Chứng Hồn Đạo

Chương 111: Nắm Trong Tay!




Chứng Hồn Đạo
Chương 111 : Nắm Trong Tay!
Dịch và biên tập: Zeroman
Nguồn: tangthuvien
Trên cung thuyền xa hoa huyễn lệ, mọi thứ đã được chỉnh lại như cũ, nhìn qua không khác lúc trước là mấy. Chỉ có điều, người ngồi trên bảo tọa bằng hổ phách kia không còn là đạo tôn Yêu Thân đạo Tiêu Đỉnh Thiên nữa, mà là Lệnh Hồ. Còn ở phía sau bảo tọa cũng không phải là thiếu nữ xinh đẹp khi nãy, mà chính là Nạp Lan Bạch Y thanh nhã như tiên.
Còn chủ nhân của cung thuyền - đạo tôn Yêu Thân đạo Tiêu Đỉnh Thiên lại cúi đầu đứng hầu ở bên, nhưng sự không cam lòng cùng bất đắc dĩ lại hiện rõ ra trong mắt, không có chút che giấu nào.
Tất nhiên Lệnh Hồ thấy rõ mọi biểu hiện của Tiêu Đỉnh Thiên. Mà Tiêu Đỉnh Thiên cũng biết mọi suy nghĩ, tư tưởng của mình đều bị vị "chủ nhân" trước mắt này biết rõ nên cũng lười che giấu, cứ thể hiện ra bên ngoài.
Lệnh Hồ ngồi ở trên bảo tọa hổ phách, nhắm mắt suy tư. Còn bảo vật tiên khí trấn giáo Định Hồn Bài của Yêu Thân đạo lúc này đang lẳng lặng huyền phù trước mặt Lệnh Hồ.
Một lúc sau Lệnh Hồ mới mở hai mắt ra, nhưng lông mày lại cau chặt, như đang suy nghĩ gì đó.
Mệnh hồn Tiêu Đỉnh Thiên đang được Lệnh Hồ khống chế bao phủ tiên khí Định Hồn Bài bỗng nhiên được rút về lại. Tiên khí Định Hồn Bài liền "vèo" một cái bay về phía Tiêu Đỉnh Thiên, rồi chui vào Nê Hoàn cung ở ngay đỉnh đầu Tiêu Đỉnh Thiên.
Tiêu Đỉnh Thiên thấy vậy rất vui mừng. Vốn tưởng rằng Lệnh Hồ sẽ đoạt tiên khí Định Hồn Bài của hắn, cho nên trong lòng rất khó chịu cùng không cam lòng. Không chỉ là không cam lòng với việc linh hồn của mình bị Lệnh Hồ nắm trong tay, mà còn không cam lòng hơn với việc bảo vật tiên khí trấn giáo Yêu Thân đạo của mình lại trở thành vật trong túi kẻ khác.
Tiêu Đỉnh Thiên biết, tuy linh hồn của hắn bị Lệnh Hồ nắm giữ, trở thành tôi tớ của Lệnh Hồ. Nhưng nếu Lệnh Hồ không chủ động đi nói to với mọi người thì tuyệt đối không có ai biết hắn đã trở thành tôi tớ của Lệnh Hồ, bị Lệnh Hồ khống chế. Mà Tiêu Đỉnh Thiên hắn vẫn là đạo tôn Yêu Thân đạo được vô số Yêu tộc quỳ bái, tôn sùng kính ngưỡng. Nhưng mà, nếu như Yêu tộc biết hắn đã làm mất tiên khí Định Hồn Bài thì chẳng những hắn sẽ bị vô số người nhạo báng, không làm được đạo tôn Yêu Thân đạo nữa, mà rất có khả năng hắn còn bị các tộc nhân Yêu Thân đạo đuổi giết tiêu diệt!
Làm mất bảo vật trấn giáo chính là tội ác tày trời, phải chịu những hình phạt vô cùng tàn khốc.

Cho nên, sau khi Lệnh Hồ yêu cầu hắn đưa tiên khí Định Hồn Bài cho xem, Tiêu Đỉnh Thiên hiển nhiên không muốn chút nào. Nhưng vì không thể làm trái với ý chí của Lệnh Hồ, nên hắn đành ngoan ngoãn giao ra.
Vốn tưởng rằng tiên khí Định Hồn Bài sẽ trở thành vật trong túi của kẻ khác, nhưng lại không ngờ rằng Lệnh Hồ chỉ nhìn qua một chút rồi trả lại cho hắn.
