Chuyện Cũ Afghanistan 1986

Chương 14: Chương 13





Euler không phải là hoàn toàn mù tịt về chuyện tình dục, nhưng bởi vì sự hưởng thụ khoái lạc của cậu khác với người thường, nên cậu cực kỳ nhạy cảm trong chuyện này.
Đa phần cậu toàn tự mình giải quyết, quá trình vừa nhẹ nhàng vừa kích thích thật quá mãnh liệt, khiến cậu không phản ứng kịp.
Phải mất một lúc cậu mới định thần lại trước khi cảm nhật mùi dịch cơ thể của chính mình trên đầu lưỡi.
Môi lưỡi Oleg cuốn chặt lấy cậu không buông, cậu rên rỉ nức nở, thân thể hơi mệt mỏi sau khi lên đỉnh.
Mùi hương nam tính thay thế cho không khí khô lạnh của Kabul quấn lấy cậu, khiến cậu cảm thấy thoải mái và an tâm.
Người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve mấy sợi loe hoe trên trán cậu, thở dài, “Em đẹp quá, Euler.”
Euler nâng đôi mi run rẩy của mình lên, mặt thắm sắc xuân.
Oleg mỉm cười, hắn thưởng cho người yêu mình một nụ hôn, “Anh sẽ không để em bị tổn thương.”
Euler chộn rộn gật đầu, cậu lấy hết can đảm vòng tay qua cổ Oleg, dụi má vào hàm râu lún phún của hắn.
Cậu hoàn toàn không nghi ngờ chuyện này với Oleg, cậu biết Oleg có thể liều mạng vì cậu.
Oleg lấy một tuýp thuốc trong quần, rồi bôi lên đùi cậu, ngón tay hắn nhẹ nhàng chui vào chỗ mềm mại kia, “Sẽ hơi khó chịu, nhưng không đau lắm đâu.
Chịu đựng một chút.”Hắn vỗ mông người yêu, “Lần đầu tiên?”
Euler quá xấu hổ nên không muốn lắc đầu,  cũng không muốn gật đầu.
Oleg cười hà hà, “Có gì mà ngại? Lần đầu tiên không cho anh thì cho ai? Đáng lẽ ra nên làm em khi ở Moscow.” Ngón tay hắn hơi dùng sức cắm vào, khiến Euler gật mình thở dốc.
Euler ngước đôi mắt sưng đỏ nhìn hắn như van lơn, Oleg xoa xoa mông cậu, “Thả lỏng, đợi lát nước rồi hẵng cầu xin.”
Euler bị hắn lật lại nằm sấp trên giường, vẻ mặt cậu căng thẳng, có hơi nghiêm túc, giống như đang đi học.
Oleg cười cậu, liếm lưng cậu, cậu bám vào gỗi khẽ run run, thoải mái chết đi được.
Đầu lưỡi Oleg liếm thẳng xuống dưới, môi lưỡi ướt át đi tới chỗ riêng tư của cậu, đưa vào cái lỗ nhỏ kia.
Euler thở hồng học, gọi hắn, “Oleg!”
Oleg phớt lờ, đầu lưỡi hắn điêu luyện đảo quanh khiến Euler thoải mái như cá nằm trên thớt.
Cậu nức nở cắn gối khóc như con vật nhỏ xíu, cảm nhận được chiếc lưỡi thô ráp của Oleg đang cạo cạo vào vách thịt mềm mại bên trong cậu.
Sự kích thích mãnh liệt đẩy các giác quan cơ thể đến cực hạn, cậu lắc đầu ngầy nguậy, “Không cần.

