Chưởng Khống Tu Chân

Chương 19: Phá Thương Chưởng Và Đại Khí Quyết




Ngay khi Vân Hà Bình chết. Tại Vân gia ở thành Trì Nam, trong Linh Bài Đường lập tức có một tấm linh bài được làm từ vật liệu giống gỗ, điêu khắc năm chữ “dòng chính – Vân Hà Bình” vốn dĩ đang sáng rực bỗng tối đi. Một lão già cao tuổi bảo vệ phòng thấy thế liền cầm lên, mặt không biểu cảm mang ra ngoài cho người đưa đến chỗ gia chủ Vân Bình Long.
Không lâu sau, tại phòng riêng của Vân Bình Long, một cơn thịnh nộ lập tức bộc phát. Vân Bình Long tràn ngập lửa giận, quát.
- Mong chóng điều tra con trai ta đã đi đâu trước khi chết. Ta muốn một canh giờ sau phải có tin, không thì đưa đầu ngươi để đánh đổi!
- Tuân mệnh gia chủ, thuộc hạ lập tức tra ngay!
Phác Trạch, một vị Đại Linh cảnh cao cường liền tức tốc rời phòng, nhanh chóng cử vô số người cả trong lẫn ngoài Vân gia đi gặm hỏi khắp nơi để có được thông tin về Vân Hà Bình đã đi đâu.
Mao gia.
Nam Phong về phòng chưa được bao lâu, hắn đang ngồi tu luyện thì bỗng có đến gõ cửa. Giọng của Mao Huỳnh Kim vang lên.
- Phong công tử, ta có thứ cần đưa cho công tư.
Nam Phong tiến đến mở cửa.
Mao Huỳnh Kim vội dâng lên một cái khay có hai vật phẩm, một cái túi da nhỏ bằng bàn tay, một chiếc áo giáp nhẹ bất thường đã bị cắt làm hai nửa, nói.
- Đây là hai vật phẩm trân quý trên người nam nhân kia, cũng là chiến lợi phẩm của công tử. Xin công tử nhận lại.
Nhìn bằng mắt của một Linh Nhân cảnh, Nam Phong có thể thấy một số dấu vết kỳ lạ của sức mạnh đang tiêu tán trên chiếc áo giáp, còn túi da thì không. Hắn hơi ngẫm một chút thì cũng lấy, lát sẽ tìm hiểu.
Hắn hỏi.
- Thế nào, đã có kết quả bàn luận, nên yêu cầu ta điều gì chưa?
- Hiện tại vẫn chưa có kết luận khả quan, nhưng nội trong tối nay chúng ta sẽ thông báo cho công tử biết. Công tử tiếp tục nghỉ ngơi, ta còn việc phải xử lý.
- Ừ.
Nam Phong đóng cửa phòng lại.
Đợi khi Mao Huỳnh Kim hoàn toàn rời đi, hắn liền bắt đầu nghiên cứu hai vật phẩm vừa đạt được. Trước tiên là chiếc áo giáp gây chú ý với hắn, còn chiếc túi da nhỏ kia sợ chỉ chứa vàng bạc bên trong nên để sau.
Phân tích một thời gian với chiếc áo giáp, hắn kết luận.
“Chiếc áo giáp này vốn đã mặc trên người hắn, nhưng lúc đó ta lại không cảm ứng được sự tồn tại của nó, còn giờ thì lại cảm nhận được từng luồng sức mạnh của nó đang tiêu tan bởi vết chém linh lực của ta. Có thể kết luận, khi nó hoàn chỉnh, ta không có khả năng cảm nhận được sự tồn tại của nó. Hiện tại nó hư rồi, sức mạnh ẩn chứa bên trong sắp mất hết, căn bản là thứ vô dụng. Chỉ không biết là khi nó chưa hư sẽ giúp ích được gì cho người mang”.
“Chết tiệt, vẫn là vì ta quá ngu thức nên hoàn toàn không biết cái gì là cái gì”.
Nam Phong liền ném chiếc áo giáp qua một bên, tiếp theo lấy túi da nhỏ ra xem xét. Vừa kéo nút thắt trên túi, nhìn vào bên trong thì đồng tử hắn không hỏi thu nhỏ lại, nhíu mày lên đầy kinh ngạc.
