Chung Cực Truyền Thừa

Chương 664: Gặp lại La Á




La Bích Dương nghe vậy, nhất thời cũng chưa dám xác định. Đầu lông mày hắn hơi nhíu lại, con mắt cũng dò xét Lâm Dịch.

- Chưa thỉnh giáo đại nhân họ gì? Có quan hệ gì với gia tổ?

- Gia tổ?

Nghe nói như vậy, Lâm Dịch nhất thời trợn mắt lên nhìn. Lập tức nhìn từ trên xuống dưới La Bích Dương rồi nói:

- Ngươi là tôn tử của La Á?

La Bích Dương cung kính nói:

- Đúng vậy.

Lâm Dịch nhất thời cười cười, lộ ra dáng vẻ hài lòng, nhìn lại La Bích Dương một lần từ trên xuống dưới, sau đó có chút cảm khái nói:

- Ba trăm năm không gặp, nghĩ không ra tôn tử của La Á mà cũng đã lớn như vậy...

Nghe được lời Lâm Dịch nói, La Bích Dương nhất thời như cắn phải lưỡi. Ba trăm năm? Như vậy người trước mặt này chí ít cũng hơn ba trăm tuổi rồi sao? Bề ngoài sao lại còn trẻ như vậy, thậm chí so với tổ phụ La Á còn trẻ hơn nhiều. Thật sự làm cho người ta phải kinh ngạc.
Chỉ có điều hắn vẫn nghi hoặc hỏi:

- Không biết đại nhân có quan hệ với gia tổ như thế nào?

Lâm Dịch cười ha hả trả lời:

- Ta và hắn là lão bằng hữu, chờ lúc gặp rồi ngươi sẽ biết. Phụ thân của ngươi hình như là La Hạ?

Lâm Dịch đột nhiên nhớ tới, con trai của La Á tên là La Hạ.

- La Hạ là đại bá, phụ thân của ta là con thứ tư của gia tổ, tên là La Thanh.

Nghe được đối phương còn biết cả tên của đại bá, sự nghi hoặc trong lòng La Bích Dương tiêu thất đi không ít, chỉ còn lại một chút hiếu kỳ đối với Lâm Dịch.

- Con thứ tư?

Lâm Dịch lần thứ hai kinh ngạc, một lát sau mới bất đắc dĩ cười khổ. Mình chỉ nhỏ hơn so với La Á có hai tuổi mà thôi. Hiện nay La Á đã có con cháu đầy đàn, trái lại mình thì...Bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Lúc này Lâm Dịch mới nói tiếp:

- Tổ phụ ngươi hiện nay ở đâu?

La Bích Dương gật đầu nói:

- Tổ phụ vãn bối mới từ bên ngoài trở về mấy ngày trước, người tới đây vừa kịp lúc. Đến sớm vài ngày hoặc muộn vài ngày sợ rằng không gặp được lão nhân gia.

Xác thực thân phận đối phương có thể cao hơn mình hai lần bối phận, ngữ khí La Bích Dương cũng thay đổi hơn nhiều, khi nói chuyện đều sử dụng kính ngữ.
Lâm Dịch lơ đễnh cười gật đầu, sau đó nói:

- Ừ, ngươi có thể đưa ta đi gặp hắn sao?

- Đương nhiên, ngài hãy đi theo vãn bối.

La Bích Dương sảng khoái gật đầu xác nhận.
Đi theo phía sau La Bích Dương, ra ngoài mật thất có truyền tống môn.
Trên hành lang, Lâm Dịch nhìn quanh, nhất thời thu hết phong cảnh tòa thành thị này vào trong mắt.
Vị trí đang đứng có bảy tầng, tại tòa thành thị này coi như là kiến trúc cao nhất, chỉ thấy toàn bộ thành thị, xe ngựa như nước, dòng người đi lại rộn ràng, nhốn nháo, lộ vẻ phồn hoa vô cùng.
Quả nhiên không hổ là thành thị trên tỉnh lị, đích thực là cực kỳ phồn hoa.

- Ngài chờ đợi ở đây một lát, vãn bối đi gặp Phó môn chủ thông báo vài tiếng.

La Bích Dương nhìn Lâm Dịch nói.

- Ừ, đi đi.

