- Chuẩn bị bắt đầu rồi!
Không biết là ai có chút khẩn trương nói một câu, tất cả mọi người lập tức ngưng thần đề phòng lên, thứ nhất là phòng ngừa người chung quanh đột nhiên đánh lén, thứ hai tự nhiên là muốn xông vào trước tiên khi đại môn mở ra.
Tâm tình của Bạch Tiếu Thiên lúc này cũng không khỏi có chút kích động, nhưng hắn miễn cưỡng áp chế xuống, hít sâu một hơi sau đó truyền âm nói với Lâm Dịch:
- Tiểu chút chít kia không có vấn đề gì chứ?
Lâm Dịch gật đầu nói:
- Yên tâm đi, không có vấn đề:
Nói xong, không khỏi nhẹ nhàng sờ soạng chiếc nhẫn trên tay mình một chút.
Đây cũng là hành động bất đắc dĩ. Vì phòng ngừa Tiểu chút chít kia bị những người khác phát hiện từ đó sinh ra cảnh giác, Bạch Tiếu Thiên chỉ có thể để Lâm Dịch thử đưa nó vào trong không gian giới chỉ. Vốn trong không gian giới chỉ là không có biện pháp chứa vật sống, nhưng Tiểu chút chít bị băng phong, căn bản đã không có chút dấu hiệu tánh mạng nào nữa. Sau khi để vào không gian giới chỉ, thần thức Lâm Dịch tìm tòi, lại phát hiện nó rõ ràng trung thực an phận không cựa quậy nữa. Điều này cũng có nghĩa là Lâm Dịch căn bản không cần cách một đoạt thời gian lại dùng Băng Huyền đóng băng nó một chút, giảm bớt đi rất nhiều phiền toái. Hiện giờ mang nó theo, cũng càng yên tâm.
Không gian giới chỉ, cũng không phải thần thức có thể do thám được. Ngoại trừ chủ nhân ra, không ai có thể do thám biết được bên trong có gì.
Bạch Tiếu Thiên sau khi nghe vậy, lúc này mới dễ dàng một ít, trịnh trọng nói:
- Khi vào đến bên trong, không được hành động thiếu suy nghĩ. Những vật kia đều có thêm cấm chế rất lợi hại bảo hộ, trong lúc nhất thời bọn hắn cũng tuyệt đối không có cách nào đâu. Đợi đến sau khi cấm chế bị phá rồi, nghe theo mệnh lệnh của ta mà làm việc.
Lâm Dịch cũng nghiêm túc, sau khi lên tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía đại môn trước mặt.
Sau khi cửa không gian truyền tống biến mất, đại môn kia cũng bắt đầu tản ra một tầng quang mang màu vàng trong suốt. Ngay từ đầu chỉ lốm đa lốm đốm, thời gian dần trôi qua, lại càng thêm dày đặc, đến cuối cùng, kim quang đại thịnh, khiến người khác không dám nhìn gần.
Ầm ầm...Mặt đất trải qua một hồi run rẩy, nương theo động tĩnh ầm ầm trầm thấp, đại môn trước mặt từ từ mở ra một khe hở. Kim quang bỗng nhiên càng tăng lên, tất cả mọi người không khỏi nheo mắt lại.
Trên mặt mọi người đều mang theo một vẻ khẩn trương, một tia chờ mong, càng có một tia tham lam nhìn phiến đại môn kia.
Thanh âm ầm ầm quá nặng, nhưng khe hở của phiến đại môn kia cũng càng lúc càng lớn. Lâm Dịch không khỏi bị ảnh hưởng mà trở nên khẩn trương. Hắn nuốt từng ngụm nước bọt, không biết bên trong sẽ là một loại tràng cảnh như thế nào?
