Chung Cực Truyền Thừa

Chương 561: Ôn nhu




Cơm có thể nhịn, nhưng sắc thì không, thấy Lâm Phỉ động lòng người như vậy, Lâm Dịch đâu còn có thể kiên nhẫn được nữa.
Việc nam nữ, luôn là chất có hại khiến cho kẻ khác si mê...Ban đầu Lâm Dịch đi tới Thiên Giới không có điều kiện, mà khi ở trong Luyện Yên sơn có cơ hội mà không thể giải quyết, phải cần sự kiên trì tới mức nào. Nhưng mà nha đầu Lâm Phi này thực là dụ nhân, nói hắn không động tâm là giả, thế nhưng sự mê hoặc của nàng quá lớn, giãy dụa một phen, cư nhiên lại châm ngòi dục hỏa trong lòng hắn.

- Chúng ta hoạt động đi a.

Lâm Dịch khẽ thì thầm bên tai Lâm Phỉ, Lâm Phỉ a một tiếng, còn chưa nghe rõ đối phương nói cái gì thì Lâm Dịch đã ôm nàng, dưới tiếng kinh hô của Lâm Phỉ, đi vào căn nhà tranh bên cạnh.
Xuân phong mấy độ, thích ý và ôn nhu không nói lên lời.
Qua mấy bận, lúc này khuôn mặt Lâm Phỉ đỏ ửng, nàng lười nhác cuộn mình bên trong lòng Lâm Dịch, không có lớp quần áo, nàng cảm thụ sự yên bình khi tựa vào ngực Lâm Dịch, khuôn mặt hạnh phúc.
Mà Lâm Dịch lúc này ôm thân hình kiều diễm của đối phương, ngón tay vân vê sợi tóc gáy của nàng, trong mắt mang theo một chút ôn nhu mỉm cười.

- Kế tiếp chúng ta làm gì bây giờ?

Lâm Phỉ nhẹ giọng hỏi, ngón tay lại vẽ vẽ trên ngực Lâm Dịch.
Lâm Dịch nhìn mái tóc có chút toán loạn của nàng, thấy nàng hỏi, nhíu mày một chút rồi nói:

- Hiện tại chúng ta đã rời khỏi Vân Hải vực, cụ thể ở địa phương nào ta cũng không rõ ràng lắm. Vừa rồi ta tìm hiểu một phen, trong vòng một vạn km không có người ở.

Lâm Phỉ chớp chớp mắt:

- Vậy chúng ta hiện tại nên làm gì?

Lâm Dịch trầm ngâm một chút, sau đó mới cười nói:

- Không có việc gì, xe đến núi ắt có đường. Dù sau chúng ta chỉ cần đi tới phía Đông Nam là được, gặp người thì hỏi một phen, hẳn là sẽ không có vấn đề gf.

Lâm Phỉ nghe vậy gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Hai người lẳng lặng ôm nhau một chút, sau đó Lâm Dịch vỗ kiều đồn của đối phương, cười nói:

- Được rồi, mặc quần áo xong, chúng ta cùng nhau đi.

Mặt Lâm Phỉ tức thì đỏ lên, hờn dỗi trắng mắt nhìn Lâm Dịch. Sau đó mới mặc y phục của mình vào...Mà trong quá trình mặc vào, da thịt trắng muốt như ẩn hiện, khiến cho người nào đó không nhịn được mà thầm nuốt nước bọt. Trong lòng không ngừng thầm nói, nha đầu kia càng lúc càng mê người.
Đích xác, trải qua sự tưới tắm của Lâm Dịch, Lâm Phỉ ngày càng động nhân. Vốn ban đầu làn da trắng nõn không tì vết thì hiện tại ngày càng trong suốt, giống như một khối ngọc hoàn mỹ. Tìm không thấy một chút tỳ vết nào. Cảm giác như làn da vô cùng mịn màng nàng, chỉ cần ấn vào một chút là có thể ra nước. Mà mái tóc dài đen nhánh lại càng tôn lên làn da của nàng. Một đôi mắt ngập nước, đôi lông mi dài run nhè nhẹ, đặc biệt động lòng người. Mà song phong ngạo nhân cùng với tiểu phúc bằng phẳng kia, lại thêm chiếc eo thon nhỏ nhắn, cộng thêm kiều đồn vểnh cao. Đôi chân thon dài...Chính là đặc điểm của những thiếu nữ thanh thuần, phong vận thành thục. Những thứ hoàn mỹ đều tập trung trên người của nàng, khó trách, ngay cả Lâm Dịch cũng có chút không cầm lòng được.
Lâm Phỉ mặc lại y phục, tự nhiên hất mái tóc của mình lên. Lại phát hiện vẻ mặt Lâm Dịch đang ngây ngốc nhìn mình. Trong lòng không khỏi vui vẻ, nàng cười khúc khích, ngay lập tức có chút xấu hổ sẵng giọng nói:

