Chung Cực Truyền Thừa

Chương 342: Vân Băng nhớ lại




Nàng vẫn nhớ rõ thời điểm lần đầu tiên thấy hắn, hắn tiêu sái tự nhiên không thấy nàng. Hắn nội liễm cùng phong quang cũng không thấy...trên người hắn đầy máu đen. Hơi thở mong mạnh loạng choạng vào một gian phòng nhỏ trong một thôn trấn. Từ lúc hắn nhìn thấy nàng, ánh mắt hắn sáng ngời lên, mặc dù hắn suy yếu tới mức vậy thế nhưng trên mặt vẫn lộ ra dáng vẻ tươi cười...
Nàng không biết nên hình dung tâm tình của chính mình lúc ấy như thế nào. Đau lòng? Khẩn trương? Kinh ngạc? Sợ hãi?...có lẽ đều có nhưng thứ duy nhất lại thiếu khiến nàng ngoài ý muốn chính là căm hận.
Nàng kiêu ngạo mà lại thua ở trên tay hắn, lẽ ra nàng nên chán ghét hắn, cừu thị hắn. Chứng kiến thảm trạng lúc đó của hắn, hẳn là nàng phải vô cùng khoái hoạt, vui vẻ...nhưng sự thật dương như cũng không giống như mong muốn của nàng.
Nàng cứu hắn, dùng mất một năm thời gian.
Mỗi ngày nàng đều đi gặp hắn, tuy rằng giọng nói của nàng vẫn luôn sẵng giọng thế nhưng nàng biết, ở chung một năm qua, nàng đã yêu lại càng thêm yêu hắn hơn.
Nhưng nàng biết, hai người bọn họ không thể ở chung mãi mãi được với nhau. Dù sao hai người bọn họ đều thuộc về hai thế lực khác nhau. Ba thế lực truyền thừa cổ xưa sớm đã có lịch sử mấy vạn năm. Nàng là con gái Đại trưởng lão Cổ Năng Thủy hệ, mà hắn là con trai Đại trưởng lão Cổ Văn Bạch Hổ hệ...thân phận hai người tương đương nhưng lại xa cách tới tận chân trời. Hai người bọn họ không cách cùng đi đến một chỗ được với nhau.
Nàng ra tay, sau đó bại. Cùng lúc đó, nàng biết rõ trái tim mình...
Không thể nghi ngờ, chuyện này khiến cho nàng vô cùng rung động. Chỉ vài lần gặp nàng, hắn không hề tiếc đối nghịch với ba đại thế lực cổ xưa truyền thừa? Mà mục tiêu cuối cùng cũng chỉ là dùng vật đó để hấp dẫn nàng tới trước mặt hắn. Chẳng lẽ hắn không biết ba đại thế lực truyền thừa kinh khủng tới cỡ nào sao?
Hắn kể hết với nàng những năm tháng trải qua, vô số lần hắn thoát khỏi vực sinh tử mà quay về, thế nhưng bao nhiêu lần đó vẫn không đủ để cải biến tâm ý hắn. Trên thực tế nàng rất rõ ràng, chỉ cần hắn mang vật kia về Cổ Văn, hắn vẫn sẽ là thiếu gia Bạch Hổ hệ mà vô số người kính ngưỡng. Vẫn là thiên chi kiêu tử của Cổ Văn...nhưng hắn không có, mà hết thảy những nguyên nhân này chỉ là vì nàng.
Cho dù thế nào nàng cũng không thể tưởng tượng được cả hắn và nàng đều dùng một loại phương thức ái một lẫn nhau suốt một thời gian dài như vậy...
Đối với một nữ nhân mà nói, có thể có một nam nhân dùng phương thức ái mộ chính mình thẳng thắn như vậy, điều đó không thể nghi ngờ là hạnh phúc. Nàng lúc ấy đã bị hạnh phúc tràn ngập...Cổ Năng sao? Ở trước mặt hắn căn bản không tính là cái gì.
Nàng không phải không thừa nhận, nàng cũng không phải một nhi nữ hiếu thuận. Nhưng nàng lựa chọn như vậy, hơn nữa không hề hối hận.
Một trăm năm sau đó là một trăm năm nàng vui sướng nhất...hắn mang theo nàng đi khắp các nơi trên đại lục. Bọn họ cùng nhau đối mặt với sự đuổi giết của ba tổ chức lớn, cùng nhau vượt qua vố số hiểm tử nhưng vẫn còn sống...cảm tình trải qua bao hoạn nạn đó chưa từng dao động chút nào.
Cuối cùng, nàng mệt mỏi. Vì vậy, bọn họ tìm tới một thôn trấn nhỏ hẻo lánh, mai danh ẩn tích.
Nàng mang thai, mang thai không thể nghi ngờ vô cùng xinh đẹp. Một cái trấn nhỏ thuần phác khiến nàng và hắn dỡ bỏ hết thảy ngụy trang. Nếu như nói một trăm năm trước là thời gian nàng vui sương nhất thì sau khi sinh nhi tử được ba năm, đó là thời gian nàng hạnh phúc nhất trên đời.