Lâm Dịch gật đầu, liền thấy La Bích Dương xoay người rời đi.
Chỉ một lát sau, công việc hoàn tất, La Bích Dương đi tới nhìn Lâm Dịch cười nói:

- Mời ngài đi theo vãn bối.

Lâm Dịch gật đầu, đi theo sau La Bích Dương xuống lầu, rồi ra ngoài Võ Môn.
Chân chính tiến nhập vào tòa thành thị này thì càng có thể chân thực cảm nhận được sự phồn hoa của nó. Nhiều năm qua Lâm Dịch chưa trở lại với đời sống bình thường, hiếu kỳ nhìn các thứ xung quanh. Một lát sau, hai người đã đi ra ngoài tòa thành thị.
Lâm Dịch ngạc nhiên hỏi:

- Tổ phụ ngươi không ở trong thành thị sao?

La Bích Dương cười cười trả lời:

- Vâng, gia tổ hiện tại ở trong gia tộc, cũng không cách thành thị quá xa, rất nhanh sẽ tới.

- Gia tộc?

Lâm Dịch hơi nhíu mày, rồi lập tức hiểu ra. La Á hiện nay cũng đã trở thành cường giả Thánh cấp, lấy danh vọng của cường giả Thánh cấp muốn lôi kéo thế lực và gia tộc của mình quật khởi, đích xác không phải là nan đề gì.
Hơn nữa Ám Tương cũng có thiên tư rất cao, không kém gì so với La Á. Hiện giờ có lẽ hai người đều là cường giả Thánh cấp. Hai vị cường giả Thánh cấp muốn cho La gia trở thành siêu cấp gia tộc thì cũng hơi khó, nhưng trở thành một đại gia tộc trong một tòa thành thị thì cũng đơn giản mà thôi.
Lâm Dịch lập tức cười cười, cũng không nói gì thêm.
Đi theo phía sau La Bích Dương hơn nửa canh giờ, mới thấy một tòa đại trang viên xuất hiện trong tầm mắt của Lâm Dịch.
Khóe miệng Lâm Dịch tràn ra một tia tươi cười. Trước đại môn có hai gã lục giai chiến sĩ canh cửa, qua đó có thể thấy được khí thế của La gia cũng không nhỏ chút nào.

- Dương thiếu gia.

Hai gã chiến sĩ vừa thấy La Bích Dương, nhất thời cung kính hành lễ.
La Bích Dương cười gật đầu, rồi quay đầu lại nhìn Lâm Dịch cười nói:

- Đây chính là chỗ cư ngụ của gia tộc, mời ngài đi theo vãn bối.

Lâm Dịch mỉm cười gật đầu, đi theo phía sau La Bích Dương vào trong. Hai gã lục giai chiến sĩ cũng hơi chút kinh ngạc...Bọn họ nghe được La Bích Dương lại xưng hô với người thanh niên đó bằng kính ngữ là "Ngài.
- Ngài"
là sao?
Hai người hiếu kỳ nhìn nhau. Đương nhiên là bọ họ không có khả năng để có thể đoán được.
Bố trí bên trong trang viên này rất khí thế, thảm thực vật lục sắc được trồng liên miên, những tòa núi đá non bộ sắp đặt chỉnh tề khắp nơi. Toàn bộ trang viên sợ rằng phải rộng hơn mười dặm, đích thực là không nhỏ.
Thấy thành tựu của hảo bằng hữu năm xưa không nhỏ chút nào, Lâm Dịch cũng cảm thấy hài lòng thay cho hắn. Thiên giới khác với nơi đây, trên Thiên giới thì cường giả Thánh cấp bay đầy trời, còn ở đại lục Bạch Đế thì một gã cường giả Thánh cấp, thậm chí chỉ là một gã Hạ tinh vị cũng có thể sinh sống tương đối tốt.

- Trang viên này tổ phụ cũng phải tổn hao tâm huyết không nhỏ mới mua được từ trong tay của hoàng tộc...Toàn bộ bố trí trong trang viên là do tổ mẫu một tay sắp xếp.

