Chung Cực Truyền Thừa

Chương 549: Hư Thần chiến đấu với lục giai




Ngay lập tức, Lôi Đình chi linh dùng tốc độ không gì sánh kịp, bay về phía của Lâm Dịch.
Diệp Khô biết rõ Lâm Dịch muốn thoát đi, đột nhiên hắn nhớ tới buổi nói chuyện lúc trước với Quỷ Linh, sắc mặt lập tức đại biến, tốc độ của cự kiếm tăng lên, cơ hồ chỉ chậm hơn Lôi Đình chi linh một giây mà thôi, đánh về vị trí của Lâm Dịch.
Không có tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, thậm chí không có tiếng kêu thảm thiết...Cự kiếm màu bạc cứ như vậy mà xuyên qua, hình như chỉ đâm thấu không khí mà thôi.
Khuôn mặt Diệp Khô âm lãnh, trong phương viên một vạn km, thần thức của hắn bao phủ, không có bất cứ thứ gì cả. Mà vị trí đối phương đứng lúc trước, cũng không có cái gì cả.

- Đáng chết!

Thật lâu sau, Diệp Khô mới cắn răng trách mắng, nắm chặt nắm đấm, hắn đành phải bay xuống dưới...Bởi vì hắn không có cách tìm kiếm thân ảnh của Lâm Dịch.
Một hồi chiến đấu kinh thiên, cứ như vậy qua loa xong việc, mà tên cường giả lục giai chọc giận cường giả Hư Thần, còn bình yên vô sự thoát đi.
Trong phường thị, hiện giờ biến thành lạnh lẽo, chỉ có những chủ cửa hàng và vài khách nhân lác đác, vẫn còn lưu lại bên trong phường thị...Chuyện này cũng khó trách, động tĩnh hôm nay quá lớn, không thể trêu vào, cũng chỉ có thể trốn, hôm nay, là ngày từ khi khai trương phường thị tới nay, có nhân số ít nhất.
Quỷ Linh nhíu mày nhìn lên không trung, phía sau hắn, là mấy chục tên hộ vệ mặc áo đen...Từ chấn động mạnh mẽ trên đỉnh đầu, hiển nhiên là có hai cường giả đang giao chiến, bọn họ tinh tường một cổ năng lượng trong đó rất hiển nhiên chính là năng lượng của thành chủ, nói cách khác, thành chủ đang giao chiến với cường giả trên không trung!
Rốt cuộc là ai mà có thể giao chiến với thành chủ lâu như thế? Quỷ Linh âm thầm kinh hãi, chau mày. Phải biết rằng, cho dù thành chủ là cường giả Hư Thần, nhưng bên trong hàng ngũ Hư Thần cũng không xem là cường giả tuyệt đỉnh, nhưng ít ra trong phạm vi xung quanh đây, hắn là một trong bốn người mạnh nhất.

- Chẳng lẽ là một vị trong ba vị kia?

Quỷ Linh âm thầm suy đoán, nhưng hắn cũng nghi hoặc, bởi vì bốn người mạnh nhất, cũng sớm đã có ước định...Tuy hắn không biết rõ ràng, nhưng với tư cách là tâm phúc tín nhiệm nhất của thành chủ, vẫn biết được một chút.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao thành chủ có thể yên tâm cho phép thiếu thành chủ chạy loạn khắp nơi...Bởi vì, ba phương thế lực khác, cũng không thể động thủ với con cái lẫn nhau!
Cường giả Thiên Giới, muốn có con quá khó khăn!
Bởi vì sau khia bản thân của bọn họ cường đại, huyết mạch của bản thân bọn họ cũng càng cường hãn, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, làm cho năng lực sinh dục của bọn họ, càng ngày càng yếu...Đây cũng là nguyên nhân nhiều cường giả như thế, một bá chủ hùng bá Thiên Giới mấy vạn năm, mấy chục vạn năm, cũng chỉ có một tới hai đứa con mà thôi.
Cho nên, bốn thế lực lớn nhất, mới có quy định như thế...Bọn họ hùng bá một phương lâu năm như thế, tuy lẫn nhau đều có mâu thuẫn nhỏ với nhau, nhưng cho dù nói thế nào, cũng không có ai nguyện ý đánh sống đánh chết lão gia hỏa đồng cấp với bản thân của mình.

- Không phải ba người kia, vậy là ai chứ?

Quỷ Linh suy nghĩ vỡ đầu cũng không nghĩ ra là ai...Cường giả chiến đấu suốt nửa ngày với thành chủ, lại chính là Lâm Dịch ngày đó bị hắn đánh bại.
Chẳng qua bao lâu, đột nhiên Quỷ Linh ngẩng đầu nhìn lên, một lát sau, sắc mặt âm lãnh của Diệp Khô, xuất hiện trước mặt của hắn.
Quỷ Linh cũng nhìn thấy khí tức âm lãnh lạnh lẽo của sát khí trên người Diệp Khô, lập tức cả kinh, cúi đầu xuống, nhưng không dám nói chuyện.
Diệp Khô quay đầu lại liếc mắt nhìn, lập tức dùng ánh mắt không cam lòng nhìn lên bầu trời, thật lâu sau, ánh mắt của hắn lộ ra một tia ảm đạm.