- Nhìn cái gì? Đại phôi đản...

Lâm Dịch nghe vậy, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, biết mình thất thố, xấu hổ cười cười. Hắn vội vã mặc lại y phục của chính mình, sau đó điều chỉnh tâm trạng của bản thân mới ngẩng đầu lên. Lâm Phỉ lúc này mặt ửng đỏ, cười cười, Lâm Dịch rất nhanh liền rơi vào tay giặc.
Thành thật mà nói, người trong lòng mê luyến thân thể của mình như vậy, khiến cho Lâm Phỉ cảm thấy hài lòng, rồi lại có chút lo lắng...Dù sao thân phận hiện nay của nàng chưa rõ ràng, mặt khác còn có hai thê tử chân chính của Lâm Dịch nữa. Nếu như sau này Lâm Dịch quá mức mê luyến nàng, ngược lại không quan tâm tới hai nữ tử kia, tuy rằng nàng hài lòng, thế nhưng trong lòng lại có chút áy náy. Sau khi suy nghĩ một chút, Lâm Phỉ khẽ cắn môi, đi tới trước người Lâm Dịch, giống như một người vợ nhỏ chỉnh những chỗ lộn xộn trên quần áo của tướng công. Nhẹ giọng nói:

- Dịch ca, Phỉ nhi là địa nhân, vĩnh viễn là vậy. Chàng muốn gì, Phỉ nhi đều có thể cho chàng. Thế nhưng, sau này gặp hai tỷ tỷ, chàng cũng không thể như vậy, các nàng đã không gặp chàng nhiều năm như vậy, nhất định vô cùng nhớ thương chàng...

Nói xong câu đó, nàng rốt cuộc cũng không nói được nữa, vội vàng cúi đầu.
Ngẫm lại cũng đúng, thân phận của Lâm Phỉ nói lớn là lớn, nói nhỏ là nhỏ. Chí ít Lâm Dịch trong lòng của nàng chính là trời...Nữ nhân trước mặt người trong lòng của mình nói như vậy, khuyên nhủ bản thân không nên quá mức say đắm bản thân...đó chính là chua xót cỡ nào.
Vì vậy, sau khi Lâm Phỉ nói xong câu đó, tay đang chỉnh quần áo của Lâm Dịch cũng run lên nhè nhẹ, hốc mắt đỏ hồng, vội vã cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Lâm Dịch.
Lâm Dịch thấy nàng nói như vậy, nhất thời cảm thấy sửng sốt...Cảm động đến tột đỉnh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hắn nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Lâm Phỉ, nói:

- Ngốc, nàng lo lắng Mộng nhi và Linh Lung sẽ khi dễ nàng sao? Yên tâm đi, Mộng nhi tỷ tỷ và Linh Lung tỷ tỷ của nàng đều là người tốt. Phỉ nhi lại khả ái như vậy, các nàng thích còn không kịp, sao lại còn khi dễ nàng?

Nói xong, Lâm Dịch đặt tay vào bờ vai của Lâm Phỉ, nâng cằm nàng lên, nhìn thấy con mắt đỏ hồng của nàng, nhẹ nhàng lau nước mắt ở khóe, cười nói:

- Ba người các nàng, đều là bảo bối tâm can của ta. Bất luận một người nào ta cũng đều thương yêu như nhau, vì vậy, sau này, không nên nói những lời ngốc nghếch như vậy biết không?