La Bích Dương giới thiệu cho Lâm Dịch biết.
Nghe được lời La Bích Dương nói, Lâm Dịch hầu như có thể xá định, Ám Tương đúng là đã đạt tới cường giả Thánh cấp, lúc này hắn cũng chỉ cười cười, không nói gì.
Trong trang viên có rất nhiều phòng ốc dành cho đệ tử trong gia tộc cư ngụ. La gia đương nhiên không có nhiều con cháu đến như vậy, đại bộ phận là gia thần của La gia, sau đó được ban thưởng cho họ La mà thành. Đây cũng chính là 'Phân gia' trong định nghĩa đại gia tộc nói chung.
Lại đi được một khoảng ước chừng vài dặm, hai đầu lông mày Lâm Dịch hơi nhíu lại một chút. Hắn đã cảm nhận được hai cỗ thần thức của cường giả Tinh vị cảnh.

- Chính là ở chỗ này.

La Bích Dương chỉ chỉ vào phía khoảng sân trước mặt, mỉm cười nói với Lâm Dịch.
Lâm Dịch gật đầu, đi theo La Bích Dương vào trong sân.
Vừa mới tiến vào sân, chợt nghe bên tai vang lên một tiếng kinh hô:

- Cẩn thận.

Lâm Dịch hơi quay đầu lại, chỉ thấy một đạo năng lượng tử sắc quang mang nhắm thẳng về phía mình bay tới.

- Cẩn thận.

La Bích Dương lấy lại tinh thần, nhất thời hoảng sợ, lớn tiếng hô to.
Chỉ có điều Lâm Dịch đã cảm ứng được từ lâu rồi, hắn chỉ cười cười, hơi khoát tay chặn lại.
Đạo năng lượng kia sau khi tiếp xúc với hắn chỉ một giây liền tiêu tán vô tung vô ảnh. Sau đó ánh mắt hắn rơi vào trên người hai tiểu hài nhi đang khẩn trương nhìn mình.
Hai tên nhóc này không quá mười một, mười hai tuổi, môi hồng răng trắng, mắt to quay tròn, vừa nhìn đã biết là chủ nhân của nó không dễ chọc chút nào. Trong đó có một hài tử còn cầm trên tay một thanh kiếm nhỏ. Lấy nhãn lực của Lâm Dịch không khó để nhìn ra thanh kiếm này cũng có đẳng cấp hẳn là Thứ thần cấp.
Không hề nghi ngờ, đạo năng lượng kia hẳn là bắn ra từ thanh kiếm này.
La Bích Dương hơi sợ run lên một chút, hai mắt lập tức trợn trừng lên, quát to:

- Hai tên tiểu tử kia, lại đi ăn trộm kiếm của thái gia gia các ngươi để chơi đùa sao?

Hai người con trai bị La Bích Dương trừng mắt quát, cũng trở nên sợ hãi, liên tục lùi về phía sau vài bước, thân thể nho nhỏ thậm chí hơi run run. Hai đôi mắt to tròn thương cảm mở lớn, cười hề hề nhìn La Bích Dương. La Bích Dương bị chọc tức, không biết làm sao, vội vã xoay người nhìn Lâm Dịch xin lỗi nói:

- Lâm gia gia, thực sự xin lỗi, hài tử không hiểu chuyện, người không việc gì chứ?

Lâm Dịch đã nói cho La Bích Dương biết tính danh của mình rồi. Sở dĩ La Bích Dương gọi hắn là Lâm gia gia bởi vì hắn cũng ngang hàng với La Á.
Nghe được lời La Bích Dương xin lỗi, Lâm Dịch chỉ cười cười lắc đầu:

- Không có việc gì.

Nói xong, hắn bước tới vài bước lại gần hai hài tử trước mặt.
Hai tên nhóc hiếu kỳ nhìn Lâm Dịch, chớp chớp đôi mắt to tròn.
Lâm Dịch ngồi xổm xuống, cười to hỏi:

- Hai tiểu tử kia, các con tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?

- Con là La Giai, năm nay mười hai tuổi.

Tên hài nhi cầm kiếm kia đảo đảo mắt giống như ông cụ, nói, sau đó chớp chớp đôi mắt to tiếp tục nhìn Lâm Dịch.
Tiểu hài tử phía sau biểu tình rõ ràng mang theo một tia úy kị, sau khi nghe La Giai trả lời xong, theo thói quen nắm lấy vạt áo của La Giai, hơi sợ hãi nói:

- Con...Con là La Nhận, năm nay được mười một tuổi.

