng vội vàng, không nên quá tập trung hỏa lực, kẻo nó nổ tung và chôn thây vào trong đó luôn.”
Khi hắn nói lời này, mộ tên lửa bay ra từ bên trái, va vào chiếc xe tăng bên cạnh đang lên núi.
Cửa pháo kêu ầm ầm, cùng với nắp ca pô bị thổi tung lên không trung đánh một vòng 360 độ về phía trước và lăn vào trong tuyết.
Phó lái trơ mắt nhìn chặc lưỡi: “Mẹ nó, bọn này đã chuẩn bị sẵn rồi!”
Mặt Oleg mang sát khí, hét lớn, “Tăng thiết giáp xếp hàng, dọn sạch con mẹ nó đám cướp này cho tôi!”
Hai chiếc trực thăng trở về mở đường, bắn phá hai bên đường núi, lớp bảo vệ được hình thành bởi mưa đạn cuối cùng cũng làm cho xe tăng thuận lợi tiến về phía trước.
Xe chiến đấu bộ binh nghe lệnh xếp hàng, lính thiết giáp bắt đầu nạp đạn phóng.
Euler hồi hộp ngồi trên ghế, bên trong khoang xe thiết giáp rung chuyển đến mức mông cậu không đặt nổi trên ghế nữa.

Nhưng trên ghế không còn dây an toàn nào khác, cậu bò khỏi ghế, nắm chặt tay vịn chặt dây an toàn, cuối cùng cảm thấy hơi an toàn hơn chút.
Hỏa lực trên chiếc xe tăng phía trước hạ xuống và tốc độ mở đường bắt đầu nhanh dần.
Oleg vẫn cau mày như cũ.
Phó đại đội trưởng tựa hồ có thể cảm nhận được sự lo lắng của hắn, “Gió bớt rồi đấy, thả ống khói đi, thoát khỏi đoạn đường này, trong tuyết không dễ đi, trực thăng cũng không kiên trì được lâu.
Trở lại đường núi rồi nói sau.”
Oleg gật gật đầu, “Được.”
Euler lặng lẽ hỏi “Ống khói là gì?”
“Bom khói, dùng để tránh kẻ thù,” phó lái nói.
“Cậu nhìn là hiểu ngay.”
Một làn khói dày đặc bốc lên từ núi rừng, mờ mịt cả bầu trời.
Tầm nhìn giảm dần khi khói xám giăng đầy trời, và tầm nhìn cách xa không quá năm mét.
Hỏa lực của địch giảm mạnh, các xe tăng thiết giá yểm hộ xe vận tải đi vòng qua núi rừng rẽ thẳng xuống đường núi.
Một chiếc xe vận tải giữa đường bị nổ tung một lốp xe, đoàn xe không dám dừng lại chỉ có thể để tăng thiết giáp móc kéo đi.
Xe tăng phía trước đi cẩn thận, lúc này mới vòng qua đường lửa, có thể nhìn thấy đường núi vắng vẻ phía trước.
Đoạn đường này cũng không dễ đi, chiế xe xóc nảy đến nổi làm nội tạng Euler lộn tùng phèo, như thể chúng sắp đổi vị trí tới nơi.
Cậu chống chọi với con khó chịu trong dạ dày và cơn buồn nôn, cắn chặt răng núp trong góc, đầu óc choáng váng hoa mắt, máy ảnh cậu cầm cứ phang vào thắt lưng đến đau buốt.
Cậu quờ quạng muộn sờ nắp ống kính, cất máy ảnh lại, sẩy tay một phát khiến nắp ống kính rơi xuống đất.
Cậu đành phả bò qua mò nắp ống kính, tay trái vừa chống xuống đất, thiết giáp gầm nhẹ và lật nghiêng! Máy ảnh từ trong tạy cậu văng ra ngoài, đập vào thân xe bằng sát rơi xuống đất.
Euler chỉ cảm thấy adrenaline dồn lên não trong giây lát, tim cậu như ngừng đập hai giây, cơ thể bị trói vào sợi dây an toàn dọc theo vòng cung tứ giác văng ra ngoài, lưng ném mạnh vào cửa sập, cửa sập kêu giòn tan, cậu đau đớn đến chảy nước mắt, tay vẫn vô thức đặt vào máy ảnh.
Cậu cảm thấy bụng mình đau nhói, một cú đánh mạnh mẽ khiến bên trong cậu đau muốn chết đi sống lại.
