Uy Vân cũng không thể không tính toán thêm những loại tình huống này sẽ phát sinh, vì vậy suy nghĩ rất lâu rồi mới nói ra như vậy.
Sắc mặt Lâm Dịch nhất thời hơi trầm xuống một chút, nhíu mày suy nghĩ, một lát sau cũng chỉ có thể bất đắc dĩ khẽ than một tiếng, thực sự cũng không biết nên nói cái gì. Tuy rằng là một tông phái nhưng quản lý thế này có phải quá rời rạc, lỏng lẻo rồi phải không?
Nghĩ như vậy nhưng hắn cũng không có biện pháp nào.
Tuy rằng thần thức của hắn có thể bao trùm toàn bộ khu vực khai thác quặng, thế nhưng muốn tìm những người hơn sáu mươi năm không gặp, chỉ sợ cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, Lâm Dịch mới nhìn Thường Uy và Uy Vân mở miệng nói:
- Ta cho các ngươi một tháng, thời gian đó có đủ hay không?
Hai người vừa nghe như vậy, nhất thời như bắt được vàng. Uy Vân vội vàng gật đầu cười nói:
- Đủ rồi, đủ rồi, cũng không cần thời gian dài như vậy. Lúc nào tìm được đủ số người tiệu điệt sẽ đưa bọn họ tới gặp sư bá.
Lâm Dịch lại hơi lắc đầu nói:
- Lúc nào tìm được bọn họ, chiêu đãi cho tốt một chút, không được ly khai khỏi khu khai thác quặng. Đến lúc đó thì ta sẽ đến.
- Vâng...
Hai người tiếp tục lĩnh mệnh.
Lâm Dịch hơi gật đầu, sắc mặt đột nhiên âm trầm xuống, vẻ mặt lạnh lùng nói:
- Ta hy vọng các ngươi đừng để ta thất vọng lần thứ hai.
Sắc mặt hai người trở nên tái nhợt, liên tục lắc đầu vâng dạ.
Lâm Dịch gật đầu, xoay người phất tay nói:
- Được rồi, nên làm gì thì đi làm đi, ta đi trước có việc đã.
Nói xong, Lâm Dịch cùng với Lâm Phỉ bên cạnh bay thẳng lên trời. Thường n và Uy Vân cùng với hơn mười tên tứ giai đệ tử khác khom người cung kính tiễn đưa, cho đến tận khi thân ảnh của đối phương hoàn toàn biến mất, Thưởng n và Uy Vân mới thở dài một hơi nhẹ nhõm. Lúc này hai người mới phát hiện ra, dưới khi thế của đối phương, sau lưng bọn họ đều nhễ nhại mồ hôi lạnh.
- Không biết sư bá muốn gặp những người này để làm gì? Còn muốn chúng ta tiếp đãi bọn họ thật tốt?
Thường n thầm nói.
Uy Vân cũng có chút nghi hoặc. Ngày hôm nay Dương Đích có vẻ không giống như bình thường, chỉ có điều khuôn mặt và thực lực vẫn là như vậy.
Suy nghĩ nửa ngày cũng không ra nguyên nhân vì sao, lúc này mới bất đắc dĩ mà nói:
- Cái gì cũng tốt, nói chung trước tiên cần phải truyền việc này xuống dưới đi đã. Ai...Nếu như trước đây đánh số kèm theo tên luôn thì tốt rồi, thời gian một tháng liệu có kịp hay không?
Thường n khổ sáp lắc đầu, trong lòng cũng thầm nghĩ bản thân mình không máy mắn. Hết lần này tới lần khác lại tra xét việc này đúng vào phiên trực của mình.
Hai người lập tức xoay người trở về phòng, bắt đầu ban ra mệnh lệnh xuống cấp dưới.