Lâm Dịch nhất thời bật cười.
Từ phía sau Lâm Dịch, La Bích Dương cũng tiến đến, hung hăng trừng mắt với hai tiểu hài tử, làm cho hai đứa lại lùi về sau một bước, sau đó La Bích Dương mới bất đắc dĩ nói:

- La Giai là nhi tử của vãn bối, La Nhận là nhi tử của tứ ca nhà tam bá.

Nghe được lời La Bích Dương nói, La Giai hắc hắc cười hô lớn:

- Cha.

Mà La Nhận vẫn như cũ, bộ dáng có chút khiếp sợ, hô một tiếng:

- Ngũ thúc.

La Bích Dương hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn hai đứa nhỏ. La Giai thì hì hì cười, còn La Nhận thì cúi đầu không dám nhìn nữa,

- Còn không chào người?

La Bích Dương lại hừ lạnh một tiếng nói.

- Ca ca.

Hai tên tiểu tử kia vội vội vàng vàng nhìn Lâm Dịch hô.
Lâm Dịch nhất thời nao nao, kể cả La Bích Dương cũng cảm thấy nao nao trong lòng, lập tức vội vàng nói:

- Cái gì mà ca ca? Phải gọi là Lâm thái gia gia.

Hai tên tiểu tử kia nhất thời mở to hai mắt, chớp chớp nhìn Lâm Dịch. Lâm Dịch cũng mỉm cười nhìn lại hai đứa nhóc.

- Không thể nào, rõ ràng chỉ là ca ca thôi.

La Giai nhìn nửa ngày sau đó đưa ra kết luận.

- Ngươi...tên hỗn đản này. Bảo các ngươi gọi thế nào thì phải gọi như thế. Mau gọi Lâm thái gia gia.

La Bích Dương cả giận quát.

- A...Lâm thái gia gia.

Hai tên tiểu tử kia mặc dù vẫn còn nghi hoặc, nhưng vẫn nghe lời hô to một tiếng.
Lâm Dịch cười cười lắc đầu, đứng lên, xoa xoa đầu hai đứa nhóc. Chỉ thấy hai tên tiểu tử hơi chấn động tinh thần một chút, trợn to mắt nhìn Lâm Dịch.
Lâm Dịch chớp mắt nhìn một chút, lại không nói thêm gì.
La Bích Dương tự nhiên là không nhìn ra vấn đề gì, còn trừng mắt đe dọa hai tên tiểu hài tử một lúc:

- Thái gia gia các ngươi mà biết các ngươi lại dám ăn trộm kiếm đi nô đùa, xem người sẽ trừng trị các ngươi như thế nào.

La Giai căn bản đang trừng lớn mắt nhìn Lâm Dịch, lập tức nhìn sang phụ thân mình nói:

- Con mới không sợ đây...Là thái nãi nãi cho chúng con mượn để chơi đùa đó.

- Thái nãi nãi?

La Bích Dương cũng trợn to hai mắt nhìn, lập tức bất đắc dĩ cười khổ. Nhớ tới nãi nãi mình vẫn còn tính trẻ con chưa dứt, tựa hồ vẫn không thay đổi chút nào, hắn cũng không biết làm thế nào, đành lắc lắc đầu.
Lâm Dịch tự nhiên biết thái nãi nãi trong miệng mấy đứa nhỏ chính là Ám Tương. Nhớ tới Ám Tương, Lâm Dịch cũng không khỏi bật cười lắc đầu, không nghĩ tới nha đầu kia hiện giờ cũng là thái nãi nãi rồi.
Cũng thực sự không thể tưởng tượng được dáng dấp bây giờ như thế nào.
Nghĩ tới đây, Lâm Dịch bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn hai tên hài tử cười hỏi:

- Thái gia gia và thái nãi nãi của các con hiện giờ ở đâu?

Hai hài tử chỉ vào chỗ phía sâu trong sân, giòn tiếng nói:

- Vẫn ở bên trong đó.

