Chứng Mất Trí Nhớ Cứu Rỗi Tình Yêu Mù Quáng

Chương 3:




6
Khi người đàn ông nghe thấy tiếng cửa mở, cậu ấy quay lại nhìn tôi với ánh mắt bối rối.
"Chị, sao chị lại nhìn em như vậy? Đáng sợ quá đi!"
Tôi lập tức nắm được mấu chốt: "Cậu gọi tôi là chị? Cậu là em trai tôi à? Hay là... loại em trai nào?"
Người đàn ông đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi về phía tôi, cười nói: "Chị bị ngốc à? Nếu chị muốn em làm anh chị cũng được, em không ngại đâu!"
“Mơ đi!” Tôi vô thức đáp lại, bước tới và vỗ vào lưng cậu ấy.
Những lời nói và hành động quen thuộc như thể đã được thực hiện hàng trăm lần.
Sau một hồi hỏi thăm, cuối cùng tôi xác nhận cậu ấy là em trai cùng cha cùng mẹ của tôi, tên là Trần Nhạc Vũ.
Cậu ấy đang học đại học ở ngoại ô thành phố, hôm qua được nghỉ hè, trưa nay mới về. Cậu ấy luôn sống ở phòng ngủ thứ hai. Tất cả quần áo trong tủ đều là của cậu ấy.
Cậu ấy nghi ngờ: “Sao gần đây em không gọi điện thoại cho chị được thế? Đừng nói là chị chặn em đấy nhé?”
"Điện thoại của chị bị hỏng rồi." Tôi giải thích, kéo cậu ấy lại ghế sofa ngồi xuống: "Vừa hay chị có chuyện muốn hỏi em."
Hiển nhiên là cậu ấy không biết tôi bị mất trí nhớ trong vụ tai nạn ô tô nên tôi có thể moi được thêm thông tin từ cậu ấy.
Vừa hỏi về Giang Húc, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng khóa cửa mở.
Trần Nhạc Vũ vô thức quay đầu lại, nhìn thấy Giang Húc đẩy cửa ra, lập tức rút lại lời vừa nói, không chút do dự bỏ tôi lại, đứng dậy đi về phía Giang Húc, nhiệt tình chào hỏi: “Anh Húc, sao anh lại đến đây?"
Trên mặt cậu ấy lộ ra vẻ kinh ngạc xen lẫn hưng phấn không giấu được.
Chẳng lẽ việc Giang Húc tới nhà tôi vốn là chuyện hiếm thấy hả?
Giang Húc chỉ trả lời đơn giản và đi thẳng về phía tôi. Trên tay anh đang cầm mấy cái túi, đựng nhiều loại trái cây và rau quả. Anh rửa dâu cho tôi ăn, sau đó quay người vào bếp làm bữa tối, nhờ Trần Nhạc Vũ giúp đỡ. Trần Nhạc Vũ gật đầu liên tục mà không phàn nàn bất kỳ lời nào.
Tôi uể oải tựa lưng vào ghế sofa xem TV, tận hưởng niềm vui khi được hai người đàn ông nấu ăn cho mình. Trong bữa tối, Giang Húc nói rằng anh đã nói rõ ràng tình huống của tôi cho Trần Nhạc Vũ. Cách Trần Nhạc Vũ nhìn tôi rõ ràng đã khác so với trước đây.
"Thì ra là chị mất trí nhớ, không ngờ mất trí nhớ đã chữa khỏi thị lực cho chị, đúng là trong họa có phúc mà!"
"Gặp được người tốt như anh Húc, chị nên cảm thấy may mắn đi!"
"Chị phải trân trọng anh Húc đấy, bớt gây rắc rối đi. Bố mẹ bên kia hoàn toàn ủng hộ chị!"

Sau một hồi xuất hiện, tôi thực sự không biết cậu ấy là em trai tôi hay là tay sai của Giang Húc.
Nhưng khi tôi hỏi cậu ấy về những điều khác về tôi, cậu ấy do dự và chuyển chủ đề.
Sau này tôi tự nghiệm ra, Giang Húc gọi Trần Nhạc Vũ vào bếp để tránh mặt tôi và khiến cậu ấy im lặng!
Điều này càng cho thấy rằng chắc chắn phải có điều gì đó mà mọi người đang giấu tôi!
Tám giờ tối, tôi được Giang Húc ra lệnh đi ngủ sớm như thường lệ. Tôi nắm chặt tay anh, bảo anh túc trực bên giường tôi, tôi đóng cửa phòng ngủ lại dưới ánh mắt kinh ngạc của Trần Nhạc Vũ.