Oleg… Không chịu được…”
Oleg đắc ý rụt lưỡi lại, không hể báo trước đã đâm thẳng vào nơi kia.
Bộ phận cường tráng cứng rắn đâm Euler phát đau, cậu lập tức bỏ cuộc, “Đi ra! Đau quá! Anh nói dối! Ra ngoài!”
Lúc này muốn ra ngoài là không thể, Oleg nghiến răng, hắn bị kẹp đau.
Lần đầu tiên của Euler quá chặt, hắn vỗ vào mông Euler, “Em thả lỏng ra! Kẹp chặt thế làm gì! Muốn làm em còn nhiều cơ hội lắm!”
Người nằm phái dưới cực kỳ tủi thân.
Cậu đau đến mức không thở nổi, cố hết sức lắc mông, “Anh ra ngoài…Ưm…anh đi ra…” Oleg không chiều theo ý cậu, đưa tay sờ lên “Euler nhỏ”, hắn vuốt ve vỗ về vật nhỏ đáng thương, đưa đẩy liên hồi, cọ xát từ từ.
Phía trước Euler thì thoải mái còn phía sau quá đau, mắt phủ đầy sao, cố tìm phao cứu mạng, lúc thì gọi cái này lúc thì hô cái khác.
Oleg kêu đau, kìm không nổi nữa, bẻ hai cánh mông tròn lẳn của cậu, mạnh mẽ đâm vào rút ra.
Thắt lưng Euler nảy mạnh, động tác thô bạo của người đàn ông khiến cậu trở tay không kịp, cảm quan kích thích mãnh liệt xông thẳng lên đầu, từ dây thần kinh xương cùng vọt lên, cậu nghẹn ngào phát ra tiếng nấc, cắn chặt gối khóc không thành tiếng.
Động tác của Oleg ngày càng trơn mượt, chất bôi trơn bị nhiệt độ cơ thẻe làm chảy ra, dính nhớt ẩm ướt, thịt mềm đỏ tươi bị xỏ xuyên không thương tước, co rút từng chút một.
Euler sắp phát điên, phía trước lại cương cứng cọ xát vào ga giường thô ráp, chuẩn bị cao trào lần thứ hai.
Oleg bóp mạnh nó, và đâm mạnh vào trong thân thê câu, cậu chỉ biệt gục đầu và cầu xin, “Để em bắn.
Không, không… Để em bắn…”
Oleg thở hổn hển, dựa lên người cắn cắn lỗ tai cậu,  “Ngoan, chờ một chút, thoải mái không?”
Euler gật đầu lia lịa, thậm chí còn không biết mình đang nói gì, “Xin anh…Lớn quá… Không được…”
Oleg còn lâu mới thấy đủ, hắn đâm ra rút vào mở rộng nơi đó, khiến bên trong cơ thể Euler trào lên từng đợt khoái cảm, cho đến khi đến lúc cao trào thì bắn vào cơ thể Euler khiến cậu hôn mê.
Oleg không kìm được, bắn thật sâu vào cơ thể cậu, sau đó dùng khăn lau người cậu rồi lại làm thêm lần nữa.
Euler trong lúc mất hết ý thức thì bị hắn giày vò đến hơn nửa đêm.
Thức dậy vào sáng hôm sau không phải là một trải nghiệm thú vị; cơn đau không dữ dội, nhưng sự mệt mỏi bao trùm toàn thân cậu.
Euler dứt khoát ở lì trong phòng.
Tâm tình Oleg thoải mái đến mức khi tham mưu tìm hắn dông dài hắn cũng cố gắng tỏ ra kiên nhẫn.
“Về cơ bản dã định xong, sau lễ duyệt binh Ngày Độc lập sẽ có một nhóm bổ nhiệm mới, nếu không có gì bất ngờ, anh sẽ được thăng lên trung đoàn phó! ” Tham mưu vui vẻ, vẻ mặt cũng phấn khởi hẳn “Tôi đã nói rồi, chắc chắn không bỏ quên anh đâu.

Tương lai anh nhất định sẽ tươi sáng.”
Oleg bắt chéo chân, biểu tình hơi kiêu ngạo, “Anh tưởng tôi thèm vào chức trung đoàn phó này chắc! Ông đây nhiều nằm ở chỗ rách cmn nát này, cố gắng giữ vững tuyến đầu, chỉ vì cái thăng chức quèn này à?”
“Rồi rồi rồi, tất nhiên là anh xứng đáng hơn rồi.” Tham mưu nói, “Mấy năm nay cũng không dễ dàng, chưa được về nhà được mấy lần.
Năm nay, nhân cơ hội này xem có thể xin về thăm gia đình được không.
Đã hai năm rồi, anh chưa trở về nhỉ?”
“Việc này không vội.” Oleg muốn về, nhưng không quan tâm đến chuyện chỉ trở lại trong thời gian ngắn ngủi.
“Sao vậy, sao lúc này lại bảo không vội?”
Oleg suy nghĩ một chút, “Tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp.”
Tham mưu nhướng mày, không ngờ tên lính này lại ăn nói khác khí thế, “Cậu nói thử xem.”
“Tôi có một người bạn, làm việc trong một tờ báo, bị tổng biên tập lừa đến đây, không thích nghi với môi trường.
Anh xem có thể tìm cơ hội đưa cậu ta về nước không, đỡ phải bị mất mạng ở nơi này, chẳng để làm gì.”
Tham mưu còn tưởng chuyện gì, “Việc này không khó, anh nói chuyện với lãnh đạo cậu ta là xong thôi mà.
Tôi có thể thu xếp máy bay, lúc nào cũng được.
Bạn bè kiểu gì?”
“Một người bạn học cũ, lúc trước có hay qua lại, tình cờ gặp mặt thôi.

