Chung Cực Truyền Thừa

Chương 295: Nhục nhã




Sắc mặt Thư Bác không thay đổi chút nào, nhưng mà một ít người Thư gia tính cách táo bạo ở phía sau hắn lại nhịn không được chợt quát lên:

- Xuân thu đại mộng cái con mẹ ngươi! Muốn đánh cứ đánh! Thư gia không có bọn hèn nhát!

Ánh mắt Kiều Trì Á hiện lên một tia hàn mang, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía người Thư gia tính cách táo bạo, mở miệng nói chuyện kia.
Chỉ là ánh mắt lóe lên, chỉ nghe một tiếng kêu đau đớn vang lên,
Thư gia tộc nhân kia lập tức sắc mặt tái nhợt lùi nhanh về sau vài bước, chợt phù một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Chênh lệch giữa Tinh vị cảnh và người bình thường thật sự quá lớn. Dù người nọ cũng là cường giả thất cấp Chiến Sĩ, nhưng đối với Tinh vị cảnh cường giả mà nói, nhất cấp và thất cấp Chiến Sĩ, cũng không có khác biệt gì lớn cả.
Con mắt của tất cả người Thư gia lập tức trừng trừng, trong đôi mắt, cơ hồ phun ra lửa.

- Mọi người của Thư gia đều không biết lớn nhỏ thế này sao? Không nhìn thấy ta và tộc trưởng các ngươi đang nói chuyện sao? Làm gì có chỗ cho các ngươi xen vào chứ?

Kiều Trì Á nhàn nhạt quét mắt liếc nhìn mọi người Thư gia phẫn nộ, sau đó bay bổng nói. Tất cả người của Thư gia đều trợn mắt nhìn.

- Ngươi tựa hồ có chút khinh người quá đáng đấy?

Dù lấy hàm dưỡng của Thư Bác, lúc này, cũng nhịn không được nữa mắt lộ ra hàn mang, trong thanh âm, mang theo một tia sát ý.
Kiều Trì Á lại không chút để ý liếc nhìn Thư Bác liếc, chợt nhàn nhạt cười nói:

- Ta biết rõ ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng kính xin ngươi trước khi động thủ hãy hảo hảo suy nghĩ lại một chút, ngươi, cũng không phải chỉ có một mình.

Tay Thư Bác lập tức nắm chặt, sắc mặt âm trầm. Nhưng mà, hắn lại không thể không ngăn chặn căm giận ngút trời trong lòng. Ở sau lưng Kiều Trì Á, đang đứng mấy cường giả Tinh vị cảnh khác của gia tộc, lúc này, trên mặt đều mang theo biểu lộ xem kịch vui, trêu tức nhìn về phía này.

- Ta nghĩ ta đã trả lời ngươi vấn đề này rồi, cho dù người Thư gia bị diệt toàn bộ, ngươi cũng mơ tưởng động vào một cọng tóc của Mộng nhi. Trả lời như vậy, ngươi đã hài lòng rồi chứ?

