Hà nhi.
Minh Tuệ lúc này cũng chạy đến vội vàng bế nàng lên gấp gáp nói:
- Mau hồi cung.
Cứ như vậy đám người liền đã tản đi, Trương Vũ Điệp cắn răng cũng vội vàng đỡ lấy Trương Thế Khải rời đi.
- Chuyện này....
Kế Vinh ngây ngô chạy đến chuyện đã xong, hắn thấy đại ca hắn đã đưa đại tẩu đi rồi, lại thấy vị trần đại sư cũng đã đưa cái này con rễ quý hắn đi, hắn thầm nghĩ:" từ khi nào hắn thành người dưng rồi chứ".
- Không được... ta phải thương lượng với đại ca.
Nghĩ đến cái con rễ này không biết vận khí gì mà được vị này trần đại sư để ý, không nói đến vị này trần đại sư là một trận sư thiên tài mà còn là có tu vi sâu không dò được. Có thể nói vị này con rễ cho dù tương lai không có kế nghiệp hoàng đế nhưng với một thân bản lĩnh được trần đại sư truyền dạy có thể tung hoành thiên hạ á. Nhưng hôm nay đến cứu trợ hắn lại là đến chậm một bước, hắn thầm nghĩ không biết đứa con rễ này có ghi hận hay không.
- Cho dù phải khóc lóc cầu xin ta cũng muốn đứa nhỏ này nghĩa tế.
Hắn cười gian thầm nhủ.
Dược cốc.
- Tiền bối... ngài là...
Bên trong dược cốc một tiểu cô nương lưng mang giỏ tre một thân an diện bộ đồ xanh màu lá mộc mạc nhưng không thể che được đi ngũ quang tinh xảo xinh đẹp thoát tục, có lẽ là cả ngày hái thuốc vậy nên đồ đạc lem luốc đi rất nhiều, nàng hướng về vị tiền bối trước mặt đang mang theo một tiểu tử xung quanh toàn vết máu lem luốc khắp người. Vị này tiền bối nàng cũng có gặp qua, vẫn hay thường cùng với sư phụ giao du với nhau.
- Tiểu oa nhi, mau dẫn ta đi gặp người sư phụ.
Trần đại sư nôn nóng mở miệng nói.
- Được mời ngài theo ta.
Nàng gật đầu sau đó dẫn đường, vẫn thấy vị này tiền bối gấp gáp không yên lòng nàng liền nói:
- Vị này công tử mặt dù thương thế nghiêm trọng nhanh mạch đập đều đặn hẳn là không quá nghiêm trọng, xin tiền bối yên tâm.
Nàng vừa nhìn cũng cảm nhận được vị công tử cả người máu me này mặt dù vết thương dị biến khiếp sợ thế nhưng nàng cũng có thể dựa vào mạch đập của hắn cũng có thể nhìn ra được thương thế của hắn cũng không quá nghiêm trọng.
- Cảm ơn.
Nghe được ý tứ của nàng hắn cũng nhẹ nhỏm đi liền hướng nàng nói cảm ơn.
Nàng lắc đầu mỉm cười lại nói:
- Tiền bối! sư phụ đang ở bên trong.
- Được.
Hắn vội vàng đưa người bước vào kêu lớn:
- Lão đầu, mau cứu...
Lời nói còn dang dở thì nhìn lại bên trong căn phòng chế dược một lão ông đáng lý ra râu tóc bạc phơ nhưng là không phải, thay vào đó cả đầu tóc bị nhộm đỏ thất thần ngồi dưới đất ngu ngơ không biết là đang nghĩ cái gì.
- Lão đầu! ngươi bị sao vậy.
Trần đại sư há hốc mồm không nói nên lời thầm nghĩ:" có phải hắn chế thuốc đến tẩu hỏa nhập ma hay không... nguy, nếu thế thì tên đồ đệ này của ta ai trị cho hắn đây".
- Sư phụ... ngươi có phải lại ăn bậy bạ cái gì nữa hay không.
Nàng bước vào nhìn lại vị sư phụ của mình đang thất thần, nhìn bộ dáng này của sư phụ trước mặt người ngoài đúng thật là mất mặt lại vừa cảm thấy buồn cười. Thường ngày, cái lão sư phụ này của nàng không chế thuốc thì ngồi không lại đem thảo dược không rõ nguồn gốc ra nhấm nháp để thử dược lực của thảo dược. Hành động này đúng là rất nguy hiểm, nhiều lần nàng hết lời khuyên ngăn nhưng lão đầu cố chấp này cứ mỗi lần nàng khuyên thì lão già này lại ba hoa: "cơ thể già này còn tốt lắm", đến nổi nàng phải chịu thua. Bây giờ thì tốt rồi, thành cái này bộ dáng đúng là càng nhìn càng mắt cười.
- Lão đầu à... ngươi là đang tu luyện ma công à...
Trần đại sư mở miệng nói.
Lão đầu tử nghe xong khuông mặt giật giật, thế nhưng hắn lại không nghĩ tới lời này của cái này bạn thân còn nhẹ, tiếp lời của tên này không khỏi khiến hắn tức muốn học máu.
- Ma công là không thể luyện, nếu không bị người thiên hạ truy sát á.
- Ma công cái em gái ngươi...
Lão đầu không thể nghe tiếp được tên này ba hoa châm biếm liền nóng giận chửi thề.
- Haha...
Nghe được hai người đối thoại, nàng ôm bụm cười lớn.