Tôi lặng lẽ nằm trên giường và nhìn anh. Tuy trong lòng có rất nhiều thắc mắc nhưng chỉ cần ở bên cạnh anh, tôi lại cảm thấy an tâm đ ến khó tả. Tôi tin rằng câu trả lời cho những câu hỏi đó không gây hại cho tôi.
Đang mơ mơ màng màng, nửa ngủ nửa tỉnh, tôi nhận thấy tay Giang Húc đang rút ra khỏi lòng bàn tay tôi.
Muốn chạy hả.
Bàn tay tôi vô thức siết chặt, rồi từ từ buông ra.
Anh ấy phải đi.
Vốn dĩ tôi ép anh ngủ ở phòng ngủ thứ hai, nhưng bây giờ Trần Nhạc Vũ đã về, không thể để anh ấy ngủ trên ghế sofa được.
Tôi nhẹ nhàng hỏi: “Anh đi hả? Nhà anh có ở gần đây không? Sáng mai anh tới đón em nhé?”
Câu cuối cùng tràn đầy bất đắc dĩ: "Anh đi cẩn thận."
Giang Húc trả lời từng câu hỏi của tôi rồi mở cửa phòng ngủ. Trần Nhạc Vũ không biết mình đã ngồi xổm ngoài cửa bao lâu, khi cửa mở ra, cậu ấy lập tức té vào phòng.
Cậu ấy không hề xấu hổ, đứng dậy khéo léo bá cổ Giang Húc, cười nói: "Anh Húc, em vừa dọn dẹp một phòng khác cho anh, anh cứ yên tâm ở!"
Giang Húc bình tĩnh thoát khỏi tay Trần Nhạc Vũ, cũng không trực tiếp đồng ý.
Tôi lén lút giơ ngón cái lên với Trần Nhạc Vũ, ngồi dậy, vỗ vỗ chỗ bên cạnh: "Thật ra cũng không cần phiền phức thế đâu, anh cứ ngủ ở đây là được. Chúng ta đều rất quen thuộc mà ~"
Tôi và Giang Húc sớm ngày ở chung nên anh không còn dễ đỏ mặt nữa. Nhưng trước sự hồ ngôn loạn ngữ của tôi, trên mặt anh vẫn hiện lộ ra vẻ hết nói nổi.
"Trần Nhạc Nhan, em..."
Những lời trách móc không nói ra được. Cuối cùng, anh cũng không thoát khỏi nanh vuốt của chị em chúng tôi và đồng ý ở phòng khác.
Sau khi Giang Húc rời khỏi phòng, Trần Nhạc Vũ đứng ở ngoài cửa thò đầu vào, có chút chán ghét nói: "Chị à, chỉ nói thôi mà cũng không được, hay là mị lực của chị không đủ nữa vậy?"
“Cút.” Tôi ném cái gối vào cậu ấy.
Những ngày sau đó, tôi và Giang Húc tiếp tục di chuyển từ nhà đến nơi làm việc. Công việc bận rộn, mỗi ngày đều có việc mới phải giải quyết, tôi không dám lơ ​​là. Suy cho cùng, điểm chính của tổng tài bá đạo hoàn toàn không phải là bá đạo độc đoán, mà là làm tổng tài!
Công việc bận rộn khiến tôi tạm thời quên đi việc tìm hiểu xem Giang Húc đang giấu tôi điều gì. Cho đến khi tôi nhận được lời mời đám cưới của hai người bạn cùng lớp đại học, đám cưới được tổ chức tại một khách sạn gần trường.
Việc thăm lại những nơi cũ và hồi tưởng lại quá khứ cùng các bạn học cũ có thể giúp khôi phục lại những kỷ niệm nên tôi quyết định tham gia ngay.
Giang Húc nhất quyết muốn đi cùng tôi. Tôi thực sự không thể từ chối anh ấy.
Buổi tối, khi đến trước khách sạn, nhìn dòng người qua lại, tôi nhanh chóng tìm một chiếc mặt nạ và đeo cho Giang Húc.
Anh trông quá bắt mắt và phải che lại để ngăn anh cướp mất sự chú ý của cô dâu và chú rể, đồng thời ngăn anh bị người khác dòm ngó.
Tôi đang tìm chỗ ngồi trong phòng tiệc, nhưng chưa kịp ngồi xuống, tôi đột nhiên nghe thấy có người nhắc đến tên mình.