Cậu cuộn tròn người lại,cắn môi run lên vì đau, đầu ong ong.
“Euler!” Oleg gian nan leo ra khỏi vị trí của mình, thiết giáp bị lật nghiêng ngã xuống đất/ Cú nổ kịch liệt vừa rồi khiến đầu hắn đập vào cần điều khiển, máu rỏ từ chân mày.
Hắn ổn định tầm nhìn và trèo khỏi chỗ ngồi, tháo dây an toàn trên người Euler và kéo cậu trở lại chỗ ngồi.

Euler không còn sức lực ngẩng đầu, cậu quá đau, ôm bụng run rẩy.
Phó lái trèo ra khỏi cửa để kiểm tra, “Oleg, chúng ta bị sét đánh! Bảo họ đi vòng vào trong đi! Đây là bãi mìn! Bằng không sẽ bị nổ tung đấy!” Anh ta nhấc bộ đàm và hét lên, ” T-26 đi ngang! Đi ngang! Bãi mìn! Đây là bãi mìn!”
Xe bảo trì phía trước cũng quay lại kéo xe, bánh trước chỉ đi về phía trước không đến hai mét, quả mìn nổ tung một mảnh, cả xe lăn xuống vách núi, chỉ nghe thấy thân xe ngã trên vách núi, bặt âm không tiếng động.
Phó lái chứng kiến tận mắt, sắc mặt trắng bệch, chiếc xe bị gãy chỉ còn lại một chiếc, “Oleg, không qua được!”
Nhưng mà phía sau là con đường bọn họ đã đến, kẻ địch đang áp sát, không thể quay lại.
Phó đại đội trưởng gầm lên trong bộ đàm, “Oleg anh đang làm gì ở phía sau vậy! Anh còn muốn kéo xe à! Đổi xe đi! Mau qua đây!”
Đầu Oleg trống rỗng, phó lái bò khỏi vị trí, kéo mấy công binh bò ra cửa khoang bên ngoài, “Oleg, đi, đổi xe, chúng ta là chiếc cuối cùng, không qua được.
Đi thôi!”
Oleg đỡ Euler đi về phía cửa khoang bên ngoài, phó lái và công binh trèo ra ngoài trước.
Hắn đặt Euler trên thang trước, ôm cậu từ phía sau, “Cục cưng, ngoan, nhịn một chút, chúng ta ra ngoài trước.” Euler cắn môi gật gật đầu, tay cũng không còn tí sức lực nào, nhưng vẫn cố gắng đặt chân lên thang, bước hai bước miễn cưỡng mới leo lên nổi, tay kia chạm đến cửa khoang, Oleg đỡ mông cậu đẩy lên trên, chợt nghe phó đại đội trưởng hét xé gió, “Nằm xuống ——”
Euler thậm chí còn không thấy rõ, trong nháy mắt cậu cúi đầu theo bản năng, mùi thuốc súng nồng nặc sộc vào khoang mũi, khí lưu huỳnh nóng dẫy đốt cháy tóc cậu.
Cậu cúi đầu rên rỉ, không kịp thở hắn một hơi thì lực trùng kích đã đụng vào xe thiết giáp đẩy bật thân xe rà ngoài! Tay cậu không chịu nổi một lực lớn như vậy, cả cơ thể nhũn ra, rơi trở lại trong xe, nặng nề ngã về trong ngực Oleg.
Oleg theo cậu ngã trở về, trong thời khắc trọng yếu lúc nào cũng ôm lấy eo cậu.
Euler ngã trên người hắn, còn hắn thì đập lưng vào ghế.
Không biết xe đã bị đẩy xa bao nhiêu, nội thất nửa nghiêng nửa đúng.
Hắn vừa muốn đứng dậy, chỉ cảm nửa sau xe ngả về phía sau, cả người toát mồ hôi lạnh, không dám nhúc nhích.
Lúc này Euler mới định thần lại, ánh mắt hai người giao nhau lập tức thầm hiểu, “Xe đang rơi xuống.”
Oleg miễn cưỡng mỉm cười, hôn lên trán cậu, “Ngoan, không sao đâu, chúng ta leo lên.”
Đầu ngón tay Euler run rẩy.
Oleg chạm vào dây an toàn, buộc chặt hai người với nhau, ôm Euler chạm vào tóc của mình và nói, “Em yêu, đừng sợ, anh ở đây, ngoan nào, chúng ta leo lên.” “Hắn nằm trên mặt đất bò về phía trước, Euler theo sát phía sau.