Lúc này, Tiêu Đỉnh Thiên thật sự rất cảm kích Lệnh Hồ, cảm kích sự khẳng khái cùng hào phóng của Lệnh Hồ.
Bởi vì một khi có được tiên khí Định Hồn Bài, hắn sẽ không cần phải đối mặt với việc bị vô số người nhạo báng, bị tộc nhân phỉ nhổ, rồi bị kẻ địch cùng những người trong Yêu Thân đạo đuổi giết.
Tâm tình Tiêu Đỉnh Thiên đang vô cùng kích động, nhưng bỗng nhiên nghe thấy âm thanh thản nhiên của Lệnh Hồ truyền tới:
- Tâm tư của ngươi, ta biết. Tiên khí Định Hồn Bài này tạm thời cho ngươi mượn dùng, khi cần thiết thì ta sẽ lấy lại!
- Tạm thời...cho ta mượn...dùng...dùng?
Tiêu Đỉnh Thiên ngây dại, đồng thời cảm thấy vô cùng sỉ nhục.
Bạ.n .Đa.ng. Đ.ọc. T.ru.yệ.n .Tạ.i .We.bs.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Rõ ràng đây là đồ của mình, nhưng bây giờ lại trở thành vật của người khác ình mượn dùng?
- Khốn khiếp!
Khuôn mặt anh tuấn yêu dị của Tiêu Đỉnh Thiên co lại, con ngươi trướng to lên, cả con mắt biến thành đỏ như máu.
Tính tình nóng bạo của Tiêu Đỉnh Thiên lần nữa bộc phát.

Hắn đường đường là môt Yêu tu đã tu luyện đến Độ Kiếp trung kỳ, đạo hạnh đại thành, là đạo tôn Yêu Thân đạo - một trong sáu thế lực tu tiên lớn nhất của Đông Thắng châu. Từ trước tới nay không có người nào dám bất kính với hắn, không có người nào dám thở mạnh hay mạnh miệng trước mặt hắn. Nhưng nay, chẳng những bảo tọa hổ phách từ trước tới giờ không có ai dám chạm vào bị người khác chiếm cứ, bản thân mình chỉ có thể đứng một bên hầu hạ, mà ngay cả bảo vật trấn giáo của mình cũng trở thành vật bố thí của kẻ khác, tạm thời ình mượn?
Sự sỉ nhục trắng trợn hoàn toàn này làm cho chút tôn nghiêm còn sót lại trong lòng Tiêu Đỉnh Thiên mất hết. Hắn hoàn toàn nổi điên rồi!
Nhưng có nổi điên thì có ích gì? Hắn vừa nói chữ "khốn khiếp" hai lần thì Lệnh Hồ đã hừ lạnh một tiếng. Vốn Tiêu Đỉnh Thiên đang rất cuồng nộ, muốn công kích Lệnh Hồ, nhưng vừa nghe thấy tiếng hừ lạnh này thì hành động đã như bị đóng băng vậy, ngưng hẳn lại!
- Xem ra ngươi còn chưa được dạy dỗ đầy đủ? truyện từ
Ánh mắt Lệnh Hồ nhìn Tiêu Đỉnh Thiên vô cùng lạnh lùng.
Thấy ánh mắt lạnh lùng mà vô tình ấy, cả đầu Tiêu Đỉnh Thiên như được giội một gáo nước lạnh vậy, cơn giận dữ trong lòng cũng thoáng chốc mất đi!
Lửa giận của hắn đúng là đã được làm lạnh, nhưng chắc chắn không tránh khỏi bị Lệnh Hồ trừng phạt!
Tư tưởng công kích Lệnh Hồ của hắn đã được thành lập, sau đó được thần phách chưởng khống tư tưởng là Linh Tuệ phách truyền đến Mệnh hồn đã bị Lệnh Hồ thay thế. Mà Mệnh hồn cũng đem tư tưởng công kích đó truyền tới cho ba thần phách chưởng khống hành động là Khí phách, Lực phách, Trung Khu phách. Chỉ có điều mục tiêu công kích đã bị thay đổi, không còn là Lệnh Hồ nữa mà chính là Tiêu Đỉnh Thiên! Thậm chí Mệnh hồn lúc truyền lệnh lại còn thêm vào đó mấy tư tưởng khác nữa.
Rất nhanh, Tiêu Đỉnh Thiên giống như một bị thịt vậy, tự mình đi ra khỏi cung thuyền xa hoa, bay ra hư không xa xa. Sau đó có vài tiếng nổ phát ra, âm thanh răng rắc của xương cốt cũng vang to ra truyền tới tai Lệnh Hồ.
