Chúng Thần Chi Nguyên

Chương 2: Tụ Trân Anh Nhi




Vầng trăng tròn vằng vặc tỏa ra quang mang nhàn nhạt chiếu xuống Thanh Thiên Phong.

Thanh Thiên Phong, nơi có Liên Hoa Tự, là thánh địa của Tu Chân Đạo. Toàn bộ đỉnh núi cao hơn bảy nghìn thước, đỉnh núi quanh năm tuyết phủ không tan. Từ xa nhìn lại, đỉnh núi trội hẳn lên cao chót vót. Từ trên đỉnh núi nhìn xuống phía dưới, ngọn núi sâu thăm thẳm thẳng đứng như bút dựng ngược, trong không gian xung quanh núi, trông như một cự bút, vì vậy có danh tự là Ngân Phong Bút. Qua ánh trăng nhu mỹ thấy trên đỉnh Ngân Phong Bút có hơn mười đạo nhân ảnh đang đứng. Từ cử chỉ đến dáng vẻ đều không dấu được khí thế uy nghiêm.

Những nhân ảnh này không phải người thường, chính là chưởng môn của thất đại tu chân giới hiện tại cùng sư đệ muội. Dừng trên không trung chính là Thiên Nhất Chân Nhân cùng sư đệ Thiên Phong chân nhân của Phong Thần Tông. Bên trái chính là môn chủ Nhạc Phi Bằng cùng sư muội Liễu Diệp Mi của Hạo Khí Môn, Tông chủ Lệ Thừa Phong cùng Lệ Thắng Quần của Thiên Lãng Sơn, Hư Vân Tông Chủ Liên Hoa Tự. Bên phải có cung chủ Minh Phi cùng phó cung chủ Hoa Bế Nguyệt của Nghiễm Hàn Cung, cốc chủ Kim Thế Phi cùng tổng hộ pháp Đoạn Vô Tà của Hương Phong Cốc, môn chủ Long Quy Hải của Dương Diễm Môn. Ra tay lấy đi Nguyệt ảnh bảo hạp Trong Nghịch Long Cung thần không biết quỷ không hay chính là mười hai người này. Mọi người sau khi đắc thủ, lập tức ngự kiếm phi hành ngoài nghìn dặm, quay về Ngân Phong Bút của Liên Hoa Tự.

Cuộc chiến trong Nghịch Long Cung đúng là kinh thiên động địa, kinh hiểm vạn phần. Cự Long mười đầu kia đúng là lợi hại vô bỉ. Nếu không phải mọi người cùng đồng tâm hợp lực, hơn nữa nếu Thiên Nhất Chân Nhân không dùng Phong Thần Thiên Kiếm chém một kích, sợ rằng ẩn thân thuật của bọn họ sớm đã bị khí lưu cường đại làm cho hiện nguyên hình. Hơn nữa, lúc Long bạo cùng tấn công xuống dưới, nhất định sẽ bị trọng thương. Việc quan trọng nhất là cả quá trình ẩn tàng đều rất tốt, không bị tà phái phát hiện, vì vậy mọi người đối với tu vi của Thiên Nhất Chân Nhân, lại càng kính phục.

Tại Nghịch Long Cung, trong khi năm vị môn chủ Tà phái đang tập trung toàn bộ tinh thần để đối phó cự Long, chính là lúc cấm chế xung quanh Ảnh nguyệt bảo hạp yếu nhất. Đúng lúc này Thiên Nhất Chân Nhân ra hiệu cho mọi người tiến đến, không phí nhiều sức lực mà đã lấy được Nguyệt ảnh bảo hạp, khiến cho năm vị môn chủ tà phái không cách gì dùng võ công chống lại.

