Cấm chế huyết sắc cường đại, tên đầu lĩnh hộ vệ không tiến vào trong đại sảnh được, lập tức lớn tiếng hét to...
Là địch? Lâm Dịch lắc đầu cười khẽ, hắn cũng sớm giết thiếu thành chủ thành Bạch Vân, thậm chí đã giao thủ với tên thành chủ thành Bạch Vân, hắn còn quan tâm cái gì "Là địch với thành Bạch Vân" sao?
Lắc đầu, Lâm Dịch cũng tùy ý cho những tên hộ vệ này kêu gào.
Lâm Phỉ cũng quay đầu nhìn, thấy cấm chế huyết sắc ở cửa, trong nội tâm có chút buông lỏng một hơi, sau đó nhìn nàng kia, lạnh lùng hỏi:
- Ta chỉ hỏi ngươi một vấn đề, lúc trước đám giặc cỏ bán bán ta đi, hang ổ nằm ở đâu?
Trong mắt của nữ tử hiện ra thần sắc bối rối, nhưng sau đó lắc đầu, nói:
- Ta không biết, ta không biết...Những tên giặc cỏ đó chỉ khi làm sinh ý mới tìm đến ta, cũng không nói hang ổ nằm ở đâu làm gì, bọn chúng ở nơi nào, ta làm sao biết chứ!
Lâm Phỉ lạnh lùng nhìn đôi mắt nữ tử, nữ tử cũng không có tránh đôi mắt của mình, nghe đối phương nói rõ ràng, một đạo năng lượng thanh sắc, lập tức xì ra, nàng kia chưa kịp phản ứng, đã đâm thủng vai nàng.
- Aaaaa...
Nữ tử kêu thảm thiết, co quắp ngã xuống đất, máu tươi từ vai của nàng chảy xuống, những nữ tử phong nguyệt và khách nhân trong đại sảnh, sắc mặt trắng bệch, nhưng cũng không dám đứng ra.
Nói giỡn, ngay cả hộ vệ đội người ta cũng không nhìn vào trong mắt, những tên tiểu lâu la ở đây người ta sẽ nhìn vào mắt sao? Đi lên làm gì? Tự rước lấy nhục? Chỉ sợ ngay cả mạng cũng không có.
Lúc này, trong đại sảnh không có ai dám thở mạnh cả, chỉ đứng đó liếc nhìn.
Sắc mặt của Lâm Phỉ không có chút biến hóa, ngữ điệu lạnh lẽo như băng, nói:
- Ở nơi nào?
Sắc mặt nữ tử tái nhợt, cắn chặc hàm răng, dùng tay che vết thương trên vai, nghe Lâm Phỉ hỏi lại, trong mắt nữ tử hiện ra vẻ bối rối, buồn bã nói:
- Ta, ta quả thực không biết...Ah!...
Ầm một tiếng, đầu gối của nữ tử bị năng lượng thanh sắc xuyên thủng.
- Ở nơi nào?
Ngữ điệu của Lâm Phỉ không chút biến hóa.
Máu tươi từ vai và gối của nữ tử chảy ra đầm đìa, đã nhuộm đỏ mặt đất, trên trán của nữ tử, đã sớm đổ đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt của nàng trắng như tờ giấy, thần sắc sợ hãi, hình như đang do dự cái gì đó.
Lâm Phỉ cũng không có chút sắc mặt gì, tay phải thon dài chỉ vào đầu gối bên trái của nữ tử, một đạo năng lượng thanh sắc, xuất hiện trên ngón tay của nàng.
- Ở nơi nào?
Lâm Phỉ lại mở miệng hỏi.
Nữ tử hoảng sợ nhìn nàng, mở miệng muốn nói, nhưng không đợi nàng trả lời vấn đề.
Oanh!
- A! Ta nói...Ta nói...
Sau khi đầu gối chân trái bị nát bấy, nữ tử không chịu nổi nữa, lớn tiếng kêu la, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu nào.