Một hồi lâu sau, Tiêu Đỉnh Thiên bộ dáng chật vật, đầu tóc rối bời mới đi lại lần nữa.
Mà mấy thiếu nam thiếu nữ người hầu xinh đẹp của Tiêu Đỉnh Thiên còn đang nằm ở trên đầu mũi thuyền, vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh. Nên họ cũng không nhìn thấy được bộ dáng chật vật này của chủ nhân mình!
Nhìn thấy trong mắt Yêu tu Tiêu Đỉnh Thiên toát lên sự không phục cùng không cam lòng, Lệnh Hồ biết việc thuyết phục được một tu sĩ Độ Kiếp trung kỳ không phải là chuyện dễ dàng gì!
Tuy hắn có thể nắm linh hồn Tiêu Đỉnh Thiên trong tay, thậm chí còn có thể cưỡng chế thay đổi ý chí, thay đổi hành động của hắn, còn có thể làm chủ hành động của hắn, để cho hắn phải đi làm những chuyện hắn không muốn làm, nhưng cuối cùng vẫn không thể làm cho hắn thần phục mình một cách chân chính được!
Khống chế linh hồn cuối cùng chỉ là khống chế mà thôi, chứ không thể làm cho hắn chân chính thần phục mình được.
Bởi vì khi ngươi càng khống chế thì sức phản kháng của người bị khống chế càng lớn, sao có thể hi vọng người bị khống chế sẽ luôn trung thành với mình? Đó là chuyện không thể nào xảy ra.
Suy nghĩ cẩn thận điều này, Lệnh Hồ cũng không chấp nhất những cảm xúc biểu lộ ra trên mặt của Tiêu Đỉnh Thiên nữa. Dù sao Tiêu Đỉnh Thiên cũng đừng mơ tưởng sẽ thoát khỏi sự khống chế của mình, trừ phi mình giải thoát gông xiềng linh hồn cho hắn, trả lại Mệnh hồn cho hắn. Nếu không, hắn vĩnh viễn không có sức phản kháng lại mình!
Phải biết rằng một Yêu tu đạt đến tu vi Độ Kiếp trung kỳ, đạo hạnh đại thành thì đã coi như đang đứng trên đỉnh núi cao nhất của Tu Tiên giới rồi. Hơn nữa hắn còn là đạo tôn Yêu Thân đạo - một trong những tông phái tu tiên lớn nhất, mạnh nhất của Đông Thắng châu, nhưng bỗng nhiên thân phận đầy tôn quý đó chỉ trong phút chốc đã trở thành tôi tớ của người khác, sự không cam lòng trong nội tâm hoàn toàn có thể hiểu được.
Nhưng mà, tuy Lệnh Hồ hiểu Tiêu Đỉnh Thiên, nhưng mà hắn lại không đồng tình, cũng không cần thiết phải thể hiện mình đồng tình.
Dù sao mọi việc đều là do Tiêu Đỉnh Thiên làm ra, nếu như không phải hắn vô duyên vô cớ trêu chọc mình và Nạp Lan Bạch Y, sao hắn có thể có kết quả này được?
Nếu không phải mình có thực lực tự vệ, sợ rằng kết quả của mình bây giờ còn thê thảm hơn hắn đó!
Đi tới trước mặt Lệnh Hồ, Tiêu Đỉnh Thiên không dám nói thêm gì nữa, yên lặng đứng hầu ở một bên. Tuy hắn vừa mới thân bất do kỷ bay ra ngoài không trung, điên cuồng tự đánh mình, làm cho bộ dáng rất là chật vật, bị thương thảm trọng. Nhưng lưng vẫn đứng thẳng tắp, ánh mắt sắc bén vô cùng, sự không cam lòng vẫn hiện rõ ra trên mặt!
Lệnh Hồ không nói gì cả, phảng phất đang hưởng thụ từng cái xoa bóp ôn tình của Nạp Lan Bạch Y đang đứng ở phía sau.
Tiêu Đỉnh Thiên yên lặng đứng hầu, hắn cảm thụ được không khí dường như càng lúc càng bị đè nén, rất là khó chịu. Mồ hôi lạnh trên trán không khỏi toát ra!