Tham mưu vỗ vỗ bả vai hắn, “Nửa năm nữa người qua lại cũng lớn, số lượng có hạn, anh xác định chuyến đi sớm nhất có thể đi, tôi sẽ sắp xếp cho anh.
Tốt nhất không nên kéo dài đến tết, đến lúc đó điều tra nghiêm ngặt, không dễ làm đâu.”
“Được tôi biết rồi.
Cám ơn.”
Tham mưu nói, “Bây giờ quan trọng nhất là chuẩn bị cho Ngày Độc lập, hai ngày nữa tổng tham mưu sẽ thông báo cuộc họp.
Một là lập kế hoạch triển khai cuộc diễu hành mừng Ngày Độc lập, anh có thể chịu trách nhiệm theo dõi kiểm soát và an ninh tổng thể, phía tổng chỉ huy bên bộ tham mưu rất xem trọng việc này, nên để cho các anh biểu hiện một chút.
Ngoài ra, thì mấy anh đến làm báo cáo công tác đi, anh suy nghĩ xem phải báo cáo thế nào.

Cho dù không biết viết thì để người khác viết cũng được”
Oleg nghe vậy, nổi đóa lên, “Tôi là lính, anh bảo tôi viết kiểu gì Tôi không phải là thư ký.”
“Vậy bảo thư ký việt giùm!” Tham mưu trên chọc nói, “Trung đoàn phó à, bây giờ anh là cán bộ cấp trung trong quân đội ta, phải nâng cao phẩm chất toàn diện.
Theo như lời tổng bí thư nói, không thể chỉ biết chiến đấu, mà cũng phải nắm bắt sức mạnh của ngoài bút nữa.”
Oleg trả lời qua loa, “Được rồi, để tôi tìm người xem hộ.
Cuộc diễu hành sẽ được tổ chức trong thành phố à, phải phong tỏa đường à?”
” Kế hoạch sơ bộ định là ở khu đô thị, quân chính phủ Afghanistan cũng sẽ duyệt binh.
Tổng tư lệnh cùng một số tướng lĩnh sẽ phát biểu trước khán giả, giới truyền thông cũng sẽ tới, tôi thấy kiểu này là muốn làm lớn rồi.
Mởi xảy ra vụ hoa tulip xong, thể nào cũng phải biểu hiện tình cảm tốt đẹp của chúng ta cũng tầng lớp anh em, lấy lại ít thể diện ấy mà.”
Oleg chế nhạo, “Tào lao.”
Theo kinh nghiệm quân nhân chuyên nghiệp, hai quân đội diễu hành chung chẳng mang nghĩa lý gì.
Trên thực tế, mối quan hệ giữa các quan chức cấp cao của quân đội Liên Xô và chính phủ Afghanistan không phù hợp với đặc điểm “tầng lớp anh em”.
Najibullah [1]và Calmele không giống vậy, một người xuất thân từ tình báo, rất giỏi tẩy não chính trị và kiểm soát tư tưởng, bằng chứng là KHAD[2] trong tay  của mình từ một trung đoàn gà rừng 120 người thành một tổ chức tình báo chính thức gồm 80.000 người.
Mối quan hệ của ông với các nhà lãnh đạo cấp cao của Liên Xô không còn đơn thuần là mối quan hệ kiểm soát và bị kiểm soát nữa, giống như mèo cưng và chủ nhân vậy.
Có vẻ như mèo mới là người chăn giữ, nhưung thực tế không rõ ai là người kiểm soát.
Ngay từ khi KHAD được thành lập, Oleg đã biết Liên Xô đang đùa với lửa và tự thiêu mình.
Một mạng lưới tình báo cực kỳ bí mật và phổ biến có thể kiểm soát đối thủ của mình, nhưng mặt khác bản thân nó cũng có những hạn chế.
Lượng thông tin khổng lồ không chỉ làm cho việc ra quyết định kém hiệu quả mà còn rất thiếu ổn định, sẽ ảnh hưởng đến tâm lý người bên dưới.
Điều này không tốt cho sự ổn định của cả đội.
Hơn nữa, nếu có yếu tốt ngoài ý muốn trong mạng lưới này sẽ là một đòn chí mạng đối với quân đội Liên Xô.
Tòa nhà trụ sở KHAD ở Kabul.
“Thưa ngài, kiểm tra an ninh.” Vệ sĩ đi lên ngăn cậu thiếu niên lại.”
KKhwaja quay lại nói, “Cậu ta là thư ký của tôi.”
Vệ sĩ lùi lại và cúi đầu cung kính, “Tôi xin lỗi.”
Akaj kiêu ngạo châm thuốc trước tấm biển cấm hứt thuốc bên cạnh tên vệ sĩ rồi ung dung đi vào.
Hai người lên văn phòng ở giữa, nơi đó có cách bài trí khá truyền thống, trong văn phòng lớn có kê bàn dài đặt cạnh nhau, mỗi bên có hai cái điện thoại.
Ánh sáng mờ ảo, kéo hết rèm xuống, ánh đèn nâu khiến bầu không khí bên trong giống như một kho lưu trữ, với hàng núi giấy tờ, tài liệu khắp nơi.
Mọi người vô cùng bận rộn, nghe điện thoại rồi sao chép giấy tờ.