Hai mắt Lâm Phỉ đỏ hồng, si ngốc nhìn Lâm Dịch, đột nhiên nhào vào trong lòng Lâm Dịch, khóc thành tiếng:

- Dịch ca ca, Phỉ nhi cảm tháy rất hạnh phúc...

Trong mắt Lâm Dịch tràn đầy nhu tình, tùy ý để cho nàng khóc trong lòng mình, nhẹ giọng nói:

- Ngốc nghếch...

Cảnh ấm áp này duy trì hơn mười chung, Lâm Phỉ mới đỏ mặt, cúi đầu thoát khỏi lòng Lâm Dịch.
Nước mắt trên khuôn mặt, khiến cho người ta không khỏi sinh ra thương tiếc.

- Đừng khóc nữa, khóc nữa sẽ không đẹp.

Lâm Dịch cười, lau nước mắt trên mặt nàng. Lâm Phỉ ngẩng đầu, nở nụ cười hạnh phúc, gật đầu.

- Chúng ta đi ra ngoài.

Lâm Dịch cười, dắt đôi tay nhỏ bé của đối phương. Lúc này, đôi tay nhỏ bé của Lâm Phỉ không còn lạnh lẽo nữa.
Quang mang chợt lóe, hai người biến mất tại Hổ Thần cư. Một lần nữa xuất hiện, là trên không trung, nơi mà Lâm Dịch biến mất trước khi tiến vào Hổ Thần cư.
Ánh nắng ngập tràn, gió biển thổi ấm áp, mang theo mùi biển nhàn nhạt, khiến cho người ta có cảm giác yêu thích không nói lên lời. Lâm Phỉ mở to hai mắt, tươi cười hài lòng, đã rất lâu nàng chưa có hài lòng như vậy.
Quang cảnh trước mặt như bức tranh, cảm giác như mình đang ở trong mộng. Bầu trời trong sáng, chỉ có Lâm Dịch kéo bàn tay nhỏ bé của Lâm Phỉ, đi trên không trung. Tay áo lất phất, nữ tươi cười xinh đẹp như hoa, nam thì khóe miệng mang theo nụ cười, vô cùng tuấn lãng. Hoàn mỹ như một bức tranh.

- Phong cảnh ở đây thật đẹp.

Lâm Phỉ cười duyên hoan hô.
Lâm Dịch thấy biểu hiện của nàng trẻ con như vậy không khỏi buồn cười. Nghĩ lại dáng vẻ lạnh như băng ở khách sạn lúc đó, lại thêm bộ dáng đầy sát khí tại Thiết Sa Đạo, thực sự rất khó tưởng tượng ra đây là cùng một người.
Lúc này Lâm Dịch trong lòng có chút cảm giác tự hào, bởi vì, Phỉ nhi như vậy, chỉ thuộc về mình hắn.

- n, chúng ta đi về phía Đông Nam thôi.