Họ trèo lên mặt phằng bằng tay không mà không có bất kỳ vật trợ lực nào.
Oleg chỉ di chuyển cơ thể của mình một bên bức tường vụn móc tường nâng lên.
Nhưng điều khiến người ta sởn gai ốc chính là hắn rõ ràng cảm giác được mỗi lần hướng lên trên thì chiếc xe đang nghiêng xuống.

Hắn quay đầu nhìn Euler, Euler đang nắm lấy một cái móc, mỉm cười với khuôn mặt trắng bệch, “Không sao đâu, em có thể làm được.”
Thân thủ của Oleg không cần nghi ngờ, hắn đến gần cửa khoang nhìn thấy tuyết bên ngoài, quay đầu duỗi tay ra, “Nào, đi lên, đưa tay cho anh.”
Euler đưa tay cho hắn, Oleg vịn tay lên thang, tự mình di chuyển về phía sau, “Ngoan, nắm chặt, đặt chân ở chỗ này, đúng, dùng sức, leo lên.”
Xe lung lay sắp đổ, Euler đạp xuống, xe rầm một tiếng trượt ra ngoài một đoạn, cậu sợ tới mức chân rụt lại theo phản xạ, nuốt nước miếng ừng ực.
Nhưng may thay cậu không quay đầu lại, bởi vì suýt nữa Oleg đã rơi xuống, xe đã quá nghiêng rồi, hai chân hắn không có chỗ mượn lực, cơ hồ đang lửng lơ, chỉ dựa vào việc nắm lấy tay vịn, tay kia kéo hông Euler, “Không sao, đến đây, lại đi lên nào.”
Lúc này Euler mới quay đầu lại nhìn, cắn răng, “Anh không được rơi xuống.”
Ánh mắt Oleg kiên định, “Tuân mệnh, thưa ngài.”
Euler cắn răng, bước thêm hai bước nữa, ló đầu ra ngoài.
Cuối cùng nhìn thấy tình cảnh kinh hoàng.
Xe bị kẹt trên một tảng đá ở đèo, bánh trước bị đá chặn lại, mới không khiến xe hoàn toàn rơi xuống vách núi, nhưng nửa sau của nó đã rơi vào vách núi thẳng đứng.
Euler leo xuống khỏi xe bằng cả tay chân, quay lại kéo dây an toàn, “Anh lên đây! Nhanh lên!”
Oleg tay chạm tới tay cầm, vừa vặn ổn định thân thể, chân vừa mới giẫm lên tay nắm đai xe hạ xuống toàn thân hoàn toàn thẳng tắp.
Oleg chỉ chỉ vươn hai tay chạm cánh cửa khoang, nửa người dưới hoàn toàn lơ lửng, hắn cảm giác được sợi dây thừng trên thắt lưng mạnh mẽ siết chặt, Euler không dám buông tay thở hổn hển, “Em kéo anh lên, không sao, em còn sức.”
Oleg quay đầu lại nhìn bên trong khonag, trong lòng căng thẳng.
Euler không có sức kéo hắn lên, hắn chỉ có thể tự mình chống đỡ rồi xoay người nhảy lên, nhưng hắn lo nếu dùng một chút sức thì xe sẽ ngã xuống ngay, đến lúc nữa hắn có hy sinh thì không sao nhưng dây an toàn còn có thể kéo Euler xuống theo.
“Đựa vào sức trói gà không chặt của em chắc? Bỏ đi, cởi dây ra, anh thử cố xem mình có thể nhảy lên được không.”
“Không.”
“Cởi ra!”
Hốc mắt Euler đỏ lên, nghẹn ngào, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Cậu im lặng nhìn vào sợi dây thừng nối hai người trên thắt lưng, nhẹ nhàng nói, “Em không muốn rời khỏi anh.”
Oleg cảm thấy tim mình bị cây kim đâm mạnh vào, cơn đau buốt gần như khiến hắn phát điên.
Nhưng hai cánh tay hắn đã gần rã rời, sắp không còn sức, hắn thở dài một tiếng, “Anh cũng không muốn.”
Euler túm lấy sợi dây thừng, “Anh nhảy đi, nếu như không kịp, em xuống cùng anh.
Em không hối hận.”
Oleg nhắm mắt lại, gật gật đầu, “Được.”
Euler nín thở, cậu chưa bao giờ cảm thấy bình tĩnh như vậy, từ tận đáy lòng cậu cảm thấy kết cục của cả hai đều tốt, cùng sống cùng chết còn hơn bị suối vàng ngăn cách.
