Chung Cực Truyền Thừa

Chương 601: Địa phương quỷ dị




Vô số quang điểm sáng chói như tinh quang lóe sáng, gào thét bên tai hai người, vô cùng đẹp mắt. Đây là lần đầu tiên Lâm Phỉ nhìn thấy, tự nhiên vô cùng ngạc nhiên.
Lâm Dịch ngược lại không ngờ lúc này lại phi thường thuận lợi như vậy, lúc này mới có chút thở dài một hơi.
Nửa canh giờ lại trôi qua...

- Đường hầm không gian kia thật xinh đẹp!

Lâm Dịch vẫn y nguyên không có phục hồi tinh thần lại từ trong cảnh đẹp kia, cảm thán nói.
Lâm Dịch khẽ cười cười, ngẩng đầu nhìn bốn phía.
So với trước kia, tràng cảnh cũng không có gì cải biến. Vẫn là trời xanh mây trắng, ánh mặt trời và hải dương.
Tại Thiên Giới này, chín mươi chín phần trăm là Hải dương. Hơn nữa nhìn bề ngoài còn tương đối đặc biệt, đại bộ phận độ ấm đều không kém nhau quá xa. Cho nên cảnh sắc cơ bản cũng giống nhau.

- Chỉ còn một cánh cửa cuối cùng là đến Bạo Loạn Tinh Hải rồi.

Lâm Dịch nghĩ đến trong nội tâm. Khẽ mỉm cười với Lâm Phỉ, nói:

- Chúng ta đi thôi.

Lâm Phỉ nhẹ gật đầu, hai người liền hóa thành hai đạo lưu quang, bay lên không trung.
Đồng dạng tìm một người, hỏi rõ phương hướng.
Lúc này, lộ trình xa xôi chỉ còn lại trọn vẹn bảy tám ức kilomet.
Bảy tám ức kilomet này, lấy tốc độ Lâm Dịch mà nói. Toàn lực phi hành, cũng cần hơn mười ngày để vượt qua. Huống chỉ bây giờ còn có Lâm Phỉ.
Bất quá cũng may, mấy ngày nay cũng không gấp. Mà đối với cảm ngộ Thiên Đạo, Lâm Dịch cũng cho rằng nên củng cố một chút, cho nên lúc này thả chậm tốc độ lại.
Thời gian ba tháng, từ chỗ này chạy tới phủ đệ Đế Quân tại Hải Vực này.
Dọc theo con đường này, Lâm Dịch và Lâm Phỉ ngày thì đi, tối thì trở về Hổ Thần cư, sau đó bắt đầu cảm ngộ Thiên Đạo.
Hôm nay, đối với lý giải Thiên Đạo, Lâm Dịch vẫn còn dừng lại ở mức độ bắt chước, nhưng muốn chính thức nhập môn cũng là một việc dễ dàng.
Lâm Dịch không ngừng nghĩ lại trận đại chiến giữa Tố Vân và Chu Khắc ngày đó, phân tích động tác hai người. Từ những cái lớn như quỹ tắc công kích của bọn hắn, quy củ động tĩnh cho đến những cái nhỏ như cơ thể bọn hắn run rẩy, biểu lộ khuôn mặt,...Sau đó không ngừng phân tích diễn biến trong đầu.
Không hề nghi ngờ gì, quá trình này rất buồn tẻ gian nan. Bất quá Lâm Dịch có thể bắt chước đối tượng. Cho nên hoặc nhiều hoặc ít đều có thể sử dụng một chút Thiên Đạo chi uy. Nhưng Thiên Đạo thuộc về hắn, lại không phải dễ dàng tìm được như vậy.
Rất nhiều cường giả Hư Thần Cảnh ngừng lại tại Luyện Cách kỳ, nguyên nhân chủ yếu chính là không tìm kiếm được Thiên Đạo của mình. Bởi vậy có thể tưởng tượng đây là một quá trình gian nan như thế nào rồi. Dù Lâm Dịch có thể bắt chước đối tượng, nhưng đây cũng không phải là một nhiệm vụ dễ dàng hoàn thành.
Mà về phần Hồng Trần Luyện Tâm hoàn kia. Hiện giờ Lâm Dịch không có tâm tư đi quản thứ này. Mặc dù nói thực lực càng mạnh, càng an toàn hơn tại Bạo Loạn Tinh Hải. Lâm Dịch cũng hiểu một ít đạo lý này. Nhưng hắn thật sự không có cách nào tĩnh tâm, chỉ có thể bất đắc dĩ trì hoãn.
Thời gian ba tháng, thoáng cái hai người cũng đã đi tới vị trí Truyền Tống Trận cuối cùng tại Tây Bắc Thiên này.
Đế Quân ở đây lại là một người hào sảng. Lâm Dịch đến, chỉ mấy câu hắn liền xưng huynh gọi đệ với Lâm Dịch. Khiến lúc dùng không gian Truyền Tống Trận cũng là cực kỳ dễ dàng.
Lâm Dịch nói đa tạ, sau đó liền dẫn Lâm Phỉ tiến nhập vào không gian Truyền Tống Trận.
Nửa giờ sau, hai người Lâm Dịch đã đi ra.
Vừa mới đi ra từ đường hầm không gian. Lâm Dịch lập tức cảm giác được một cỗ cảm giác nặng nề không nói nên lời, thẩm thấu toàn bộ bầu trời này!
Ánh mắt Lâm Dịch lập tức nhìn về phía đông, trong mắt hắn có chút lóe ra hàn mang nhàn nhạt.