Lúc này chính là lúc mọi người bàn bạc nên xử lý thế nào đối với Nguyệt ảnh bảo hạp trong tay. Thiên Nhất chân nhân chậm rãi lên tiếng: "Mặc dù đối với chính phái chúng ta, đánh lén là thủ đoạn không quang minh nhưng vì thiên hạ chúng sinh, để không bị đổ máu hi sinh, chúng ta làm như vậy cũng đáng. Chư vị, Nguyệt ảnh bảo hạp đã thu hồi, nên hủy đi hay lưu lại?"

Mọi người đều chuyển hướng chú ý về Nguyệt ảnh bảo hạp. Nhưng lúc này, quang mang xung quanh Nguyệt ảnh bảo hạp đã biến mất. Nhìn lại so với một hạp tử bình thường không khác gì, chỉ là không biết từ lúc nào, trên hạp tử nổi lên một số văn tự kỳ quái.

Lúc này Lệ tông chủ như cảm thấy một điều gì đó, có chút kinh ngạc nói: "Kỳ lạ! Khi chúng ta ở Nghịch Long Cung còn có thể cảm nhận Nguyệt ảnh bảo hạp phát ra chí lệ khí nhưng bây giờ sao lại không cảm thấy một khí tức gì?"

Kim Thế Phi cũng dùng tay cách không dò xét, mỉm cười là lạ nói: "Đúng vậy, dị bảo này thật tà đạo thế nhưng không không phải hoàn toàn là tà khí. Việc này quả thật là kỳ lạ. Chư vị, tại hạ đề nghị thử tìm cách mở bảo."

Tất cả mọi người đều muốn xem xét Nguyệt ảnh bảo hạp trước khi phá hủy nên cùng lên tiếng đồng ý. Thiên Nhất chân nhân cẩn thận đưa tay áp sát bảo hạp. Ai ngờ tay vừa tiến đến gần bảo hạp, trước khi tay tiếp xúc đã bị bắn trở lại.

Lực lượng này là cái gì mà đến như Thiên Nhất chân nhân đã đạt đến tu vi Quy thiên kỳ mà cũng không thể khởi động được bảo hạp sao? Mọi người nhìn trái nhìn phải, cũng không nhìn ra.

Chẳng lẽ còn phải có được chìa khóa bí mật mới có thể mở được sao? Vì vậy mọi người vây xung quanh bảo hạp bắt đầu suy nghĩ. Thiên Nhất chân nhân không hổ là một cao nhân đắc đạo, mỗi chi tiết nhỏ đều quan sát kỹ lưỡng: "Chư vị! Hãy nhớ lại, sau khi chúng ta lấy được, làm cách nào có thể dịch chuyển bảo hạp đến đây?"

"Cái này đương nhiên là hợp lực của mười hai người chúng ta, cùng dung hợp vào bảo hạp..." Nhạc Phi Bằng vẻ mặt lộ vẻ vui mừng. "Không phải chân nhân muốn nói, chỉ khi chúng ta hợp lực mới có thể mở được Nguyệt ảnh bảo hạp chứ?"

Thiên Nhất Chân Nhân vuốt râu cười.

Nghe vậy, mọi người đều thu khí ngưng thần, hội tụ chân nguyên của mình rồi cùng truyền vào văn tự kỳ lạ của Nguyệt ảnh bảo hạp. Cương khí chân nguyên cùng văn tự dung hợp, trên bảo hạp chợt hiện ra một đạo quang mang bảy màu diễm lệ, bao quanh hạp tử. Lúc này chỉ thấy những văn tự kỳ lạ. Thế nhưng tự nhiên chữ biến mất không thấy đâu nữa.

Cuối cùng văn tự cũng biến mất, Nguyệt ảnh bảo hạp tự động mở ra. Một viên châu tử trong suốt màu lam, lớn bằng nắm tay, vừa phát ra quang mang bảy màu, vừa từ dưới hạp tử từ từ bay thẳng lên trên.