"Mấy cậu có thấy Trần Nhạc Nhan không? Cô ta tới đây kìa."
“Cô ta thay đổi nhiều đến mức tôi gần như không nhận ra luôn á. Trước đây cô ta đâu có như vậy."
Dựa vào bảng tên trên bàn, tôi đoán cô ta là bạn học đại học của tôi, tên là Triệu Thiến Thiến. Đề tài cô ta nói đúng ý tôi nên tôi cố tình thả chậm tốc độ di chuyển.
Mấy bạn học khác cùng bàn tò mò hỏi: “Ê, nói tui nghe xem trước đây cô ấy như thế nào vậy?”
Giang Húc đi theo tôi mà không tháo mặt nạ hay nói chuyện. Chỉ là bàn tay đang nắm tay tôi siết chặt lại, trông có chút lo lắng. Anh đang lo lắng chuyện gì vậy?
“Tôi vừa nhìn thấy cô ta ở cửa, bộ trang phục nhãn hiệu đó không hề rẻ, tôi nghĩ là cô ta thuê tạm thời. Tôi nhớ hồi đại học cô ta luôn ra ngoài làm việc bán thời gian, nhưng thậm chí còn không đủ tiền mua một chiếc túi xách, lối ăn mặc cũng giản dị. Gia cảnh của cô ta hẳn là..."
Thấy những người còn lại trong bàn đều có hứng thú, Triệu Thiến Thiến nói càng hăng hơn, giọng điệu nghiêm túc: “Ở trường đại học, cô ta là kẻ thích li3m đàn ông. Tiền kiến được cũng cho đàn ông sài, cuối cùng thì có được gì đâu. Yêu mù quáng nó thế đấy..."
"Đúng rồi, tôi nghe nói sau khi tốt nghiệp, cô ta tìm được một người bạn trai cực kỳ xấu xí. Mấy bà đã từng gặp chưa?"
"Người đàn ông bên cạnh cô ta cũng đang đeo mặt nạ. Chẳng lẽ... hahahaha..."
Càng nghe tôi càng hiểu. Vốn tưởng rằng mình sẽ gặp được cô bạn tốt nào đó, nhưng cuối cùng, Triệu Thiến Thiến này chắc là không hợp với tôi rồi.
Dù tôi đã mất trí nhớ nhưng chắc chắn cô ta đang tung tin vịt, thuần túy là tung tin vịt.
Tôi rất muốn lao tới xé toạc miệng cô ta ra, nhưng dù sao đây cũng là đám cưới của bạn học nên tôi phải nhịn, nhịn xuống thôi.
Tôi quay đầu nhìn Giang Húc, sợ anh tức giận. Nhưng tôi thấy ánh mắt anh luôn nhìn tôi, anh không thèm để ý đến người khác.
Có vẻ như anh ấy đã thầm thở phào nhẹ nhõm nhỉ?
Tôi tỏ ra bình thường, đưa Giang Húc đến chỗ ngồi. Mấy bạn cùng lớp đang nói về tôi đột nhiên im lặng và nhìn xung quanh với vẻ mặt kỳ lạ.
Chỉ có Triệu Thiến Thiến là không biết kiềm chế bản thân, cô ta không dừng lại nhìn tôi và Giang Húc mà cứ ba hoa chích chòe: "Có ai ăn cơm mà đeo mặt nạ thế không?", "Có gì đáng xấu hổ đâu chứ." và "Có bệnh thì đừng đến dự đám cưới mất công lây cho người ta."
Coi thường tôi, tôi nhịn. Nhưng cô ta coi thường Giang Húc thì tôi không thể chấp nhận được. Tôi suýt đứng dậy lật bàn nhưng Giang Húc lại nhẹ nhàng an ủi:
“Thân là nữ chủ tịch, em không cần phải tự mình động tay với đám ngu ngốc thiếu kiến thức này.”
Trong bữa tiệc tối, điện thoại di động của Giang Húc reo lên, anh chạy ra ngoài nhận cuộc gọi. Anh nói rằng tôi vẫn chưa khỏi bệnh nên tôi không được phép uống rượu.
Trong lúc anh đi vắng, tôi lén lút rót chút rượu.
Uống xong một ly, tôi cảm thấy choáng váng, lại nghe có người ở bàn bên cạnh hưng phấn hét lên: “Tôi vừa nhìn thấy một anh chàng đẹp trai ở cửa, một anh chàng cực kỳ đẹp trai, đợi tôi uống hai ly để lấy dũng khí, tôi sẽ tìm anh ấy xin phương thức liên lạc!"