Thư Bác hít sâu vài ngụm khí, sau đó lạnh lùng trả lời.
Trên mặt Kiều Trì Á vẫn là biểu lộ lạnh nhạt kia, khóe miệng mang theo mỉm cười nói:
- Trả lời không cần kiên quyết như vậy đâu. Suy nghĩ một chút, tựa hồ ta cũng rất không tệ a. Sau khi đến Tinh vị cảnh, tuổi sớm đã không có ý nghĩa nữa rồi, ta và ngươi hai nhà cũng coi như là môn đăng hộ đối. Chỉ cần ngươi gật đầu, sau này ta gặp ngươi cũng phải gọi một tiếng nhạc phụ đại nhân, mà chiến đấu giữa ta và ngươi, cũng hoàn toàn không cần thiết nữa, quan hệ của hai nhà cũng khôi phục lại như mấy trăm năm trước. Mà điều kiện trao đổi như vậy, lại chỉ là một người Thư tiểu thư mà thôi. Dùng một nữ nhân, đổi lấy Thư gia vượt qua kiếp nạn lần này, mua bán như vậy, ta cho rằng đối với ngươi vẫn rất có lợi.
Thư Mộng ở một bên trong đôi mắt đép lập tức lộ ra vô cùng phẫn nộ nhìn về phía khuôn mặt cười nhạt của Kiều Trì Á. Nếu như ánh mắt có thể giết người, không hề nghi ngờ, Kiều Trì Á chỉ sợ đã sớm chết vô số lần rồi.
Mà sắc mặt của Thư Bác lại trở nên âm tình bất định. Hắn nhìn chằm chằm Kiều Trì Á, nắm đấm nắm chặc lại thả lỏng, thả lỏng lại nắm chặt, nhưng lửa giận trong lòng hắn, lại không ngừng tăng cao.
Thư Mộng cho tới bây giờ đều là bảo bối trong lòng Thư Bác, dù nàng không có thân phận người thừa kế, Thư Bác cũng tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho người nào nhục nhã nàng. Mà lời nói hôm nay của Kiều Trì Á, đối với một nữ tử khuê các mà nói, thật sự quá mức khinh nhờn.
Uất ức đè nén trong ngực, khiến con mắt Thư Bác bắt đầu sung huyết, một ngụm lửa giận, gần muốn nổ tung bộ ngực hắn. Mà nhìn dáng cười của Kiều Trì Á, cơn tà hỏa này càng xông lên đỉnh đầu. Thư Bác thậm chí cảm giác được đầu của mình cũng bắt đầu có chút choáng váng, có thể tưởng được hắn đã phẫn nộ đến mức nào rồi.
Nhưng mà, một tia thanh minh trong lòng, lại khiến hắn không cách nào ra tay. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Không kể đến mấy tên cường giả Trung tinh vị ở sau lưng Kiều Trì Á, cũng tuyệt đối không có khả năng ngồi nhìn Kiều Trì Á bị giết. Cho dù chỉ riêng Kiều Trì Á, Thư Bác cũng không nắm chắc có thể tất sát. Dù sao, bản thân mình so với Kiều Trì Á chỉ mạnh hơn một đường thôi. Huống chi, mặc dù giết chết Kiều Trì Á thì sao chứ? Hắn tuy rằng là tộc trưởng, nhưng trên thực tế nguy cơ chính thức của Thư gia, lại đến từ những cường giả Tinh vị cảnh khác của tứ đại gia tộc. Nếu quả thật đánh chết Kiều Trì Á, tất nhiên sẽ chọc giận Tạp Lạc Tháp sau lưng hắn, từ đó sẽ sớm phát động công kích với Thư gia.
Tuy rằng Thư Bác rất rõ, Tạp Lạc Tháp ra tay chỉ là vấn đề sớm muộn thôi, nhưng hiện giờ, Thư gia thiếu sót nhất, chính là thời gian. Ít nhất, cũng phải đợi sau khi Thư Hạo tìm bọn người Lục trưởng lão trở về đã rồi bàn lại sau.
