Chưởng Khống Tinh Không

Chương 35: Vũ nhục Thanh Hạo




- Cảm ơn ngươi cứ vậy mà đợi ta, chúng ta liền có thể chiến tiếp được rồi.
Anh Vũ cơ thể liên tục liền lên hai cấp bậc, có thể nói tinh thần của hắn rút này rất sảng khoái hơn bao giờ hết, lại nhìn tên trước mặt này vậy mà có thể kiên nhẫn chờ hắn á, Anh Vũ biết tên này không phải là đợi hắn đột phá mà là đợi hắn sớm chết đi, dù gì Anh Vũ cũng là người hoàng thất cứ như vậy mà chết tên này cũng đỡ phải phiền phức.
- Ngươi vậy mà không chết.
Thanh Hạo không thể tin nổi, với sự cuồng bạo của nguyên khí đó, hắn đứng nơi này cũng là cảm thấy áp lực nhưng không ngờ Anh Vũ là người hứng chiệu vậy mà liền có thể chịu nổi đến ba canh giờ, bây giờ hắn thậm chí còn nghi ngờ Anh Vũ có phải là người hay không. Nhưng cho dù hắn có thể chịu nổi, lại có thể đột phá đến hai cấp nhưng hắn vẫn là không tin Anh Vũ như thế nào một cái luyện khí người liền có thể làm gì được một nhân nguyên cảnh như hắn, vì vậy hắn cười lạnh nhìn Anh Vũ nói:
- Như vậy thì đã sao nào, kiến hôi cũng chỉ là kiến hôi.
- Đại ca, mặt dù Vũ nhi của huynh đã lên được luyện khí tầng cửu cấp thế nhưng dù sao đối thủ hắn vẫn là một cái nhân nguyên trung kỳ, đúng là không thể đối phó được... hay là tạm gác chuyện này lại chúng ta vẫn nên ra mặt.
Kế Vinh mặt dù cũng biết Ann Vũ có điểm lợi hại, là một cái thiên phú không tệ người, thế nhưng tiểu tử này mới một lần tiếng hai cấp nguyên khí có phần không thể tránh khỏi nội kình không ổn định, với lại đối thủ hắn là một nhân nguyên cảnh nắm giữ nguyên tố bảo mệnh thì làm sao có thể thắng được.
- Ngươi cứ xem đi rồi sẽ biết.
Minh Tuệ cũng nghĩ như Kế vinh, thế nhưng hắn lại nhớ đến một chuyện lúc sáng, Vũ nhi của hắn có thể dùng luyện khí tầng bảy đã có thể cùng một cái nhân nguyên sơ kỳ ương ngạnh đối kháng, lúc này Vũ nhi của hắn đã mạnh hơn lúc sáng, hắn liền có thể tin tưởng Vũ nhi của hắn có thể đối phỏ với Thanh Hạo, nếu không thì đã sao, hắn cũng đã ở đây nên cũng không sợ tiểu tử này có chuyện.
- Nhưng mà đại ca...
- Yên tâm đi, không phải có chúng ta ở đây sao.
Kế Vinh lại nhắc nhở nhưng bị MInh Tuệ cắt lời.
- Ngươi là cái thứ đàn bà sao, liền nói nhảm nhiều như vậy làm gì.
Anh Vũ cười lạnh nhìn Thanh Hạo nói.
Thanh Hạo nóng giận gầm lên:
- Tiểu tử cuồng vọng, chịu chết đi... kiếm vũ quyết....
- Chúc tài mọn.
Anh Vũ cười lạnh nói..
- Kiếm chiêu...
Thế nhưng chiêu thức kiếm pháp của Anh Vũ lại khá chậm cũng khá đơn giản, mặt dù tộc độ hắn nhanh nhưng công pháp lại thô thiển, đối với võ giả việc nắm giữ võ kỹ tốt cũng là yếu tố quyết định thắng bại, võ kỹ càng cao thì cần nhờ vào thiên phú lĩnh ngộ càng cao.Mặt dù gia tộc Đỗ gia vẫn xuất ra địa giai võ kỹ, thế nhưng Anh Vũ đang là ở tầng luyện khí người đương nhiên Anh Vũ vẫn chưa được gia tộc cấp cho võ kỹ địa giai được.