Sự tò mò của một số bạn nữ độc thân ngồi cùng bàn đã khơi dậy sự tò mò, họ hẹn nhau ra ngoài xem.
Triệu Thiến Thiến thậm chí còn khoác lác: "Nói sợ các cậu không tin chứ chưa chàng trai nào tôi không lấy được thông tin liên lạc."
Tôi uống xong và thấy hơi nóng nên đứng dậy ra ngoài đi dạo. Vừa đến trước cửa khách sạn, tôi đã nhìn thấy Giang Húc tháo mặt nạ dưới ánh đèn, còn có thư ký Ngô.
Bọn họ đang đối mặt nói chuyện. Thư ký Ngô đưa cho anh một túi giấy rồi quay người lên xe.
Giang Húc ân cần mở cửa xe cho cô ấy, mỉm cười vẫy tay chào cô ấy với nụ cười chân thành rạng rỡ.
Bây giờ đã tan sở rồi, sao anh lại gặp thư ký Ngô?
Mối quan hệ của họ có thực sự như tin đồn trong công ty không?
Tim tôi đau thắt lại. Có vẻ như thứ tôi vừa uống không phải rượu mà là giấm.
Tôi vội chạy tới chỗ Giang Húc, giật lấy túi giấy trong tay anh, hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”
Tôi chưa kịp đợi câu trả lời của anh thì tiếng cười cố tình kìm nén cách đó không xa khiến tôi càng ghen tị.
“ Đúng là may mắn, là anh ấy đấy, chính là anh ấy, đẹp trai quá đi!"
"Đẹp trai, đẹp trai, đẹp trai, tôi thật muốn đưa anh ấy về nhà!"
Đồng nghiệp nữ đã gặp riêng anh.
Những người qua đường bàn tán về anh và thèm muốn anh.
Không được, anh ấy là của tôi cơ!
Nhưng ngẫm nghĩ kỹ lại thì chúng ta chỉ nắm tay và ôm nhau vài lần thôi, cũng không thân mật như tưởng tượng.
Sợi dây lý trí trong đầu tôi đột nhiên bị đứt.
Tôi kiễng chân lên, ôm cổ Giang Húc rồi hôn thật mạnh vào môi anh.
7.
Ánh trăng đổ xuống, gió mát thổi qua, bóng người thành đôi.
Trong màn đêm yên tĩnh, đột nhiên gần đó vang lên mấy tiếng hét. m thanh lớn nhất phát ra từ Triệu Thiến Thiến.
"Cô, cô, cô... Trần Nhạc Nhan, sao lại là cô?"
Dù tôi không phải là người da mỏng nhưng thật sự rất khó để tiếp tục hôn khi trực tiếp bị gọi tên trước đám đông như thế này.
Tôi miễn cưỡng tách khỏi Giang Húc, cắn môi, cúi đầu dựa vào ngực anh.
Tim anh đập mạnh quá. Có vẻ như anh cũng bị tôi dọa sợ không nhẹ.
Tôi kéo góc áo anh, nũng nịu nói: “Tí nữa chúng ta tiếp tục nhé?”
Nói xong, tôi ném cho Triệu Thiến Thiến một ánh nhìn hung dữ. Rất nhiều người xung quanh chứng kiến ​​toàn bộ quá trình tôi và Giang Húc hôn nhau, mọi người đều chết lặng.
Khắp nơi vang lên những âm thanh đau lòng. Nghĩ tới điều gì đó, tôi giơ tay lên đeo lại mặt nạ cho Giang Húc.
Hừ, ai cho bọn họ xem.
Trong mắt Triệu Thiến Thiến lộ rõ ​​vẻ hoài nghi, bước tới muốn ngăn tôi lại để nói chuyện.
Tôi hoàn toàn phớt lờ cô ta và kéo Giang Húc trở về bàn.
Bữa tiệc tối tiếp tục, cô dâu và chú rể đến bàn chúng tôi nâng cốc chúc mừng.
Cô dâu kéo tôi đi nói chuyện một lúc. Tôi tận dụng cơ hội để hỏi về những chuyện ở trường đại học.
Cô dâu nhìn tôi rồi lại nhìn Giang Húc đang im lặng đi cùng tôi, cô ấy vỗ tay tôi, hàm ý nói: “Chuyện đã qua rồi nói lại làm gì nữa, cậu nên trân trọng những gì trước mắt, trân trọng những người thật sự yêu thương cậu là được rồi."