Nhưng lần này lời nói của Kiều Trì Á thực sự quá mức tùy ý, loại hành vi này, không thể xưng là nhục nhã nữa. Dù trong nội tâm Thư Bác rất rõ ràng bây giờ mình phải tỉnh táo, nhưng nếu không xả ngụm ác khí trong lòng này, chỉ sợ mình phải nổ tung mất.
Hai mắt Thư Bác liên tục lóe lên hàn mang, cắn chặc hàm răng, thanh âm xèo...xèo nương theo ngữ khí lạnh như băng từ trong miệng hắn vang lên:
- Kiều Trì Á, không cần bày làm ra bộ dạng cao cao tại thượng, tư thái như thế nào cho phải, chính ngươi có lẽ rất rõ ràng. Nếu không phải ngươi có một gia gia tốt, vị trí tộc trưởng An Đệ Tư gia tộc cũng không đến phiên ngươi làm đâu. Đúng vậy, Thư gia ta hiện giờ quả thật yếu thế, nhưng cũng không tới phiên ngươi chạy đến cửa tùy ý nhục nhã! Ta cam đoan với ngươi, ngươi dám can đảm nói ra một câu nhục nhã Mộng nhi và Thư gia nữa, dù phải liều cơ nghiệp vạn năm của Thư gia, ta cũng nhất định phải phanh thây ngươi.
Nhưng mà, Kiều Trì Á nghe vậy chỉ lạnh nhạt cười một tiếng, vừa muốn nói chuyện, trung niên có râu dài đứng sau hắn lại bước ra một bước chắn trước người Kiều Trì Á, trực diện Thư Bác. Mở cái miệng rộng cười hắc hắc nói:
- Hắc hắc, Thư đại tộc trưởng tức giận rồi sao? Đại nhân Kiều Trì Á chỉ nói miệng thôi, cũng không làm ra chuyện gì khác người với Thư tiểu thư nha. Thư đại tộc trưởng làm gì tức giận như vậy? Huống hồ ta thấy lời của đại nhân Kiều Trì Á rất là chính xác ah. Thư tiểu thư xinh đẹp động lòng người, khuynh quốc khuynh thành, đại nhân Kiều Trì Á lại càng anh tuấn phi phàm, khí vũ hiên ngang, chính là một đôi trời đất tạo nên a. Thư tộc trưởng sao không thành toàn chứ? Đến lúc đó, Gia Lôi Tư ta tránh không được sẽ chuẩn bị một phần hậu lễ đưa đến quý phủ.
Đừng nhìn trung niên này bề ngoài tục tằng, nhưng nói chuyện lại có đường có lối, trật tự rõ ràng. Một phen lí do thoái thác vừa đấm vừa xoa, quả nhiên rất giỏi ăn nói.
Thư Nhiên hai mắt đỏ thẫm, lạnh lùng nhìn trung niên vừa mở miệng. Đối với người này, Thư Nhiên cũng có chỗ hiểu rõ, hắn tên là Gia Lôi Tư - Ban Lỗ Đốn, đúng là nhị đại cao thủ của Ban Lỗ Đốn gia tộc. Một thân thực lực, đã đạt tới trình độ Trung tinh vị hạ giai, so với Thư Nhiên, cũng không thua kém bao nhiêu. Gia Lôi Tư này bề ngoài nhìn như thô bỉ cuồng dã, nhưng mà trên thực tế tâm tư nhưng lại vô cùng kín đáo, rất nhiều người đều vì vẻ bề ngoài mà khinh thị hắn, nhưng trên thực tế tâm kế của hắn cũng không thua Kiều Trì Á chút nào cả. Đừng nhìn biểu lộ hắn bình thường tùy tiện, nhưng chân chính nói chuyện thì lại không chút nào qua loa cả.
