Tâm tư Lâm Dịch khẽ động, hiếu kỳ hỏi:
- Hoàng đại ca, trước đây huynh đã từng đi qua Loạn Tinh hải sao?
Hoàng Kỳ nghe vậy do dự một chút, sau đó mới gật đầu nói:
- Một vạn năm trước, trước khi ta chính thức ở lại Vân Hải vực, quả thực ta đã từng đi qua Loạn Tinh hải.
Lâm Dịch hiện tại hiện tại đã là cường giả Hư Thần cảnh, cũng không quá lo lắng gì nữa. Cái lo lắng duy nhất của hắn chính là khi đến Loạn Tinh hải vẫn không biết Loạn Tinh hải kia đến tột cùng là có bộ dáng gì. Nghe Hoàng Kỳ nói như vậy, trong lòng khẽ động, hiếu kỳ hỏi:
- Hoàng đại ca. Ngươi có thể nói một chút tình huống về Loạn Tinh hải được không?
Hoàng Kỳ suy nghĩ một chút, cuối cùng nhíu mày nói:
- Tình thế tại Loạn Tinh hải vô cùng phức tạp. Các thế lực lớn đan xen lẫn nhau. Ngươi muốn đại ca nói, quả thực ta cái gì cũng không rõ ràng cho lắm.
Lâm Dịch suy nghĩ một chút rồi mới hỏi:
- Hoàng đại ca, vừa rồi huynh nói, ở bên trong Loạn TInh hải cũng có những thế lực khác nhau?
- Đúng vậy, ở đó, cường giả Hư Thần cảnh ở một thế lực cũng chỉ là chuyện bình thường. Thậm chí còn có cường giả Thần Cấp chân chính.
- Cường giả Thần Cấp?
Lâm Dịch tức thì kinh hãi nhìn Hoàng Kỳ.
Nhắc tới cường giả Thần cấp, biểu tình của Hoàng Kỳ trở nên vặn vẹo. Thế hắn lại điều chỉnh lại tâm trạng, gật đầu nói:
- Đúng vậy, cường giả Thần Cấp.
- Thế nhưng cường giả Thần Cấp ở đó làm gì?
Lâm Dịch có chút nghi hoặc không giải thích được. Cường giả Thần Cấp, chính là sự tồn tại đỉnh phong chân chính trong Thiên Giới, một nhân vật như bọn họ không hiểu vì sao lại ở lại Loạn Tinh Hải a?
Khuôn mặt Hoàng Kỳ có chút chần chờ, một lát sau mới thở dài một tiếng, khẽ nói:
- Nói rõ đệ cũng không biết. Ta chỉ có thể cho nhắc nhở đệ phải cẩn thận một chút...Cẩn thận, cẩn thận, vô cùng cẩn thận! Bằng không bằng vào thực lực hiện tại của đệ. Khả năng nằm lại Loạn Tinh hải cũng không phải là không có.
Nói xong câu đó, Hoàng Kỳ liền ngừng lại, dường như không muốn nói thêm gì nữa. Lâm Dịch nhíu mày, nhưng thấy đối phương không nói thêm gì, cũng không tiếp tục truy vấn. Hắn gật đầu nói:
- Đệ sẽ ghi nhớ.
Khi nhắc tới chuyện của Loạn Tinh hải, biểu tình trên mặt Hoàng Kỳ khiến cho Lâm Dịch có chút nghi hoặc. Dừờng như lúc nhắc tới Loạn Tinh hải, hắn mất đi sự hăng hái khi nãy của mình.
Hai người phi hành trên không trung, một đường đi tới trầm mặc.
Gió gào thét bên tai, ước chừng qua nửa tiếng, ánh mắt Lâm Dịch đột nhiên nhìn về phía trước. Có một tòa Phù phong nhỏ đang xuất hiện trước mặt hắn.
Lâm Dịch gật đầu quan sát tòa Phù phong kia.
Tòa Phù phong này chỉ là một tòa Phù phong nhỏ, đường kính cũng chỉ có một dặm mà thôi. Bên ngoài không có cấm chế gì, không có linh lực. Giống như là một tòa Phù phong vô cùng bình thường, nếu như không phải Hoàng Kỳ dẫn Lâm Dịch đến. Lâm Dịch tuyệt đối không thể ngờ tới Viễn Trình truyền tống trận không ngờ lại ở bên trong một tòa Phù phong nhỏ này.
Hai người nhìn nhau gật đầu, bay vào tòa Phù phong.
Sau khi vào bên trong, Lâm Dịch kinh ngạc. Bởi vì hắn phát hiện ra có sự ba động của năng lượng, nếu không phải hiện tại đã vào trong, chỉ sợ hắn cũng không nhận thấy được.
- Một thủ thuật che mắt người mà thôi.
Hoàng Kỳ dường như nhận ra sự kinh ngạc của Lâm Dịch, cười giải thích. Sau đó, ngón tay hắn bản ra một chỉ, vào đạo năng lượng hắc sắc nhất thời đánh vào trên mặt, lưu quang bên trên chuyển động, chung quanh nhất thời thay đổi.
- Truyền tống trận?
Lâm Dịch trừng mắt.
Những đồ án này so với những đồ án bên trong truyền tống trận ở Bạch Vân thành giống nhau như đúc. đều là đồ án có năm cạnh nhô ra, ở giữa có một hình tròn. Bên trong hình tròn này những đồ án chồng chất lên nhau. Giống như là trăng rằm. Trăng rằm xuyên thấu hiện ra một nửa. Mà hình tròn ở sát biên giới thì lại được điêu khắc rất nhiều ký hiệu kỳ quái. Vô cùng phức tạp. Trừ những thứ đó ra, thì còn những ký hiệu cổ quái thật lớn ở năm cạnh.