Thời gian dần trôi qua, đại môn rốt cục mở ra một nửa, kim sắc quang mang bên trong, lại càng trở nên chói mắt. Mặc dù là cường giả Đại tinh vị thượng giai, cũng không khỏi nhắm mắt lại, không dám nhìn thẳng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp http://truyenfull.vn
Thật lâu sau, đại môn rốt cục hoàn toàn mở ra. Kim quang mãnh liệt lóe lên, sau đó lại lập tức biến mất không thấy gì nữa. Mọi người cảm ứng được, ngẩng đầu nhìn lại.
Lâm Dịch kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, chỉ thấy xuất hiện ở sau đại môn...lại là tinh không!
Đây thực sự là một chuyện không thể nào tưởng tượng nổi, nhưng sự thật chính là như thế...Sau khi đại môn hoàn toàn mở ra, xuất hiện trước mắt mọi người, chính là một bức họa cuồn tròn hệt như tinh không!
Trong không gian đêm tối, những ngôi sao sáng chói làm đẹp tấm vải đen, một đầu thật dài kia, không phải Ngân Hà trong tinh không thì là gì chứ?
Kể cả Lâm Dịch trong đó, tất cả những người lần đầu tiên đến đây, cũng không khỏi bị cảnh trí trước mắt làm cho rung động, lại quên đi cả phản ứng.
Nhưng thế lực Tam đại truyền thừa cùng với những người khác của Bạch gia đã sớm có chuẩn bị tâm lý rồi. Tuy rằng vẫn không nhìn được bị bức họa cuộn tròn tinh vực rộng lớn trước mặt làm rung động một chút, nhưng dù sao đã có chút ít kinh nghiệm, rất nhanh liền phản ứng lại.
- Đi!
Thanh âm của Bạch Tiếu Thiên vang lên trong đầu Lâm Dịch. Lâm Dịch lập tức chấn động. Chỉ thấy người của tam đại thế lực khác. Đã trước sau vọt lên đi vào, vừa tiến vào tinh không kia, liền biến mất không thấy gì nữa.
Lâm Dịch không dám lãnh đạm, đi theo Bạch Tiếu Thiên. Bọn người Bạch Linh ở sau lưng, cũng nhảy vào. Chỉ thấy Thiên Địa một hồi biến ảo, lập tức, đưa thân vào trong tinh không.
Lâm Dịch liếc nhìn lại, liền trông thấy ở trước người cách hắn không xa, có mười nguồn sáng!
Mười nguồn sáng kia cách nhau chừng mấy trăm mét, từng cái đều tản ra kim sắc quang mang kinh người!
Bạch Tiếu Thiên sắc mặt sững sờ, nhưng lập tức lại vui vẻ nói:
- Không nghĩ tới lúc này đây, rõ ràng lại có mười danh ngạch! Cũng khó trách sao lần này độ khó lại lớn như thế!
Bạch Tiếu Thiên lại khiến Lâm Dịch sững sờ. Lập tức liền minh bạch bên trong nguồn sáng kia, đúng là vật phẩm mục tiêu lần này a? Mà ở địa phương mấy ngàn thước trong nguồn sáng, lại có thêm một cửa không gian truyền tống màu bạc đang sáng lên. Xem ra, đó chính là nơi để rời đi.
- Oanh!
Một tiếng vang thật lớn đã cắt đứt suy nghĩ của Lâm Dịch, không khỏi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nguồn sáng màu vàng gần nhất, đã bị công kích.
- Thật mạnh!
Tròng lòng Lâm Dịch lập tức cả kinh!
- Là người của Cổ Văn!
- Nhanh đi chiếm lĩnh một cái, trước tiên đạt được một cái đã rồi mọi chuyện nói sau!
Bạch Tiếu Thiên đột nhiên hô lên, thân thể đã xuyên ra ngoài, tìm một nguồn sáng không người, lĩnh vực màu vàng lập tức tản ra.
Bọn người Lâm Dịch, Bạch Linh phản ứng cũng không chậm, lập tức đi theo. Mà lúc này, sau lưng lại xuất hiện vài người. Những người này, đúng là trước một ít thế lực nhỏ bé ngoại thừ tứ đại thế lực.
