Chúng Ta Khác Loài Thì Làm Sao Yêu Nhau

Chương 1:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
5be5d04bgw1dkfm5i751bj
Hà Nhất Phàm cuộn tròn thân thể đầy lông, nhỏ bé, ngồi trước khu phố XX, trước mặt của cậu còn có mấy chiếc lá được sắp xếp thành phép toán: 1 x 1 = 1 nhằm thu hút sự chú ý của những người qua đường.
Hà Nhất Phàm vừa chăm chú quan sát đống lá cây vừa nghiêm túc suy nghĩ về nhân sinh, à không, thỏ sinh. Hà Nhất Phàm làm người được hai mươi ba năm, việc đột nhiên bị biến thành con thỏ khiến cậu cảm thấy có chút không quen. Hà Nhất Phàm cũng không thể chắc chắn rằng với kích thước của bộ não này, liệu cậu có thể suy xét một cách thấu đáo về thỏ sinh hay không?
Trong ngần ấy năm sống trên cõi đời, Hà Nhất Phàm luôn tuân thủ pháp luật, chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ vi phạm luật giao thông, cho đến tận bây giờ, cậu vẫn không thể nào hiểu được lý do vì sao ngày hôm ấy, bản thân lại giống như một thằng điên, ung dung lái xe vào phần đường dành cho người đi bộ khi tín hiệu đèn vừa chuyển sang màu đỏ. Mẹ kiếp, rõ ràng là đầu bị kẹp vào cánh cửa, cái thằng không não kia chắc chắn không phải là mình rồi. Trước đây, nếu gặp phải tình huống này, Hà Nhất Phàm nhất định sẽ không ngừng nguyền rủa thằng cha vi phạm luật giao thông trong năm phút đồng hồ, đồng thời, cậu còn cảm thấy vô cùng tự hào về sự nghiêm túc của bản thân.
Trong khi những lời nguyền rủa của Hà Nhất Phàm dành cho kẻ khác vẫn chưa linh nghiệm thì hậu quả dành cho cậu lại nhanh chóng kéo đến. Về phần những chuyện xảy ra sau tai nạn, Hà Nhất Phàm cũng không nhớ rõ, khi vừa tỉnh dậy, cậu nhận ra rằng bản thân đã biến thành con thỏ với bộ lông màu xám. Nửa giờ trước, Hà Nhất Phàm cay đắng học cách chấp nhận sự thật, nhờ vào tấm bảng đèn LED bên trong một cửa hiệu nhỏ, cậu nhận ra được ngày tháng. Con thỏ hoang này sẽ sớm chết đói vì Hà Nhất Phàm không bao giờ chấp nhận việc lục thùng rác để tìm thức ăn. Thêm vào đó, nếu chẳng may bị mấy ông bảo vệ trong khu phố bắt được, không chừng nó sẽ bị biến thành món thỏ nướng, vừa nghĩ đến đây, Hà Nhất Phàm đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Suy đi nghĩ lại một lát, Hà Nhất Phàm quyết định rằng việc quan trọng nhất bây giờ là phải tìm được một nơi có thể ăn cơm lâu dài.
Hà Nhất Phàm không thể nhận ra bản thân thuộc giống thỏ gì, đáng giá bao nhiêu tiền nhưng rõ ràng là đôi mắt của con thỏ này không được tốt, móng vuốt lại ngắn đến mức không thể chạm vào lỗ tai, cuối cùng, sau rất nhiều nỗ lực, cậu vẫn không thể đạt được thành công trong việc chiêm ngưỡng dung nhan của chính mình. Một lát sau, Hà Nhất Phàm ngồi xuống bên cạnh vách tường, phía trước trạm canh gác, tại vị trí này, nếu ông bảo vệ không ló đầu ra khỏi căn phòng thì sẽ không thể nhìn thấy con thỏ nhưng người qua đường lại dễ dàng quan sát nó. Trong dòng người tấp nập kia, nhất định sẽ có kẻ nhận ra Hà Nhất Phàm thuộc giống thỏ gì, không những vậy, trước mặt của cậu còn có phép toán 1 x 1 = 1. Thời buổi này, một con thú cưng biết làm toán cộng là bình thường nhưng một con thỏ biết làm toán nhân thì rõ ràng là rất có giá trị, nhất định sẽ có người ôm nó về nhà, nhất định là như vậy.