- Ta trở về, nơi đây, giao cho ngươi giải quyết...

Diệp Khô than nhẹ một tiếng, quay người đi về hướng truyền tống trận. Quỷ Linh cung kính khom người lĩnh mệnh, thời điểm ngẩng đầu nhìn lên, lại phát hiện thân thể vốn thẳng tắp của Diệp Khô, trong nháy mắt đã còng xuống, Quỷ Linh cũng than nhẹ một tiếng, trong mắt toát ra thần sắc xấu hổ.
Cường hãn như cường giả Hư Thần, cũng không phải không giảng nhân tình...Quỷ Linh lắc đầu, hắn còn phải an bài công việc...Tuy sinh ý hôm nay biến thành lạnh lẽo, nhưng hắn biết rõ, không bao lâu sau, nơi đây sẽ khôi phục vẻ phồn vinh trước đó.
Trong Hổ Thần Cư.
Lâm Phỉ ôm hai chân, ngơ ngác ngồi trên khoảng đất trống bên ngoài Hổ Thần Cư, sững sờ nhìn lên không, lộ ra thân ảnh lẻ loi trơ trọi, rất cô độc.
Trong đôi mắt xinh đẹp vốn trong sáng lung linh của nàng, biến thành ảm đạm, sững sờ nhìn lên không trung, con mắt, không có tiêu cự.
Nàng đã khôi phục cảm xúc lại rất nhiều, sau khi Lâm Dịch rời đi không bao lâu, nàng cũng từ trong cơn ác mộng giật mình tỉnh lại, những ngày gần đây nàng bị tra tấn, đối với nàng mà nói thì đây chính là chuyện quá lớn, thời điểm ở bên cạnh Lâm Dịch, trong nội tâm của nàng có chút cảm giác an toàn, nhưng khi Lâm Dịch rời đi, mặc dù đã dùng tinh thần lực trấn an nàng, nhưng ở trong ác mộng khôn cùng, nàng vẫn tỉnh lại.
Nàng thất kinh hô hào tên của Lâm Dịch, nhưng nơi này là Hổ Thần Cư, không có chút âm thanh nào cả, kinh hoàng qua đi trong ngắn ngủi, nàng cũng từ từ bình tĩnh trở lại, đi ra khỏi phòng nhỏ.
Không thể không nói, phong cảnh trong Hổ Thần Cư này rất là tốt, ở trên bãi cỏ có mây trắng lượn lờ mờ mịt, những hòn non bộ trì trạch, trừ việc thiếu động vật ra, nơi thế ngoại đào viên này quá yên lặng, không có chút tranh đấu nào.
Trong đầu Lâm Phỉ, từ từ nhớ lại.
Từ nhỏ nàng sinh hoạt trên một hòn đảo nhỏ có phong cảnh ưu mỹ, trên đỉnh đầu có mây trắng bao phủ quanh năm, nó biến thành bình chướng tự nhiên ngăn cách với bên ngoài...Nơi đó tiếp giáp với Luyện Yêu Sơn, tuy thường xuyên có người Thiên Giới lui tới, nhưng người dừng lại rất ít.
Thời điểm rất sớm, phụ thân của nàng bởi vì tác chiến với yêu thú mà chết đi, Lâm Phỉ và mẫu thân sống nương tựa lẫn nhau...Hòn đảo của nàng ở cũng không lớn, nhưng mỗi người đều rất chân thành, dân trên đảo dùng mẫu thân của Lâm Phỉ làm trung tâm, đoàn kết chặt chẽ, mỗi lần săn được con mồi lớn, bỏ nội đan và ma hạch phải bán ra, thịt yêu thú, sẽ biến thành đồ ăn giúp dân trên đảo tụ hội lại với nhau.
Kỳ thật người ở Thiên Giới không có quá nhiều nhu cầu, ngay cả ăn cũng không cần thiết.
Nhưng cái gọi là tụ hội, kỳ thật chính là một phương thức giải trí mà thôi.
Vừa múa vừa hát, mọi người đoàn tụ, nói về bí văn của Thiên Giới, nói chuyện tới ban đêm...Lâm Phỉ cũng rất ưa thích cảm giác này. Nguồn: http://truyenfull.vn
Ba mươi năm trước, một đầu ma thú Hỏa hệ tứ giai, đột nhiên xuất hiện trên hòn đảo, là người thủ hộ hòn đảo, mẫu thân của nàng và yêu thú lưỡng bại câu thương, ma thú chết, mẫu thân tổn thương, mẫu thân là Thủy hệ, chỉ cần nội đan của yêu thú Thủy hệ tam giai, là có thể trị khỏi thương tổn của ma thủy Hỏa hệ, một đội dân trên hòn đảo, vì mẫu thân, lên đường đi phường thị đổi lấy nội đan. Nhưng mà, không biết trên đường xảy ra chuyện gì, những người này, rốt cuộc không trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.