Ba năm sau, nàng lại sinh thêm một đứa con gái...đoạn thời gian đó hạnh phúc tràn đầy.
Nhưng mà, cuối cùng ác mộng cũng bắt đầu. Hai người đều là thiên chi kiêu tử, con cái bọn họ sinh hạ sao có thể là người bình thường? Lúc nhi tử nàng ba tuổi, dị năng và chiến văn của hắn đồng thời thức tỉnh.
Nếu như chỉ có một loại thức tỉnh, dùng năng lực của hắn và của nàng có thể bảo chứng hài tử bình an vượt qua mà không bị bất kỳ vấn đề gì. Thế nhưng hết lần này tới lần khác...lại là đồng thời.
Lĩnh vực dị năng giả vốn cực kỳ hiếm thấy, tỉ lệ thức tỉnh thành công đã ít lại càng thêm ít. Độ nguy hiểm trong đó có thể nghĩ. Mà thức tỉnh chiến văn tuy rằng không nguy hiểm giống như lĩnh vực dị năng thế nhưng tuyệt đối không phải một hài đồng ba tuổi có thể tiếp nhận được.
Nàng làm sao có thể trơ mắt nhìn nhi tử chưa đủ ba tuổi của chình mình bị chết non bởi vì thiên tư quá cao?
Vì vậy, bọn họ mới vận dụng tới vật kia. Bởi vì chỉ có vật đó bảo hộ thì nhi tử mới có thể bình an vượt qua.
Đúng, bọn họ thành công. Con của bọn họ thành công vượt qua nguy hiểm do song hệ thức tỉnh. Nhưng điều khiến cho bọn họ thật không ngờ...nguy hiểm lớn hơn lại từ vật kia mà tới.
Với tư cách là bông tai thần kỳ nhất đại lục, làm sao nó cam tâm tình nguyện bị một hài tử chưa đủ ba tuổi khống chế? Mặc kệ đứa nhỏ này có thiên tư cao tới đâu thì khí linh cao ngạo cũng không cho phép. Vì vậy, đứa trẻ có nguy cơ bị biến thành khí sử.
Nàng nhớ rất rõ lúc đó, trên khuôn mặt nhi tử của nàng xuất hiện vẻ cười tà dị khát máu...con ngươi đen kịt hoàn toàn biến thành một màu đỏ như máu. Vẻ mặt này và hai con ngươi đồng thời xuất hiện trên một tiểu hài tử, không thể nghi ngờ là vô cùng đáng sợ. Nguồn truyện: Truyện FULL
Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể nghĩ tới Cổ Năng.
Vì vậy, hai người tạm thời rời khỏi trấn Hi Mạn, tìm một địa phương hẻo lánh khác. Sau đó nàng ra mặt đi tìm người trong Cổ Năng, cầu thứ thần khí Tinh Lam Lưu Ly Cầu.
Nàng vận dụng một ít tài nguyên của Cổ Năng để nhanh chóng tới nơi đó. Cuối cùng gặp được mẫu thân.
Hơn một trăm năm...lúc mẫu thân nhìn thấy nàng có thể cảm nhận được tâm tình cả hai như thế nào. Dường như dung nhan mẫu thân tiều tụy đi rất nhiều, nàng không khỏi rơi lệ đầy mặt. Mà mẫu thân thì không ngừng an ủi nàng...điều này khiến cho nàng càng cảm giác thật xin lỗi mẫu thân.
Song khi mẫu thân biết nhi tử của nàng đã sử dụng vật kia, phản ứng của mẫu thân là vô cùng kinh ngạc. Cuối cùng mẫu thân đem chuyện này báo cho Cổ Năng.
Vì vậy, đàm phán bắt đầu, thời điểm bọn họ tới, nhi tử của nàng đã tới lúc nguy hiểm nhất. Vẻ cười tà dị trên mặt khiến nàng hoảng hốt vô cùng.
Cổ Năng yêu cầu hắn và nhi tử cùng gia nhập vào Cổ Năng. Như vậy, bọn họ có thể sử dụng Tinh Lam Lưu Ly Cầu để giúp đỡ phong ấn vật kia, thế nhưng hắn cự tuyệt.
Hắn cự tuyệt lời mời của Cổ Năng, nàng trầm mặc một lúc rồi lựa chọn ủng hộ hắn.
Chỉ đơn giản, nàng là vợ hắn.
Nàng biết rõ hắn khó xử, nàng toàn tâm toàn ý yêu hắn, tuyệt đối không muốn hắn mang danh phản bội trên lưng. Cho dù như vậy sẽ khiến mình bị ủy khuất rất lớn.
Đàm phán lâm vào cục diện bế tắc. Cổ Năng không lui một bước, mà hắn thực sự không muốn phá bỏ nguyên tắc của chính mình. Cuối cùng nàng quỳ xuống mặt đất, dập đầu xuống trước mặt mẫu thân...máu tươi chảy ra từ trán nhưng nàng không quan tâm. Nàng là vợ hắn, là mẫu thân của nhi tử hắn...nàng phải bảo vệ cho bọn họ. Cho dù như vậy sẽ khiến chính mình bị ủy khuất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.