Trong khi mọi người đưa tay thu lấy châu tử lam sắc, châu tử đột nhiên nhúc nhích. Như có một cái gì đó đạp về phía trước một cái, quang mang bảo châu lúc này phát ra một tiếng "chát" rõ ràng sau đó từ từ hạ xuống. Trong khi chờ quang mang yếu đi, mọi người không khỏi kinh ngạc lùi lại phía sau vài bước.

"Ai! Sao lại là bàn tay của hài nhi, đúng là không thể ngờ được." Chỉ thấy Minh Phi kinh ngạc cất tiếng nói.

Mọi người ngạc nhiên.

Đứng ở đây là những người ít nhất cũng sống mấy trăm năm, có việc gì mà chưa được thấy qua. Chỉ đến bây giờ mới gặp được chuyện kỳ lạ chưa hề biết đến, chưa ai từng gặp. Mọi người tranh cướp Nguyệt ảnh bảo hạp nhưng trước mặt không những không phải là chí lệ nguyên khí trong truyền thuyết, điều làm cho mọi người càng không tin vào mắt mình chính là ở chỗ đó lại là một viên châu tử kỳ quái ấp nở ra tụ chân anh nhi. Thật đúng là thần kỳ! Chuyện này thật sự nếu truyền ra ngoài, đánh chết cũng không có người tin.

Trong lúc mọi người vừa kinh vừa sợ, quang mang bị bàn tay nho nhỏ ở bảo hạp hấp dẫn, bắt đầu từ từ hạ dần xuống. Hạ xuống cách bảo hạp chừng một tấc thì dừng lại. Chỉ thấy hài nhi nhỏ bé này bắt đầu biến lớn. Chỉ trong chốc lát đã tỏa ra một phạm vi xung quanh bảo hạp khiến mọi người lại phải sửng sốt. Sau khi anh nhi trở thành không khác gì một anh nhi bình thường thì dừng lại, đột nhiên mở hai mắt, một tiếng cười trẻ thơ từ miệng anh nhi phát ra.

Khi mọi người khôi phục lại tinh thần, tất cả mọi người nơi đây đều bị linh khí của hài nhi hấp dẫn. Một đôi mắt to sâu Long lanh hé mở trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Cái miệng nho nhỏ non nớt, đôi tay bé xíu đáng yêu duỗi trên mặt đất, không ngừng quẫy động trên đất. Việc duy nhất làm người ta khó hiểu là trên mặt hài nhi này lúc nào cũng tràn đầy một nụ cười láu lỉnh. Không biết cười cái gì, không biết có phải cười nhạo chúng nhân không?

Có thể thấy mọi người trong lòng đều thích thú. Sau cùng, Nghiễm Hàn Cung Minh Phi có lẽ không đè nén được tình cảm mẫu tử, tiến lại, là người đầu tiên ôm lấy anh nhi vào lòng, trông giống như hài nhi của nàng sinh ra. Mọi người chung quanh thấy vậy đều lộ nét tươi cười.

"Có thấy nó thật sự rất đáng yêu không?" Chỉ thấy Minh Phi một mặt vừa nói, một mặt vừa dùng sức để không cho mặt của hài nhi tựa vào người. Nhìn vẻ mặt của cung chủ lúc này quả đúng là ôn nhu của một người mẹ.

Thấy tình cảnh này, Thiên Nhất chân nhân không khỏi cảm thán nói: "Theo lý thuyết, Nguyệt ảnh bảo hạp tràn đầy nguyên khí chí lệ, sao giờ ta lại phát hiện nó toàn thân khí thuần chánh nhu hòa, tiên thiên khí sung mãn, căn cốt cũng rất tốt?"

Hư Vân tông chủ cũng không khỏi kinh ngạc liên tục: "Đúng vậy, quả thật nó có gân cốt rất tốt, sợ rằng trên đời này không tìm được người thứ hai."

Mọi người đều chìm trong suy tư, chỉ có Minh Phi vẫn chìm đắm trong hạnh phúc, dường như không phát hiện được điều gì dị thường. Sau cùng, Long Quy Hải nói ra tâm tư của các chưởng môn, cố ý thở dài nói: "Chỉ có một đứa trẻ, theo ai đây?"