Tôi dường như hiểu ra và mỉm cười theo. Bữa tối kết thúc và các vị khách lần lượt rời đi.
Tôi định đi dạo quanh đó, có lẽ sẽ tìm được gì cảm giác quen thuộc nên không lái xe.
Giang Húc lấy trong túi giấy ra một chiếc áo khoác mới toanh khoác cho tôi. Anh ấy nói buổi tối nhiệt độ thấp, sợ tôi lạnh nên nhờ thư ký Ngô đưa tới.
Đi được vài bước dọc theo con phố, một chiếc ô tô đuổi kịp chúng tôi và dừng lại cách đó không xa.
Triệu Thiến Thiến thò đầu ra khỏi ghế phụ và chế nhạo: "Không có xe à? Đẹp trai thôi thì có ích gì chứ? Vẫn chỉ là một tên nghèo thôi."
Con ranh này phiền thật, rất phiền, cực kỳ phiền nha, ba lần bốn lượt muốn chọc tôi đấm vào mặt cô ta à. Giờ đám cưới đã xong rồi, tôi chẳng còn gì phải lo lắng nữa.
Nhìn người đàn ông ngồi ở ghế lái, tôi bắt chước giọng điệu của Triệu Thiến Thiến: “Tôi nghe người ta nói cô quen một người bạn trai cực kỳ xấu xí ngay sau khi tốt nghiệp. Lúc đầu tôi cũng không tin, nhưng hôm nay nhìn thấy… chậc chậc chậc..."
Khi Triệu Thiến Thiến thấy tôi đáp trả, cô ta nổi ba đầu sáu cơn lên, lập tức xuống xem muốn battle với tôi.
Không ngờ là bạn trai của cô ta nhận được một cuộc điện thoại, sau đó liên tục nói “Dạ, dạ” rồi lái xe rời đi, bỏ cô ta lại đó.
Cô ta không hiểu chuyện gì, không quan tâm đ ến tôi nữa mà vội vàng đuổi theo chiếc xe.
Giang Húc nói: “Đó là xe của công ty chúng ta, cậu ta là tài xế của công ty, anh phái cậu ta đi làm nhiệm vụ khẩn cấp rồi.”
Chúng tôi tiếp tục tay trong tay nhàn nhã bước đi và chẳng bao lâu sau đã gặp lại Triệu Thiến Thiến.
Cô ta mặc một chiếc váy mỏng, đi giày cao gót mười centimet, đứng run rẩy trong gió lạnh.
Cô ta không ngừng bấm điện thoại, có lẽ đang cố gọi taxi.
Giang Húc lại bổ sung: "Em yên tâm, cô ta không bắt taxi được đâu, về đến khách sạn cũng sẽ chẳng có ai để ý tới cô ta."
Những chỗ tôi không hiểu đều được anh giải thích hết rồi.
“Thân là nữ chủ tịch, em không cần phải tự mình động tay với đám ngu ngốc thiếu kiến thức này.”
Giang Húc bình tĩnh nói.
Nghe đã quá đi!
Tôi tìm được phố ăn vặt, công viên gần khuôn viên trường nơi tôi từng học như ý muốn. Nhưng mà tôi chả có tí ký ức gì.
Dọc đường đi, mặc dù Giang Húc không nói gì, nhưng tâm tình hiển nhiên có chút chán nản. Tôi không thể không hỏi anh ấy tại sao.
Anh nói thẳng: “Anh biết, việc quay lại nơi quen thuộc và tiếp xúc với người quen có thể giúp em khôi phục trí nhớ.” Im lặng một lúc, anh nói tiếp: “Nhưng em cũng thấy đấy, anh không muốn em khôi phục trí nhớ chút nào."
Tại sao?
Anh ấy không trả lời tôi nữa.
Đêm đó, tôi mơ rất nhiều. Giang Húc trong mộng không có ngoại lệ, sắc mặt lạnh lùng, không mấy thích tôi. Trực giác mách bảo tôi rằng đó mới đúng là dáng vẻ chân thật của anh.
Chẳng lẽ con người ban đầu của tôi không đối tốt với anh sao?
Cưỡng ép anh, đe dọa anh, hoặc thậm chí làm tổn thương anh?
Đó là lý do tại sao anh không muốn tôi lấy lại trí nhớ hả?
Tam quan dần được định hình lại, mạnh mẽ cưỡng đoạt là không đúng. Nhưng sau vài tháng quen nhau, tôi càng ngày càng phụ thuộc vào Giang Húc.