Nàng thực sự sợ hãi, nàng từ trong mắt của Lâm Phỉ, không nhìn ra chút cảm xúc nào, ngữ điệu của nàng không có chút biến hóa, ngay cả gương mặt cũng không có biến hóa, thậm chí ánh mắt cũng không có biến hóa, nữ tử có cảm giác rất kỳ quái, đối phương đang ước gì mình không nói ra, như vậy nàng mới có tiếp tục lấy cớ và lý do để tra tấn mình.
Quả nhiên, ánh mắt của Lâm Phỉ hiện ra chút thất vọng, mà lưng của nữ tử, cũng xuất hiện hàn ý chạy dọc xương sống.
Đối với Thiên Giới mà nói, chết người cũng không là cái gì, nhưng mặt không biểu tình như Lâm Phỉ, không nhanh không chậm tra tấn, phi thường hiếm thấy.
- Chúng, chúng là giặc cỏ ở vùng biển gần đây, tên là Thiết Sa Đạo, thường xuyên qua lại quanh phụ cần vùng biển...Hôm nay cũng có một đội người tới, hiện tại đang ở trong Tiên Nhân Cư ở trong phường thị...Van cầu các ngươi, buông tha ta, buông tha ta...
Nữ tử khóc rống cầu xin tha thứ, phấn son trên mặt rớt xuống, bị nước mặt đông thành thể rắn, lớp trang điểm rớt xuống.
Đối mặt với tử vong, nhất là thời điểm biết rõ mình sẽ chết, bất cứ người nào cũng sinh ra sợ hãi.
Vào lúc này, ngón tay thon dài của Lâm Phỉ không nhanh không chậm đặt lên trán của đối phương, nữ tử im ắng lắc đầu, ánh mắt sợ hãi mà tuyệt vọng, nước mắt rơi xuống...
Ầm!
Một tiếng vang nhỏ, thanh sắc quang mang bắn ra, trong đôi mắt của nữ tử hoảng sợ, nhưng sau đó thật lâu, lại không có cảm giác đau đớn gì, một giây sau, vui mừng tràn ngập tâm thần của nàng ta, nàng cuống quít dập đầu, không chút che dấu vui mừng mà hô lên:
- Cảm ơn, cám ơn...
Lâm Phỉ vô lực rủ tay xuống...Nàng không có quyết tâm sắc đá giết người.
- Lâm Dịch, có phải muội vô dụng hay không?
Lâm Phỉ nỉ non.
Lâm Dịch nhẹ nhàng cười cười, xoa xoa đầu đối phương, nói:
- Nào có? Chuyện này chứng minh tâm địa của Lâm Phỉ chúng ta thiện lương!
Hai mắt của Lâm Phỉ sáng lên, nhìn Lâm Dịch, khuôn mặt ửng đỏ, nói:
- Thật sao?
Lâm Dịch gật đầu, cười nói:
- Được rồi, đứng khóc, chúng ta đi tìm đám giặc cỏ kia!
Nhắc tới đám giặc cỏ, trong mắt Lâm Phỉ hiện ra một tia cừu hận, gật gật đầu, Lâm Dịch nắm tay Lâm Phỉ, động một cái, trên đỉnh đầu nghe một tiếng "Đông" nhỏ, thân ảnh hai người biến mất, mà trên đầu, đã xuất hiện một lỗ thủng.
Tiên Nhân Cư, đây là khách sạn lớn nhất trong phường thị.
Đối với người có linh thạch mà nói, Tiên Nhân Cư là nơi tiêu phí tốt nhất.
Khác với Anh Hùng Trủng, Tiên Nhân Cư cũng không có bối cảnh hộ vệ đội!
Mà là đệ nhị gia tộc cường đại trong phường thị, La gia.
Thế lực của La gia coi như không nhỏ, tuy người trong gia tộc không thuộc trong bốn người mạnh nhất, nhưng cường giả lục giai có chín người, cho dù thủ hạ của bốn người mạnh nhất, cũng không có nhiều lục giai như thế, nghe nói gia chủ La gia, là người có khả năng tiến vào cảnh giới Hư Thần thứ năm nhất.