Lâm Dịch gật đầu, vừa cười vừa xoa đầu hai tên tiểu tử nói:

- Muốn nghịch kiếm thì tìm một nơi an tĩnh mà nghịch, nơi đây không phải là địa phương tốt để nghịch kiếm.

Hai tên tiểu tử câu hiểu câu không, nhưng vẫn gật gật đầu. Lâm Dịch quay đầu cười nói:

- Chúng ta vào trong thôi.

Nói tới đây, Lâm Dịch lại nghĩ không biết khi La Á gặp mình sẽ có biểu tình như thế nào đây?
La Bích Dương cũng bất đắc dĩ, chỉ có điều nếu thái nãi nãi cho bọn nhóc nghịch kiếm thì hắn cũng không dám thu hồi lại kiếm. Hắn lại căn dặn hai đứa một lúc, sau đó mới đi theo Lâm Dịch bước vào trong sân viện.
La Bích Dương cũng không biết...Vừa nãy nhìn Lâm Dịch thì như tùy ý xoa đầu hai tên tiểu tử, nhưng thực ra hắn đã dùng linh lực tối tinh thuần trên Thiên giới, luyện hóa hoàn toàn tạp chất trong cơ thể hai tên tiểu tử. Tuy rằng hiện nay nhìn thì không có gì, nhưng với hai đứa nhóc mà nói thì sau này trên con đường tu hành, có thể tiến xa hơn rất nhiều. Đương nhiên, đây là chuyện sau này, bây giờ tạm thời không cần nhắc tới.
Dọc hai bên đường là đủ mọi loại hoa, hương thơm ngát làm cho người ta thực sự sảng khoái.
Một lát sau, hai người Lâm Dịch đã đi tới phía sâu trong sân, trên miệng Lâm Dịch nhất thời tràn ra một tia mỉm cười.
Bởi vì ánh mắt của hắn đã nhìn thấy ở trong góc sân xuất hiện hai đạo thân ảnh, chính là La Á và Ám Tương.
Lâm Dịch liếc mắt nhìn đã phát hiện ra thực lực hai người đều là trình độ Hạ tinh vị thượng giai, có điều Ám Tương mạnh hơn La Á một chút.
Hai người hoạt động gân cốt, cũng không có sử dụng năng lượng, chỉ thuần túy là lực lượng cơ thể mà thôi, tuy vậy cũng phi thường cường hãn. Từng đợt quyền phong nổi lên làm cho cây cối xung quanh cũng liên tục đong đưa, người bình thường căn bản không thể theo kịp được tốc độ của hai người.
La Bích Dương cũng chỉ có thể miễn cưỡng thấy được một chút, chỉ có điều lập tức có chút nghi hoặc.
Thông thường khi mình tìm gặp gia gia thì từ rất xa gia gia và nãi nãi đã phát hiện ra mình rồi. Mà sao hôm nay tựa hồ hai người không có phát hiện ra mình?
Hắn tự nhiên không biết được việc này là do Lâm Dịch đã làm. Lâm Dịch muốn làm cho đối phương một sự kinh hỉ, tất nhiên là không muốn để đối phương phát hiện ra mình.

- Gia gia, nãi nãi, có khách đến. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Thấy hai lão nhân gia tựa hồ không có ý tứ dừng lại, La Bích Dương bất đắc dĩ mở miệng gọi.
Quyền phong nhất thời ngừng lại, hai đạo thân ảnh đang di động rất nhanh chỉ trong chớp mắt đã dừng lại, đứng ổn định trên sân.
Khi thấy hai đạo thân ảnh xa lạ mà quen thuộc kia, khóe miệng Lâm Dịch lại tiếp tục tràn ra một tia cười mỉm.
Chính là La Á và Ám Tương.
So sánh với hơn ba trăm năm trước, hiện nay dáng vẻ bên ngoài của hai người đã hơi khác xưa một chút rồi. Tuy rằng tính cách của hai người không có chút biến hóa nào, vẫn tùy tiện như cũ, có điều tính cách nói nhiều của hai người năm xưa thì bây giờ không biết có thay đổi được chút nào không.
La Á mặc một bộ trang phục luyện công hắc sắc, bộ quần áo rộng thùng thình để lộ ra một cơ thể cường tráng. Đã ba trăm năm rồi nhưng bề ngoài cơ thể hắn cũng chỉ hơi già đi một chút, nhìn qua chỉ hơn ba mươi tuổi, vẫn rất tuấn mỹ. Còn Ám Tương đứng bên cạnh hắn thì nhìn qua còn trẻ tuổi hơn, toàn thân mặc bộ trang phục luyện công bạch sắc, eo thon thu liễm, mái tóc dài buộc lại phía sau đầu, khóe miệng vẫn như cũ hơi vểnh lên khiêu gợi, mang theo vẻ tươi cười.
Lâm Dịch tựa hồ như đang nhớ lại năm xưa Ám Tương luôn khắc khẩu nói móc với La Á. Năm đó La Á và Ám Tương giống như hai oan gia, rất nhiều chuyện không đứng đắn của La Á bị Ám Tương biết đến rõ ràng, cũng luôn luôn bị nàng trào phúng.

