Chung Cực Truyền Thừa

Chương 439: Vừa nhập môn




- Cái gì?
Khi nhìn thấy bộ dáng của Thanh Long, bọn người Lâm Dịch lập tức kinh hãi mở to hai mắt nhìn, không thể tin được.
Chỉ thấy trước ngực phải Thanh Long, rõ ràng xuất hiện một lỗ nhỏ lớn bằng ngón tay cái. Công kích của thanh niên áo vàng kia, rõ ràng lại bỏ qua phòng ngự của Hư Quang Thần Kinh, bỏ qua tầng phòng ngự lân giáp trên người Thanh Long, xuyên thủng qua thân thể hắn? Đây là công kích gì? Rõ ràng lại cường đại đến trình độ như vậy!

- Ngươi ở vị diện các ngươi mạnh bao nhiêu ta không biết, nhưng ở chỗ này, nếu như không muốn chết, tốt nhất là thu liễm ngạo khí của mình lại đi. Ở chỗ này, ngươi không có chút vốn liếng để tự ngạo nào cả.

Thanh niên áo vàng đứng chắp tay, đạm mạc mở miệng nói, khuôn mặt hơi tròn, vào thời khắc này lại có vẻ thâm bất khả trắc như thế!

- Thanh Long, ngươi không sao chứ?

Lâm Thiên Ngạo trước tiên nhào tới bên người Thanh Long, khóe miệng Thanh Long lộ ra một tia máu tươi, tay của hắn che lấy ngực phải. Trong đôi mắt lộ ra tơ máu nhìn về phía thanh niên áo vàng, thật lâu sau mới cắn răng nói:

- Ta nhớ kỹ rồi, một ngày nào đó, ta sẽ đòi lại sỉ nhục hôm nay gấp trăm lần.

Thanh niên áo vàng đạm mạc quét mắt liếc hắn:

- Ta chờ mong ngày đó. Bất quá trước khi ngày đó đến, ngươi nhất định phải nghe ta. Nếu không, ta tùy thời sẽ giết ngươi.

Tay Thanh Long lập tức nổi gân xanh, móng tay cắm thật sâu vào lòng bàn tay.
Lâm Dịch sững sờ nhìn xem thanh niên áo vàng hơi mập. Lúc này hắn mới chính thức cảm nhận được, Thiên Giới này, quả thật cường giả như mây a. Thử nghĩ xem, Hư Quang Thần Kính kia là thần khí phòng ngự lợi hại cỡ nào? Nhưng ở trước mặt thanh niên này, lại không hề có tác dụng? Mà sau khi Thanh Long gia trì chiến văn, trình độ năng lượng không yếu hơn thanh niên kia chút nào, nhưng chỉ trong một chiêu đã bị thanh niên kia đánh bại, đến tột cùng, thanh niên kia mạnh đến mức nào chứ?
Lâm Dịch ngơ ngác nghĩ đến.

- Đi thôi.

Bên tai vang lên một thanh âm đạm mạc, Lâm Dịch quay đầu lại, đúng là Lam sư thúc kia. Lam sư thúc nói xong hai chữ này, đã quay người bước về phía không gian truyền tống trận lúc đến, Lâm Dịch lập tức quay đầu lại hô:

- Gia gia, con đi trước.

Lâm Thiên Ngạo lúc này đã vịn Thanh Long đứng lên, nghe thấy lời của Lâm Dịch, lúc này hắn cũng không có tâm tư nói thêm gì, trầm mặc nhẹ gật đầu, nói:

- Đi đi, hết thảy phải cẩn thận.

Lâm Dịch nhẹ gật đầu, lại nhìn thoáng qua Thanh Long ánh mắt không chút tiêu cự được Lâm Thiên Ngạo đỡ lấy, truyền âm nói:

- Đại trượng phu co được dãn được. Cái nhục ngày hôm nay, ghi nhớ là được. Ngày sau có cơ hội lại so đo.

Thanh Long giống như nghe được lời của Lâm Dịch, quay đầu cảm kịch gật nhẹ với hắn, Lâm Dịch đáp lại một chút, lập tức quay người đuổi theo tên Lam sư thúc kia.
Một ngân mang lóe lên, hai người Lâm Dịch đã về tới Tử Trúc Phong.
Lam sư thúc không nói lời nào, bước thẳng về phía nhà gỗ, Lâm Dịch cũng đuổi theo.

- Lam sư thúc, Lâm sư đệ, các ngươi trở về rồi sao?

Vừa đi đến cửa ra vào, cửa liền mở ra, Khương Vân vừa thấy người, lập tức cung kính cười nói.
Lam sư thúc nhẹ gật đầu, nói:

- Ngày sau Lâm Dịch này liền cùng với ngươi canh giữ Tử Trúc Phong này, nên làm những gì, ngươi nói rõ với hắn một chút, thuận tiện truyền Thanh Nguyên Kiếm Quyết tầng thứ nhất cho hắn.

Khương Vân cung kính khẽ khom người lĩnh mệnh nói:

- Vâng.