Vừa thấy được tình huống bên trong, những người này phản ứng cũng không chậm, lập tức tìm một nguồn sáng. Đặc biệt là năng lượng công kích, ầm ầm nghênh đón lấy!
Trong lúc nhất thời, công kích thất thải năng lượng lập lòe bốn phía, thanh âm ầm ầm, không ngừng vang lên.
Lúc này, Lâm Dịch mới kiến thức được sự khủng bố của lĩnh vực của Bạch Tiếu Thiên!
Chỉ thấy trong một mảnh không gian màu vàng cách đây chừng 3 km, bỗng nhiên lóe ra vô số quang điện màu vàng, ầm ầm tụ tập trên nguồn sáng màu vàng. Sau một lát, rõ ràng xuất hiện một cái kim chùy chừng hơn 1000m. Chỉ thấy trong đôi mắt Bạch Tiếu Thiên lóe ra một tia hưng phấn, tay phải một điểm, kim chùy kia lập tức từ không trung đánh tới. Không gian chung quanh, lập tức hình thành một mảnh như không gian loạn lưu.
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn, kim chùy dùng xu thế như chẻ tre, ầm ầm đánh lên nguồn sáng màu vàng. Nguồn sáng màu vàng, lập tức run rẩy kịch liệt. Nhưng mà, run rẩy kia chỉ tiếp tục trong chốc lát, sau đó rõ ràng khó khăn lắm chống cự lấy xu thế đánh xuống của kim chùy kia.
Lâm Dịch lập tức cả kinh, lực công kích của kim chùy này, vừa nhìn là biết khủng bố thế nào rồi, nhưng nguồn sáng này, rõ ràng lại hoàn toàn tiếp nhận được? Lâm Dịch không khỏi có chút kinh hãi.
Nhưng mà Bạch Tiếu Thiên đã sớm hiểu rõ một kích sẽ không có hiệu quả gì. Theo ngón tay Bạch Tiếu Thiên nâng lên, kim chùy kia lại lần nữa bay lên, sau đó lại hung hăng rơi xuống. Mỗi một lần, luôn mang theo một cổ xu thế kinh thiên như không gian loạn lưu.
Rầm rầm rầm oanh...
Thanh âm búa nên, vang lên liên tiếp không ngừng, nguồn sáng màu vàng kia, kịch liệt run rẩy lên.
Lúc này chuyện công kích, đều giao cho Bạch Tiếu Thiên, bọn người Lâm Dịch Bạch Linh ngược lại không có việc gì. Lâm Dịch tự nhiên là không cần nhiều lời, thiếu đi sự gia trì của chiến văn, lực công kích của hắn căn bản không đáng kể. Còn lực công kích của bọn người Bạch Liên Thanh, nếu so sánh với Bạch Tiếu Thiên, căn bản cũng không tạo nên tác dụng gì. Mà bọn hắn lại cảnh giác nhìn bốn phía, phòng ngừa có người đột nhiên tập kích Bạch Tiếu Thiên.
Lâm Dịch quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cái kia nguồn sáng bị Cổ Văn chiếm cứ, đã sắp bị công phá, nguồn sáng mờ đi.
Lâm Dịch không khỏi có chút sợ hãi thán phục. Cường độ năng lượng của mọi người trong Cổ Văn, tuyệt đối là có một không hai trên đại lục.
Mà tiến triển của các phương Cổ Năng, Cổ Thể cũng không kém hơn bao nhiêu...Tuy rằng so với Cổ Văn chỉ nhanh hơn một nhịp, nhưng cũng là chỉ hơi yếu hơn Bạch Tiếu Thiên một chút thôi. Phải biết rằng, kim hệ dị năng với tư cách là dị năng có tính công kích mạnh nhất, lực lượng có thể nghĩ. Mà Bạch Tiếu Thiên là kim hệ lĩnh vực dị năng giả, lực công kích của hắn, tuyệt đối sẽ không dưới người Cổ Văn. Cổ Năng và Cổ Thuật không có công kích kinh người như Bạch Tiếu Thiên, nhưng tiến độ rõ ràng cũng không kém...Chỉ là cực kỳ khó khăn.
