- Anh Vũ!... chúng ta đi ra ngoài chơi đi.
Trong Đỗ gia chỉ có cái ca ca Đỗ Minh Ngọc cùng hắn chơi thân.
- Được.
Anh Vũ cũng muốn ra ngoài, đã hai tháng không có ra ngoài hắn đúng là cảm thấy trong phủ thật sự rất ngột ngạt liền muốn hướng ra ngoài đi dạo, nghe Minh Ngọc đề nghị hắn liền vui vẻ gật đầu.
Viêm thành, mặt dù là một thành trì diện tích không quá lớn, nhưng vì thành trì nằm một bên sâm lâm cánh rừng là thiên đường đám yêu thú, có thể nói là biên giới giữa yêu thú và loài người. Vì vậy nơi này thu hút rất nhiều võ giả tụ tập lại săn bắn cũng như trao đổi mua bán, tạo nên viêm thành đông đúc phồn hoa.
- Thu Nhược, ngươi có thể đi chậm một chút không.
Một cô bé thắc hai bím tóc môi đỏ má đào trông thật đáng yêu mồ hôi đầm đìa chạy theo Thu Nhược, nàng là Lý Tuyết Mai tiểu thư nhà Lý gia, vì nàng trời sinh đã không thể tu luyện thì làm sao chạy theo cái này Thu Nhược đã luyệ khí năm tầng cơ chứ.
- Tuyết Mai à, đã mấy ngày này rồi ta không có ra ngoài rồi nên hôm nay ta liền quyết tâm dạo khắp cái Viêm thành này.
Thu Nhược oanh khí bừng bừng hất cằm nói.
Nàng trời sinh là thích chạy khắp nơi nhưng là mấy ngày qua liền bị cấm túc làm nàng rất khó chịu.
- Ngươi bị cấm túc... không phải gia gia rất thương ngươi sao.
Tuyết Mai khó hiểu hỏi.
Gia gia của Thu Nhược là một cái thương yêu cháu gái đến nàng cũng cảm thấy ghen tị. Trong Lý gia phủ, bởi vì nàng không thể luyện võ liền bị đám người Lý phủ ghét bỏ, nàng luôn hâm mộ Thu Nhược người bạn này được nhiều người yêu thích.
- Không phải là tại cái tên Đỗ gia khốn kiếp kia sao.
Thu Nhược trề môi nói.
- Ý ngươi là Đỗ Anh Vũ... vị hôn phu của ngươi đó sao.
Tuyết Mai cuối cùng cũng đuổi kịp bước chân của cái này bạn thân.
- Còn không phải hắn sao... gia gia biết ta đi tìm hắn phiền phức liền cấm túc ta.
Thu Nhược căm tức hất cằm đáng yêu nói.
- Ngươi đi gặp người ta sao... vị hôn phu ngươi có tuấn tú không.
Tuyết Mai cười trêu nói.
Thu Nhược ngẫn người nhớ lại, cái kia thiếu niên kia đúng là rất tuấn tú, thế nhưng là một thân trường bào nhộm đỏ máu, ánh mắt lãnh đạm không khỏi khiến cho tiểu yêu ma như nàng bị chấn nhiếp.
- Dừng... đừng nhắc đến nữa.
Đúng là càng nhớ lại thì cảm thấy mặt mình nóng rang lên, sao lại trước mặt tên đó khóc lóc chứ, nàng chu miệng thầm mắng" đáng ghét", rồi cứ thế tiếp tục hướng về trước mà đi.
- Cái này tiểu thư sao lại hờn dỗi.
Nhìn khuông mặt đáng yêu này của nàng không khỏi khiến bạn thân bên cạnh cũng cảm thấy buồn cười.
------------
- Đại ca... người đi đâu rồi.
Anh Vũ một hồi dạo chơi liền lạc mất anh họ của mình, hắn thầm mắng mình ham chơi.
- Tên nhóc! đứng lại....
Anh Vũ theo phương hướng mà đại ca cùng hắn đi qua mà tìm, tại một cái trấn nhỏ nằm một bên góc thành sầm uất, nơi này thường được các tổ đội săn bắt yêu thú làm nơi tập hợp đội ngũ cuối cùng để tiến ra bên ngoài tường thành, thông thường nơi này Viêm gia sẽ không để ý tới, coi như là nơi riêng tư của đám võ giả, vậy nên an ninh nơi này rất kém. Hắn cũng là không biết cái này địa phương, đây là lần đầu tiên anh họ đưa hắn tới đây. Nghe được có người kêu to gọi nhỏ, hắn đứng lại lạnh lùng nhìn qua nói:
- Các người gọi ta.
Đám này một thân ăn mặt dân giả hùng hổ hướng Anh Vũ bước đến vui vẻ cười đùa với nhau rồi lại hướng Anh Vũ nói:
- Tiểu bi bi à... ngươi có phải hay không đi lạc... có cần đại ca giúp gì không.
Anh Vũ nhìn đám này người liền biết chắt rằng đám này không phải thứ tốt đẹp gì nên lạnh lùng nói:
- Không cần.