Trên không trung, Lâm Dịch vẫn trong bộ dáng của Dương Đích, vẻ mặt âm trầm cúi đầu nhìn đệ tử Thanh Nguyên Kiếm Tông vẫn đang đào móc không ngừng. Vừa nghĩ đến gia gia và bằng hữu phải chịu đối đãi ở đây như vậy hơn sáu mươi năm liền, trong lòng không khỏi dâng lên sự tức giận.
Lâm Phỉ nhìn nét mặt Lâm Dịch, trong lòng cũng không khỏi có chút bất đắc dĩ. Loại sự tình tìm người như thế này không phải cứ có thực lực là đủ. Nàng tuy là cường giả Thần cấp nhưng cũng không có bản lĩnh nhìn thấu người khác như vậy. Những người Lâm Dịch muốn tìm vô cùng xa lạ với nàng, mặc dù thần thức của nàng có thể bao trùm toàn bộ Đông Nam Thiên sợ rằng cũng không có tác dụng gì.
Suy nghĩ một chút, Lâm Phỉ mới nói:
- Dịch ca, huynh muốn đi cứu người tên Lang Sa kia trước sao?
Lâm Phỉ cắt đứt sự trầm tư của Lâm Dịch. Hắn hơi run lên một chút, lập tức gật đầu. Trong lòng hắn không khỏi dâng lên một sự giận dữ, nhíu mày gật đầu nói:
- Ừ, tuy rằng ta tin tưởng Lang Sa có biện pháp tự bảo vệ mình, sẽ không bị thương tổn gì, nhưng việc cứu người vẫn nên càng nhanh càng tốt...Dù sao đi chăng nữa bọn họ vẫn mất một thời gian mới tìm ra mấy người gia gia, vừa vặn kịp lúc cứu Lang Sa. Sau đó trở lại đón mấy người gia gia là được...Đến lúc đó chúng ta đi đại lục Bạch Đế đưa phụ thân, mẫu thân cùng với Mộng nhi và Linh Lung mang lên Thiên giới...
Nói tới đây, Lâm Dịch hít sâu một hơi...Đây là mục tiêu mà hắn đã suy nghĩ hơn ba trăm năm rồi, giờ đây đã là lúc hắn có thể thực hiện.
Lâm Phỉ cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười. Chỉ có điều Lâm Dịch cũng không chú ý tới ẩn sâu trong đôi mắt nàng lại hiện lên một chút lo lắng...Bởi vì nàng hiểu rất rõ ràng, cuộc chiến chân chính không lâu nữa sẽ bắt đầu xảy ra rồi...
Trở lại Lộng Kiếm đường, Lâm Dịch hơi run người lên một chút, biến trở về dáng dấp vốn có của mình. Lâm Phỉ nghi hoặc nhìn hắn hỏi:
- Chúng ta không lập tức đi tổng bộ Bách Nguyên Tông sao?
Lâm Dịch cười cười gật đầu nói:
- Ta còn có sự tình phải đi hỏi cho rõ ràng trước đã...Sau đó sẽ lập tức xuất phát.
Mang theo một tia nghi hoặc, Lâm Phỉ đi theo phía sau Lâm Dịch, hướng về chỗ kiến trúc cao nhất Lộng Kiếm đường bay tới.
Minh Ngọc đang ngồi ở trong tầng trệt khu kiến trúc này, ánh mắt ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết hắn đang suy nghĩ về vấn đề gì.
Tận mắt nhìn thấy Dương Đích bị hóa thành băng tinh, cho đến tận bây giờ trong lòng hắn vẫn không khỏi dâng lên khẩn trương, nghi hoặc. Tên nam nhân thần bí kia tuyệt đối là đang gạt người.
Cường giả Hư Thần Cảnh...Đúng ra mà nói thì trình độ đó là một loại cự ly xa xôi như thế nào? Loại người có thực lực như vậy, dùng từ "Thay đổi như chong chóng" để mà hình dung bọn họ cũng không hề quá đáng một chút nào. Như vừa rồi hắn cũng đã tận mắt chứng kiến một màn này.