Không ngờ, bề ngoài hắn thấy chiếc túi da này chỉ bằng bàn tay, chứa cùng lắm là được hai cái bánh bao loại trung được nhét chật chội, nhưng thực chất bên trong lại chứa vài thứ có kích thước to gấp mấy lần chiếc túi, gồm tiền bạc, hai cuộn giấy và một vài vật dụng linh tinh như 2 bộ quần áo, thậm chí còn có cả bao cao su được làm bằng ruột dê, dùng để không lưu lại hạt giống trong người nữ nhân.
“Sớm từ trong sách đã biết ở thế giới này có một số vật dụng dù nhỏ nhưng có thể chứa dựng vật dụng lớn hơn gấp nhiều lần, đây là lần đầu ta được chứng kiến. Hừm… nó hẳn là làm bằng da, da của một loài thú. Vậy cũng có nghĩa, con thú này kỳ lạ, là yêu thú hoặc linh thú trong sách chăng?”
“Ngu thức!”.
Lại tự mắng chình mình một câu. Hắn mò lấy một trong hai cuộn giấy, mở ra đọc.
- Phá Thương Chưởng?!
Hắn lập tức giật mình, cũng không thể chờ đợi thêm được mà lật hết cuộn giấy ra, xem toàn bộ nội dung bên trong. Không lâu sau thì tràn đầy ngỡ ngàng.
“Không ngờ, nếu học tập theo đúng những gì ghi chép thì có thể khiến cho pháp tắc của đất trời truyền lực, tăng lên sức công phá của đòn đánh. Xem ra lúc đó hắn vừa hét lên, vừa múa máy tay chân đều là có nguyên lý của nó. Chỉ là do ta ngu thức nên cười giễu trong lòng, thật ngu xuẩn”.
“Nhưng mà, tại sao hắn dù đã dùng đến chiêu thức này vẫn không thể thắng được ta. Phải chăng hắn học không thành? Không thể nào, lúc đó vẻ mặt hắn rất tự tin, hành động cũng vô cùng tự nhiên, quen thuộc, hoàn toàn đã nhuần nhuyễn chiêu thức. Vậy thì chỉ có một kết luận duy nhất, dù hắn dùng Phá Thương Chưởng khiến sức mạnh linh lực được tăng lên nhiều lần nhưng vẫn thua sức mạnh linh lực thô sơ của ta. Sức mạnh linh lực của ta đã vượt hẳn sức mạnh tối đa hắn có thể đạt được nên mới dễ dàng phá tan chiêu thức của hắn”.
“Từ đó cũng có thể suy ra, mỗi một Linh Nhân cảnh đều sẽ sở hữu một đẳng cấp sức mạnh linh lực khác nhau, có kẻ yếu và có kẻ mạnh, chứ không ngang bằng như ta nghĩ. Sự khác nhau này có lẽ liên quan đến thể chất trời sinh của mỗi người. Vân Hà Bình hẳn là sở hữu Linh Thể, còn ta nhất định không phải Phàm Thể, mà phải là một loại thể chất cao hơn nhiều, cao hơn cả Linh Thể nên mới ở tuổi 15 trở thành Linh Nhân cảnh và dễ dàng hạ gục Vân Hà Bình có mặc bảo giáp trên người. Chưa kể, lúc làm chuyện nam nữ còn tăng lên lượng linh lực, vừa nãy thịt nàng cũng đã được thêm một tẹo nhỏ…”.
“Khoan đã, cái quái gì?!”.
Thoáng chốc, khi vô tình dò xét linh lực tồn trữ trong cơ thể thì hắn không khỏi trở nên khó tin, khi mà lượng lực của hắn không những không bị tổn thất sau trận đánh với Vân Hà Bình, ngược lại còn tăng thêm một lượng bằng lượng linh lực hắn đã dùng để giết Đào Mễ Lăng và Vân Hà Bình.
Đây rốt cuộc là chuyện quỷ gì?
Vài giây sau, hắn lập tức bình tĩnh trở lại. Chịu khó suy ngẫm một chút, tìm về căn cơ là muốn có linh lực thì cơ thể phải hấp thụ linh khi, sau đó chuyển hóa linh khí thành linh lực dự trữ trong cơ thể. Hắn đã lập tức tập trung kiểm tra về vấn đề hấp thụ linh khí.
Không lâu sau, hắn liền vừa mừng, vừa kinh ngạc lẫn vừa không tin đây là sự thật.