Võ kỹ cũng chia làm bốn cấp bậc thấp nhất là phàm giai, cấp bậc này chỉ để cho những người trong người còn ở thể nội kình có thể sử dụng, nếu như con người có thể đột phá lên nhân nguyên thì nội kình trong cơ thể sẽ dần dần chuyển hóa thành linh nguyên khí, đó là khí tức của nguyên tố, cho đến khi đạt đến cấp bậc đế cấp thì nội kình trong cơ thể mới triệt để chuyển hóa thành linh nguyên khí. Khi đó tốc độ sử dụng của võ kỹ địa cấp trở lên mới phát huy tuyệt đối. Trên địa cấp giai võ kỹ là thiên giai, võ kỹ này là những võ kỹ hộ sơn của gia tộc lớn, người thường muốn có không thể dễ dàng. Phía trên thiên giai là thần giai võ kỹ, nghe đâu chỉ có chưởng khống giả mới có thể lĩnh ngộ được.
- Haha, liền dùng cái công phu mèo vào để đối phó ta, đúng là người rừng kiến thức không có.
Thanh Hạo khinh thường cười, hắn lại một kiếm hướng Anh Vũ đi tới:
- Thu thủy kiếm ý.
Thanh Hạo là người thuộc hệ thủy liền một kiếm này nguyên tố nước lăng trên thân kiếm phi thân tới, Anh Vũ lúc này liền kê kiếm lên đỡ lấy nhưng thân kiếm như một dòng nước thẩu thấm qua kiếm Anh Vũ, cứ như thế lưỡn kiếm cấm lên trên vai Anh Vũ.
- Haha... mạng ngươi thuộc về ta.
- Vũ......
Mọi người thấy Anh Vũ chịu một kiếm không ngừng lo lắng gọi.
- Ngươi vui mừng cũng hơi quá sớm.
Anh Vũ cười lạnh, trên nắm tay không ngừng vận động nội kình gầm lên:
- Thức thứ ba hổ quyền mị Ảnh...
- Phành...
Một quyền này Anh Vũ là đã dùng giác quang thứ sáu trên người cảm nhận điểm chết trên người Thanh Hạo mà đến, liền như vậy nguyên tố bảo mệnh trên người Thanh Hạo vì thế rạng nức, lại chịu sự cuồng bạo của nội kình mà Anh Vũ đánh trúng liền cứ thế văng ra đập vào cấy trụ ngay chính diện cửa vào.
Anh Vũ trong lúc dao chiến đã thấy được những võ kỹ mà hắn thi triễn lúc này trước mắt nhân nguyên cảnh chỉ là thứ rác rưởi, liền không thể dùng cái này để tiếp cận được đối thủ, mặt dù có thể cảm nhận được dòng chảy nguyên tố trên người đối thủ thì sao, không động được tới cũng chỉ lả vô dụng, hắn liền nghĩ ra cách đỡ một kiếm này để đối thủ chủ quang buông lỏng để hắn có cơ hội một quyền phản kích.
- Vậy mà có thể thắng, đây là làm sao mà thắng.
- Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai...
- Nhất định là tiểu tử này ăn giang...
- Đúng, nhất định là thế....
Tất cả thấy thế miệng đều há to, không thể tin tưởng được vậy mà Thanh Hạo một nhân nguyên cảnh trung kỳ hàng thật giá thật lại không chịu nổi một kích của Anh Vũ á, đây là cái gì định nghĩa? hay là vẫn nói Anh Vũ là một cái người sử dụng tà môn, thế nhưng điều này là không thể, mọi người ở đây đều từng cái là nhân nguyên cảnh kỳ, ngoại trừ dân làng ra thì đôi mắt quang sát của bọn họ rất tốt, thì làm sao Anh Vũ gian lận mà không biết. Lại nói tên này lại mới được phong cho cái danh nghĩa hoàng tử, ăn mặt lúc này cũng là rất nổi bình thường lấy đâu ra như vậy lợi hại tà môn.
- Đại ca, ngươi liền biết...
Kế Vinh lúc này cũng ngây ngốc, cái này là gì bản lĩnh liền có thể lấy nhân nguyên tần lại có thể dễ dàng như thế phá vỡ được nguyên tố hộ thể, cái này là trước giờ hắn chưa từng nghe qua. Hắn lúc này lại cho Anh Vũ là đang luyện thiên giai võ kỹ đi, liền có thể như vậy mà vượt cấp giết địch, thế nhưng lại lấy luyện khí tầng của tiểu tử này thì luyện võ kỹ địa giai còn là không thành đừng nói là cho tên tiểu tử này thiên giai võ kỹ thì hắn lấy cái gì mà luyện. Hắn nhìn lại đại ca mình thì thấy Minh Tuệ đang mỉm cười, liền biết vị đại ca này là biết được chuyện gì đó liền quay lại hỏi:
- Đại ca, người đã biết việc gì liền nói ta nghe.
Minh Tuệ cười thần bí nói:
- Việc này đúng xác thật là ta biết chút ít, thế nhưng không phải là người một nhà ta liền sẽ không nói.