Tuy rằng thực lực của Dương Đích không mạnh bằng Minh Ngọc. Minh Ngọc cũng biết thực lực của mình mạnh yếu như thế nào, nhưng mà nam nhân kia...
Nghĩ tới đây, Minh Ngọc không khỏi khẽ run lên, có chút lạnh cả người. Cái tên nam nhân kia chỉ hơi vung tay lên mà trong khoảnh khắc đã làm Dương Đích hóa thành băng tinh... Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn
Hắn hít sâu một hơi, sau đó thở ra thật dài...
Nếu thực sự đối đầu với nhau thì không phải là một loại chiến đấu chân chính nữa rồi!
- Không biết tại sao nữ tử tên Lang Sa kia lại quen biết với một tồn tại kinh khủng đến như vậy...Dương Đích ơi Dương Đích...Ngươi vốn tưởng rằng Lang Sa sẽ là một khối đá lót đường cho sự thăng tiến của ngươi. Thật không ngờ khối đá lót đường đó lại đưa ngươi đến kết cục như vậy phải không?
Minh Ngọc không có một chút hảo cảm nào đối với Dương Đích. Mặc dù làm đồng sự với nhau đã nhiều năm, nhưng bất kể thái độ xử sự làm người, cùng với tính cách, phẩm chất của đối phương thật đúng là không có một chỗ nào làm cho Minh Ngọc có thể coi trọng.
Cái chính là...Hiện giờ, Dương Đích mới là đường chủ Lộng Kiếm đường. Bởi vì hắn dâng lên lễ vật quý nên Chu Trí Lâm đặc biệt đề thăng hắn lên vị trí đường chủ...Tất cả mọi người đều biết nguyên nhân. Nhưng mệnh lệnh của Chu Trí Lâm ban xuống, có ai dám cãi lời của hắn?
Mà trước kia, tên Dương Đích này đã vô cùng đáng ghét rồi. Những người khác ngang hàng với hắn, bình thường vẫn đối đãi với hắn rất cẩn thận. Tuy rằng mọi người không thích hắn nhưng cũng không gây khó khăn gì với hắn cả. Không nghĩ tới, hắn vừa lên làm đường chủ được thời gian bao lâu? Liền thay đổi thái độ một trời một vực với những người khác. Chuyện xưng hô "Sư huynh" biến thành "Sư đệ" không thèm nói làm gì, hắn còn tỏ thái độ cao ngạo, cảm giác như không coi người khác ra gì.
Chỉ có điều nghĩ lại về cái loại thái độ "Mục hạ vô nhân" của Dương Đích một lát, Minh Ngọc đã bình tĩnh lại. Minh Ngọc hơi nhíu mày...Mặc kệ thế nào đi chăng nữa thì Dương Đích cũng đã chết, nhưng hắn lại là người được Chu Trí Lâm coi trọng. Hắn chết rồi liệu sẽ có ảnh hưởng đến mình hay không?
Hai đầu lông mày của Minh Ngọc lại càng nhíu chặt hơn, nhưng một lát sau lại nhẹ nhàng giãn ra.
- Hiện nay cũng chỉ có thể hi vọng tên nam nhân kia giả trang Dương Đích sẽ không bị ai phát hiện ra.
Tuy rằng hiểu được bản thân mình không phải là đối thủ của tên nam nhân kia, nhưng mà Minh Ngọc không có chút nắm chắc nào. Các trưởng lão của Bách Nguyên Tông cũng không phải là mấy lão già ăn không ngồi rồi. Nhất là vị đại trưởng lão kia, nghe đồn phía sau hắn còn có cả cường giả Thần cấp làm hậu thuẫn!
Không biết vì sao Minh Ngọc chung quy vẫn cứ có cảm giác, sự kiện này sẽ kinh động đến rất nhiều người...rất lớn...rất lớn...không thể tưởng tượng.