Trong lúc Hà Nhất Phàm đang nghiêm túc xây dựng kế hoạch nhằm tiếp tục sống sót trong hình dáng con thỏ thì một chiếc xe rẽ vào khu phố, chiếc xe lướt ngang tạo ra một trận gió nhẹ thổi bay phép toán. Lúc này, con thỏ vừa nhìn theo bóng dáng của chiếc xe hơi chết tiệt kia vừa chơi đùa với đám cỏ dại, trong lòng lại thầm mắng vài câu. Bây giờ đang là giờ tan sở, một lát sau, vài chiếc xe lại rẽ vào khu phố, cứ như vậy, phép toán vừa được sắp xếp năm lần bảy lượt bị gió thổi bay, cuối cùng, sự kiên nhẫn của Hà Nhất Phàm cũng bay theo cơn gió kia, cậu tức giận, phóng về phía trước.
Tôi chỉ muốn làm một con thỏ xinh đẹp, im lặng chờ người ta mang cơm đến cho ăn thôi mà.
Con thỏ ấm ức sắp xếp lại phép toán, sau khi nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen đang tiến về phía này, con thỏ thông minh nhanh chóng nằm đè lên phép tính mà bản thân đã dày công sắp xếp, tuy nhiên, cuối cùng, phép toán vẫn bị gió thổi bay, rõ ràng đây không phải là lỗi của Hà Nhất Phàm, nếu muốn trách, chỉ có thể trách phép toán quá lớn so với thân thể của con thỏ.
Còn nữa, một phần cũng là do thằng cha lái xe kia cố ý.
Con thỏ chính thức nổi điên, nó đứng bật dậy, chỉ thẳng vào mặt người lái xe rồi mắng: “Nè, lái xe kiểu gì vậy, anh không biết đây là khu phố à, phải hạn chế tốc độ chứ, đồ đê tiện, đúng là không biết tuân thủ luật pháp gì cả”. Nếu những câu mắng kia may mắn lọt vào tai của người lái xe thì chỉ còn lại những âm thanh “Gru gru…” vô nghĩa. Nhưng tiếng kêu của con thỏ khá nhỏ nên người lái xe không thể nào nghe được, cuối cùng, con thỏ chỉ còn biết trơ mắt đứng nhìn chiếc xe lao vọt đi. Rõ ràng là tôi đang tức giận nhưng tại sao lại bị đáp trả như vậy? Thái độ này khiến Hà Nhất Phàm không thể nào nhẫn nhịn được, cậu vội vàng đuổi theo chiếc xe kia.
Trình Cẩn ngồi trong xe, qua gương chiếu hậu, hắn nhìn thấy một cục bông nhỏ đang đuổi theo xe của mình, sau khi giảm tốc độ, Trình Cẩn nở một nụ cười mang đầy vẻ nham hiểm.
Lúc nãy, khi đỗ xe ở trước khu phố để nghe điện thoại, Trình Cẩn nhìn thấy một con vật nhỏ rất kì lạ. Mỗi lần có xe chạy ra hoặc chạy vào, nó lại sắp xếp một thứ gì đó rồi ngồi xuống bên cạnh bức tường. Vì khoảng cách khá xa nên Trình Cẩn không thể nhận ra là con thú kia đang sắp xếp thứ gì, một lát sau, trong lúc chiếc xe đang tăng tốc, hắn liếc mắt, nhìn ra bên ngoài, hóa ra là một phép toán nhân sao? Không những vậy, nó còn được bày ra ở nơi mà người qua đường dễ dàng nhìn thấy nhất.
Quả thật là một cục bông nhỏ thú vị.
Nhưng điều khiến Trình Cẩn cảm thấy bất ngờ nhất chính là khi hắn lái xe đến gần, con vật kia lại nằm đè lên phép toán bằng một tư thế rất buồn cười, sau khi lái xe đi được một đoạn, Trình Cẩn quay đầu lại, hết nhìn đống lá cây bị gió thổi bay rồi lại nhìn sang con thỏ, cuối cùng, hắn bật cười.