Mà Tiên Nhân Cư, tuy khác với Anh Hùng Trủng, nhưng bên trong cũng có nữ tử phong trần, hơn nữa chất lượng cũng không tệ, quan trọng hơn là, nơi đây có sòng bạc.
Đánh bạc đối với nam nhân mà nói, nhất là một ít người có tiền nhàn rỗi trong tay, đó là thú tiêu khiển tốt nhất.
Bởi vì người trong Thiên Giới đều có thần thức, cho nên tất cả ván bài, đều dùng một loại Đoạn Thần Nham tạo thành. Đừng nói là người bình thường, cho dù là cường giả Hư Thần, cũng không cách nào dùng thần thức xuyên qua nó, để biết kết quả cuối cùng.
- Mua rồi rời tay, mua rồi rời tay a...
- Lẻ lẻ lẻ lẻ...
- Chẳn chẳn chẳn chẳn...
- Ta kháo, lại thua!
...
Lời nói hùng hổ, ông ông ông ông trong tất cả các vàn bài. Người thắng cười lớn, người thua đỏ mặt tía tai, một số nữ phục vụ, bị đám dân cờ bạc đua qua đẩy lại, người thì sờ một cái, người khác bóp một cái, vẫn còn che miệng cười ha ha, cả tràng diện vô cùng sa đọa dâm đãng.
- Tam ca, chúng ta đi cũng lâu rồi, hay là ta về trước nhé?
Ném con súc sắc trước quầy hàng, một lão đầu trọc nhỏ giọng nhìn tên tam ca trong mắt đầy tơ máu, hiển nhiên gia hỏa này đang đánh bạc hăng tiết.
- Trở về? Kháo! Lão tử thua hơn một vạn linh thạch, ngươi lại bảo lão tử trở về? Lăn nhanh đi, lăn qua chỗ khác chơi! Đến đây, tiếp tục đặt cược, đặt cược!
Dân cờ bạc tức giận thì tướng mạo cực kỳ hung ác, tên này có thẹo trên má trái, khuôn mặt hình chữ thủy, làn da ngăm đen, lỗ võ hữu lực, còn thấp hơn tên đầu trọc vài cm, hai mắt hồng lên, nhìn chằm chằm vào cái chén Đoạn Thần Nham.
- Mở ra, bốn bốn sáu, mười bốn điểm, đại!
- Ta kháo!
Dân cờ bạc lại chửi ầm lên, một quyền đánh lên cái bàn trước mặt, bực bội không thôi, đã mở ra ba lần đại, nhưng hắn mua ba lần tiểu, một ván này, hắn lại thua ba trăm linh thạch.
Nhưng tên đầu trọc suốt ruột, khẽ cắn môi nhỏ giọng nói vài câu vào tai của tên cờ bạc, tên cờ bạc nghe xong sững sờ, sắc mặt lập tức trầm xuống, nhìn tên đầu trọc, hỏi:
- Ngươi xác định?
Lão đầu trọc gấp vội vàng gật đầu:
- Tin tức truyền ra từ phía Anh Hùng Trủng, nghe nói nữ tử và nam nhân kia, đã tới đây tìm chúng ta!
- Móa gái điếm thúi! Dám bán đứng chúng ta!
Dân cờ bạc lập tức mở miệng mắng.
- Tam ca, chúng ta lui nhé? Nghe nói hộ vệ đội cũng không phải là đối thủ của một nam một nữ kia!
Lão đầu trọc có chút gấp lên.
Dân cờ bạc gật đầu, sau đó liếc mắt lưu luyến nhìn ván bài sau lưng, đi theo lão đầu trọc ra ngoài.
Tiên Nhân Cư có bốn tầng, có kiến trúc tương đối cao ở phường thị Bạch Vân này, sóng bạc, được thành lập tại tầng ba.
Đi ra ngoài, lão đầu trọc và tên tam ca kia đi xuống lầu, đi vào tầng hai, xuyên qua hành lang, đi vào một căn phòng.