Kế Vinh làm sao không hiểu tâm kế của lão ta được chứ, nhưng đây là hắn rất tò mò, với lại lấy tiểu tử này là con rễ đích thực là rất đáng, liền nói:
- Đại ca!.. ngươi là đang xem thường ta, chuyện mà ta hứa nhất định là sẽ làm được.
Minh Tuệ dường như đã đạt được mục đích của mình nên cũng tươi cười nói lại những gì mà Anh Vũ lúc trước đã từng nói. Minh Tuệ biết cái tên đệ đệ kết nghĩa này của hăn là một cái người trọng chữ tín, mặt khác là một cái bao che khuyết điểm cho người nhà, nếu được hắn chấp thuận hôn sự này thì với tính cách của hắn sẽ không làm gì có hại đối với Anh Vũ, việc che dấu sẽ làm mối quang hệ thêm xa cách mà thôi.
Kế Vinh nghe xong thì há mồm không tin tưởng, trên thế gian này ngoại trừ có năm giác quang vậy mà lại còn có cái giác quang này tồn tại, lại còn cảm ứng được dòng chảy của nguyên tố trên người võ giả. Mặt dù hắn nghe có chỗ hiểu chỗ không, thế nhưng, việc xảy ra ngay trước mắt hắn cũng không có lời nào phủ nhận Anh Vũ là đang nói ngoa, liền lại biết cái giác quan này cỡ nào lợi hại.
- Đại ca! đứa con rể này ta muốn rồi.
Kế Vinh chỉ có một người con gái, lại là một cái chung thủy người nên từ khi vợ hắn bỏ đi hắn cũng là không có cưới thêm thê thiếp. Nếu như mà đại ca muốn đẩy Anh Vũ về nhà hắn nói không chừng mấy mươi năm sau lâm gia quân của hắn sẽ xuất hiện một chiến thần á.
Minh Tuệ cười gật đầu hài lòng.
Thanh Hạo lúc này toàn thân đau nhức được thủ hạ dìu dậy, hắn oán giận nhìn Vũ rặng từng chữ nói:
- Ngươi... ngươi... làm sao có thể làm được.
Anh Vũ một chiu này là muốn lấy mạng Thanh Hạo, người có sát ý với hắn không thể giữ được, nếu không sẽ là một tai họa ngầm, mặt dù là hắn không sợ tiểu tử này như thế nào đối phó hắn, nhưng lại sợ là làm liên lụy những người xung quanh mà hắn muốn bảo vệ nên Thanh Hạo là không giữ được. Anh Vũ lúc này tiếu ý cười nói:
- Đây là nhân nguyên cảnh đấy sao.... sao lại ngay cả một kích đều không chịu được... Thanh Hạo công tử xin lỗi á... ta là không nghĩ ngươi yếu như vậy.
- Phốc...
Đám người dân làng phía sau đều không thể nhịn được cười, chỉ có đám A Quang tuổi trẻ khí thịnh chả sợ gì cả mà bậc cười.
- Oa... haha... ta liền biết đại ca uy vũ...
Đám binh lính theo sau Thanh Hạo thì lúc này tức giận đỏ mặt tía tai, lại thầm mắng cái tên thiếu gia của bọn họ là một tên phế vật liền ngay cả một cái luyện khí người vậy mà đánh không lại.
- Phụt...
Thanh Hạo dưới sự chế nhạo của Anh Vũ, đứng trước những con mắt khinh thường của mọi người thì không khỏi tức giận phun ra một ngụm máu tươi sau đó liền bất tỉnh tại chỗ.
- Thiếu gia... ngươi làm sao... mau đưa thiếu gia về.
Nhìn Anh Vũ trào phúng, bọn họ mặt dù có chút không cam lòng, thế nhưng không cam lòng thì làm sao, nếu Thanh Hạo cứ thể chỗ này mà chết thì mạng của tất cả bọn họ đều phải chôn cùng, nên liền khiên Thanh Hạo rời đi.
- Haha, tên nhóc này đúng là thú vị... giống phong phạm ta năm xưa.
Kế Vinh nhìn một màng này lại không nhịn được liền phá lên cười.
Minh Tuệ cảm thấy Anh Vũ là một cái người có dũng có mưu, có dũng khí là dám cùng một người có tu vi cao hơn mình mà cứng đối cứng, hay là dàm từ trong cuộc chiến đột phá, lại còn một dám lấy thân mình đỡ một kiếm để bắt lấy kẻ địch. Còn mưu là có thể nghĩ ra được việc dùng thân đỡ kiếm rồi từ đó nắm lấy nhược điểm của kẽ địch mà thắng, lại còn có thể chọc cho đối phương tức giận thổ huyết đẩy lui được đám binh lính trước mặt, bao nhiêu đó cũng đã khiến hắn tự hạo mỉm cười vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.