Anh Vũ quay người bước đi.
- Đứng lại....
Anh Vũ bước tới đang tính vượt mặt đám này thì một tên thân mang đoản đao hướng về Anh Vũ đưa ra ngăn cản, cách ăn mặt hay là cử thì cũng có thể nhìn ra được trong đám người thì lời nói của tên này là có trọng lượng nhất.
- Nói... các ngươi muốn gì.
Mặt dù là nhỏ tuổi thế nhưng là bản tính liều mạng đối với bản thân hắn rất tự tin nên sẽ không vì đám người này mà sợ sệt.
- Haha... tiểu tử ngươi rất có khí phách, tiểu bá nói cho tiểu tử biết chúng ta là ai.
Đúng là biểu hiện của Anh Vũ làm cho tên cầm đầu cảm thấy bất ngờ, hắn nghĩ với độ tuổi của tiểu tử này nếu như gặp cái này tình huống mặt dù chưa đến nổi khóc lóc nhưng toàn thân run rẩy thì phải có. Thế nhưng cái này nhóc con bình tỉnh đến đáng sợ, thậm chí hắn có thể thấy được trên khuông mặt non nớt còn tản ra mùi vị sát khí chưa thuần thục làm hắn không khỏi hoảng sợ.
" Tiểu tử ngươi cứ đợi mà run rẩy" đại ca đám đàn em trước mặt này vui vẻ thầm nghĩ, hắn không tin Anh Vũ đứng trước bầy sói không thể không sợ hãi được, hắn tự nhủ với lòng mình là tiểu tử trước mặt này chỉ là cố tỏ vẻ tranh bức mà thôi, hắn dùng thứ này suy nghĩ để áp bức đi sự khiếp sợ trong lòng.
- Tiểu tử... hắc hắc... ngươi nghe rõ cho ta... nơi này là địa bàn đại chúng ta làm chủ bất kể là người nào đi ngang qua đây đều phải dân lên cho chúng ta một trăm vạn hạ phẩm huyền thiết.
Tiểu Bá là biệt danh của tên này tự đặt, thủ lĩnh đám người này là đại ca hắn biệt danh là đại Bá, anh em tên này cũng không phải tên Bá gì cả mà là cảm thấy biệt danh này rất là bá khí liền lấy đó làm biệt danh cho mình.
- Không cho.
Anh Vũ lạnh lùng nói.
Nói đùa sao, một trăm vạn hạ phẩm huyền thiết đây là khổng lồ con số, đừng nói là hắn mà ngay cả gia tộc cũng không xuất ra được, dùng mắt cá chân cũng thấy được đám này là muốn cùng hắn khó dễ. Lại nói đám này người cũng chỉ là luyện khí ba bốn tầng, tên kia thủ lĩnh cũng chỉ cùng Anh Vũ xếp ngang nhau luyện khí sáu tầng, mặt dù đám này người toàn thân đao kiếm thế nhưng hắn cũng không phải là dạng người nhát gan sợ chết.
- Hắc hắc... tiểu tử này rất khá... lột da làm banh đá đúng là có mùi vị.
Đám người này cười to trêu chọc.
- Này... này tên kia... chờ ta.
Hai cô bé đáng yêu một thân mồ hôi hướng bên này chạy tới kêu lớn.
Anh Vũ nhìn lại cũng là bất ngờ, cái này tiểu cô nương không phải lúc trước ở phủ cùng hắn gây khó dễ sao.
- Khoan đã... nàng là mang người tới giúp đỡ.
Hắn thấy được, theo sau nàng cũng là mang vũ trang chạy tới, nghĩ đến tiểu nha đầu này vậy mà mang người đến cứu không khỏi khiến hắn cảm thấy ấm áp.
- Tiểu tử... mau cứu chúng ta... lão nương cùng ngươi hôn thê á... không thể thấy chết mà không cứu được.
Nàng thấy hắn liền quên đi cái này ác ma liền hồng hộc thở dốc nói như là sợ rằng nếu không kịp nói ra đúng là nàng sẽ bị đám kia đại ca sau lưng chém đến á.
- Cái gì.
Choán á, Anh Vũ cảm thấy choán váng, liền nhận ra được sau lưng nàng đám người không phải cái gì thuộc hạ mà cũng đều là một đám phiền phức người. Hắn đúng là có tự tin về đánh đấm, thế nhưng là số lượng bù chất lượng á, nếu là số lượng lại đông thêm thì chất lượng càng mất giá trị.
Đúng vậy, Thu Nhược cùng Tuyết Mai là cùng Anh Vũ trường hợp tương tự, thế nhưng cái này tiểu thư lấy đâu can đảm cùng đám người này ứng phó liền ba chân bốn cẳng mà chạy. Ngay tại tuyệt vọng liền gặp ngay cái này hôn phu tương lai, cũng không để ý tên này có hay không cùng nàng địch ý cũng đành hướng hắn cầu cứu.
- Các ngươi là ai.