- Tam ca...
- Tam ca...
Vừa thấy tên tam ca tiến vào, người trong phòng đều chào hắn, đứng lên.
Tam ca gật gật đầu, nhìn quanh một vòng, trong căn phòng này, có tổng cộng mười sáu người, cộng thêm hắn và lão trọc là mười tám người.
- Là ai nghe được tin tức bên kia?
Tam ca mở miệng hỏi thẳng.
- Tam ca, là ta!
Một tên nam nhân có bộ dáng hèn mọn bỉ ổi đi tới, sau đó cúi đầu khom lưng với tam ca, thằng này có thực lực tứ giai.
Tam ca liếc nhìn hắn một cái, gật đầu, nói:
- Nói rõ chi tiết cho ta nghe nào!
Tên nam nhân hèn mọn bỉ ổi nói ra:
- Hôm nay ta đang thoải mái trong Anh Hùng Trủng, đột nhiên bên ngoài có một nam một nữ đi vào, mụ tú bà Anh Hùng Trủng tiến lên nói chuyện với bọn họ, lúc ấy ta không chú ý, ai biết, mụ tú bà chưa nói được mấy câu, nữ nhân kia đã động thủ! Mụ tú bà bị sợ hãi, thực lực của nữ nhân kia rất mạnh, ta nhìn không thấu, ít nhất cũng có thực lực ngoài ngũ giai.
- Ngũ giai?
Tên tam ca nghe xong nhíu mày một cái, sắc mặt có chút khó coi.
Tên nam nhân hèn mọn bỉ ổi, nói tiếp:
- Ta vốn tưởng rằng mụ tú bà có ân oán cá nhân với nữ nhân kia. Ai biết, cuối cùng nữ nhân kia đang nghe ngóng nơi hạ lạc của chúng ta...Thủ đoạn của nàng ta rất độc ác, phế một tay hai cái đùi của mụ tú bà, mụ tú bà cũng khai chúng ta ra, trên đường đi, có một đội hộ vệ đội chạy đến phía trước Anh Hùng Trủng, nào biết nam nhân kia rất lợi hại, chỉ điểm ngón tay một cái, làm ra một cái cấm chế, những tên hộ vệ đội kia, không có biện pháp xông vào!
Nam nhân hèn mọn bỉ ổi nói tới đây, lộ ra một tia sợ hãi.
Tam ca nghe xong, sắc mặt trắng lại, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, nói:
- Rút lui, lập tức rút lui, nhưng chúng ta không thể rời toàn bộ trong một lần, mục tiêu quá lớn! Từng người rời đi, trước hết, người chạy trở về phải thông tri cho đại đương gia lui lại...Xem ra. chúng ta phải đổi hang ổ mới rồi...
Nam nhân bỉ ổi gật đầu, nói:
- Mụ tú bà nói cho bọn chúng biết chúng ta ở nơi đây, nhưng Tiên Nhân Cư rất lớn, bọn chúng muốn tìm chúng ta cũng không thể tìm ngay được, ta nhận ra, chúng cũng không biết thân phận của chúng ta, cũng không cần lo lắng quá mức.
Mọi người gật đầu, tên tam ca lên đường, nói:
- Được rồi, phân tán ra đi, hai ba người một tổi, lập tức lui lại.
Mọi người ứng một tiếng, sau đó có ba người đi ra ngoài.
Tên lầu hai tửu quán đối diện Tiên Nhân Cư, khóe miệng của Lâm Dịch xuất hiện nụ cười lạnh, nhìn Tiên Nhân Cư đối diện, sau đó quay đầu liếc nhìn gương mặt lạnh như băng bên cạnh, trên mặt của Lâm Phỉ hiện ra sát khí, than nhẹ một tiếng, nói:
- Được rồi, không chờ được trong chốc lát à, nói không chừng, mẫu thân của nàng vẫn còn sống đấy!
Lâm Phỉ nghe vậy thân thể hơi chấn động, sau đó gật đầu, nhìn Lâm Dịch:
- Cảm ơn...