Tuy hắn vẫn đứng thẳng để thể hiện ngạo khí cùng tôn nghiêm của một tu sĩ đỉnh giai, nhưng nói cho cùng, tính mạng của mình lúc này vẫn nằm trong tay người khác. Cho dù khí thế có lớn hơn đi nữa, nhưng trong lòng vẫn trống rống.
Một lúc sau Lệnh Hồ mới thản nhiên nói:
- Trừ khi cần thiết, ta nghĩ chúng ta sẽ không có tiếp xúc gì trong một thời gian rất dài đó. Ngươi vẫn là đạo tôn Yêu Thân đạo, địa vị vẫn cao thượng tôn sùng. Nhưng mà, ta hi vọng ngươi hiểu rõ một chuyện, có thể trước mặt người khác ngươi vẫn rất tôn vinh, nhưng ở trước mặt ta ngươi cũng chỉ là một tôi tớ mà thôi! Hi vọng ngươi nhớ kỹ thân phận này, cũng nên thường xuyên nhắc mình vẫn còn có một thân phận ở phía sau. Ta không hi vọng vào lần gặp nhau sau này, ngươi không để cho ta cảm thấy không vui nữa! Hiểu chứ?

Tiêu Đỉnh Thiên thoáng buông lỏng, nói:
- Tốt! Ta đã nhớ rồi!
Lệnh Hồ hờ hững nói lên, nắm lấy bàn tay của Nạp Lan Bạch Y rồi đi ra ngoài cung thuyền.
Một cỗ ánh sáng nhiều màu hiện lên trong hư không, Lệnh Hồ cùng Nạp Lan Bạch Y đạp trên cự kiếm phi hành rồi bay đi xa, lưu lại trong hư không một đạo ánh sáng rực rỡ.
Lẳng lặng nhìn cỗ ánh sáng nhiều màu đó đi xa, tâm tình Tiêu Đỉnh Thiên rất phức tạp: có ảo não, có hối hận, có thống khổ, có hung ác, có sợ hãi...
- Ta vẫn là đạo tôn Yêu Thân đạo, ta vẫn là Tiêu Đỉnh Thiên. Trừ ta với hắn ra, sẽ không còn ai biết cả!
Tiêu Đỉnh Thiên lẩm bẩm nói.
Ngay lúc này, trên đầu mũi thuyền truyền đến âm thanh sột xoạt như có người đang động đậy. Những người hầu khi nãy bị dư kình của thần niệm Lệnh Hồ cùng Tiêu Đỉnh Thiên đối chiến làm Nguyên Anh bị tổn thương, rồi sau đó bị uy áp linh hồn khủng khiếp của Trung Khu phách làm cho hôn mê đã dần tỉnh lại!
Đáng tiếc, bọn họ nên không tỉnh lại lúc này, cũng không nên tỉnh lại khi Tiêu Đỉnh Thiên đang ở trong trạng thái này!
Tiêu Đỉnh Thiên không muốn ai biết chuyện giữa hắn và Lệnh Hồ. Nhưng mà những người hầu đó đã thấy hắn và Lệnh Hồ chiến đấu với nhau, thậm chí còn thấy hắn phải vận dụng dến Yêu thuật cuối cùng của Yêu Thân đạo biến thành thân thể Yêu tộc để đối địch, mà cả các môn thần thông Hồn đạo thần kỳ của Lệnh Hồ, cho tới thần thông biến thân thể thành trăm trượng của Trung Khu phách cũng bị những người hầu này nhìn thấy.
Tuy họ không thấy kết quả cuối cùng như thế nào, không biết chân tướng mọi việc ra sao. Nhưng mà, bọn họ lại biết Lệnh Hồ rồi, biết Lệnh Hồ rất cường đại.
Nếu như không muốn để cho ai biết mình bị Lệnh Hồ nô dịch, bị buộc trở thành tôi tớ của Lệnh Hồ thì những chuyện vừa rồi phải giữ bí mật tuyệt đối.
Cho nên, những người hầu này phải quên hết mọi chuyện liên quan đến Lệnh Hồ, mà muốn ột người quên hoàn toàn một chuyện, buộc hắn phải giữ bí mật hoàn toàn thì chỉ còn một biện pháp duy nhất mà thôi.
Ánh sáng lạnh hiện rõ lên trong mắt Tiêu Đỉnh Thiên, tay vừa vung lên thì đã có một đạo linh quang màu đen bay ra rồi bay vào những người hầu thiếu nam thiếu nữ đang nằm ngang ở trên thuyền. Thân thể những người này bỗng nhiên run lên mấy cái, sau đó nằm xuống bất động, mất hết sự sống!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.