- A...Là Dương nhi sao...Cái gì mà khách nhân tới?

La Á nhìn La Bích Dương một chút, sau đó cười hỏi. Lâm Dịch lúc này vẫn đứng sau La Bích Dương, hơn nữa không để cho La Á phát hiện ra mình, cho nên La Á vẫn không nhìn thấy hắn.
Ngược lại, ánh mắt Ám Tương nhất thời trở nên ngẩn ngơ, nháy nháy con mắt một chút, vẻ mặt không thể tin được nhìn ra phía sau lưng La Bích Dương.
Lâm Dịch mỉm cười, không đợi La Bích Dương mở miệng, hắn đã bật cười nói:

- La Á, Ám Tương, ba trăm năm không gặp, phong thái vẫn được như xưa.

Thanh âm của Lâm Dịch chui vào trong tai La Á và Ám Tương. Thân thể La Á nhất thời run lên, lộ ra ánh mắt không thể tin tương, nhìn về phía quang mang phía sau La Bích Dương vừa bị hắn bỏ qua, còn Ám Tương thì càng mở to hai mắt ra nhìn.

- Lâm Dịch...? Thật là ngươi...?

Ám Tương thất thanh hô lớn. Lâm Dịch cười ha hả bước về phía trước vài bước, đi tới trước mặt hai người. Thấy hai người hảo bằng hữu vẻ mặt dại ra, biểu tình không dám tin tưởng nhìn chính mình, một trận ấm áp cũng xuất hiện trên khóe mắt Lâm Dịch.
Đã ba trăm năm rồi, thời gian có thể làm thay đổi rất nhiều sự tình, nhưng tựa hồ nó cũng không làm thay đổi tình cảm bằng hữu của mấy người bọn họ.

- Ngươi...Tên tiểu tử ngươi không phải đã tiến nhập Thiên giới rồi sao?...Ngươi vì sao lại...?

La Á dại ra một lúc, mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần.
La Bích Dương vừa nghe lời này, nhất thời trợn to hai mắt nhìn Lâm Dịch. Tuy rằng hắn chưa đạt tới thực lực Thánh cấp nhưng mà bình thường vẫn nghe La Á và Ám Tương bàn luận về một vị hảo bằng hữu đã tiến nhập Thiên giới. Nghe nói người này và La gia có quan hệ rất sâu, còn trợ giúp rất nhiều cho gia tộc bọn họ. Tuy rằng thời gian đã trôi qua lâu như vậy nhưng gia gia và nãi nãi vẫn luôn nhớ tới người đó.
La Bích Dương không sao nghĩ đến được, người mà gia gia và nãi nãi vẫn hay nhắc tới vô số lần là nhân vật "Trong truyền thuyết" lại chính là người nam tử tướng mạo thanh tú đến cực điểm này. Người này quả thực chỉ giống như một thiếu niên mà thôi.
Lâm Dịch cũng không có chú ý tới biểu tình của La Bích Dương. Hắn cười hắc hắc nói:

- Vừa mới trở về, tới tìm ngươi một chút, xem hảo bằng hữu của ta như thế nào?

Nghe được Lâm Dịch nói, La Á nhất thời phá lên cười, tiến lên vài bước, giang tay ôm lấy Lâm Dịch.
Ám Tương nghe La Á nói mà mí mắt của nàng giật giật, cũng không biết là sẽ xảy ra chuyện gì.
Không ngờ tới cư nhiên là chuyện tiểu tử ngươi đã trở về...Hắc. Thôi, chuyện gì cũng không nói nữa.