Thần thức Lâm Dịch lại đảo qua một lần, trong phạm vi một vạn km vẫn như cũ không có lấy một bóng người. Sau khi tìm rõ phương hướng, hắn vừa cười vừa nói.
Lâm Phỉ đương nhiên là cười gật đầu, bàn tay nhỏ bé vẫn nắm chặt tay của Lâm Dịch. Đối với nàng mà nói, chỉ cần được ở cùng một chỗ với Lâm Dịch, bất luận là địa phương nào cũng không thành vấn đề. Hiện nay, vấn đề nàng quan tâm nhất cũng chỉ có Lâm Dịch.
Hai người bay về phía Đông Nam, dắt tay nhau bay đi, tốc độ đương nhiên cũng vô cùng nhanh.
Một đường này liền bay hơn mười ngày. Tốc độ mặc dù nhanh, thế nhưng mỗi ngay cũng chỉ có thể bay trái phải mấy nghìn km. Dù sao, Lâm Phỉ cũng chỉ là Ngũ giai cường giả, mặc dù không cần dùng toàn lực, tốc độ phi hành cũng không nhanh cho lắm.
Ban ngày phi hành, buổi tối thì trở lại Hổ Thần cư ân ân ái ái. Đoạn đường này, không giống như là đang phi hành mà lại giống như tuần trang mật. Cảnh sắc Thiên Giới vô cùng ưu mỹ, nhất là loại địa phương có ít người vãng lai như thế này, phong cảnh lại càng giống như một bức họa. Đủ loại thực vật muôn hình vạn trạng, đều khiến cho Lâm Dịch mở rộng tầm mắt.
Hai người, nhất là Lâm Dịch, từ khi lên Thiên Giới cũng rất ít có thời gian đi lại bên ngoài. Những hiểu biết về Thiên Giới đều là từ trong thư tịch Thanh Nguyên Kiếm Tông mà ra. Mà Lâm Phỉ tuy rằng sinh ra tại Thiên Giới, thế nhưng lại không có bối cảnh gì, hơn nữa thân lại là nữ nhân, trước khi mẫu thân thụ thương, căn bản chưa từng rời khỏi cái đảo nhỏ kia. Cho dù là lúc mẫu thân thụ thương, cũng chỉ khi cần nội đan yêu thú tam giai hệ thủy thì mới đi ra ngoài. Lúc lâm vào tay Thiết Sa đạo rồi Anh Hùng trủng, lại được Lâm Dịch cứu, ngây ngốc trong Hổ Thần cư ba mươi năm, cho nên đối với chuyện của Thiên Giới cũng vô cùng hiếu kỳ. Đi một chút lại dừng một chút, giống như du sơn ngoạn thủy.
Ngày hôm nay, trên không trung chợt lóe, tức thì xuất hiện thân ảnh Lâm Dịch và Lâm Phỉ.
Hai người nhìn nhau cười, lại tiếp tục chạy đi.
Phạm vi Thiên Giới vô cùng lớn, có địa phương phi hành hơn một ức km mà không thấy bóng người cũng là chuyện vô cùng bình thường. Vì vậy, tuy rằng đã qua mười ngày phi hành không thấy người nào, nhưng Lâm Dịch cũng không sốt ruột.
Phi hành một lát, Lâm Phỉ đột nhiên ngừng lại.
Lâm Dịch sửng sốt, nghi hoặc bay đến bên người Lâm Phỉ, quan tâm hỏi:

- Sao vậy?

Lâm Phỉ khẽ cắn môi, thần sắc có chút buồn bã. Một lát sau, cố lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Dịch nói:

- Dịch ca, cảm ơn chàng.

Lâm Dịch sửng sốt nhìn nàng, ngạc nhiên hỏi:

- Nàng sao vậy? Đột nhiên lại nói những lời kỳ quái.

Lâm Phỉ lắc đầu. Cúi đầu buồn bã nói:

- Muội biết Dịch ca luôn tìm cách...Mấy ngày này đi chậm như vậy, hoàn toàn là do lỗi của muội. Xin lỗi. Phỉ nhi quá ích kỷ.

Lâm Dịch nhìn Lâm Phỉ, đột nhiên khẽ thở dài một hơi, sau đó nhéo cái mũi nhỏ của Lâm Phỉ nói:

- Ngốc, nàng thì biết cái gì? Không phải như nàng nghĩ đâu.

- Không. Dịch ca ca, muội biết.

Lâm Phỉ cắt ngang lời Lâm Dịch, hắn sửng sốt một chút, sau đó nhìn Lâm Phỉ đang cúi đầu.
- Muội biết Dịch ca ca luôn duy trì tốc độ này là nghĩ tới cảm thụ của muội. Dịch ca ca không muốn khiến cho Phỉ nhi có cảm giác lạnh nhạt, Phỉ nhi biết...Phỉ nhi rất vui. Bởi vì Dịch ca ca có thể nghĩ tới cảm thụ của Phỉ nhi, Phỉ nhi rất muốn cùng ca ca đi mọi ngõ ngách trên khắp thế giới này. Có Dịch ca ca ở bên cạnh, đối với Phỉ nhi là điều tốt đẹp nhất...Thế nhưng, Phỉ nhi lại không thể, Phỉ nhi quá ích kỷ, còn có tỷ tỷ các nàng...
Nói xong những lời này, biểu tình trên mặt Lâm Phỉ có chút buồn bã. Lâm Dịch nhìn bộ dáng của nàng, lại không biết nên nói những gì, chỉ có thể ngốc ngếch nói:

- Phỉ nhi...