Minh Ngọc lại thở dài một tiếng, hắn vừa xoay người thì ánh mắt bắt gặp một thân ảnh, nhất thời toàn bộ thân thể trở nên cứng đờ lại, con ngươi trong nháy mắt cũng trừng to lên hết cỡ.
- Hắc...thật sự xin lỗi, lại quấy rầy ngươi rồi.
Tên nam nhân kia mang theo vẻ mặt sáng lạng không gì sánh được, bộ dáng tươi cười. Dưới vẻ bề ngoài vô cùng tuấn mỹ, không thể không nói bộ dáng tươi cười của hắn rất có lực sát thương. Phía sau hắn vẫn có một người nữ tử đang cười nhẹ nhàng. Thoạt nhìn qua vẫn là người nữ tử có vẻ đẹp kinh diễm lúc trước...
Tuy rằng như vậy nhưng Minh Ngọc lại không cảm nhận được một chút ôn độ nào. Lưng hắn phát ra từng đợt lạnh lẽo, mặc dù nụ cười kia giống như ánh dương quang sưởi ấm...
Dù sao thì Minh Ngọc cũng được tính là người quen mặt, nét mặt hắn cứng ngắc giằng co một lúc, nhất thời biến trở thành bộ dáng tươi cười. Minh Ngọc vội vã chắp tay cung nghênh, trong lòng lại có chút thấp thỏm bất an, nói:
- Đại nhân, các ngài...
Người vừa tới tất nhiên là người mới rời khỏi đây rồi lại quay lại, Lâm Dịch và Lâm Phỉ.
Thấy trong mắt đối phương hiện lên vẻ thấp thỏm, lo âu, Lâm Dịch cũng bật cười nói:
- Yên tâm đi, vừa rồi ta đã không giết ngươi rồi. Nếu ngươi không muốn đối lập với ta thì ta cũng sẽ không động đến ngươi.
Minh Ngọc nghe được câu đó, trong lòng giống như vừa buông được một tảng đá lớn. Hắn thở ra một hơi dài, hiện ra bộ dáng tươi cười, chân thành tha thiết nói:
- Đại nhân, người sao lại nói những lời như vậy...Tiểu nhân dù cho có một trăm lá gan cũng không dám đối lập với người...Mời ngồi, mời ngồi...
Lâm Dịch hơi phất phất tay nói:
- Không cần, ta hỏi ngươi một vấn đề rồi đi ngay.
Minh Ngọc vội vã gật đầu nói:
- Đại nhân xin cứ hỏi đi, tiểu nhân biết điều gì sẽ không dám dấu giếm chút nào...
Không thể không nói, Minh Ngọc là một người rất thông minh. Tại hoàn cảnh lấy thực lực vi tôn trên Thiên giới này, người chân chính trung thành phải nói là hiếm thấy vô cùng. Những người mà một lòng đi theo một vị chủ nhân, đến lúc tối hậu không tiếc hy sinh bản thân mình mà tự bạo với địch nhân, đã thiếu càng trở nên thiếu hơn...Rất hiển nhiên, Minh Ngọc cũng không phải là loại người này.
Hắn biết bản thân mình không có chút lực hoàn thủ nào với Lâm Dịch và Lâm Phỉ. Mặc dù kể cả mình có thông tri với cao tầng của Bách Nguyên Tông thì cũng chỉ có một đường chết mà thôi.
Cường giả Thần cấp đã có nghiêm lệnh, cường giả Hư Thần cảnh không được phép tự giết lẫn nhau. Nói cách khác...Mặc dù hắn có thông tri cho cao tầng của Bách Nguyên Tông thì có thể khiến cho hành động cứu Lang Sa của Lâm Dịch thất bại, nhưng không có khả năng làm cho Lâm Dịch bị mất mạng. Nếu nói như vậy thì...Chính bản thân Minh Ngọc sẽ là người khó thoát chết rồi.