Lâm Dịch sững sờ một chút, cười cười, cũng không nói thêm cái gì, ánh mắt nhìn hướng ra vào Tiên Nhân Cư đối diện.
Không qua bao lâu, ánh mắt của Lâm Dịch có chút ngưng tụ, lập tức cười nói:
- Đi ra rồi, chúng ta đuổi theo thôi. Nguồn: http://truyenfull.vn
Lâm Phỉ quay đầu, trong mắt bắn ra sát khí lành lạnh, nhưng sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
Lâm Phỉ hiện giờ là cường giả ngũ giai, phạm vi thần thức cũng tiếp cận trăm km, đương nhiên không cần lo lắng không tìm được, càng không cần phải nói Lâm Dịch đã là cường giả Hư Thần, phạm vi thần thức đạt tới một vạn km, theo dõi mấy tên chiến sĩ tứ giai, là chuyện quá dễ dàng.
Nhất là tên thanh niên có tướng mạo hèn mọn bỉ ổi đi phía trước, trên đường đi nhìn chung quanh, trong thần sắc mang theo không ít khẩn trương.
Cũng khó trách bọn chúng, sinh ý của bọn chúng chính là ra tay với những người nhỏ yếu, từ lúc nào đã phát sinh tranh chấp với cường giả ngũ giai chứ? Hiện giờ biết có cường giả ngũ giai, thậm chí còn có thể là cường giả lục giai đang tìm bọn chúng gây phiền toái, bọn chúng không sợ hãi, không khẩn trương sao?
Khá tốt, mãi tới khi bọn chúng đi ra khỏi phường thị Bạch Vân, Vẫn không có người nào tìm bọn chúng gây phiền toái, thanh niên hèn mọn bỉ ổi và hai gã thanh niên khác cũng nhìn nhau, thở ra một hơi, sau đó hóa thành một đạo lưu quang, bay về hướng đông.
Đương nhiên bọn chúng không phát hiện rồi, bởi vì chân trước bọn chúng rời đi, chân sau Lâm Dịch và Lâm Phỉ, cũng theo sau bọn chúng đi ra khỏi phường thị Bạch Vân, bay từ từ phía sau bọn chúng.
- Lý ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trong lúc phi hành, một thanh niên khác quay đầu lại nhìn tên thanh niên hèn mọn bỉ ổi, có chút kỳ quái.
Hắn chính là thành viên Thiết Sa Đạo mới vừa thu gần đây, cũng không rõ việc xảy ra vào ba mươi năm trước, hiện giờ nghe có cường giả ngũ giai tìm bọn họ gây phiền toái, trong lúc nhất thời cảm thấy khó hiểu, hắn tiến vào Thiết Sa Đạo là vì tìm kiếm sinh hoạt tốt hơn, cũng không muốn vừa tiến vào, không hiểu chuyện gì đã mất mạng, vừa rồi tên tam ca, không có nói nhiều, hiện giờ rời khỏi phường thị Bạch Vân, đương nhiên quan tâm hỏi một chút.
Thanh niên hèn mọn bỉ ổi nghe vậy nhíu mày, hắn liếc nhìn tên thanh niên kia, hình như cũng nhìn ra suy nghĩ của hắn, nói:
- Vừa gia nhập Thiết Sa Đạo, chúng ta cả đời này cũng là người của Thiết Sa Đạo, ta khuyên ngươi tốt nhất không nên suy nghĩ bậy bạ.
Sắc mặt của thanh niên kia biến đổi một chút, hình như có chút cố kỵ tên thanh niên hèn mọn bỉ ổi này, lập tức cười ha ha, nói:
- Lý ca ngươi hiểu lầm, ta cũng biết rõ quy củ này, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta sẽ tránh né một mình sao? Ha ha, ta hỏi chuyện này, cũng chỉ hiếu kỳ mà thôi, nếu Lý ca không muốn nói, coi như ta chưa hỏi cái gì, ha ha...