- Rốt cục đã đến Bạo Loạn Tinh Hải rồi!

Lâm Dịch nhíu mày, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía đông.
Một cổ khí tức áp lực phô thiên cái địa như đã tồn tại trăm triệu năm từ bên kia thẩm thấu quá, lấy tu vị của Lâm Dịch cũng ẩn ẩn có cảm giác khó chịu. Mà Lâm Phỉ bên người Lâm Dịch lại lấy bàn tay nhỏ bé che ngực lại, đôi mi thanh tú nhíu chặt.

- Dịch ca, nơi này...Thật quỷ dị...

Lâm Phỉ cố gắng điều chỉnh hô hấp một chút, sau đó mở miệng nói. Trong mắt, ẩn ẩn lộ ra một tia lo lắng.
Nàng tự nhiên biết rõ, Lâm Dịch từ xa như vậy cũng có thể cảm nhận được chỗ phát ra khí tức quỷ dị, tự nhiên lo lắng rồi.
Lâm Dịch thu hồi ánh mắt, quay đầu hơi cười với Lâm Phỉ, lập tức nói:

- Yên tâm đi. Không có chuyện gì đâu, nàng về Hổ Thần Cư trước đi.

Lâm Phỉ nhíu mày do dự một chút, cuối cũng cùng hiểu dù mình có ở bên người Lâm Dịch cũng chỉ tăng thêm gánh nặng cho hắn thôi. Sau khi suy nghĩ một chút liền khẽ gật đầu, lo lắng nói:

- Chàng cũng phải cẩn thận đấy.