Akaj nghiêng đầu đi ngang qua, cậu thấy tấm biển trước cửa văn phòng đề “A308”
Cậu chỉ vào bên trong và hỏi, “Bên trong này có gì?”
Khwaja cũng không quay đầu lại “Đội đấu dây.”
“Chà, hệ thống kết nối của các anh tốt thật, hai cái điện thoại, chỗ chúng tôi toàn phải tự mình nối đây.” Akaj vừa nói đùa vừa nhả một luồng khói.
Thông tin của người nhặt rác toàn dựa người chạy tin cho họ, tất cả đều sử dụng thứ thô sơ nhất, chứ đừng nói đến sắm thiết bị.
Khwaja cười, “Em có thể thử nếu thích.”
Akaj lạnh lùng nói, “Tôi không biết anh còn hoạt động tình báo.”
“Chỉ là làm thêm thôi.
Kabul nước sâu không dễ lăn lộn, dù sao cũng phải có kênh thông tin của mình mới an tâm, so với khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, thì có sẵn không phải tốt hơn à?” KKhwaja nói.
“Ở đây có máy nghe lén khôn? Anh không sợ ông chủ của mình nghe anh nói thế à?”
“Yên tâm đi, tôi biết rõ nơi này hơn em nhiều.”
Tòa nhà văn phòng này không lớn, văn phòng lớn nhất nằm ở cuối góc bên trái.
KKhwaja cởi áo khoái, nhìn vài tài liệu trên bàn, gọi hai cuộc điện thoại, rồi ngồi xuống giải thích với cậu, “Tôi cần em giúp tôi công việc này.”
Akaj ngồi trên sô pha đối diện gã, mặt không thay đổi nói, “Tôi không làm.
Anh có thể giết tôi ngay.”
Khwaja cười, “Tôi sẽ không giết em.
Akaj, tôi sẽ không ép buộc em làm bất cứ điều gì, tôi tin rằng tôi có thể thuyết phục được em.”
Akaj hít sâu một hơi, chậm rãi nói, “Anh có biết bao nhiều người nhặt rác đã bị bắt mỗi năm kể từ khi Najibullah nhậm chức không? Người tị nạn không bao giờ tìm được việc làm, người biểu tình không thể ra đường, thậm chí người thất nghiệp không thể phàn nàn về việc ông chủ đã sa thải mình vì họ biết họ đang bị theo dõi và có thể bị giết nếu như vượt quá giới hạn.
KKhwaja, anh không sợ bị trả thù vì đã tiếp tay và giúp đỡ ông ta sao?”
Khwaja bình tĩnh nói, “Akaj, tôi không phải là Chúa, và tôi không bao giờ có ý định cứu bất cứ ai trong vũng lầy này cả.
Tôi có công việc và trách nhiệm của mình.”
“Công việc của anh là định tiếp tục hại người phải không?”
“Em có thể không đồng ý, nhưng em nhất định phải tuân theo.” KKhwaja đứng lên, gã đến bên cạnh thiếu nin, nhìn từ trên cao xuống có vẻ rất thư thái,”Em cần tôi dạy lại cách học vâng lời không?”
Trong lòng Akaj khẽ run, hừ lạnh nói, “Anh muốn tôi làm gì?”
KKhwaja xoa đầu hài lòng, “Tôi không cần em làm nhiều, thỉnh thoảng truyền lệnh và tài liệu cho tôi, em biết người nhặt rác và người tị nạn làm gì nhất.
Tôi sẽ đưa em đến tổ liên quan để phụ tráhc công việc tiếp theo, để em trực tiếp làm việc với những người này.
Chỉ cần chuẩn bị xong trước lễ diễu hành Ngày độc lập là được.”
Akaj nhạy bén ngửi được mùi nguy hiểm, cậu nheo mắt lại, “Anh muốn làm gì?”[1] Najibullah: Lãnh đạo tối cao của Afghanistan lúc bấy giờ.
[2] KHAD: Cục Tình báo Quốc gia Afghanistan, tiền thân là Cơ quan An ninh Quốc gia Afghanistan, được thành lập theo lệnh của vị tướng hàng đầu của Liên Xô, Tướng Andropov, và được quản lý trực tiếp bởi Najibullah với tư cách là người phụ trách đầu tiên, và là tổ chức tình báo lớn nhất ở Afghanistan.
(Do sự hoàn thiện và trưởng thành của KHAD, khả năng làm chủ và kiểm soát công chúng Afghanistan của Najibullah đạt đến một mức độ nhất định, và sự tàn bạo cùng đàn áp đẫm máu của ông ta đã khiến dư luận Afghanistan vô cùng lo sợ, với biệt danh “Đồ tể”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.