Nhìn thấy cục bông nhỏ càng lúc càng tiến đến gần, Trình Cẩn tăng tốc, một lát sau, khi khoảng cách đã được kéo giãn, hắn lại giảm tốc độ, cứ như vậy, Trình Cẩn vui vẻ lái xe vòng quanh khu phố, đến khi con thỏ không còn sức lực đuổi theo, hắn đột ngột tăng tốc rồi rẽ vào gara, nằm bên trong biệt thự.
Đến khi Hà Nhất Phàm chạy đến nơi, chiếc xe đã hoàn toàn biến mất. Hà Nhất Phàm cố gắng tiến về phía trước nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của người kia, lúc này, trong lòng cậu không tránh khỏi có chút mệt mỏi. Sau khi Hà Nhất Phàm đuổi theo chiếc xe, cậu bắt đầu cảm thấy hối hận, nếu người lái xe không giảm tốc độ, Hà Nhất Phàm đã bỏ cuộc. Một lát sau, việc tốc độ của chiếc xe cứ lúc nhanh lúc chậm khiến Hà Nhất Phàm nhận ra tất cả nhưng cậu nghĩ rằng: không có bất kì người bình thường nào lại rảnh rỗi đến mức đùa giỡn với một con thỏ xa lạ. Cuối cùng, Hà Nhất Phàm kết luận: rõ ràng là chủ nhân của chiếc xe kia muốn cậu đuổi theo.
Con thỏ phóng như bay về phía trước, đến lúc nó mệt mỏi đến mức không còn chút sức lực nào, chiếc xe lại đột ngột tăng tốc, khi Hà Nhất Phàm chạy đến đây, chiếc xe màu đen kia đã hoàn toàn biến mất. Việc phải chạy bộ khá lâu khiến con thỏ mệt mỏi đến mức ngay cả hô hấp cũng khó khăn, nó lảo đảo tiến về phía trước, lúc này, Hà Nhất Phàm cũng không còn tâm trạng để suy nghĩ về việc rốt cuộc là thằng cha chủ xe kia có đùa giỡn với mình hay không?
Sau khi đỗ xe cẩn thận, Trình Cẩn bước ra khỏi gara, nở một nụ cười như không cười, nhìn cục bông nhỏ màu xám đang lảo đảo tiến về phía trước, hắn cầm sấp tài liệu, rút chìa khóa xe, vui vẻ huýt sáo một tiếng.
Trong nháy mắt, sự xuất hiện của Trình Cẩn đã thu hút sự chú ý của Hà Nhất Phàm, cậu thầm nhủ: nếu không tìm được chiếc xe chết tiệt đó thì anh chàng kia cũng không tồi, chỉ cần nhìn cách ăn mặc cũng đủ nhận ra rằng anh ta không phải là một ông chú bán cơm. Trong lúc Hà Nhất Phàm vẫn còn đang đắn đo xem liệu có nên biểu diễn chỉ số IQ cao ngất ngưỡng để người kia nhận nuôi, đồng thời mang đến cho cậu một cuộc sống không lo không nghĩ hay không thì gã kia đã bước đến trước mặt con thỏ, rút chìa khóa xe ra, vẫy vẫy rồi vui vẻ huýt sáo một tiếng.
Mẹ kiếp, đây… đây chẳng phải là thằng cha chủ xe đã đùa giỡn với mình sao? Không ngờ bộ dạng đẹp trai, lịch sự mà lại mất nết như vậy, quả thật là hình mẫu điển hình cho kiểu người “lòng lang dạ sói” mà.
Dĩ nhiên là Trình Cẩn không thể đọc được những suy nghĩ trong đầu của con thỏ, sau khi tận mắt chứng kiến bộ dạng ngạc nhiên của nó, hắn vui vẻ bước về phía ngôi biệt thự. Trình Cẩn vừa mở cửa vừa nhìn về phía con thỏ vẫn còn ngồi im bất động trong khu vườn: “Mày không định vào sao? Tao sắp đóng cửa rồi đó”.
Con thỏ nhanh chóng lấy lại tinh thần, lao về phía cánh cửa nhưng khi con thỏ đáng thương vừa đặt chân lên bậc thềm thì một tiếng “Rầm” vang lên, cánh cửa đóng sầm lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.