Tôi thích cách anh ấy mỉm cười với tôi, nắm tay tôi và quen với việc nhìn thấy anh hàng ngày, làm việc và đi chơi cùng nhau.
Tôi càng nhớ hơi ấm trong vòng tay anh và sự mềm mại của đôi môi anh. Tôi không thể chấp nhận cuộc sống thiếu anh được.
Sau khi tỉnh dậy sau giấc mơ, tôi đã đưa ra một quyết định lớn. Tôi muốn cho Giang Húc đủ tự do để anh cảm thấy được tôn trọng. Tôi muốn gây ấn tượng với anh bằng sự chân thành, khiến anh ấy thực sự yêu tôi và sẵn sàng đồng hành cùng tôi.
Sau đó, thái độ của tôi với Giang Húc đã thay đổi đáng kể. Không còn trêu chọc anh bất kể dịp nào như trước mà nhìn nhận công việc của anh như một trợ lý thực thụ.
Tôi không còn hạn chế anh tiếp xúc với đồng nghiệp nữ, cũng không còn bắt anh phải kè kè tôi mọi lúc. Tôi tập trung hơn vào công ty và làm việc chăm chỉ để thể hiện sự quyến rũ của một nữ tổng tài bá đạo.
Tôi phải nói rằng tôi khá có thiên phú trong sự nghiệp. Một số dự án mà tôi trực tiếp đảm nhiệm đã diễn ra rất suôn sẻ.
Trong bữa tiệc mừng, Tiếu Thành, người đã biến mất đã lâu, lại bất ngờ xuất hiện. Tôi cầm ly rượu bước tới chỗ anh ta, muốn nói chuyện với anh ta.
Tôi khẳng định trong lòng chỉ có Giang Húc, không thể tiếp tục thực hiện hôn ước với Tiếu Thành nữa, nhất định phải hủy bỏ nó càng sớm càng tốt. Nhưng vừa đi được vài bước thì bị một bóng người cao lớn chặn lại.
Là Giang Húc.
Anh nắm tay tôi dẫn tôi sang hướng khác rồi mở cửa bước vào một căn phòng. Anh đẩy mạnh tôi vào cửa, giọng có vẻ giận dữ và hỏi đi hỏi lại.
"Em định đi tìm Tiếu Thành à? Có phải em đã nhớ ra rồi không?"
"Em phớt lờ anh vì anh ta đúng không?"
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh như thế này, trong phút chốc tôi không biết phải làm sao, ngơ ngác chớp mắt.
Một giây tiếp theo, tôi chợt nhận ra, vui mừng: “Anh đây là.. thật sự ghen à?”
Đã lâu rồi tôi không trêu chọc anh, tôi nhịn nhục cũng khó chịu lắm chứ bộ. Nếu anh đã dâng đến cửa thì tôi không khách sáo nữa nhé. Thừa dịp anh không chú ý, tôi đẩy mạnh anh tới chiếc kệ gần đó.
Tôi kiễng chân lên, đến gần anh, một tay nắm cổ áo anh, một tay vỗ nhẹ vào má anh, mỉm cười dịu dàng nói: “Lần trước hôn chưa xong, vừa hay bây giờ chúng ta tiếp tục nhé?"
Không ngờ, thứ mà tôi và Giang Húc đang dựa vào lại là một sản phẩm kém chất lượng, cả hai chúng tôi đều ngã xuống đất.
Đầu tôi đụng vào vách tường “Rầm” một tiếng, thế giới như đang quay cuồng. Sau đó, những hình ảnh vừa lạ vừa quen bắt đầu tràn vào tâm trí tôi một cách điên cuồng.
Cứ như thế, bất ngờ không kịp đề phòng, tôi đã lấy lại được trí nhớ.
Ôi trời ơi, tôi hoàn toàn không phải là một nữ tổng tài bá đạo!
Còn Giang Húc...
Đó là người mà tôi không thể chọc vào được, bố mẹ tôi cũng không chọc nổi, toàn bộ gia phả nhà họ Trần cũng không chọc nổi ấy chứ!
Tôi tỉnh táo lại, nhanh chóng đứng dậy khỏi Giang Húc, quay người bỏ chạy khỏi hiện trường. Nhưng anh kéo tôi lại.
Anh đang nằm trên mặt đất, trông có vẻ nhàn nhã. Nhưng tôi nhận ra sự nguy hiểm ẩn chứa trong mắt anh.
"Em định đi đâu?"
Xong rồi, xong rồi, tôi tiêu đời rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.