Chung Cực Truyền Thừa

Chương 310: Lục sắc quang cầu




Mà bên trong tứ đại gia tộc, lúc này Á Lực Khắc cầm đầu bốn gã cường giả Trung tinh vị thượng giai, hai tay ôm quyền lạnh lùng mỉm cười đứng bên ngoài cuộc chiến, xem hai phe đại chiến. Dù là như thế, tứ đại gia tộc đối với Thư gia, vẫn y nguyên chiếm lấy ưu thế tuyệt đối. Người Thư gia, chỉ có thể nỗ lực chống đỡ, chưa nói gì tới đả thương địch thủ.

- A!

Lại một tiếng hét thảm vang lên, lại thêm một trưởng lão Thư gia vẫn lạc.
Hôm nay, mỗi một người chết đi, áp lực lên Thư gia lại càng nặng thêm vài phần. Chênh lệch đẳng cấp, chênh lệch số lượng. Cái này khiến người Thư gia dù muốn tự sát để đả thương địch thủ, đều không làm được.

- Chết đi!

Thư Bác hét lớn một tiếng, giận dữ trong tay giận dữ đâm thẳng, bắn ra một đạo bạch sắc kiếm quang, hướng về một gã trưởng lão tứ đại gia tộc. Mà trưởng lão kia chỉ lạnh lùng cười cười, khẽ múa Hắc biện trong tay, lập tức chấn động ra vài quang tuyến năng lượng tráng kiện, bạch sắc kiếm quang lập tức bị đánh tan. Mà quang tuyến năng lượng tráng kiện kia, càng quấn quanh về hướng Thư Bác.
Thư Bác thấy thế, thân hình lập tức lóe lên, tránh khỏi quang tuyến năng lượng tráng kiện kia. Nhưng mà, hắn lại không có chú ý tới sau lưng hắn, môt gã người tứ đại gia tộc, lúc này lặng lẽ đi tới. Thấy Thư Bác đưa lưng về phía hắn, trong mắt người nọ lập tức hiện lên một vòng sát ý, chợt giơ hai tay lên quá đỉnh đầu, mãnh liệt trảm trường đao trong tay xuống.

- Chết đi!

Một tiếng rít gào cuồng bạo lớn, Thư Bác lập tức nhìn lại, nhưng lại hoảng sợ mở to hai mắt. Chỉ thấy một đạo quang đao cực đại dài mấy chục thước, từ trên bổ xuống dưới. ̀m ầm đánh về phía hắn. Lần này, nếu bị đánh trúng, hắn sẽ lập tức bị phân thành hai nửa!
Lập tức không kịp nghĩ nhiều, lập tức ngưng tụ lực lượng toàn thân lên hai tay, trường kiếm trong tay giận dữ vung lên. Một đạo kiếm quang mấy chục thước đồng dạng, từ dưới vung lên, nghênh đón lấy. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL
Bồng!
Tiếng va đập vang lên, kiếm quang tán ra. Thư Bác bất quá chỉ là Hạ tinh vị trung giai mà thôi, còn đối phương lại là Hạ tinh vị thượng giai. Tại phương diện lực lượng, Thư Bác hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn, nhưng hắn lại không cách nào tránh né trường đao sắp đánh trúng kia. Thư Bác càng hoảng sợ mà vô lực chống cự, lúc ấy, một đạo kiếm quang kinh diễm chợt lóe lên.
Chủ nhân trường đao kia lập tức trừng mắt. Chợt, chỉ thấy nửa thân trên của hắn, ầm ầm hướng về một bên, từ không trung rơi xuống đất. Mà mãi đến khi nửa thân trên đã tách ra khỏi thân dưới, máu tươi trong thân thể của hắn mới mãnh liệt phún ra, cao chừng một một mét.
Vô lực rơi xuống, quang đao cự đại kia cũng lập tức biến mất.
Thư Bác lập tức nhìn về phía kiếm mang kia phóng tới. Đúng là Trương Dịch và vài tên cường giả Trung tinh vị trung giai đang quyết đấu. Trong lúc nhất thời thả ra một kiếm.
Cảm kích liếc nhìn Trương Dịch, Thư Bác lại quay đầu lại lần nữa, tiến nhập chém giết.
Khóe miệng Á Lực Khắc mang theo một vòng cười lạnh, chợt thản nhiên nói:

- Thư gia? Hừ, từ hôm nay trở đi, cái tên này chỉ còn xuất hiện trong lịch sử.

Phía sau hắn, vang lên ba âm thành cười nhạt.

- Lúc nào chúng ta ra tay?