“Thật lạ thường, cơ thể ta vậy mà tự động hấp thụ linh khí chứ không nhất thiết là phải tập trung tu luyện. Bình thường ta phải tập trung tinh thần mới cảm nhận được cơ thể có đang hấp thụ linh khí hay không, do vậy, những lúc ta không tập trung tu luyện, chỉ đi đứng, ngồi nằm, nói chuyện thì ta không hề cảm nhận được cơ thể ta vẫn đang không ngừng tự hấp thụ linh khí, chuyển hóa thành linh lực dự trữ trong tế bào”.
“Nhưng dù vậy, tại sao chỉ lúc làm chuyện nam nữ và đánh giết Vân Hà Bình, nó mới tăng lên đột biến?”.
Bỗng dưng, trong đầu hắn chợt lóe lên một suy nghĩ bất thường.
“Không lẽ, càng sử dụng linh lực, càng mất sức, vận động thì nó lại càng tăng?”.
“Có lẽ, phải thử nghiệm mới biết được”.
Nam Phong lập tức rời phòng, tìm đến một cái cây nhỏ trước sân, từ xa tung chưởng, đánh gãy cái cây đó.
Sau đó hắn liền tập trung, theo dõi toàn bộ diễn biến sức mạnh của mình.
Chừng vài phút qua đi, hắn quay về phòng, trong mắt là sự mừng rỡ.
“Không những khôi phục lại lượng linh lực mất đi cực nhanh, còn tăng lên một lượng tương ứng với lượng đã mất đi, linh khí thì ồ ạt chảy vào cơ thể, quả là thần kỳ. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì việc lấp đầy linh lực trong toàn bộ tế bào là chuyện rất nhanh sẽ xong, khi ấy ta chính là chỉ cần ngồi chờ đợi giây phút đột phá lên Đại Linh cảnh”.
Bâ giờ. Nam Phong đã biết bản thân sắp tới phải làm gì hằng ngày, hằng giờ. Hắn tạm dừng ở đó, quay lại với cuộn giấy thứ hai còn chưa mở.
- Đại Khí Quyết. Công dụng, học tập thành công có thể tăng gấp hai lần tốc độ hấp thụ linh khí so với bình thường. Thật ư?
Dù có chút khó tin nhưng hắn cũng không cần nghĩ nhiều. Tập trung học tập thử ắt sẽ có kết quả.
Hắn bắt đầu tu luyện theo chỉ dẫn của Đại Khí Quyết.
Đại Khí Quyết lấy minh tưởng làm chính, tự tưởng bản thân là một vòng xoáy, không ngừng cảm nhận và khuấy động linh khí xung quanh, cuối cùng là dẫn dắt linh khí tràn vào cơ thể. Như vậy, lượng linh khí hấp thụ sẽ nhiều hơn so với kiểu tu luyện bình thường.
Trong Đại Khí Quyết cũng có nói. Người có tư chất lĩnh ngộ thuộc loại bình thường sẽ mất khoảng vài tháng mới đến được bước khuấy động linh khí xung quanh, rồi lại mất thêm vài tháng mới đạt đến trình độ tiểu thành, tăng lên một phần linh khí hấp thụ được. Còn nếu tu luyện một năm mà vẫn chưa đến bước khuấy động linh khí, vậy xem như vô duyên với Đại Khí Quyết, cố học cũng không thể thành.
Nam Phong làm theo từng lời ghi chép của Đại Khí Quyết. Hắn mất chưa đến một giờ thì đã khuấy động được linh khí*, nhưng chính sự cảm nhận linh khí của hắn lại cho hắn biết rằng, hắn không cần phải học Đại Khí Quyết vì cơ thể của hắn vẫn luôn hấp thụ linh khí với tốc độ cực nhanh, như những ngày gần đây, dường như đó đã là mức tối đa, nên dù có học thành Đại Khí Quyết hay không thì cũng vô dụng, linh khí hắn hấp thụ không thể nhiều hơn được.
Hiểu ra điều này, Nam Phong lập tức dừng lại, không tiếp tục tu luyện Đại Khí Quyết nữa. Đồng thời hắn cũng kết luận rằng, hóa ra thể chất của hắn chính là một món quà tuyệt hảo được ông trời ban tặng Tìm hiểu và phát triển được nó, hắn nhất định chính là thiên tử của thế giới này!
(*Thật chất, thứ hắn hấp thụ không phải là “linh khí”, chỉ là do hắn tự tưởng vì còn quá ngu thức, sau này hắn sẽ ngộ ra).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.