Lâm Dịch gật đầu cười, cầm bàn tay nhỏ bé của Lâm Phỉ, sau khi một hồi ngân mang lóe lên, Lâm Phỉ liền biến mất vô tung vô ảnh.
Sau khi đưa Lâm Phỉ vào Hổ Thần Cư, dáng cười của Lâm Dịch mới thu lại, ánh mắt lại lần nữa nhìn về phía đông.
Tuy rằng đã sớm nghe nói Bạo Loạn Tinh Hải cực kỳ nguy hiểm, nhưng Lâm Dịch thật không ngờ, còn cách Bạo Loạn Tinh Hải xa như vậy rõ ràng đã cảm nhận được hào khí áp lực như thế, thoạt nhìn còn nguy hiểm hơn lời đồn nhiều a...
Bất quá mặc kệ nguy hiểm hay không, Lâm Dịch vẫn muốn đi một lần. Hít sâu một hơi, Lâm Dịch liền khuếch tán thần thức ra, hắn ít nhất phải xác định trước, chung quanh nơi này có người nào không.
Nhưng vượt ngoài dự liệu, trong phạm vi của thần thức, đừng nói là người, cho dù là động vật cũng không có! Phảng phất trong phạm vi một vạn km này cũng chỉ có mỗi mình hắn thôi vậy.
Lâm Dịch có chút nhíu mày, nhưng lập tức lại nghĩ đến, Bạo Loạn Tinh Hải này được xưng là nơi nguy hiểm hỗn loạn như Thiên Giới, ít người cũng rất bình thường a?
Nghĩ tới đây, Lâm Dịch cũng không nghĩ nhiều nữa, sau khi hít sâu một hơi, thân hình hóa thành một đạo lưu quang, bay về phía đông tràn ngập khí tức quỷ dị kia...
Tầng mây dày đặc trên đỉnh đầu không phải toàn bộ đều hắc ám, nhưng lại tạo cho người ta cảm giác buồn bực như cự thạch ngàn cân ép lên ngực vậy.
Nước biển tựa hồ cũng đã không còn gào thét như bình thường, giống như một vũng nước đọng vậy, ngẫu nhiên lại có tảng đá màu đen lao ra từ mặt biển mang đến cho người khác loại không khí trầm lặng.
Lâm Dịch vừa bay vừa cau mày, toàn bộ nơi này như một vùng đất chết vậy, toàn bộ thiên địa cũng chỉ có thanh ầm sàn sạt của đá va vào nước biển, ngoài ra chính là sự yên tĩnh đến quỷ dị, khiến nhân tâm sợ hãi.
Lâm Dịch hít sâu một hơi, sau đó thở dài ra. Sau khi đẩy toàn bộ cảm giác buồn bực trong lồng ngực ra ngoài, lúc này hắn mới thấy dễ chịu một chút.
Động tác này hắn đã làm sáu lần rồi, nhưng có vẻ như vẫn còn phải tiến tục tiến hành thêm.
Tốc độ của hắn cũng không nhanh lắm, bảo trì tốc độ mỗi tiếng đồng hồ chừng ngàn km bay về phía đông. Thần thức một mực vây quanh bên người phạm vi ít nhất chục km để nếu có gì phát sinh thì hắn có thể chuẩn bị tốt.
Cũng không trách được hắn cảnh giác như thế...Dù sao, nơi này chính là Bạo Loạn Tinh Hải, là nơi nguy hiểm nhất Thiên Giới trong truyền thuyết. Hơn nữa lời đồn ở Thiên Giới cũng chỉ nhắc đến Bạo Loạn Tinh Hải nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm. Nhưng đến cùng nguy hiểm ở chỗ nào, lại không nói tỉ mỉ. Vậy nên Lâm Dịch vừa mới đến nơi này ngoại trừ cảnh giác ra thì không biết phải làm gì nữa.
Dù sao, Lâm Dịch cũng không phải tồn tại vô địch, ở Thiên Giới có quá nhiều người có thể đánh chết hắn khi hắn còn chưa kịp lấy lại tình thần. Cường giả Ngưng Thần Kỳ như Chu Khắc như Tố Vân...nếu muốn đánh lén hắn, dù Lâm Dịch có Hổ Thần Cư bảo đảm, nhưng có thời gian để phản ứng hay không lại là chuyện khác.
Dù sao, công kích của đối phương cũng không thuần túy là công kích năng lượng, mà là sử dụng Thiên Đạo!
Tuy rằng là dựa thế, nhưng khi dùng Thiên Đạo, tuyệt đối sẽ không khiến ngươi sinh ra cảm ứng. Khi phản ứng được thì ngươi ngay cả cặn bã cũng không còn rồi.
Huống chi hiện giờ Lâm Dịch còn không dám lập tức tiến vào Hổ Thần Cư. Bởi vì trong Bạo Loạn Tinh Hải này còn có một đám người Lâm Dịch kiêng kị rất sâu, đó chính là Thần!
Những người kia chính là nhân vật ngưng tụ ra thần cách chân chính. Chỉ sợ toàn bộ Thiên Giới cũng không có bao nhiêu người. Nhưng mà từ chỗ Tích Dương Đế Quân Lâm Dịch lại biết được, ở nơi này có cường giả như vậy qua lại.
Thần và Hư Thần, đây chính là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Cho dù cường có cấp độ Ngưng Thần Kỳ vô hạn tiếp cận với Thần so sánh với Thần chính thức, cũng là một hào rộng không cách nào vượt qua được, hoặc có thể nói là rãnh trời!
Những thứ khác không nói, chỉ riêng Không gian Đại Na Di trong truyền thuyết mà chỉ có cường giả Thần cấp chân chính mới có thể sử dụng đã đủ để khiến tất cả cường giả Hư Thần Cảnh khó thấy được bóng lưng rồi.
Lâm Dịch từ Tây Bắc Thiên đi vào Bạo Loạn Tinh Hải, vẫn phải sử dụng Không Gian Truyền Tống Trận, thực sự rất phí phạm.
Những năm gần đây, hắn đã đạt đến Hư Thần Cảnh nhưng trên đường vẫn gặp phải nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, cũng may là vẫn còn sống.
Nhưng nếu là cường giả Thần cấp, chỉ cần một cái ý niệm trong đầu, Tây Bắc Thiên, Đông Nam Thiên căn bản không có chút ý nghĩa nào cả. Chỉ cần một ý niệm trong đầu, bất luận nơi nào ở Thiên Giới, nói đến liền đến, nói đi liền đi.