Một người sau lưng hắn nhẹ nhàng hỏi.
Á Lực Khắc nghĩ nghĩ, chợt nhìn về phía rừng cây xung quanh, nói:
- Không biết vì cái gì, ta cuối cùng cảm giác có chút hoảng hốt. Bốn người chúng ta, mỗi người một phương hướng, truy tìm trong rừng cây thoáng một phát. Đối phương có một tên tiểu tử mang thi thể Lâm Dịch đi. Tìm được hắn, liền giết chết. Tốt nhất thì xác định thoáng một chút Lâm Dịch sống hay chết, ta sợ hắn còn sống.
Ba người sau lưng Á Lực Khắc nghe vậy, lập tức lộ ra biểu lộ kinh hãi, chợt đều nhẹ gật đầu.
Lâm Dịch kia lợi hai, bọn hắn đều nhìn thấy. Cường giả Đại tinh vị có thể chiến đấu với Tạp Lạc Tháp một thời gian dài như vậy, chống lại bọn hắn cơ hồ là giết bọn hắn trong vài giây! Nếu như hắn còn sống mà nói, dù hôm nay không kịp thời tỉnh lại, cũng tuyệt đối là một uy hiếp tiềm ẩn.
Tất cả mọi người đều nhớ rõ ràng, tiểu tử kia mới tiến vào tinh vị cảnh, chỉ chưa đầy sáu năm.
Không đến sáu năm, lại đạt đến trình độ này. Nếu cho hắn thêm một thời gian ngắn, căn bản chính là mặc người chém giết tứ đại gia tộc rồi.
Lập tức không dám do dự chút nào, bốn người phân tán về bốn hướng, hạ xuống trên không rừng cây, chợt kề sát tán cây, bay bên cạnh thăm dò. Thư Bác trong lúc chiến đấu, vô tình nhìn thấy động tác bốn người, trong lòng lập tức mãnh liệt nhảy lên! Hắn nhìn thấy, phương hướng Á Lực Khắc kia rời đi, chính là phương hướng hai người Trương Tạp tiến vào.

- Lâm Dịch.

Thư Bác lập tức khẩn trương lên. Nhưng mà, một đạo công kích đánh úp lại, Thư Bác chỉ phải nỗ lực ứng phó. Hắn không có chút phương pháp xử lý nào.
Tạp Lạc Tháp và Thư Nhiên chiến đấu, động tĩnh vẫn là lớn nhất, uy lực lớn nhất, phạm vi cũng là lớn nhất. Chỉ thấy thân ảnh hai người đã sớm hoàn toàn biến mất, không thấy gì nữa. Chỉ có thể nhìn thấy từng đạo vết rách không gian màu đen thỉnh thoảng lóe lên trên không trung, kiếm quang, đao mang, lúc ẩn lúc hiện, không gian gợn sóng ầm ầm va chạm, đất đai phía dưới bọn họ, bị khí tức cường đại đè nén càng lúc càng lõm.
Mà những người khác chiến đấu, hữu ý vô ý đều tránh rất xa bọn hắn. Hai gã cường giả Đại tinh vị gia trì chiến văn, dù chỉ là dư âm, đều đủ để người mạnh nhất tại đây táng mạng. Nếu chết như vậy, cũng quá oan ức rồi.
Nhưng mà trạng thái của Thư Nhiên cũng đã càng ngày càng hết chống đỡ nổi rồi. Khóe miệng của hắn chảy ra một tia máu tươi, sắc mặt có chút ửng hồng dị thường. Thực lực hắn và Tạp Lạc Tháp đích thật sàn sàn nhau, nhưng hắn tiến vào Đại tinh vị trung giai chậm hơn Tạp Lạc Tháp một bước. Hơn nữa, lúc trước chiến đấu với Tạp Lạc Tháp, hắn còn thụ nội thương rất nặng.
Hôm nay, Tạp Lạc Tháp căn bản không trực tiếp đánh trúng hắn, nhưng trong những lần va chạm năng lượng, lại tăng thêm nội thương, cho đến khi không còn biện pháp chống cự mới thôi.
Thư Nhiên biết rõ kế hoạch Tạp Lạc Tháp, nhưng bây giờ hắn không có chút phương pháp xử lý nào. Hắn và Tạp Lạc Tháp sớm đã là đối thủ cũ hơn vạn năm, hai bên có dạng năng lực gì, thậm chí so với mình còn rõ hơn. Vô luận Thư Nhiên muốn dùng phương thức bất ngờ nào để chiến thắng, cũng là không thể nào. Hai người chiến đấu vạn năm, nếu xuất kỳ bất ý mà có thể thắng thì cũng không một mực ngang tay rồi.

- Ha ha ha ha! Có phải là rất khó chịu hay không? Có phải cảm thấy mình vô lực hay không? Dù biết rõ ràng ta không ngừng dùng cứng đối cứng, nhưng ngươi cũng không có biện pháp nào a. Ha ha ha ha...

Tiếng cười Tạp Lạc Tháp xuất hiện trong đầu Thư Nhiên. Khách quan mà nói, trạng thái Tạp Lạc Tháp so với Thư Nhiên thì tốt hơn rất nhiều.
Thư Nhiên cắn răng, khóe môi nhếch lên một tia máu tươi, nhưng lại không để ý tới tiếng kêu gào của Tạp Lạc Tháp. Hắn biết rõ Tạp Lạc Tháp muốn hắn tức giận, khiến hắn mất đi bình tĩnh, sau đó có thể một lần hành động đánh chết hắn. Hiện giờ, tuy rằng thương thế Thư Nhiên càng ngày càng nghiêm trọng, nhưng Tạp Lạc Tháp lại muốn giết chết hắn trong thời gian ngắn, lại cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.