- Tiểu nha đầu, con im miệng... mau ra ngoài cho ta.
Vị này lão đâu cảm thấy khuông mặt già nua đỏ đến mang tai thẹn quá hóa giận hướng về vị đệ tử của mình lớn tiếng ra lệnh.
- Vâng! sư phụ.
Nàng lại sợ sư phụ cáu kỉnh liền nhịn cười vội vàng bước ra ngoài, nếu là còn ở trong này không tiếp tục nhịn được nữa á.
- Lão già... ngươi không phải đến hướng ta cứu người sao... còn nhiều lời nữa tiểu tử này sẽ chết đó.
Nhìn được trên người bạn già này là mang theo một thiếu niên bị thương đến biến dạng, hắn liền biết ý định của người bạn này nên vội vàng nói.
- À... đúng... ngươi làm ta quên mất... nếu là ngươi không nhắc chắc tên đồ đệ này chưa nhập ta môn hạ liền mạng nhỏ cũng treo.
Trần đại sư vội vàng đặt Anh Vũ lên giường bên trong phòng thuốc.
- Cái gì? ngươi là muốn thu đồ đệ.
Lão đầu khó tin hỏi.
- Sao.... không được?... ngươi cũng thu học trò lại không cho phép ta thu.
Trần đại sư bực mình nói.
- Không phải...
Vị này bạn thân của hắn thường ngày thích tiêu diêu tự tại không muốn chịu ước thúc vì vậy mặt dù là viện trưởng học viện Hải Minh nhưng cuồn tu biến làm, sao giờ lại học người ta thu đồ đệ rồi, lắc đầu lại nói tiếp:
- Được rồi... nếu là ngươi đồ đệ thì ta không thể qua loa được.
Lão đầu vội vàng bước đến bắt tay vào công việc của mình.
-----------------------
Thần điện.
- Đại ca! đại tẩu sao rồi.
Kế Vinh lúc này cũng đã đuổi đến, bước vào thần điện vội vàng lo lắng hướng đại ca mình hỏi thăm.
- Vẫn còn chưa có chết.
Minh Tuệ bất mãn nói.
Hắn rất bất mãn cái này huynh đệ, không phải thường ngày tên này hay khoe khoang Lâm tướng phủ hắn rất trâu sao, vậy mà đến việc quang trong như hôm nay lại lề mề xử lý, xém tí nữa đẩy hai mẹ con nàng vào tử cục.
- Vậy thì tốt, đại ca người cũng không cần lo cho Vũ nhi đâu, vị trần đại sư kia là bạn bè tri giao với dược cốc ta tin chắc Vũ Nhi sẽ không sao.... kìa sao huynh lại nhìn đệ như vậy.
Khổ thân cho Lâm tướng quân một thân thô lỗ không thể nhìn ra được lời nói của ca ca mình đang tức giận, nhìn lại thì thấy vị này đại cai đang trợn mắt bất mãn cực độ nhìn mình liền chột dạ vội vàng hỏi.
Minh Tuệ thấy tên này lúc này còn ngờ kệt ngu ngốc không khỏi tức giận quát:
- Ngươi cái tên chết tiệt này, trong thành này không phải lâm gia tướng rất trâu bò sao... vậy mà sự việc xảy ra thì không thấy một móng, cái này có phải hay không là chê bai ta con trai ngốc nghếch muốn hại chết hai mẹ con nàng đây.
Minh Tuệ vẫn hiểu được đám này binh tướng lâm gia vẫn luôn túc trực trong thành, muốn không biết chuyện này e là không thể.
- Đại ca, không phải...
- Không phải gì... hay là ngươi chê bai đại ca của ngươi ngốc nghếch đây.
Minh Tuệ bực mình không để ý đến Kế Vinh phản bác.
- Đại ca à ngươi nghe ta nói có được hay không.
Kế Vinh khổ não mặt kệ lời nói của Minh Tuệ đang tức giận vội vàng kể khổ:
- Trong này Lâm gia tướng phủ của ta vậy mà có người bị Trương gia mua chuột nên liền chậm trễ, nữa đường lại bị đám kia quan lại chó má ngăn cản, vậy nên sự việc mới thành như vậy.
Minh Tuệ cũng không có nhiều nữa, hắn cũng biết là tình huống này Trương gia hẳn đã chuẩn bị từ trước, hắn chỉ là muốn nghe vị huynh đệ này giải thích thỏa đán rồi cho qua.
- --------------
Dược cốc.
- Sao rồi...
Trần đại sư một bên đứng gặn hỏi.
- Yên tâm đi, mặt dù thương thế nghiêm trọng thế nhưng tiểu tử này là một quái nhân vết thương đã dần khép lại.
Lão đầu này cũng là cảm thấy kỳ quái, hành y nhiều năm như vậy rồi nhưng trường hợp như tiểu tử này hắn lần đầu tiên gặp được.
- Vậy được rồi.
Trần đại sư thở ra một hơi lại nói tiếp:
- Trận đồ của ta còn dang dở, ta phải về trước... khi nào hắn tỉnh, bảo hắn đến tìm ta.
- Ngươi là một cái nghiện trận đồ đến điên rồi... thôi được rồi, ngươi cứ về trước đi.
Lão đầu bực mình nói.
- Cũng không phải giống như ngươi sao.
"Cái lão đầu này cũng mê luyện dược đến phát điên rồi, vậy mà dám lấy thân thử dược, vậy mà còn không biết xấu hổ nói mình", Trần đại sư khinh bỉ thầm nghĩ.