- Đó là một loại thần thông như thế nào chứ?

Mà cái này, chỉ là một loại vận dụng đối với Thiên Đạo của bọn hắn thôi. Vì trong dòng thời gian dài dòng buồn chán cường giả Ngưng Thần Kỳ ngưng tụ thần cách, cảm ngộ đối với Thiên Đạo lại đường chậm rãi tăng cường từng chút một. Nếu như nói Ngưng Thần Kỳ cảm ngộ với Thiên Đạo tương đương 1, vậy thì cường giả Thần cấp cảm ngộ với Thiên Đạo chỉ có thể dùng ngàn, vạn thậm chí mười vạn, trăm vạn để nói.
Đó là một loại cường đại thế nào? Chỉ sợ nếu không chính thức đạt đến thì vĩnh viễn cũng không cách nào tưởng tượng được loại tuyệt thế thần thông lật tay làm mưa cường hãn đến mức nào a?
Thu hồi tâm tư trong lòng, Lâm Dịch lại lần nữa xâm nhập.
Hắn hiện giờ còn không cách nào biết được giờ mình đang ở chỗ nào nữa, đến cùng là đã gần Bạo Loạn Tinh Hải hay mới chỉ ở ngoại vi?
Bất quá khả năng ở ngoại vi vẫn lớn hơn một chút Dù sao, tương truyền Bạo Loạn Tinh Hải đã phân trọn Thiên Giới thành tám khối. Diện tích của nó, cơ hồ rộng lớn vô biên vô hạn. Hơn nữa trong truyền thuyế bên trong Bạo Loạn Tinh Hải đều tràn ngập thất giai yêu thú. Nhưng trước mắt Lâm Dịch lại không phát hiện ra yêu thú nào cả.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Lâm Dịch vừa mới chuẩn bị đẩy nhanh tốc độ thì trong lòng lại xiết chặt lại. Cơ hồ vô ý thức thân hình dừng lại một chút. Sau đó không chút do dự nhanh chóng lùi lại! Trong quá trình đó, tay phải bắn ra một đạo huyết sắc năng lượng, ầm ầm vọt về một phương hướng.

- Oanh!...

Tiếng nổ mạnh kịch liệt lập tức truyền đến, Lâm Dịch chỉ cảm thấy một cổ lực lượng cực kỳ cường đại đánh lên người, ngực có chút cứng lại, thân thể lại bị quăng ra ngoài.
Nhanh chóng điều chỉnh tốt thân hình trên không trung, Lâm Dịch mới mãnh liệt ngẩng đầu. Hai mắt như kiếm nhìn về phía trước bên trái. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL
Trên không trung vừa rồi còn trống không, giờ rõ ràng xuất hiện vài đạo thân ảnh!