Quả thực, mấy ngày này Lâm Dịch tận lực giảm bớt tốc độ. Biểu hiện bộ dáng cực kỳ si mê nàng, nhưng trên thực tế đều là vì suy nghĩ cho Lâm Phỉ...Hắn vừa mới đoạt được thân thể của nàng, mặc dù nàng không nói, thế nhưng Lâm Dịch cũng không thể giả như không biết. Thử nghĩ xem, nếu như ngươi là một nữ nhân, vừa mới giao thân thể của mình cho một người nam nhân, mà nam tử kia lại gấp gáp muốn gặp mặt nữ nhân của mình, thậm chí lại không để ý tới cảm thụ của ngươi, như vậy, trong lòng ngươi sẽ nghĩ như thế nào?
Cho dù nhắm mắt cũng có thể nghĩ ra, là một nữ nhân không thể chấp nhận được chuyện như vậy a?
Vì vậy, Lâm Dịch tận lực giảm bớt tốc độ, quả thực hoàn toàn là do cố kỵ cảm thụ của Lâm Phỉ.
Mà Lâm Phỉ cũng không ngốc, tâm tư của nữ nhân vô cùng tinh tế, thi thoảng nhìn thấy một chút xuất thần trên mắt Lâm Dịch, nhưng nàng lại giả như không biết, dù sao nàng cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi. Không có nữ nhân nào nguyện ý cùng người khác sẻ chia trượng phu của mình...Mà Lâm Phỉ rất hiểu rõ phân lượng của mình, nàng chỉ là người đến sau mà thôi.
Chỉ là liên tiếp trải qua nhiều ngày như vậy, Lâm Phỉ do dự thật lâu cuối cùng cũng dự định đẩy nhanh tốc độ. Dù sao, Lâm Phỉ cũng không phải là một người có dã tâm, cho dù đặt trước mặt nàng là thứ mà nàng thích nhất, cũng không thể làm như vậy. Nàng là một người thiện lương, cho nên nàng có thể đặt mình vào vị trí Mộng nhi và Linh Lung suy nghĩ cảm giác của họ, sau khi chia cách cùng Lâm Dịch ba trăm năm.
Lâm Phỉ lại nghĩ đến tình cảnh của mình là Lâm Dịch, chỉ có hơn ba mươi năm, lại có thể tưởng niệm hắn đến mức độ như thế này. Như vậy ba trăm năm thì sao? Thời gian ba trăm năm, vậy không biết hai người con gái kia phải nhận bao nhiêu sự thống khổ, tưởng niệm a?
Lâm Phỉ không thể ích kỷ như vậy, vì thế nàng mới nói ra.
Con mắt đỏ hồng tràn đầy nhu tình. Nàng biết, bởi vì Lâm Dịch thực sự yêu nàng, mới có thể quan tâm tới cảm nhận của nàng như vậy...Tại loại địa phương như Thiên Giới này, nữ nhân chính là tồn tại phụ thuộc vào nam nhân. Những cường giả có thể quan tâm tới nữ nhân của mình như Lâm Dịch vô cùng ít, Lâm Phỉ cảm thấy bản thân mình rất may mắn, may mắn bởi vì nàng gặp được Lâm Dịch.
Trong lòng Lâm Dịch hiện giờ đã vô cùng cảm động, hắn đối với sự lựa chọn của mình cảm thấy vô cùng may mắn, một người con gái nhu thuận, thiện lương như vậy, nếu như bản thân hắn bỏ qua, đến khi nghĩa lại, thực sự là đau lòng muốn chết.
Nghĩ tới đó, vẻ mặt Lâm Dịch tươi cười, nhẹ nhàng ôm Lâm Phỉ vào trong lòng, chậm rãi nói:

- Ta biết rồi, cảm ơn nàng, Phỉ nhi.

Lâm Phỉ ở trong lòng Lâm Dịch lắc đầu, một lát sau mới ngẩng đầu lên, nở nụ cười với Lâm Dịch:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.