Cậu nghe tiếng kim loại bị đè lên, hình ảnh trước mặt chậm rãi phát ra.
Tay Oleg rời khỏi cửa khoang, cả người từ trong khoang nhảy ra, xe không hề động đậy.
Chân Oleg đạp lên đuoi xe, thân thể hắn như một chiếc lò xong, bật lên rồi vững vàng rơi xuống mặt đất vững chắc trước mặt Euler.
Euler ngơ ngác nhìn hắn, trong một hai giây không biết cậu đang nghĩ gì, ánh mắt rơi vào sợi dây trên eo Oleg.

Sợi dây an toàn còn nguyên vẹn kết nối với hai người.
Hốc mắt cậu đỏ lên, nhào vào ngực hắn.
Oleg ôm lấy hôn môi câu, “Không sao đâu.” Euler vòng tay qua cổ hắn, tay dính đầy dầu đen trên đai xe, không kịp được nước mắt, mãnh liệt hôn lại hắn.
Oleg thở hổn hển, hôn nước mắt cậu, vuốt má nói, “Sợ lắm hả?”
Euler gật đầu lia lịa, nức nở không thở nổi.
Oleg thở dài, ôm cậu vào trong lòng, tim hắn nhói lên.
Nền tuyết trống trải cô tịch, ánh mặt Oleg lướt qua thân xe nhìn về phía chân núi sâu không đáy, hắn không ngừng hôn lên đỉnh đầu Euler, cho đến khi cảm giác được nhịp tim hai người đã từ từ đập ổn định lại, biến thành nhịp điệu thống nhất, hài hòa.
“Oleg ——”
Phó đại đội trưởng mang theo người chạy tới, “Thế nào? Không sao chứ?”
Oleg né người qua để hắn thấy rõ tình trạng chiếc xe, khiến mấy người này hoảng sợ, “Các người từ bên trong bò ra? Anh có bị thương không?”
Euler lắc đầu, lấy lại bình tĩnh, “Không sao.”
Oleg gật đầu, phó đại đội trưởng nói, “Chiếc xe đã đến nơi an toàn, đi thôi.”
Đoàn người quay lại xe.
Bộ binh rải rác kéo đồng đội bị thương trở về, ngoại trừ hai công binh thì tạm thời không có người chết, một số binh sĩ bị thương trong vụ ném bom.
Khói đang tan đi, và chiếc xe tăng cuối cùng đã hoàn thành phần mở đường, nhìn thấy đường núi một lần nữa.
Binh lính tập hợp xong và đoàn xe trở lại đường núi.
Lúc này đã qua nửa đêm, tuyết nhẹ đã tạnh hẳn, bầu trời quang đãng, mặt trăng treo cao.
Làn gió đêm lạnh và ngọt ngào, Euler bò lại vào trong xe chiến đấu, lúc này mới nhớ tới ba lô đựng tất cả đồ đạc bị vứt ở trong chiếc xe chiến đấu bỏ hoang kia.
Oleg nhìn vẻ mặt đau khổ của cậu hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
Euler xòe hai tay ra, “Đồ đạc không còn nữa.
Chưa tới nửa năm mất hai cái máy ảnh, quá tốn kém.”
Oleg cười, “Máy ảnh tính là gì, em có biết quân đội tiêu hao bao nhiêu xe thiết giáp không?” Hắn chỉ vào chiếc xe tăng bị nổ tung ở phía trước, “Em thấy đấy, hai chiếc đã bị phá hủy trong một đêm.”
Euler khẽ thở dài, “Thảo nào mà quốc gia chịu không nổi.
Tốt hơn hết là nên kết thúc cuộc chiến chết dẫm này nhanh đi.”
Oleg nói, “Được đấy, biết chửi tục rồi.”
“Không phải, em…” Euler hơi uể oải, cậu cố gắng duy trì chút phong độ còn sót lại và cách nói chuyện của người làm văn nghệ nên có, nhưng có lẽ sau khi ở đây một khoảng thời gian, cậu đã bắt đầu nhiễm cách nói chuyện kiểu nhà binh, “Quên đi.
EM nghĩ mình càng ngày nói càng giống anh, trước đây em không nói thế,”
“Điều đó chứng tỏ em thích ứng với thực tế tàn khốc của cuộc sống, cưng à.” Oleg một tay ôm lậy cậu, cười vang, “Chào mừng đến với thế giới thực!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.