- A, tốc độ phản ứng ngược lại không chậm nha.

Tiếng cười mang theo chút ý tức hàm xúc vang lên.
Xuất hiện chính là ba người đang cười nói. Mở miệng là một gã thanh niên bộ dáng âm trầm, người này da đầu trơn láng, thân cao hơn hai mét, rất có một cổ khí tức lỗ mãng.
Hai người khác, một người mặc áo dài xanh trắng giao nhau, khí chất phiêu miểu, bộ dáng tuấn mỹ. Một người khác mặc trường bào màu đen, tóc thật dài cắt ngang trán một mực rủ xuống treo trên môi. Nhưng đôi mắt âm lãnh lại khiến người ta phải chú mục. Từ trong ánh mắt hơi chút âm lãnh của hắn nhìn về phía Lâm Dịch, Lâm Dịch có thể nhìn ra người vừa rồi đánh lén mình, chỉ sợ chính là hắn.
Lấy thần thức Luyện Cách Kỳ hiện giờ của Lâm Dịch không khó để phát hiện, ba người này đều có trình độ Luyện Cách Kỳ.
Bất quá...Lâm Dịch vừa rồi đã hoàn toàn tản thần thức ra, nhưng vì sao lại không phát hiện ra ba người này chứ.
Lâm Dịch không khỏi có chút nghi hoặc.

- Các ngươi là ai? Vì sao muốn đánh lén ta?

Lâm Dịch dấu diếm thanh sắc mở miệng hỏi thăm. Giờ hắn đối với Bạo Loạn Tinh Hải hoàn toàn không biết gì cả, nhưng đối phó ba người, Lâm Dịch vẫn có 100% nắm chắc.
Dù sao, giờ hắn đã có thể bắt chước một tia Thiên Đạo rồi. Tuy chỉ là một tia, nhưng lấy Thiên Đạo đối phó với ba cường giả Hư Thần Cảnh Luyện Cách kỳ cũng không hề khó khăn. Cho nên, Lâm Dịch đình dò hỏi một chút tin tức mình muốn biết từ trong miệng bọn hắn.
Về phần cuối cùng xử lý ba người này thế nào, vậy phải xem bọn hắn có thông minh hay không rồi.
Lâm Dịch tuy rằng cũng không thị sát khát máu, nhưng nếu quyết định động thủ, hắn tuyệt đối sẽ không lưu lại người sống.
Gã đại hán đầu trọc kia có chút lộ ra một tia kinh ngạc, lập tức buồn cười nói:

- A, tiểu tử, ngươi không sợ sao?

Ánh mắt Lâm Dịch chuyển về phía hắn, hỏi ngược lại:

- Tại sao phải sợ?

Gã đại hán đầu trọc kia ngạc nhiên, sau đó cười hắc hắc nói:

- Bởi vì chúng ta muốn giết chết ngươi ah.

- Sao ta phải sợ?

Lâm Dịch kỳ quái hỏi.
Gã đại hán đầu trọc ngạc nhiên, sau khi suy nghĩ một chút, tựa hồ đích thật có đạo lý như vậy...Sợ, ba huynh đệ mình cũng sẽ giết hắn, không sợ cũng phải giết hắn...Đã như vậy thì sợ hay không có khác gì nhau chứ?
Có lẽ khác biệt duy nhất chính là nếu sợ thì đối phương sẽ phảng kháng ít một chút. Mà không sợ thì mình sẽ có chút phiền toái nhỏ a?
Nghĩ thông suốt đạo lý này, đại hán đầu trọc cười ha ha nói:

- Có đạo lý, có đạo lý.

Lâm Dịch bất đắc dĩ trợn trắng mắt, sau đó mới nói:

- Ta trả lời câu hỏi của ngươi rồi, nhưng ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta. Các ngươi là ai, vì sao lại đánh lén ta?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.