Quay đầu lại nhìn, thế lực tán nhân bên kia, tiến độ lại tương đối chậm, thiếu đi chỉ huy thống nhất, những người này lại mỗi người đều có mục đích phải đạt được, nào có người nào sẽ bất chấp tiêu hao, toàn lực công kích chứ? Như vậy tự nhiên khiến tiến độ của bọn hắn trở nên cực kỳ chậm chạp. Càng có mấy thế lực tán nhân, đã chạy đến trên nguồn sáng không bị ai chiếm cứ, ra sức công kích, có lẽ định thừa cơ độc chiếm bảo vật bên trong.
Nhưng kể cả Bạch gia trong đó, mặc dù là người trong Cổ Vân, đều không chạy đến chiếm lĩnh những nguồn sáng khác, đó cũng không phải không có có đạo lý. Dù sao, lúc này vì sự vật bên trong tương đối nhiều, cho nên ngay từ đầu vẫn có thể phân ra. Nhưng đợi càng về sau, mọi người muốn bắt đầu chém giết thì những tán nhân này tuy rằng có một chút thực lực, nhưng so với bốn thế lực lớn, dù sao cũng là chia rẽ, căn bản không chịu nổi một kích. Những người kia nếu toàn lực công kích một nguồn sáng, nói không chừng trước khi thế lực khác bài trừ được nguồn sáng đầu tiên, bọn hắn còn có thể may mắn rời đi, nhưng bọn hắn lại cứ không đồng lòng...Tiếp tục như vậy, bọn hắn chỉ có nước vẫn lạc thôi. Trong nội tâm Lâm Dịch không khỏi âm thầm mắng một tiếng ngu ngốc, lập tức không để ý đến bọn hắn nữa. Ánh mắt cảnh giác nhìn bốn phía, phòng ngừa đột nhiên có người công kích.
Ken két...Một hồi thanh âm thanh thúy đột nhiên vang lên. Lâm Dịch lập tức quay đầu nhìn lại...Chỉ thấy gia gia của mình lộ ra vẻ mừng như điên, đã bắt được một vật nào đó. Mà ở vị trí Cổ Văn, nguồn sáng màu vàng vừa rồi, đã hoàn toàn biến mất. Bọn hắn rõ ràng đã thành công rồi!
Lâm Dịch không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua tiến độ của Bạch Tiếu Thiên. Nguồn sáng kia đã cực kì mờ đi, mỗi một lần kim chùy công kích đến, đã chống cự ngày càng miễn cưỡng, run rẩy càng lúc càng lớn, xem ra tùy thời đều có thể bị nghiền nát!
Lâm Dịch âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, lập tức lại lần nữa chú ý đến thế lực khác. Tiến độ của bọn hắn so với Bạch Tiếu Thiên chậm hơn cũng không bao nhiêu.
- Ha ha, những thứ này đều là của chúng ta, các ngươi đi chết đi!
Nhưng vào lúc này, một tiếng cười cuồng ngạo đột nhiên vang lên. Lâm Dịch lập tức quay đầu nhìn lại, thanh âm đúng là truyền đến từ hướng Cổ Văn, lập tức, hắn liền nhìn thấy hào quang bắn ra từ chỗ Cổ Văn, bay về phía nguồn sáng của mấy thế lực khác.
- Đáng chết!
Lâm Dịch thầm mắng một tiếng, đồng thời cũng đã minh bạch cách nghĩ của Cổ Văn.