Ngược lại, bây giờ làm bộ biết cái gì nói cái đó, như vậy mới là cách cầu sinh tốt nhất.
Mà hiện nay, nếu đã quyết tâm biết gì nói đó, quyết tâm không đứng ở mặt đối lập với Lâm Dịch...Hắn tất nhiên cũng phải lộ ra vẻ mặt vô cùng phối hợp.
Lâm Dịch lộ ra vẻ thỏa mãn, tươi cười gật đầu nói:
- Thấy ngươi là người thông minh...Ta cũng không cần phải nói nhiều với ngươi làm gì. Nói cho ta biết nơi tiến nhập thứ nguyên vi diện ở địa phương nào?
Minh Ngọc vừa nghe thấy Lâm Dịch muốn nghe loại tin tức đó, nhất thời ngạc nhiên, rồi lắc đầu nói:
- Đại nhân, không phải tiểu nhân không chịu nói...Mà là tiểu nhân cũng không biết điều đó.
Lâm Dịch hơi nhíu mày:
- Vì sao lại không biết?
Minh Ngọc cẩn thận giải thích:
- Loại vị trí tiến nhập Thứ Nguyên vi diện là tối trọng yếu đối với một tông phái hoặc là một tổ chức. Thông thường mà nói thì ngoài trừ cường giả Hư Thần Cảnh hoặc là một số ít đệ tử thân truyền hạch tâm ở ngoài, những người khác đều không thể biết được...Cho dù kể cả đệ tử phụ trách trông coi bên ngoài, mỗi lần muốn đi vào cũng phải để trưởng lão hoặc một số ít đệ tử hạch tâm dẫn vào...Minh Ngọc chỉ là tam đại đệ tử, cũng chỉ là tầng lớp trung tầng mà thôi, không có khả năng tiếp xúc với loại chuyện cơ mật như vậy.
Hai đầu lông mày của Lâm Dịch càng nhíu chặt lại, một lúc lâu sau hắn mới đành bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn tự nhiên nhìn ra Minh Ngọc không phải đang lừa dối hắn...Hơn nữa, Minh Ngọc cũng không có lá gan dám lừa dối hắn như vậy...Xem ra phải đi tìm vài tên cường giả Hư Thần Cảnh mới được.
Lâm Phỉ tất nhiên cũng nhìn ra then chốt trong vấn đề này...Nhưng vừa nghĩ đến việc có thể sẽ phải giao thủ với cường giả Hư Thần Cảnh, Lâm Phỉ không khỏi nghĩ tới phía sau...Nếu như giao thủ cùng với cường giả Hư Thần Cảnh, chắc chắn sẽ khiến cho cường giả Thần cấp chú ý. Dù sao ở Đông Nam Thiên cũng không thuận tiện như ở Tây Bắc Thiên...Tuy rằng có quan hệ với Hắc Long thần, đám cường giả Thần cấp bên này vẫn cùng một phe với cường giả Thần cấp bên Tây Bắc Thiên, nhưng dù sao cũng đã trôi qua sáu vạn năm rồi...Ai biết được thời gian dài như vậy, Đông Nam Thiên liệu có xảy ra biến hóa gì không?
Đôi mày liễu của Lâm Phỉ bất giác nhíu lại, nhìn vào khuôn mặt đang trầm tư của Lâm Dịch. Nàng khẽ thở dài một tiếng...Nàng biết, nếu như thực sự có việc cần thì cho dù có phải đối mặt cùng với cường giả Thần cấp thì Lâm Dịch cũng vẫn liều mạng đối địch. Nhiều năm như vậy, Lâm Dịch lúc nào cũng lựa chọn liều mạng. Mà hiện nay một mình trên Thiên giới, thật vất vả mới sắp được đoàn tụ với người nhà. Hắn không có khả năng đơn giản buông tha như vậy.
- Xem ra, có lẽ cần phải liên hệ với Tinh tỷ một chút...