Tên kia hắc bang đuổi theo các nàng hướng đám người Anh Vũ hỏi.
- Đại ca.
Cai kia tiểu đệ đầu óc không nhanh nhẹn cho lắm hướng về đại Bá hỏi.
Thế nhưng là tên Đại Bá đầu óc cũng có chút tiểu thông minh, nếu không sao có thể làm đại ca đám lâu la này được liền dơ tay hướng đám kia chào hỏi:
- Huynh đệ, người nhà cả... người nhà cả.
Tên kia đầu lĩnh thấy vậy cũng là có chút nghi ngờ, thế nhưng nhìn lại đám kia người cũng đám này người đúng là giống nhau đều là một đám đầu đường xó chợ không giống với đám vệ binh được đào tạo bài bản, rồi lại nhìn Anh Vũ bên cạnh liền hiểu ra ngay vậy nên vui vẻ cười nói:
- Hắc hắc... huynh đệ ý ngươi là tên kia da mặt trắng trẻo là con mồi của ngươi.
- Hắc hắc đúng vậy.
Hai bên một hồi hiểu nhau ha hả cười nói sau đó lại nhìn đám ba người Anh Vũ cùng một chỗ đứng cười to như bầy sói nhìn thấy dê lạc.
- Hôn thê, đám này... đám này...
Thu Nhược choán váng nhận ra lắp bắp kinh hải nói.
Cái này là tình huống gì đây, nàng thầm nghĩ cái cộng rơm này nắm đúng là có chút không tin cạnh được á.
- Đỗ công tử, chúng ta phải làm sao.
Tuyết Mai mặt dù có chút sợ sệch nhưng vẫn giữ bản thân trấn tỉnh, nàng so với Thu Nhược trẻ con thì tính cách của nàng chững chạt hơn nhiều.
- Còn làm gì nữa, đánh ra chứ làm sao.
Câu hỏi ngốc nghếch của nàng làm cho Anh Vũ có chút buồn bực thế nhưng là bên này hắn nghĩ so với bên kia địch cũng không có thấp kém chút nào. Hắn nghĩ cái này vị hôn thê cũng đã là luyện khí cấp sáu người, lại nói tiểu cô nương cùng nàng hắn vẫn là nhìn không ra tu vi hắn thầm nghĩ là cái này cảnh giới có thể là cao hơn hắn ít nhất ba bậc đi, làm sao hắn nghĩ như vậy? bởi vì gia gia có nói hắn qua người mà không nhìn ra tu vi chỉ có hai trường hợp, một là không có cái gì tu vi, hai là tu vi người ta so với hắn sâu hơn. Hắn là gạt đi nàng không có tu vi, bỡi vì hắn nghĩ người mà cùng với cái này tiểu thư Trần gia giao du tại sao lại là một cái bình thường được, liền hướng các nàng phân chia nhiệm vụ:
- Các ngươi cùng đám kia tiểu lâu la đánh đi, ta cùng đám luyện khí sáu tầng đánh.
Mẫu thân có nói qua, thân nam nhi không cùng nữ nhân so đo vì vậy nên quyết định giao các nàng nhiệm vụ nhẹ nhàng, còn hắn sẽ cùng đám thủ lĩnh đấm đá một phen.
- Nhưng mà... nhưng mà... ta sợ á.
Thu Nhược không có cùng Anh Vũ sĩ khí dân cao, nàng trước giờ chỉ cùng trong phủ lăng lộn qua, vì là đại tiểu thư Trần gia nên được đám kia người hảo ý nhường nhịn. Thế nhưng cùng đám này lâu la mặt dù bọn hắn là có tu vi kém xa nàng nhiều nhưng mà khuông mặt không có hiền hòa á mà còn như là muốn hướng về đám người nàng dữ tợn muốn ăn đi mất, nàng sợ á lại nhìn Anh Vũ tự tin có chút trách cứ.
- Ngươi cái này tiểu thư... haizz... được rồi vậy thì chăm sóc tốt bản thân mình là được.
Hắn có chút buồn bực nói.
- Công tử... ta... ta...
Đâu để Anh Vũ mơ đẹp chứ, Thu Nhược vừa êm xuôi thì cái tiểu thư Tuyết Mai Hướng Anh Vũ lắp bắp nói.
- Cô nương... nàng đừng nói ta là nàng là một cái không có tu vi.
Hắn đúng là sợ cái này lý giải nhất nên liền hướng nàng hỏi thăm.
- Công tử diệu đoán như thần... tiểu nữ lĩnh giáo qua.
Nàng cười khổ nói.
- Ta choáng.
Hắn kinh hải không khỏi to tiếng nói tiếp:
- Các ngươi hai cái vô dụng người không trong phủ chơi đi liền chạy ra muốn tranh bức làm gì.
Choáng á, cái này hai tiểu thư đều một cái so với một cái vô dụng hơn vậy mà ra vẻ mộng bức chạy loạn, chạy loạn cũng không nói lại tìm cho hắn thêm một đám địch nhân, hắn là cảm thấy cái này ác mộng không thể tỉnh rồi.