Cổ Văn tự kiềm chế lực lượng của đối phương so với thế lực khác mạnh hơn rất nhiều, cho nên ngay từ đầu không công kích. Uy hiếp của Cổ văn thật lớn, thế lực khác thấy Cổ Văn rõ ràng không chủ động tiến đến, đều âm thầm thở dài một hơi, sau đó đều dùng cố gắng lớn nhất phá vỡ cấm chế, đạt được đồ vật bên trong. Nhưng mà, đợi đến khi Cổ Văn phá xong cấm chế đầu tiên, cấm chế của thế lực khác tuyệt đối chưa phá xong, đến lúc đó lại công kích thế lực khác. Dùng thực lực mọi người của Cổ Văn, dùng lực lượng của một hai người ngăn cản mấy thế lực khác trong một thời gian ngắn cũng không thành vấn đề. Mà những người còn lại, thì có thể một lần công phá nguồn sáng mà mấy thế lực khác thật vất vả mới sắp công phá xong, đạt được bảo vật trong đó!
Phải biết, mọi người của Cổ Văn, thế nhưng mà mỗi người đều có lực lượng cường đại một mình đảm đương một phía. Mặc dù có thần khí, cũng có thể ngăn cản trong chốc lát!
Bay về phía bọn người Lâm Dịch, là một đạo hào quang màu vàng đất.
Hào quang màu vàng đất kia mang theo lực công kích cực kỳ cường đại, không gian chung quanh như nước chảy ầm ầm lưu động bên cạnh hào quang màu vàng, khiến người xem không khỏi lạnh trong lòng.
- Cẩn thận!
Lâm Dịch lập tức hét lớn. Mà Bạch Linh và Bạch Liên Thanh, lập tức nghênh đón lấy. Trong mắt Bạch Tất ở sau lưng mọi người, cũng bỗng nhiên bộc phát ra ánh sáo mãnh liệt kinh người.
Hỗn chiến, rốt cục đã bắt đầu!
Oanh! Một tiếng vang thật lớn vang lên, không gian gợn sóng lập tức tứ tán mà ra. Bạch Linh và Bạch Liên Thanh lập tức phản xạ lại, trọn vẹn bay ra vài trăm mét mới ngừng lại được.
Lúc này dừng lại, lại nhìn thấy hai người bọn họ rõ ràng cũng gia trì chiến văn. Chiến văn của Bạch Linh thoạt nhìn là Hồ hệ chiến văn, da lông màu đỏ rực bao trùm phía trên ngực, dáng người nguyên bản thấp bé nay đã thon dài đến 1m8. Một đôi mắt hẹp, nhưng lại lộ ra mị lực quái dị không nói nên lời. Thoạt nhìn cực kỳ yêu dị. Bộ dáng y hệt hài đồng cũng biến thành người lớn, hai hàng lông mày như tóc mai, càng thêm tuấn mỹ, càng thêm vài phần xinh đẹp quỷ dị.
Mà chiến văn của Bạch Liên Thanh lại là Thực vật hệ chiến văn cực kỳ hiếm thấy. Chỉ thấy trên người nàng cũng không hề thay đổi gì, nhưng dưới bàn chân lại xuất hiện một đóa hoa sen cực lớn, quả nhiên là túc để sinh liên. Một bộ áo trắng, hình dạng thanh mỹ, trên trán có ấn ký một đóa liên hoa tuyết bạch, càng vì nàng tăng thêm vài phần thánh khiết và cao quý.
Bất quá chiến văn của hai người này đều là trung đẳng chiến văn, cùng so sánh với thượng đẳng chiến văn, căn bản không thể nào so được.
Mà lúc này, hào quang màu vàng đất kia cũng đã lộ ra thân hình, lại là một gã thanh niên.
Thanh niên sinh ra có bộ dáng cực kỳ tuấn mỹ, trong cặp mắt lại mang theo chút thần sắc nghiền ngẫm, bộ dạng tựa hồ cũng không để mấy người vào mắt.