- Dương nhi truyền xuống phía dưới, hôm nay toàn gia đều phải trở về đây cho lão tử...Được rồi, nhất là đại cô của ngươi, cũng gọi nàng trở về.

La Á hắc hắc cười nói.
Lâm Dịch bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ nói:

- Ngươi cũng muốn tổ chức long trọng như vậy sao?

- Long trọng?

La Á trợn trừng hai mắt:

- Dù sao thì ngươi cũng là nghĩa phụ của nữ nhi ta...Tuy rằng hiện nay Tư nhi cũng đã đi lấy chồng rồi, nhưng ngươi làm cha nuôi mà ba trăm năm không có tung tích gì. Ngươi cho rằng như vậy có xứng đáng không?

La Á và Lâm Dịch có quan hệ rất tốt. Tuy rằng La Á biết rõ thực lực hai người hiện nay chênh lệch không thể nói được nên lời, nhưng vẫn ăn nói vô cùng tùy tiện.
Mà Lâm Dịch cũng cực kỳ thích loại cảm giác này, lại không khỏi nhớ tới đoạn thời gian trước kia.
Lúc này hắn mới lên tiếng kháng nghị lại:

- Ta đi tới Thiên giới, làm gì có biện pháp nào? Sau khi lên Thiên giới được một năm, ta đã nghĩ biện pháp trở về nhà, nhưng vẫn không có khả năng, cho đến tận bây giờ mới quay lại được. Ngươi nghĩ rằng ta không muốn sao?

- Rắm thối. Ngươi một đường đi thẳng lên Thiên giới, vẫn lưu lại hai đệ muội chờ đợi mòn mỏi ở nhà. Mẹ nó, ngươi thực sự là làm được.

La Á lại tùy tiện mở miệng mắng.
Câu mắng này làm cho Lâm Dịch cũng nghẹn họng, một lát không nói nên lời. Thành thật mà nói, ngày nào hắn cũng nghĩ về Mộng nhi và Linh Lung, nhưng nay về tới đại lục Bạch Đế, hắn lại không biết phải đối mặt với hai nàng như thế nào.
Mình vì truy cầu thực lực càng mạnh hơn mà ly khai khỏi các nàng. Điều này đã trở thành sự nhức nhối trong lòng hắn. Mà ở Thiên giới hắn lại làm chuyện có lỗi với hai nàng, chuyện này càng làm cho hắn không biết nên như thế nào để đối mặt với hai nàng nữa.
Lâm Dịch thừa nhận chính mình hiện tại tới gặp La Á, một phần là vì lão bằng hữu nhiều năm không gặp, mà nguyên nhân lớn hơn nữa cũng là để điều chỉnh lại tâm tình của mình một chút. Hay có một chút là hắn đang trốn tránh trong lòng sao?
Bất đắc dĩ cười cười, Lâm Dịch giống như quả bóng bị xì hơi, lập tức hỏi:

- Ngươi có gặp qua các nàng không?

Tuy rằng La Á thấy biểu tình của Lâm Dịch như vậy, nhưng cũng không dự định an ủi hắn chút nào. Cũng có thể là La Á biết được Lâm Dịch sẽ xử lý tốt được việc này, liền nói ngay:
- Nhìn rồi. Hai trăm năm trước sau khi trở thành Hạ tinh vị, vào tỉnh bộ một ngày đêm cũng không có việc gì làm, ta buồn chán đi bộ xung quanh, vừa vặn đụng phải Lang Sa. Nghe Lang Sa nói nên ta cũng đi một chuyến xem hai đệ muội như thế nào. Tiểu tử ngươi đúng là diễm phúc không cạn, hai đệ muội đều xinh đẹp như hoa như ngọc. Không nghĩ ra sao ngươi lại nhẫn tâm bỏ lại hai nàng tiến vào Thiên giới?
La Á lập tức nói ra suy nghĩ vừa nổi lên trong đầu.

- Vậy các nàng có khỏe không?

Thanh âm Lâm Dịch hơi trầm xuống một ít.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.