Mà hắn, cũng chính là thủ lĩnh Ban Lỗ Đốn gia tộc lưu ở đây. Nếu thực sự chỉ có thực lực mà không có đại não, chỉ sợ, cũng chỉ có thể biến thành pháo hôi a? Người trong tứ đại gia tộc, không người nào không phải càng già càng lão luyện? Ba Lỗ Đốn gia tộc, quyết không có khả năng để một người lỗ mãng ở vị trí này được.
Sắc mặt Thư Bác âm trầm, sau khi phát tiết một trận, trong lòng cũng hơi bình tĩnh lại một chút. Hắn lạnh lùng nhìn Gia Lôi Tư một hồi lâu, sau đó lại chuyển ánh mắt qua trên mặt Kiều Trì Á. Hai mắt hiện lên hàn mang chậm rãi nói:
- Kiều Trì Á, ta và ngươi sớm đã không có gì để nói nữa. Muốn tiến công, đến cũng được. Tuy rằng không muốn, nhưng ngươi bức người đến tận đây, người của Thư gia cũng tuyệt không phải loại người nhát gan sợ phiền phức. Cùng lắm thì cơ nghiệp vạn năm hủy hoại trong chốc lát thôi, nhưng ta cũng phải nhắc nhở ngươi, ngươi có thể diệt Thư gia ta, Thư gia ta cũng tuyệt đối có năng lực khiến An Đệ Tư gia tộc người không sống khá giả. Thư gia ta nhịn ngươi một năm, nhưng hôm nay Kiều Trì Á ngươi lại khinh người quá đáng, hôm nay lại càng đến cửa trắng trợn vũ nhục Thư gia. Chẳng lẽ, ngươi thực sự xem Thư gia ta không người sao? Xem Thư gia ta sợ An Đệ Tư ngươi sao?
Đã đến lúc này, Thư Bác cũng đã biết rõ, không thể nào nhịn tiếp nữa. Nếu không, cho dù người Thư gia may mắn vượt qua trận hạo kiếp này, về sau ở trước mặt người ngoài, người Thư gia cũng không ngẩng đầu lên được.
Đôi khi, thể diện với tánh mạng cũng không có chút tính so sánh nào. Nhưng đôi khi, nói thí dụ như đối phương đã hung hăng càn quấy đến cửa tùy ý vũ nhục đối phương, vinh dự của gia tộc, so với tánh mạng lại càng quan trọng hơn.
Người sống cần khuôn mặt, cây sống cần lớp da. Một gia tộc lập cùng thế gian, nếu địch nhân đã tới cửa nhục nhã mà vẫn còn nhường nhìn thì gia tộc này, tồn tại cũng chẳng khác gì tiêu vong cả!
Tuy rằng Thư gia hôm nay ở vào thế yếu tuyệt đối, nhưng nếu thực đến một bước kia, người của Thư gia cũng không phải để mặc người đùa giỡn được. Cũng như lời Thư Bác nói, cùng lắm thì cá chết lưới rách.
Tứ đại gia tộc An Đệ Tư quả thật so với thế lực Thư gia thì cường đại hơn, nhưng nếu như Thư gia chỉ tập trung vào mỗi một An Đệ Tư gia tộc dẫn đầu này, An Đệ Tư cũng quyết không sống khá giả được. Vốn thế lực hai nhà kém nhau không xa, nếu Thư gia quả thật không để ý tất cả, An Đệ Tư gia tộc, chỉ sợ cũng thật sự phải châm chước lại. Dù sao, bọn họ là tứ đại gia tộc. Nói cách khác, bọn họ là bốn thế lực. Tuy rằng tạm thời ngưng tụ cùng một chỗ, nhưng nếu như An Đệ Tư gia tộc bị Thư gia tiêu hao đi quá nhiều lực lương thì Kiều Trì Á tin tưởng, ba gia tộc còn lại, cũng sẽ rất thích bỏ đá xuống giếng
Bề ngoài Kiều Trì Á lại không chút biến hóa. Hắn im im lặng lặng nghe Thư Bác nói, chợt trên mặt lại lộ ra vẻ cười nhạt nói:

- Hi vọng giống như lời ngươi nói a. Hoặc là nói...Hi vọng các ngươi còn cơ hội như vậy.

Lời của Kiều Trì Á khiến trong lòng Thư Bác hơi khẽ chấn động, chợt, chỉ thấy Kiều Trì Á lại lần nữa cười khẽ một tiếng sau đó quay đầu nói:

- Tốt rồi, chúng ta trở về đi. Thư đại tộc trưởng nếu thật bão nổi thì chỉ sợ chúng ta thực sự sẽ không đi được đâu.

Trong thanh âm, hiển nhiên đã cho rằng Thư Bác không dám đơn giản động thủ. Thanh âm trêu tức, không chút che dấu.
Người của gia tộc khác lập tức phối hợp cười vang, trong lúc nhất thời, người trong Thư gia người sắc mặt đều biến thành cực kỳ khó chịu nổi. Thậm chí sắc mặt còn nổi lên ửng hồng dị thường, PHỐC phún ra tâm huyết.
Người Thư gia bi phẫn phẫn nộ, cùng người của tứ đại gia tộc liều lĩnh hung hăng càn quấy, tạo thành vẻ đối lập rõ ràng.
Kiều Trì Á lại lần nữa lạnh nhạt liếc nhìn người Thư gia người, sau đó trên mặt lộ ra dáng cười nhẹ nhàng, chuyển ánh mắt qua trên người Thư Mộng hai mắt đã sớm đỏ thẫm ở một bên. Bởi vì nguyên nhân tức giận, da thịt vốn trắng nõn của Thư Mộng càng nổi lên một tầng đỏ ứng, đôi mắt xinh đẹp nén giận hàm súc thú vị, lại lộ ra động lòng người.
Kiều Trì Á ngả ngớn cười cười, cười ha ha với Thư Mộng:

- Mộng nhi, ngươi là của ta, chỉ là của ta.

Nói xong, không để ý tới Thư Mộng mắt đẹp trừng trừng, tức giận đến toàn thân run rẩy, sát ý dạt dào, cứ như vậy quay người, chuẩn bị nghênh ngang rời đi.
Nhưng mà, khi hắn quay người xong, ngẫng đầu lên thì nhịp tim của hắn lại thiếu chút nữa đình chỉ! Một đôi huyết sắc đồng tử lạnh như băng, không mang theo chút tình cảm nhân loại nào, ánh vào tầm mắt của hắn. Một cổ sát ý mờ mờ ảo ảo lập tức khiến thân thể Kiều Trì Á cũng trở nên trầm trọng.

- Cái gì?

Trong đôi mắt Kiều Trì Á lập tức lộ ra một vòng kinh hãi.

- Người nào?

Sắc mặt của hắn lập tức biển đổi
Ở trong rừng cây phía sau lưng hắn, không biết lúc nào, xuất hiện một gã thanh niên.
Thanh niên có một đầu tóc dài đen nhánh, kéo dài thẳng xuống mông. Thân thể thon dài, mặc một bộ ma y cực kỳ bình thường. Nhưng mà, vải thô ma ý như vậy, lại không chút ảnh hưởng đến khí thế lăng lệ ác liệt đến cực điểm của đối phương. Trên khuôn mặt thanh tú đến cực điểm, lúc này đã hết sức tập trung chăm chút, khiến người ta sợ hãi nhất chính là, ánh mắt của hắn, lại hoàn toàn là một màu huyết sắc! Không có đồng tử, không có màng mắt...Một đôi mắt, chỉ là huyết sắc thuần túy! Quang mang yêu dị và lạnh nhạt, thẳng tắp từ mắt thanh niên này bắn lên người Kiều Trì Á. Cái này khiến Kiều Trì Á không tự chủ được toàn thân lạnh run.

- Khí tức thật mạnh!

Trong lòng Kiều Trì Á thất kinh. Hắn chẳng qua chỉ là Hạ tinh vị hạ giai đỉnh phong mà thôi, thực lực như vậy, đối mặt với khí tức trên người thanh niên thần bí này, căn bản không có chỗ phản kháng. Cổ khí thế cường đại gần như khiến hắn hít thở không thông kia, khiến tim Kiều Trì Á bắt đầu đập nhanh, mồ hôi lạnh tại trong khoảnh khắc hiện đầy trên trán, dưới áp lực như vậy, hắn căn bản ngay cả lời cũng không nói nên lời.

- Người nào!

Nói đến thì nhanh, nhưng trên thực tế chỉ là Kiều Trì Á tự mình cảm thấy nhanh thôi. Trên thực tế, thời gian chỉ mới qua trong nháy mắt mà thôi. Kiều Trì Á quay người lại, lập tức đã bị cổ khí thế này hoàn toàn bao phủ, sau đó toàn thân liền không cách nào nhúc nhích. Mà vài tên cường giả Trung tinh vị ở bên cạnh hắn, cũng lập tức cảm giác được dị thường của hắn, theo ánh mắt của hắn, lập tức liền nhìn thấy thanh niên trong rừng cây, lập tức hét to lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.