Toàn bộ đồ án tỏa ra khí tức thần bí. Những đường văn tinh vi, kết nối lại với nhau, tạo thành một Viễn Trình truyền tống trận. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Hoàng Kỳ nhìn Viễn Trình truyền tống trận đột nhiên khẽ thở dài một cái, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Dịch, nói:
- Ta biết Lâm huynh đệ đối với hành vi của ta có chút phản cảm. Chuyện này ta cũng không trách ngươi. Dù sao ngươi cũng là người cứu ta khỏi sự thống khổ mười mấy năm. Hoàng Kỳ ta không tính là người tốt, thế nhưng cũng hiểu chịu ân tất báo. Vì vậy, ta khuyên ngươi một câu...Nếu như mục tiêu của ngươi thực sự là Loạn Tinh hải, nếu như không có việc gì quan trọng thì tốt nhất là không nên đi.
Lâm Dịch có chút ngạc nhiên nhìn Hoàng Kỳ, lúc này đối phương nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía mình cũng cực kỳ chân thành. Điều này không khỏi làm cho Lâm Dịch cảm thấy kỳ quái. Ấn tượng thứ nhất của hắn về Tích Dương đế quân là một người đáng thương, bị nữ nhân của mình phản bội. Ấn tượng thứ hai chính là giết người theo tâm tình. Tuyệt đối là một kẻ tàn nhẫn, độc tài. Ấn tượng thứ ba về hắn chính là một kẻ cao ngạo. Ấn tượng thứ tư chính là một kẻ tùy ý, có thể kết giao...Thế nhưng, hiện tại hình tượng người này trong đầu Lâm Dịch lại là kẻ hào sảng.
Điều này làm cho Lâm Dịch không khỏi nghi hoặc...Hoàng Kỳ này đến tột cùng là dạng người gì?
Vấn đề này, quả thực khó trả lời.
Vì vậy sau khi suy nghĩ một chút, hắn lắc đầu, cũng không nói gì mà nhìn Hoàng Kỳ.
Hoàng Kỳ than nhẹ, biết hắn đã quyết định cũng không nói thêm gì nữa. Ngân quang xuất hiện trong tay bắn thẳng về phía trận pháp.
Ánh mắt sắc bén của hắn đương nhiên có thể nhìn ra đó chính là năm khỏa Tinh thạch. Không ngờ lại là năm khỏa Linh Tinh! Điều này làm cho Lâm Dịch ngây người ra. Lập tức tiến lên ngăn cản nói:
- Hoàng đại ca. Đây là...
Hoàng Kỳ cũng không có quay đầu lại, giọng nói có chút vui vẻ:
- Những Linh Tinh này, trước đây là do ta cô động ra. Vốn dự định dùng để ngưng tụ Thần cách. Thế nhưng hiện tại...Ha hả. Cũng không dùng được nữa. Để ở chỗ ta cũng lãng phí. Dù sao khởi động pháp trận này cũng cần Linh Tinh, thì dùng luôn. Coi như là đây chính là phí cảm ơn vì đệ đã trị liệu thương thế cho ta.
Lâm Dịch vội vã cự tuyệt nói:
- Không được, không được. Như thế này quá mức trân quý rồi.
Nói xong, hắn nhanh chóng tiến lên, ngăn cản Hoàng Kỳ.
Hoàng Kỳ dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Dịch, đột nhiên bật cười, chậm rãi nói:
- Ta không có bằng hữu. Bởi vì bọn họ đều cho rằng ta là một kẻ độc ác. Vì thế cho nên cả đám đều biểu hiện thuận theo ta, thế nhưng thâm tâm lại vô cùng chán ghét ta. Đâu cũng là sự thực, ta quả thực là một kẻ độc ác. Nhưng có làm sao? Ta có thực lực. Ta muốn làm gì thì làm cái đó. Không ai có tư cách quản. Cũng không ai có năng lực quản.
Lâm Dịch nhíu mày, nhìn vóc người thấp bé trước mặt, toàn thân lại tỏa ra một cỗ ngạo khí không gì sánh được. Hắn không nói gì, chờ câu cuối cùng của đối phương.
Quả nhiên, Hoàng Kỳ dừng lại một chút. Khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt có chút mê man:
- Cho tới nay, ta đều nghĩ như vậy, cũng vẫn luôn làm như thế. Ta cho rằng bản thân rất hài lòng khi nhfin thấy sự kính nể phát ra từ nội tâm của bọn họ. Nó cho ta hưởng thụ lại cảm giác này.
- Nhưng không ai biết...Khi thấy vẻ mặt tươi cười giả tạo, mỗi khi gặp ta trên mặt chúng. Đồng thời là vẻ sợ hãi...Ta đột nhiên cảm thấy ta cô đơn.
Sự mê man trong mắt Hoàng Kỳ đột nhiên lại tăng lên.
- Ta tự hỏi bản thân mình. Ta nỗ lực tu hành, vượt qua mọi gian khổ chỉ để nhận những ánh mắt khinh miệt của kẻ khác sao? Chẳng lẽ không đúng khi để những kẻ kia đứng trước mặt ta phải khúm núm? Ta hài lòng, có thể tươi cười một chút với bọn họ. Ta không vui có thể giết chết bọn họ.