Minh Phi cung chủ vô cùng hạnh phúc nói: "Ai là người ôm nó trước, theo người đó được không?" Mọi người không ai trả lời Minh Phi. Chỉ có một âm thanh phát biểu thể hiện sự bất mãn của mình: "Tại sao vậy? Mọi người đều ra một phần sức lực, như vậy thì không công bằng."

Làm sao bây giờ? Phải nghĩ ra biện pháp nào đây?

Thiên Nhất chân nhân lên tiếng: "Ta thấy làm thế này đi. Mười hai người chúng ta làm thành một vòng, đem hài nhi bỏ vào bên trong. Nếu nó hướng về ai thì theo người đó được không?" Mọi người nghĩ thầm: cũng đành phải như thế thôi. Minh Phi cũng thấy cách này rất tốt. Vừa rồi nàng ôm tiểu bảo bảo, khẳng định cùng nó có một tình cảm cơ sở, tiểu bảo bảo nhất định sẽ hướng về phía nàng, như vậy mọi người đỡ phải có ý kiến gì. Minh Phi vừa ngẫm nghĩ suy xét lại liền lộ ra một tia tiếu ý. Giờ khắc này nàng nghĩ hài nhi bảo bảo đáng yêu sẽ không bao giờ rời khỏi nàng. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Hài nhi ở giữa mười hai người, nhìn trái nhìn phải xem xét, ngồi bên trong nửa ngày không nhúc nhích, sau cùng Minh Phi nóng nảy: "Bảo bối nhi, nhanh đến đây." Hài nhi hình như cũng nghe thấy Minh Phi gọi nó, vì vậy hai tay chống đất tiến về phía Minh Phi làm Minh Phi rất vui. Nàng cao hứng mở rộng hai tay muốn đi đến ôm lấy nó. Đột nhiên đúng lúc đó, một cơn gió nhỏ thổi đến, ánh mắt hài nhi giống như bị bụi bay vào, nó ngồi xuống mặt đất, xoa xoa mắt.

Giống như bị cơn gió thổi làm cho mơ hồ, sau đó nó đứng dậy lại thay đổi phương hướng, quay lại hướng về Thiên Phong chân nhân của Phong Thần Tông ngơ ngác đi tới với tốc độ rất nhanh. Thiên Phong chân nhân ôm lấy hài nhi cười ha ha nhấc hài nhi qua đỉnh đầu.

"Ài!" Mọi người lại thở dài. Minh Phi lại càng có vẻ không vui, trên khuôn mặt tuyệt mỹ không vương bụi trần, lộ ra biểu tình không vừa ý.

Mọi người thấy sự tình đã như vậy, hình như cũng nên đến lúc chia tay, nên đều hướng về Hư Vô tông chủ Liên Hoa Tự cáo từ.

Thiên Phong chân nhân ôm nam anh đi theo Thiên Nhất chân nhân ngự kiếm quay về Phong Thần Cung. Thiên Nhất chân nhân mỉm cười nói: "Chúc mừng sư đệ đã được hài tử. Thật là thiên ý! Nếu theo danh tính của đệ là họ Lục, tên thì do đệ chưởng quản Mộng Thần Phong nên gọi là Lục Mộng Thần."

Thiên Phong chân nhân nhanh chóng chạy theo vái tạ nói: "Cám ơn sư huynh, đệ nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt. Ngày sau tất sẽ có thể phát huy quang đại Phong Thần Phái ta."

"Ừm" Thiên Nhất chân nhân tay vuốt râu nói:"Lai lịch của nó, sư đệ ngươi nhất định phải thủ khâu như bình, không được nhắc tới với bất kỳ ai."

"Vâng, sư huynh!" Thiên Phong chân nhân khom người vái một cái, nhằm hướng Mộng Thần Phong bay đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.