Lam sư thúc nhẹ gật đầu, quay đầu lại nhìn về phía Lâm Dịch lạnh nhạt nói:

- Có cái gì không hiểu thì cứ hỏi Khương sư huynh của ngươi.

- Vâng, tạ ơn sư thúc.

Lâm Dịch cũng gật đầu cung kính xác nhận.
Lam sư thúc kia lúc này mới nhẹ gật đầu, lập tức xoay người đi về phía không gian truyền tống trận, một hồi năng lượng chấn động lại lần nữa truyền đến, xem ra đã rời đi rồi.
Lam sư thúc này ngược lại nói đến liền đến, nói đi là đi, tiêu sái vô cùng. Trong lòng Lâm Dịch cũng không khỏi nổi lên một tia kính nể.

- Khương sư huynh, Lam sư thúc này đến cùng là người nào thế?

Sau khi đợi đến lúc Lam sư thúc kia rời đi, lúc này Lâm Dịch mới hiếu kỳ quay đầu lại hỏi Khương Vân. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Khương Vân nở nụ cười một chút, lập tức nói:

- Giờ ngươi cũng như vừa nhập môn rồi, ta sẽ nói đại khái cho ngươi một chút.

- Môn phái của chúng ta gọi là Thanh Nguyên Kiếm Tông, môn hạ phân bảy đường, Gồm: Giải Kiếm Đường, Lộng Kiếm Đường, Vũ Kiếm Đường, Tâm Kiếm Đường, Vãn Kiếm Đường, Thứ Kiếm Đường cùng với chủ đường Thanh Nguyên Kiếm Đường. Mà Tử Trúc Phong này của chúng ta, chính là một phân mạch lệ thuộc Vũ Kiếm Đường. Lam sư thúc kia tên là Lam Phàm chính là nhập môn đệ tử chính thức của Vũ Kiếm Đường. Ta và ngươi hiện giờ chỉ là vừa nhập môn, còn chưa có tư cách chính thức bái nhập vào Vũ Kiếm Đường, cho nên thấy những đệ tử áo vàng chính thức kia, đều phải gọi là sư thúc cả.

- Lam sư thúc cũng chỉ xem như nhập môn để tử chính thức sao!

Lâm Dịch khiếp sợ mở to hai mắt nhìn...Cái này không khỏi có chút quá mức tưởng tượng. Lam sư thúc kia, rõ ràng cũng chỉ là nhập môn đệ tử chính thức, như vậy ở trên hắn, còn có bao nhiêu cường giả a? Trình độ đến mức nào chứ?

- Khương sư huynh, ngươi có thế giới thiệu cẩn thận về môn phái cho ta được không?

Lâm Dịch nhìn Khương Vân hỏi.
Khương Vân gật đầu cười, lập tức nhìn chung quanh một chút nói:

- Chúng ta đi vào trước đã rồi nói sau.

Nói xong, quay người đẩy cửa tiến vào trong nhà gỗ, Lâm Dịch cũng đi theo.
Hai người sau khi ngồi xuống, Khương Vân mới suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ta cũng chỉ có thể xem như vừa nhập môn, cũng không biết được gì quá nhiều. Ta chỉ biết là, vị trí của Thanh Nguyên Kiếm Tông chúng ta, ở vào phía đông nam Thiên Giới. Ở chỗ này, thế lực của Thanh Nguyên Kiếm Tông xem như khá lớn. Ở Đông Nam chỉ có ba, bốn môn phái đủ để đánh đồng với chúng ta. Bắt đầu từ lúc vừa nhập môn, ngoài ra còn có đệ từ các đẳng cấp khác nhau như đệ tử chánh thức, đệ tử nhập quan, đệ tử tinh anh. Bình thường mà nói, đệ tử vừa nhập môn xưng đệ từ chính thức là sư thúc, đệ tử chánh thức xưng đệ tử nhập quan là sư thúc. Theo đó mà tính, tổng cộng khoảng chừng bảy đẳng cấp khác nhau, đều do tu vị định ra cả.

- Bảy cái?

Lâm Dịch kinh hãi mở to hai mắt nhìn.
Suy nghĩ một chút, thanh niên áo lam nhìn thấy hôm nay, các đệ tử áo vàng đều gọi hắn là sư thúc, có thể chính là đệ tử nhập quan. Mà sự cường đại của đệ tử nhập quan, đã đạt đến trình độ như thế. Như vậy các loại đệ tử càng lên trên người, sẽ cường đại đến thế nào chứ?
Khương Vân nhẹ gật đầu, nói:

- Ngoại đệ tử tinh anh ra, cấp độ trên nữa không phải những người vừa nhập môn như chúng ta có thể biết được. Ta chỉ biết là...những người kia đều là siêu cấp cường giả! Dù là môn phái chúng ta, số lượng tuyệt đối cũng không quá nhiều.

Lâm Dịch nhẹ gật đầu, sắc mặt lại mang theo khiếp sợ không che dấu được. Hôm nay hắn mới biết được, Thiên Giới cường giả như mây, vượt xa tưởng tượng của hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.